Vô Hạn Huyết Hạch
Chương 4: Ta sẽ bảo vệ em
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
***
Hai người cứ như vậy đi xuyên cánh rừng.
Cành lá trên đầu ngày càng trở nên dày đặc, gần như che cả bầu trời. Không khí vô cùng nóng ẩm. Phía bên dưới dây leo mọc chằng chịt, chỉ cần sơ ý sẽ ngã sấp mặt.
Đất ở đây rất xốp, chủ yếu là mùn đất tích lũy dần từ lá cây mục rữa.
Tử Đế bước chậm lại:
“Đâu đó ở gần đây thôi.”
Châm Kim trở nên nghiêm túc, cậu hiểu ý của Tử Đế – đây là chỗ mọi người tách nhóm tìm đường chạy trốn.
Theo lời của cô, để câu thời gian khi bị chó sói truy đuổi, ba hộ vệ cuối cùng quyết định dừng lại chỗ này cố thủ bảo vệ Châm Kim và Tử Đế.
Đi được thêm một khoảng, vòng qua một gốc cổ thụ lớn thì hai người trông thấy xác chết.
Hai xác chết này nằm trên bụi cỏ, máu nồng cả mũi.
Mắt hai người trợn trừng, biểu cảm sợ hãi xen lẫn phẫn nộ vẫn còn đọng lại.
Tử Đế nín thở, chân ngừng bước. Châm Kim lại bước nhanh đến cúi người xem xét.
Vút!
Một cái bóng đỏ thẫm dài nhọn từ dưới thi thể đột ngột bắn mạnh vào mặt Châm Kim tựa như mũi tên. Tóc gáy Châm Kim dựng ngược, con ngươi co lại, nhanh chóng đưa tay lên nắm chặt “mũi tên đỏ”.
“Xì xì xì!”
Mũi tên bị kẹp đầu lập tức hiện nguyên hình – là một con rắn độc vô cùng kỳ dị.
Vảy rắn màu đen, đầu rắn đỏ chót, trên thân có một vệt đỏ thẫm kéo từ đầu chí cuối. Hai bên sườn mọc mấy trăm chân nhọn, đen tuyền như chân rết.
“Một ma thú bậc Đồng.”
Châm Kim cảm nhận sức sống của con vật.
“Cẩn thận!” sự việc quá đột ngột mãi đến lúc này Tử Đế mới kịp phản ứng.
“Đó là rắn rết thân đỏ, có nọc rất mạnh, trúng độc chỉ vài giây là chết.” Tử Đế vội giải thích. “Chân của nó cũng cực kỳ bén nhọn, có thể đâm xuyên cả giáp da.”
Vừa dứt lời, con rắn liền phản kháng. Nó oằn mình cuốn lấy tay Châm Kim, trăm chiếc chân rết ra sức bấu cánh tay cậu, sâu hơn, chặt hơn.
Máu tươi chảy xuống, đau đớn kéo về. Cảm tưởng như tay bị đá đè, da thịt như bị siết thành bùn nhão.
Châm Kim lập tức nắm chặt tay lại hòng bóp vỡ đầu, thế nhưng sọ rắn rất cứng, vảy cũng bền và trơn nhẵn.
Châm Kim quát một tiếng rồi đè đầu rắn xuống đất, tay khác nhanh chóng rút dao lấy đà đâm mạnh xuống. Chiếc dao như tảng đá cắm đầu nó ngập xuống. Con rắn phản công bằng cách bấu chặt hơn, chân rết găm sâu cả tấc càng khiến máu chảy đầm đìa. Nhưng chỉ mấy giây sau đó nó xụi lơ, hoàn toàn thả lỏng.
Tuy không còn lực siết nhưng những cái chân bén nhọn vẫn cắm sâu vào thịt. Châm Kim cắn răng cất con dao, nhanh chóng giữ khoảng cách với xác chết rồi mới gồng mình rút từng chân rết xuống.
Tử Đế thấy vậy cũng vội lấy bột thuốc buộc ở eo rắc lên miệng vết thương, sau đó nhanh chóng băng vết thương lại bằng vải trắng.
Vết thương tương đối sâu, thế nhưng thể chất Châm Kim rất tốt cộng với dược tính của thuốc nên máu nhanh chóng được cầm, đồng thời cảm giác mát lạnh pha chút thoải mái và ê ẩm ngấm ngầm lan tỏa.
“Đây là thuốc gì mà hiệu quả vậy? Chẳng phải đảo này cấm dùng ma pháp và đấu khí sao?” Châm Kim ngạc nhiên về sự thần kỳ của thuốc.
“Thuốc này có xuất xứ từ bộ lạc Băng Sương Lục Man. Tuy có vẻ kỳ diệu nhưng không phải ma dược, chỉ là khéo léo lợi dụng dược tính từ nguyên liệu.” Tử Đế giải thích.
Ma dược là những sản phẩm được các thầy thuốc điều chế từ dược liệu ma pháp bằng cách cân bằng ma lực có trong nguyên liệu. Bởi vì loại thuốc này chứa ma lực nên thường có dược tính cao, rất mạnh mẽ.
Tử Đế nhìn vết thương của Châm Kim, nước mắt lưng tròng, lí nhí hổ thẹn:
“May mà chân rết không có độc. Em xin lỗi đã để ngài bị thương, đáng lẽ em nên nói sớm mới phải.”
Châm Kim thấy bộ dáng tội nghiệp nên cũng không nỡ, vội lắc đầu trấn an: “Không phải lỗi của em.”
Từ lúc vượt sông vào rừng đến giờ, hai người luôn trong tình trạng đề cao cảnh giác, dù giao tiếp cũng rất hạn chế, tránh để mất tập trung. Là con rắn vọt ra quá nhanh, không kịp đề phòng.
“Đến cả con rắn mà cũng nguy hiểm đến vậy.” Châm Kim quay lại chỗ ban nãy, cậu rút dao lên kéo theo cái đầu rắn, thuận thế cắt lìa ra.
“Nếu mình có thể sử dụng đấu khí thì đã không bị thương rồi.”
Châm Kim thầm than.
Bất kể cậu là cấp Bạc hay cấp Sắt đi nữa, chỉ cần khởi động được đấu khí để thủ thì đám chân ấy cũng không đâm vào được.
Châm Kim nhìn vào xác rắn, bụng của nó còn chứa thức ăn thừa vẫn chưa được tiêu hóa.
Mắt cậu lóe lên: “Thì ra loại rắn này thích ăn nội tạng, lại còn thích uống máu, khó trách lại bật ra từ thi thể.”
“Kỳ lạ.” – cậu tìm kiếm vài lần – “Viên hạch của nó đâu?”
Ma thú có thể hấp thụ các chất tự nhiên để bồi dưỡng ma lực. Loại ma lực này tích lũy theo thời gian, kết tinh của quá trình đó là hạch ma thú.
Ma thú mới chào đời không có hạch. Ma thú chưa trưởng thành thì có hạch nhỏ, hoàn toàn phát triển thì luôn có hạch.
Con rắn này cơ bản đã phát triển đầy đủ, không phải con non, thế nhưng lại không có hạch, điều này khiến cậu rất hoang mang.
Tử Đế thuận miệng giải thích: “Đảo này có nhiều loài thú kỳ lạ, tỏa ra sức sống rất mạnh, thế nhưng không loài nào có hạch. Đội cứu hộ từng giết một số nhưng không tìm thấy bất cứ viên nào. Nhưng có lẽ vì không có hạch nên chúng không dùng phép được.”
“Ra là như vậy.” Châm Kim chợt hiểu rõ.
Mặc dù hạch thú có giá trị lớn, nhưng nếu bởi vì vậy mà chúng không thể dùng phép thì với hai người lợi nhiều hơn hại.
Châm Kim lại hồi tưởng cuộc chiến giữa rùa và dây leo trước đó.
“Dung nham chảy ra từ mai rùa hoàn toàn không có rung động phép thuật, nghĩa là nó không dùng ma lực tạo thành mà đó là năng lực vốn có của nó.”
Việc này vốn không lạ.
Ở một vài loài, cấu tạo khoang miệng có tuyến độc hoặc túi lưu huỳnh, chúng có thể khà hơi đồng thời phun khí kèm theo nọc độc từ túi, cũng có khi tạo thành lửa. Đây là những cấu tạo sinh học vốn có, thuộc về khả năng tự nhiên, không phải là phép thuật.
Giải quyết xong rắn rết thân đỏ, Châm Kim lại kiểm tra thi thể.
Hai hộ vệ này đã sớm chết dưới miệng sói. Một người gần như bị cắn đứt lìa ở cổ, gáy chỉ còn dính một chút thịt. Người còn lại càng thảm – hộp sọ hoàn toàn biến dạng, máu trộn với não thành hỗn hợp đặc sệt chảy dọc xuống đất.
Toàn là vết thương trí mạng.
Bụng cả hai nát bấy, hiển nhiên là dấu vết của rắn.
Biểu cảm của Châm Kim ngày càng trầm trọng, cậu đứng dậy quan sát một vòng.
Cậu lại phát hiện cây cỏ ở đây đã bị giẫm đạp tơi tả.
Trong mắt người bình thường thì hiện trường này vô cùng hỗn loạn, nhưng Châm Kim dễ dàng phân biệt được đâu là vết tích của sói, đâu là dấu vết của người. Thậm chí, chỉ bấy nhiêu đó cậu có thể mường tượng được quá trình.
Chàng trai nhắm mắt, mô phỏng lộ tuyến xa xa, nhưng cây cối trong rừng nhanh chóng cản trở. Châm Kim liền nhấc chân chạy xuyên lùm cỏ, băng qua cây cổ thụ.
Lúc này, một khu đất trống trải hiếm có giữa rừng hiện ra trước mắt cậu. Tử Đế bám theo Châm Kim cùng đi vào khoảng đất trống.
Châm Kim nhìn xuống, nhìn thấy những vết chân còn in lại. Bởi vì bề mặt ở rừng nhiệt đới hình thành từ những lớp lá mục, lại gặp mưa gió quanh năm nên rất ẩm ướt tơi xốp, khi bước sẽ để lại dấu vết, người càng nặng thì vết hằn trên đất sẽ càng sâu, thậm chí còn đọng nước.
Những dấu chân này có khoảng cách lớn, chứng tỏ những người này đang ở trạng thái chạy bắn đi.
Châm Kim bình tĩnh phỏng đoán: “Hai hộ vệ phát hiện nơi này thoáng đãng, tầm nhìn rõ ràng, rất thích hợp để chiến đấu.”
Cậu bắt đầu mô phỏng lại diễn biến trong đầu.
“Nhưng khi cả hai đợi phục kích lại phát hiện chó sói chạy trong bụi cỏ, tựa như muốn vòng qua hai người để tìm giết Tử Đế. Thế là họ nhanh chóng đuổi theo, từ bỏ chiến trường, mạo hiểm truy đuổi để cản đường. Hai người một trước một sau đuổi theo, bỗng nhiên chó sói quay bước cắn nát đầu người trước. Sau đó phóng thẳng cắn đứt cổ người phía sau!”
Châm Kim tổng hợp các manh mối rồi suy luận. Càng nghĩ càng thấy chân mình lạnh toát.
Con sói xanh này bản tính tàn bạo, lại còn cực kỳ xảo trá. Tựa như nó có thể nhìn rõ lòng người, biết dẫn dụ, biết phản kích, chiến thuật của nó cứ vậy xoay vòng, gọn gàng, linh hoạt hạ sát hai hộ vệ.
Trong quá trình săn giết còn biết dùng địa lợi, nắm bắt cả lối suy nghĩ của con mồi.
Dù là phản kích cũng rất có tính toán.
Người không giáp mũ, cắn nát đầu.
Kẻ mang mũ thì nhằm vào cổ.
Hai hộ vệ tuy chưa đến cấp Sắt nhưng ít nhất cũng cấp Đồng. Vốn đã không phải là đối thủ nhưng ít nhất cũng có thể khiến nó trầy da tróc vảy. Ấy vậy mà đến tận lúc mất mạng, hai người cũng chẳng khiến nó phải trả giá bất cứ thứ gì.
Châm Kim thở dài với Tử Đế: “Con sói này chắc chắn là cấp Bạc.”
Hiện trường nó để lại là chứng cứ rõ ràng nhất, từ lực nhảy đến lực cắn đều thể hiện đẳng cấp của nó.
Châm Kim cảm khái: “Nhưng đáng sợ nhất là trí tuệ của nó, hoàn toàn nổi bật hơn nhiều ma thú, nhất là ở mặt chiến thuật, đã có thể so sánh với con người! Sói vốn là loài quần cư, thích áp dụng chiến thuật bầy đàn. Những con sống đơn độc thường là những con sói thua cuộc hoặc tàn tật, già yếu.
Chỉ có hổ thích ẩn nấp, tiếp cận sau lưng con mồi rồi bất ngờ vồ giết trong nháy mắt. Con sói đuổi giết chúng ta trước đó hiển nhiên là dị biệt. Nó biết dùng chiến lược, còn xảo quyệt bạo tàn hơn cả hổ.
Hạ được nó thật sự là may mắn.”
Tử để gật gù đồng ý, cô hồi tưởng lại mà sắc mặt trắng bệch: “Em thậm chí còn nghĩ con sói kia có linh hồn của con người! Lần đầu chạm trán với nó là lúc một thành viên cuối hàng bị đánh lén. Rõ ràng nó có thể giết chết hộ vệ kia, nhưng nó chỉ kéo lê hắn, buộc cả đoàn phải đuổi theo cứu. Đội hình khi ấy rối tung lên, tạo sơ hở cho nó làm loạn.
Lần ấy nó bị thương rất nặng, nhưng lại giết được tới ba hộ vệ, gây ra tổn thất nghiêm trọng nên cả đội rất phẫn nộ. Thế nhưng ma thú cấp Bạc như nó rất nhanh nên đã chạy đi không còn tăm tích. Sau đó đội lính thương lượng, quyết định sẽ tiếp tục tìm ngài, tạm thời không tìm giết nó vì hầu hết đều nghĩ nó bị thương nặng, rồi sẽ bị những động vật khác giết chết, mà dù còn sống thì nó cũng sẽ sợ, không dám quay lại nữa.
Nhưng mà lầm, tất cả đều đã lầm.
Lầm to!
Sáu ngày sau, vào lúc chạng vạng thì nó xuất hiện lần thứ hai. Lúc này vết thương của nó đã lành một nửa. Miệng nó cắn một cái tổ ong, ném thẳng vào trại rồi nhanh chân chạy mất.
Sau đó một đàn ong lửa tấn công cả trại. Ong này không sợ khói lửa, lại còn có độc. Cả đội chật vật đánh đuổi chúng. Lần này bốn hộ vệ bị ong chích rơi vào hôn mê. Cả bốn người toàn thân nóng ran, em dùng mọi cách đều không thể hạ nhiệt. Bọn họ tử vong ngay trong đêm tập kích đó.
Sau lần đó cả đội liên tục bị nó phục kích, liên tục vung vuốt giết người, nó trở thành thần chết, thành ác mộng của tất cả…”
Nói đến đó Tử Đế run nhẹ, hai tay khoanh lại tự ôm lấy, tựa như nỗi sợ trong lòng vẫn còn cắm rễ.
Châm Kim đứng nhìn hôn thê của mình chực khóc, bất lực.
Cậu không nhịn được bước đến bên cạnh, dang rộng vòng tay ôm chầm cô gái kéo vào ngực. Cô nàng run lên, tựa như thỏ hoang về tổ, cảm xúc nhanh chóng được ổn định.
Cậu vỗ nhẹ lưng thiếu nữ, cúi đầu nhìn vẻ ngại ngùng của cô.
“Ta hiểu, ta hiểu mà.” – Châm Kim dịu dàng dỗ – “Yên tâm, giờ em đã có ta bên cạnh. Ta sẽ bảo vệ em. Trừ khi ta chết, sẽ không có ma thú nào tổn thương em được cả.”
“Đại nhân!” Tử Đế cảm động.
Một lát sau hai người dọn dẹp hiện trường.
Hai hộ vệ, một người mặc giáp da nhưng đã rách như xơ mướp. Người còn lại mang mũ sắt và giáp lưới. Đầu tiên là giáp tay mới thay cho giáp tay cũ – cặp giáp bị chân rắn chèn nát, sau đó mới mặc giáp lưới và đội mũ.
Cảm giác an toàn đột nhiên tăng mạnh.
Trang bị có thể bù đắp chêch lệch ở một mức nào đó.
Vậy nên sói lông xanh mới không cạp đầu người đội mũ.
Về phần đôi giày sắt, vì không hợp cỡ nên cậu không lấy.
Trừ giáp ra còn phải mang vũ khí.
Hai hộ vệ. Người dùng trường kiếm, người mang loan đao. Trường kiếm có phần hư tổn, mã tấu lại rất lành lặn.
Châm Kim cầm mã tấu, sau một hồi múa máy, cậu nhíu mày bỏ xuống rồi lại nâng trường kiếm. Vung vẩy một hồi, đột nhiên một đoạn ký ức trỗi dậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!