Vô Hạn Giả Thiết
Chương 6: Chris Walker
Một thằng nhóc 6 tuổi đang đứng trong sân với thế trung bình tấn. Đôi chân nó đang run rẩy, mặt tái xanh, mắt đầy tia máu.
Phía sau nó, vầng trán nhăn tít khuôn mặt hồng hào của một ông lão tóc hoa râm đang run rẩy theo từng hồi. Ông lão đang ngồi trên chỏng tre, tay phải cầm ly trà đặc vẫn còn đang bốc hơi.
“Thằng khỉ con, ba mày giao mày cho tao thì trong 3 tháng này tao bảo mày làm gì mày phải làm nấy. Sao? Ban đầu mày mạnh miệng lắm mà. Mới 10 p đã sập rồi sao?”- ông lão bảo.
“Chân con đau quá bác ba ơi”- thằng nhóc mếu máo.
“Thôi thôi, đi vô ăn cơm. Tối ra đứng tiếp. Tối nay không đứng đủ 30p thì chạy 5 vòng sân cho tao.”
“Hura, bác ba vạn tuế”. Nó nhảy cẩn lên chạy tới hôn chụt vào má ông lão rồi phóng vào sân sau.
“Cái thằng khỉ con này”- ông lão nheo mắt cười hiền hoà.
——-
“Hồng quyền có tam lưu. Lý gia là một gia tộc biến tấu hoàn toàn hồng quyền nam thiếu lâm. Loại công phu này chú ý là tiết tấu, tốc độ và ý….”
“Con hiểu gì con chết liền đó bác ba ơi”
” Thằng khỉ con, tao đang nói ai cho mày nhảy vô họng hả? Không hiểu thì từ từ hiểu. Mày mới nghe mà hiểu thì mày đứng đây chứ đếch phải tai đâu.”
——
Đau đớn, lạnh lẽo.
Nó lạnh quá. Mưa cứ xối mãi thôi. Nó lờ đờ nhìn ông lão với tứ chi vặn vẹo nằm bên vệ đường.
Mưa to quá. Bác ba ơi. Con đau quá….
Chiếc ô tô chạy vút đi sau khi hạ cửa kính ngó đầu ra.
“Thằng chó này, mày chạy xe kiểu đ*o gì vậy. Đ* má, giờ tông chết rồi sao.”
“Mẹ nó, đ*o ai thấy đâu. Chạy mẹ đi. Ngày gì mà xui thế ₫*o biết”
Nó nhìn chiếc xe bỏ đi mà không hiểu tại sao bác ba vẫn không chửi theo như bình thường. Xung quanh lờ mờ dần. Nó bị bác ba vất vào vệ đường. Tránh được xe nhưng đầu va vào cột đèn.
]
Nó cảm thấy mệt quá.
——
Đau, đau quá.
Minh giật mình dậy thấy xung quanh tối đen, chỉ có một ngọn đèn cầy le lắt chiếu sáng một vùng nhỏ.
Đây, đây là đâu?
Tay trái tê quá. Minh liếc qua tay trái mình rồi sững sờ. Nó đâu rồi.
Minh đưa tay ôm đầu. Một cảm giác đau thấu xương lan toàn thân hắn.
Nhớ rồi. Không phải mơ. Ha ha, tất cả là thật. Chó má sự thật.
Cụp—
Tiếng chốt cửa vang lên. Minh giật bắn người. Hắn muốn bật dậy mà cơ thể như mất hết sức lực.
Một bóng dáng nhỏ bé bước vào. Là thằng nhóc đó. Nó cứu mình sao.
“Tỉnh rồi sao? Mạng anh lớn đấy. Máu chảy nhiều thế trong khi không có dụng cụ sơ cứu mà vẫn sống.” – bóng đen bước lại gần. Là thằng nhóc Salan.
“Đây là đâu? Tên nhà báo đâu?” Minh thều thào hỏi.
“Phòng bếp. Còn tên nhà báo hả? Bên kia” Salan chỉ tay vào góc tối kế bên chiếc bàn xoay, nơi ánh sáng đèn chiếu không tới.
Minh căng mắt nhìn. Một người đàn ông da đen nằm co quắt nơi đó. Trên người anh ta xuyên qua 4 thanh sắt. Một thanh xuyên thẳng qua mắt ra sau gáy. Chết đến không thể chết thêm.
“Mẹ nó, càng ngày càng rối rồi” Minh thì thầm.
“Nơi đây nằm ngay cạnh chỗ vỡ. May cho anh là tôi đi thang dây xuống kịp lúc thấy anh rơi xuống. Nếu không có nó thì giờ anh giống tên kia đấy” Salan vùa nói vừa hơu hơu cái vòng sắt trên tay.
“Nó là gì?” Minh hỏi.
“Suron 302, thiết bị điều khiển lực trường. May là lúc diễn hoá quyết định nó, nếu không thì tôi cũng chẳng sống nổi. Tiếc đây là bản thiếu, do tôi tự soạn trong nhất thời mà giá điều chỉnh của PI cũng quá cao, mua không nổi. Nên nó chỉ có khả năng đoản mạch điện với nâng vật khoảng 80 kg thôi. Không thể dùng tấn công. Tên đầu xù dùng súng lục bắn chết 1 tên. Tên còn lại nhảy vào hắn dùng răng xe nát hắn. Đám còn lại mỗi người chạy một hướng.” Salan nheo mày giải thích.
“Tự soạn? Chả nhẽ chú mày không có cả bản vẽ mà vẫn diễn hoá ra sao?”
“Có xài thử một lần. Nhớ sơ thôi. Bọn bác sĩ keo kiệt lắm.” Thằng nhóc phàn nàn.
“Mẹ kiếp, quái vật sao trời. Xài thử 1 lần mà có thể tự thiết kế.” Minh im lặng nghĩ.
Minh móc trong ngăn kéo áo blouse, một chiếc lọ thủy tinh. Hắn đổ 1 viên thuốc ra. Cho vào miệng.
“Thể năng khôi phục. Phát động tính toán phục hồi. 40% khả năng tái sinh chi. Tái sinh thất bại. Trong quá trình cầm máu. Tăng sinh tế bào máu. Tăng sinh mô cơ và xương. Phục hồi tế bào não.
Cưỡng chế hành đọng trong 2p. Sau đó sẽ lâm vào trạng thái hưng phấn.”
“Mẹ nó. 40% mà cũng thất bại.
Hắn bất động trước ánh mắt hiếu kì của Salan.
Uỳnh–
“Đám lợn con, bọn mày đâu rồi. Tao ngửi thấy mùi bọn mày rồi.”
“Mẹ nó, đ*o phải lúc này chớ.” Minh vẫn bất động. Trong đôi mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng.
Salan đứng bật dậy. Thổi tắt ngọn nến. Nó chạy tới lôi xềnh xệch Minh vất vào tủ bếp. Rồi chạy chui vào tủ đồ bằng sắt đối diện.
Ầm–
Cánh cửa bung ra. Một bóng dáng khổng lồ bước vào.
“Tao ngửi thấy bọn mày rồi lũ lợn con. Ra đây cho tao xé xác từng đứa một.”
Hắn bước tới cái xác Miles. Bụp. Giẫm nát đầu cái xác như 1 quả dưa hấu.
Kẹt,–
Tên khổng lồ với tay nắm lấy bản lề cửa tủ bếp.
“Trong đây sao”
———
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!