Vô Hạn Huyết Hạch - Chương 39: Chặt gỗ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Vô Hạn Huyết Hạch


Chương 39: Chặt gỗ


Dịch: Vivian Nhinhi

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

Châm Kim hạ một loạt mệnh lệnh, tất cả bọn Hoàng Tảo, Lam Tảo, Bạch Nha và Thương Tu đều nghiêm tục nhận lệnh.

Nhưng khi Châm Kim nhìn một vòng thì vẫn thấy ánh mắt các thành viên của đội thăm dò lấp lóe lên không yên

Châm Kim quát khẽ: “Hiện tại nếu như ai có ý tưởng khác thì nói ngay ra đi! Kỵ sĩ Thánh Điện trước giờ không giáng tội bất cứ ai có gan nói thật!”

Không có người lên tiếng, có mấy người há miệng muốn nói lại thôi.

Sắc mặt Châm Kim trầm xuống.

Cậu biết, mình vẫn chưa xây dựng được đủ uy nghiêm của thủ lĩnh.

Thương Tu lên tiếng: “Đại nhân, quyết định của ngài thật sáng suốt. Mặc dù chuột bay đầu đàn có thể phóng điện chết người, nhưng chúng nó có số lượng rất ít. Mà khả năng bắn cung, phi dao của đại nhân trước giờ luôn bách phát bách trúng.

Trong suốt khoảng thời gian qua, chúng ta từng gặp phải rất nhiều đàn thú, trừ bầy dê thì đàn chuột bay này xem như yếu nhất. Nếu chúng ta từ bỏ, chỉ sợ sẽ không may mắn gặp được con mồi thích hợp hơn đàn chuột bay này nữa.

Tôi đề nghị chúng ta cố gắng suy xét chiến thuật để đi săn. Chiến thuật đúng đắn sẽ giúp chúng ta chiến thắng lũ chuột bay ngu xuẩn này hơn. Dù sao loài người chúng ta thông minh hơn lũ dã thú này nhiều.”

“Tốt lắm.” Châm Kim gật đầu, mặt lộ vẻ tán thành: “Học giả Thương Tu, ý kiến của ông cực kì đúng trọng tâm. Trên thực tế, chúng ta chỉ muốn kiếm thêm đủ đồ ăn. Chúng ta có thể dụ từng nhóm chuột nhỏ một, khống chế quy mô chiến đấu, chỉ cần săn được đủ đồ ăn thì chúng ta không cần liều mạng với chuột đầu đàn.”

Thực ra, lời này của Châm Kim chỉ là đoán mò.

Tập tính của dã thú là rất khó để phỏng đoán, nhất là khi bọn họ còn chưa quen thuộc với đám chuột bay này, thời gian bọn họ tiếp xúc với chúng là rất ngắn. Mà trên hòn đảo này, những sinh vật như chuột bay rất có khả năng là sinh vật nhân tạo, không phải tự nhiên. Cho nên, tập tính của chúng như thế nào rất khó nói.

Dù là Châm Kim hay Thương Tu đều hiểu những điều này.

Nhưng sau cuộc đối thoại của bọn họ, đoàn người không còn dao động như trước nữa, ánh mắt một số người đã kiên định trở lại, sĩ khí cũng được nâng lên một mức nhất định.

Uy tín của Châm Kim còn chưa được củng cố, sức chiến đấu của Thương Tu rất yếu, nhưng khi kết hợp sức ảnh hưởng của hai người lại vẫn có thế cổ động tinh thần tích cực của toàn đội thăm dò.

Châm Kim càng thêm hài lòng về Thương Tu.

Cậu thầm đánh giá trong lòng: “Thương Tu biết phối hợp với ta, có lẽ ở phương diện này, ông ta còn xuất sắc hơn Tử Đế.

Tử Đế là hội trường thương hội, nhưng xét cho cùng em ấy còn quá trẻ, thời gian và công sức phần lớn đều đổ vào tu hành ma pháp.

Thương Tu thì khác, ông ta không có sức lực, nhưng ông ta hầu hạ quý tộc nửa đời người, có kinh nghiệm phong phú và từng trải, cho tới nay, đều là ông ta trợ giúp mình khống chế đội thăm dò này.”

Sau bữa lót dạ, tất cả mọi người cấp tốc hành động.

Nơi này là địa hình và cảnh quan rừng rậm, phóng tầm mắt nhìn ra chỉ toàn là cây cối.

Muốn làm ra đoản cung, cần vật liệu gỗ phù hợp.

“Bây giờ chúng ta cần hai loại gỗ, một loại dùng để làm cánh cung, loại còn lại chúng ta chỉ chọn vỏ cây, chế thành dây cung. Chọn như thế nào thì tôi không biết, còn phải nhờ Bạch Nha và ngài Thương Tu.” Hoàng Tảo nhìn Thương Tu và Bạch Nha.

Vị học giả già mỉm cười: “Mặc dù trên hải đảo này tràn ngập dã thú biến dị kì quái, nhưng cây cỏ lại rất ít biến dị. Tôi nghĩ mấy loại cây cối này là mục tiêu của chúng ta.”

Bạch Nha cũng nói: “Anh Hoàng Tảo, em với cha cũng từng chặt cây rừng tự chế cung đi săn. Em có nhìn qua, mấy cây này là giống với cây trong trí nhớ của em nhất.”

Kết hợp giữa kinh nghiệm của Bạch Nha và học thức của Thương Tu, còn có Hoàng Tảo tự mình chặt thử cây để kiểm chứng. Ba người thuận lợi quyết định ra hai loại cây.

Sau đó là Hoàng Tảo ra tay đốn cây.

Hắn dẫu sao cũng là chiến sĩ cấp Đồng, sức lực vượt xa người tường.

Lưỡi đao làm từ chân của loài nhện chân đao cực kì sắc bén, một đao chém xuống, thân cây đã ngả ra rồi đổ rầm xuống đất.

Bạch Nha lại gần, lấy đao cắt vào thân cây, sau đó thành thạo cạy một lớp vỏ cây ra. Vỏ cây màu xanh đen, bề mặt cực kì cứng rắn, nhưng khi Bạch Nha lật mặt trong ra thì cậu thấy lớp vỏ bên trong có màu xanh pha vàng, Bạch Nha sờ thử thấy trơn nhẵn.

Cậu gật đầu bảo: “Mặt trong của vỏ cây này hẳn là có thể chế tạo ra dây gai cao cấp.”

Ba người lại chọn đại thụ nữa.

Cây này to hơn nhiều so với cây mới chặt trước đó.

Hoàng Tảo rút lưỡi đao Châm Kim cho mượn ra, đang định xuống tay.

Thương Tu ngăn cản hắn: “Đừng dùng vũ khí sắc bén như vậy, dùng búa đi. Loại vũ khí sắc bén này chỉ có cao thủ mới có thể phát huy uy lực thực sự của nó, người bình thường vẫn nên dùng rìu đốn củi.”

Hoàng Tảo nghe lời, lấy rìu chém vào thân cây.

Lấy đao kiếm ra để chặt gỗ sẽ dễ làm cùn lưỡi. Không phải vạn bất đắc dĩ, người ta sẽ không dùng.

Đội thăm dò có mang theo vài cái búa rìu. Vốn là để tiện thu thập đồ ăn như cắt chuối tiêu hay hái dừa. Mặt khác còn để chặt cây mở đường. Nếu như tìm được nơi cung cấp đồ ăn ổn định thì có một con đường tắt sẽ tiện hơn rất nhiều.

Hoàng Tảo vung bắp tay cuồn cuộn, chặt mấy chục nhát mới tạo thành một cái khe trên thân cây.

“Tôi mà dùng được đấu khí thì chỉ một búa là chặt xong cái cây chết tiệt này rồi.” Hoàng Tảo lầu bầu, không hài lòng với thành quả của mình lắm.

Đấu khí cấp Đồng, mặc dù không thể rót vào vũ khí, cũng không thể phủ ngoài cơ thể, nhưng khi thúc giục có thể giúp tố chất thân thể con người được tăng lên một khoảng cực lớn. Tùy vào đấu khí quyết khác nhau, mà người tu hành sẽ được nâng cao về một số phương diện như sức lực, tốc độ, sức chịu đựng hay khả năng khôi phục… khác nhau.

Lại chặt thêm mấy nhát, cái khe trên thân cây rốt cục được nới rộng ra. Hoàng Tảo đổi sang hướng khác, dùng sức đẩy thân cây một cái, cái cây đã đổ rạp xuống đất.

Tiếp theo, hắn vung búa bổ xuống một đoạn gỗ, lại bổ đôi rồi cắt thành dạng tấm.

Tấm gỗ dài sau khi Bạch Nha và Thương Tu nhìn qua đều thấy rất hài lòng.

Thương Tu lại bảo Hoàng Tảo uốn cong tấm gỗ này, độ bền dẻo rất tốt.

Ba người mừng rỡ, mọi chuyện có tiến triển cực kì thuận lời.

“Chúng ta trở về báo cáo với đại nhân Châm Kim thôi, đến lúc dẫn người tới chặt đám gỗ này rồi.” Thương Tu quyết định.

Vị trí hiện tại của ba người họ rất gần doanh trại, nơi này đã được càn quét sạch, khá an toàn.

Rất nhanh, ba người họ đã trở về doanh trại.

Châm Kim ở lại doanh trại, thống lĩnh toàn cục.

Biết được thành quả của ba người, sau khi suy nghĩ một lát, Châm Kim hỏi Thương Tu: “Ông cho là cần bao nhiêu người và tốn khoảng bao lâu thì chúng ta sẽ kiếm đủ vật liệu gỗ?”

Rõ ràng trên đường về Thương Tu đã suy tính qua chuyện này, lập tức trả lời: “Nhân lực tất nhiên là càng nhiều càng tốt, nhưng đại nhân, trước mắt chúng ta cần chú ý vài điểm.

Đầu tiên là về an toàn của tiểu đội chặt cây. Bình thường khi đi chặt cây ở hoàn cảnh dã ngoại khá nguy hiểm, đều cần bố trí đội tuần tra và đội hộ vệ. Mặc dù các thành viên trong đội đều là chiến sĩ, nhưng thể lực của bọn họ có hạn, đốn cây là một việc nặng, rất tốn thể lực, sẽ làm người mệt mỏi, và sức chiến đấu cũng bị suy giảm rất nhiều. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì nguy hiểm, các thành viên đội chặt gỗ sẽ rất khó ứng phó.

Thứ hai là về đồ ăn, tôi đề nghị điều ra một số quân, cố gắng ở xung quanh đây tìm kiếm đồ ăn. Chắc chắn thu hoạch sẽ không được nhiều, nhưng lương thực dự trữ của chúng ta đã đến mức cảnh báo, dù thêm được một chút lương thực cũng mừng rồi.

Thứ ba, chỗ gỗ này còn có thể ứng dụng vào nhiều thứ khác. Không chỉ làm đoản cung, chúng ta còn có thể bố trí thêm nhiều công sự để phòng ngự. Trên đường trở về, tối đã nói chuyện qua với Bạch Nha, cậu ta biết rất nhiều loại bẫy của thợ săn. Chúng ta có thể bố trí thêm nhiều bẫy hơn, kích thước lớn hơn, không thể đối phó với người, nhưng đám sóc bay kia dù sao cũng là dã thú, chúng ta có ưu thế cực lớn về trí tuệ.

Thứ tư, tôi nghĩ đây cũng là điểm mấu chốt nhất, khó giải quyết nhất. Thời gian của chúng ta thực sự còn rất ít, nhưng chế tạo dây gai làm dây cung, hay làm cánh cung thì cũng cần hong khô. Chế tạo dây và cánh cung ít nhất cần một ngày. Hong khô lại cần ít nhất hai ngày, vậy thì thời gian còn lại để chúng ta huấn luyện là rất ít.”

Giống như lần trước, Thương Tu đưa ra rất nhiều đề nghị đúng trọng tâm cho Châm Kim.

Châm Kim gật đầu, Thương Tu vẫn đáng tin cậy như vậy.

Châm Kim vẫn cho rằng, Thương Tu là ứng cử viên sáng chói nhất về mặt quản lý nhân sự, phải biết rằng quản lý nhân viên không hề dễ dàng chút nào. Ở phương diện này, Tử Đế vẫn còn non. Thứ Hoàng Tảo, Lam Tảo am hiểu là chiến đấu. Theo như những gì Châm Kim biết, hai anh em nhà này chẳng có thành tích gì về mặt chỉ huy cả. Họ chỉ có thể tấn công tiên phong thôi.

Đối với lo lắng của Thương Tu, Châm Kim mỉm cười, ung dung lấy thuốc ra.

Một giây sau, Châm Kim đã thấy hai mắt Thương Tu sáng lên.

Châm Kim nói: “Về vấn đề này ta đã chuẩn bị trước rồi.

Ở đây có hai loại thuốc, một loại bôi lên cánh cung, một loại có thể làm khô cấp tốc vỏ cây vừa lột xuống, chỉ mất một buổi tối thôi.

Nhưng phải chú ý, loại thuốc này chỉ đảm bảo công dụng trong vòng một ngày thôi.”

Chỗ thuốc này đều do Tử Đế điều chế tức thời.

Trước đó Châm Kim từng bàn qua với Tử Đế về chuyện cung nỏ, chỗ thuốc này chính là thành quả chính.

Thương Tu vui mừng quá đỗi: “Có mấy thứ này thì tốt quá rồi.”

Đồ ăn không đủ, làm thời gian trở nên cực kì quan trọng.

Thuốc này có vẻ không có giá trị, thực tế lại giải quyết được phiền phức lớn nhất mà toàn đội đang gặp phải.

Sau đó Châm Kim lập tức hạ lệnh cho Thương Tu phụ trách dẫn đầu tiểu đội chặt gỗ.

Cậu lại lệnh cho Bạch Nha phụ trách đi thu thập đồ ăn, Hoàng Tảo đi cùng để đảm bảo an toàn của tiểu đội này. Mặt khác, còn phải tiếp tục rà soát xung quanh doanh trại.

Hoàng Tảo có thực lực cấp Đồng, dù không thể thúc giục đấu khí thì sức chiến đấu cũng vượt xa chiến sĩ bình thường.

“Nếu vậy thì tất cả mọi người đã bị phân công vào đội chặt gỗ và tìm kiếm đồ ăn, đội chặt gỗ sẽ không có người hộ vệ.” Thương Tu lo lắng.

Đội thăm dò ban đầu có quân số khá đông, nhưng đến khi Châm Kim tiếp quản, chỉ còn lại có mười mấy người. Sau đó lại bị trúng độc, mọi mặt bao gồm cả sức chiến đấu lẫn thể lực đều sụt giảm. Một nhiệm vụ hiện giờ cần gấp rưỡi, thậm chí gấp đôi số người ban đầu để thực hiện, bởi thế mà vấn đề nhân lực trở nên rất gay go.

“Ông yên tâm, bảo vệ an toàn của đội chặt gỗ là ta tự mình phụ trách.” Châm Kim đáp.

Thương Tu lập tức an tâm, ở gần Châm Kim chắc chắn là nơi an toàn nhất.

Lão vốn tưởng rằng Châm Kim sẽ ở lại bảo vệ Tử Đế. Mặc dù trên hòn đảo này, sức chiến đấu của cô giảm xuống rất nhiều, nhưng dù sao Tử Đế cũng là ma pháp sư.

Thương Tu trầm ngâm: “Nếu vậy, đại nhân sẽ lệnh cho Lam Tảo ở lại bảo vệ doanh trại ạ?”

Châm Kim lắc đầu: “Không, điều tra tin tức kẻ địch là cực kì quan trọng. Lam Tảo vẫn phải tiếp tục đi thăm dò tình hình của đàn chuột bay, anh ta hành động một mình là được. Những người khác không đủ năng lực, đi cũng thành gánh nặng.”

Thương Tu nhíu mày, nhắc nhở: “Nếu vậy thì an toàn của đại nhân Tử Đế…”

Châm Kim cười: “Ta đã nói chuyện với em ấy rồi, em ấy sẽ ở lại doanh trại một mình. Em ấy cũng là thầy thuốc, có cách tự bảo vệ mình. Nếu gặp phải nguy hiểm gì khó giải quyết, đội chặt gỗ chúng ta vẫn ở ngay gần doanh trại, có thể lập tức cứu viện.”

Thương Tu lại không có ý kiến khác nữa, lão biết rõ đội thăm dò đang thiếu người trầm trọng. Châm Kim sắp xếp được như vậy đã là hết sức rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN