Vô Hạn Huyết Hạch
Chương 19: Không nên đánh giá cao
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
***
Châm Kim lại trở về rừng tơ nhện cùng với Tử Đế.
“Đại nhân, ngài tới rồi! Ngài thật sự không bỏ rơi tôi!” Hoàng Tảo mừng rỡ hô lên.
Nhưng khi thấy chỉ có từng ấy người, hắn xuống giọng, thất vọng hỏi: “Đại nhân, chỉ có hai người thôi sao? Còn những người khác đâu?”
“Chỉ có hai người.” Châm Kim trả lời.
“Đại… đại nhân, ngài chắc chứ?” – Hoàng Tảo lắp bắp, liên quan đến sự sống chết của mình nên hắn rất khẩn trương – “Có lẽ chúng ta cần thêm nhiều người nữa.”
Tử Đế hừ lạnh: “Nhiều người đến cứu anh hay nhiều người để nộp mạng? Anh không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng chúng tôi đâu.”
Hoàng Tảo cứng họng, cuối cùng chỉ có thể uất ức nói: “Đại nhân, hai người phải thật cẩn thận!”
Tử Đế móc bao da ra mấy bình thuốc cho Châm Kim. Cậu liên tục ném đi khắp nơi, từ cành cây đến tảng đá. Chất lỏng lan ra, mùi cay xè bắt đầu lan tỏa, nó như hỗn hợp của cứt chó trộn với lông gà bị đốt cháy.
Thật ra muốn cứu Hoàng Tảo chỉ cần dùng phép Bay Lượn hay Khinh Thân là đủ. Nhưng hoàn cảnh hiện tại thì thua, chỉ có thể chơi thuốc.
Mấy bình chất cháy được Châm Kim ném chính xác vào những vị trí quan trọng.
Từ khi vết thương lành lại, cậu phát hiện mình mạnh hơn lúc trước rất nhiều. Tử Đế cho rằng, đây là hiệu quả của một loại thuốc pha với máu gấu mà cô tự chế khi cấp tốc chữa trị.
Loại thuốc này không hiếm.
Phổ biến nhất là thuốc sức mạnh, sau khi dùng thuốc thì người uống sẽ được cường hóa vĩnh viễn. Đương nhiên là uống càng nhiều hiệu quả càng kém.
Quý tộc là những người có huyết thống cao quý nhất trong quần thể nên họ rất tài năng và mạnh mẽ.
Tộc Bách Châm từng là quý tộc lớn ở phương Nam nên huyết thống rất cao quý. Tộc này có nguồn gốc đến từ một ma thú Truyền Kỳ tên Ong Kim Châm Chúa. Người mang huyết thống này có phản ứng mau lẹ mà ổn định, đòn đánh có độ chính xác rất cao. Tuy nhiên, huyết thống Bách Châm không thiên về cường hóa sức mạnh, cũng có khi cậu mang một huyết thống khác.
Huyết thống phổ biến nhất là của rồng, người khổng lồ, quỷ ăn thịt, thậm chí là ác ma.
Quý tộc hay có thông gia với nhau, lối sống lại xa hoa lãng phí, vô cùng dâm loạn nên huyết mạch chằng chéo. Nhiều người có huyết thống bị ấn giấu cả đời, nếu không có phương pháp xét nghiệm hiệu quả thì khó mà đoán ai mang trong mình bao nhiêu dòng máu.
Những người đến thời khắc sống chết bất ngờ bộc lộ tiềm năng như Châm Kim trong lịch sử có rất nhiều.
Nhưng nhiều khi sức mạnh không chỉ đến từ huyết thống.
Tử Đế từng đoán tu vi thật của Châm Kim không phải Bạc mà là Vàng.
Cấp Bạc có thể đạt đến giới hạn thể chất vốn có, thế nhưng bậc Vàng là siêu việt loài người, các chỉ số như tốc độ, sức mạnh, năng lực hồi phục đều có chất biến.
Nếu Châm Kim thật sự là bậc Vàng thì có khả năng mới lên cấp không lâu, vẫn còn ở thời kỳ được đấu khí cường hóa cơ thể.
Nhưng bất kể lý do nào thì Châm Kim mạnh lên cũng là chuyện tốt.
Đợi Tử Đế đưa gần hết chất cháy trong túi thì Châm Kim mới lấy đá ra đập tách tách lấy lửa.
Tia lửa tiếp xúc với chất lỏng thì phừng lên, lan tỏa ra hết những chỗ có thuốc thành bức tường lửa. Tường lửa cháy bừng, liếm lên cả cây cối, càng cháy càng lớn.
Tán cây truyền ra tiếng chít chít, bầy nhện trở nên hỗn loạn.
Hoàng Tảo cảm nhận sự nóng lên thì tim đập thịch thịch, hắn không nghĩ hai người lại chơi lớn đến thế.
“Thì ra cô gái này là thầy thuốc. Nhưng họ sẽ cứu mình kiểu gì?”
Không đợi Hoàng Tảo thắc mắc lâu, Châm Kim lại hành động.
Cậu lấy ra một thanh mâu nhỏ, bôi lên một chút chất cháy rồi hơ nhẹ trên lửa để mũi mâu bừng lên. Thế rồi cậu vươn tay lấy đà và ném.
Chiếc mâu bay hình vòng cung đâm vào kén nhện. Đây là con mồi có hình dạng của báo đã sớm ngạt thở mà chết. Kén nhện bị đâm trúng thì bốc cháy, đốt sạch mạng nhện, chỉ nháy mắt cái xác rơi phịch xuống.
Đúng như cậu đoán, đó là một con báo sừng vảy đen. Bởi vì toàn thân được bọc bằng vảy nên lửa chỉ nhen nhóm vài giây thì tắt.
Châm Kim liên tục ném mâu, con mồi cũng không ngừng rơi xuống. Một số thì rơi rồi tắt lửa, một số thì vẫn cháy hừng hực.
“Tới rồi.” Tử Đế cảnh giác nhìn bầy nhện đu xuống mặt đất dệt lại kén mồi.
Với những con mồi còn cháy thì chúng phun một loại chất lỏng màu xanh để dập lửa rồi mới dệt lưới.
Chúng biết cách đối phó với lửa.
Hai người đợi một lúc thì không còn nhện bò xuống nữa.
Hết thảy hai mươi sáu con, đa số đang loay hoay dệt kén, chỉ có ba con đang lao đến hai người
Cậu thầm thở dài.
Bọn nhện này chỉ là dã thú, không xảo trá như con sói kia nên cô gái cũng tự tin hơn.
Châm Kim đứng yên nhìn lũ nhện lao đến, đợi chúng đến đủ gần, Châm Kim thong thả châm lửa bình chất cháy dưới chân. Tường lửa thứ hai bốc lên bao vây lũ nhện làm chúng rít lên sợ hãi. Chúng phun tơ nhện hòng chạy trốn, nhưng chỉ bay một đoạn thì tơ bốc lửa.
Lửa ngày càng lấn vào, bị đẩy vào đường cùng, lũ nhện liều mạng xông ra khiến lửa bén vào người.
Chít chít chít…
Chúng liên tục rít lên hoảng sợ.
Lúc này mắt Châm Kim lóe lên.
Cậu liên tục ném ba chiếc mâu lửa trúng phần dây treo kén Hoàng Tảo. Kén của hắn dính tới 4 dây, dây nào cũng to tựa sợi thừng trắng. Ba sợi tơ nhện gặp lửa thì nhanh chóng cháy đi, chỉ còn một sợi mang kén tầm đu đưa một quãng dài rồi đập phịch vào cành cây gần đó. Vì tơ nhện có độ dính và tính đàn hồi cao nên khi va vào cành cây, kén của hắn bị kéo dài chỉ cách mặt đất hai mét. Lúc này Châm Kim lại ném thanh mâu thứ tư đốt luôn sợi cuối, Hoàng Tảo la một tiếng rồi rơi phạch xuống đất. Tuy đau đớn nhưng không có thương tích gì.
Không may, khi rơi xuống đất lại chạm trán một con nhện vừa xong việc, nó lập tức nhào tới.
Hoàng Tảo thấy cảnh đó thì trợn mắt, hắn gầm lớn rồi chủ động lao vào tường lửa. Sức nóng nhanh chóng đốt sạch tơ nhện, thuận thế đốt cả vào người hắn.
Giờ khắc này Hoàng Tảo thể hiện đúng tinh thần của dân biển, gan lỳ và bất khuất, dù đau đớn cũng không kêu, cứ cắn răng đắm mình xuyên tường lửa.
Tuy thoát khỏi sự truy đuổi nhưng cả người bốc cháy, rất có thể bị thiêu sống.
“Tốt!” – Tử Đế thốt lên tán thưởng – “Tới đây nhanh lên!”
Hoàng Tảo vô thức chạy đến trước cả khi được nhắc nhở. Hắn vừa đến gần thì Tử Đế liền vẩy thuốc. Bột thuốc màu xanh lấm tấm phủ lên người Hoàng Tảo khiến lửa trên người hắn thu lại dần rồi tắt ngấm.
Hoàng Tảo không ngừng run rẩy.
Mới chỉ một chốc mà hắn gần như biến đổi, lông thì cháy sạch, tóc còn một nhúm, nghi ngút khói bay. Cả người hắn từ đầu đến cuối bị cháy đen, người đầy vết bỏng.
Hắn rùng mình, sẵn đà chạy ra sau lưng hai người, vừa chạy vừa hô lớn:
“Chạy nhanh, chạy nhanh! Còn một con nữa!”
Vừa dứt lời, một luồng khí thế mênh mông phủ xuống.
Tử Đế, Châm Kim biến sắc.
Là một con nhện chúa cấp Bạc.
Nó lớn hơn nhện thường, lông trên người đậm hơn, xanh hơn, chân cũng dài nhọn hơn hẳn. Nó rít một tiếng chói tai rồi lao nhanh chóng mặt.
“Hai người đi trước đi!”
Thời khắc mấu chốt, Châm Kim phản ứng lại, trừng mắt nhìn Hoàng Tảo, mặt trầm xuống, bước ra.
Vút vút vút.
Cậu nhanh tay phóng mấy thanh mâu, nhưng nhện chúa chạy nhanh như gió nên dễ dàng lách được, không bao lâu thì Châm Kim hết sạch mâu nhỏ. Cậu nhấc thanh mâu dài, cắn răng ném đi.
“Đại nhân!” Tử Đế đứng phía sau hét lên sợ hãi.
“Chạy đi, đừng có loay hoay làm gánh nặng.” Hoàng Tảo cũng nói vọng lại.
Chỉ một khắc do dự thôi, mọi cơ hội sẽ vụt mất.
Nhện chúa tức tốc phun ba khối tơ trúng ba người. Hai tay cầm mâu của Châm Kim đều bị trói chặt, chỉ có thể đấu sức với nhện chúa.
Tử Đế thì bị bắn tơ vào áo choàng, cô nhanh chóng dứt áo chạy thoát, nhanh chóng xoay người rút thanh dao dưới chân.
“Đại nhân, chụp lấy!” Tử Đế vừa định ném dao cho Châm Kim thì một khối tơ bay đến, vừa bay vừa mở to thành tấm lưới chụp trúng ngực và bụng, dán dính cô dưới mặt đất.
Bởi vì cú ném không hoàn chỉnh, dao không bay đến được chỗ Châm Kim mà rơi cạnh Hoàng Tảo.
Lúc này Hoàng Tảo đang điên cuồng giãy dụa, chân hắn dính tơ, sức vật không lại nên bị kéo dần về.
Tay hắn quơ loạn, vô tình bắt được thanh dao, trong lúc bối rối nên chém lung tung cắt phăng tơ nhện. May mắn thoát chết, hắn vội lui về.
“Mau ném dao cho đại nhân!” Tử Đế thét lên.
“Không, không, tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!” Hoàng Tảo như không nghe thấy gì, vừa chạy vừa hét nhảm.
Nhện chúa không thèm khó dễ, mặc hắn biến vào rừng.
“Chết tiệt!” Tử Đế vừa sợ vừa giận, thời điểm mấu chốt vậy mà hắn lại mang vật quan trọng chạy đi mất!
Kẻ mà hai người tìm mọi cách cứu giúp lại ruồng bỏ hai người trong thời khắc quan trọng, một mình chạy trốn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!