Vô Hạn Huyết Hạch
Chương 43: Thắng lớn
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Trong lúc bối rối, các đội viên thăm dò đều bị tiếng cười của Châm Kim hấp dẫn.
Châm Kim chợt hét lớn: “Có ta ở đây, các anh vội cái gì? Dù có nhiều sóc bay hơn nữa thì chúng cũng sẽ là lương thực của chúng ta. Nghe mệnh lệnh của ta, điều chỉnh đội hình, giết hết lũ sóc bay!”
“Vâng, đại nhân!” Đám người ầm vang trả lời.
Trận tuyến cấp tốc khôi phục.
Châm Kim ngưng thần nhìn về nơi xa, con ngươi hơi co lại. Tố chất thân thể của cậu cao hơn một chút, càng khác biệt rõ ràng so với người thường. Lúc này cậu vội vàng liếc nhìn lại, liền thấy bảy con sóc bay đầu đàn, trăm con sóc bay bình thường chen chúc ùa ra.
“Không khéo tất cả sóc bay đều bỏ hang ổ để bay ra rồi.
Quả nhiên, thú tính khó mà đánh giá.”
Châm Kim không rút lại suy đoán, tình huống thế này cũng có trong dự liệu.
Trước khi đi săn, Châm Kim cùng những người khác thử dự đoán rất nhiều tình huống.
Tình huống bết bát nhất là: Lần thứ hai Lam Tảo đuổi theo sóc bay đã kinh động đến chúng.
Hiện tại Châm Kim đã đạt được một trận thắng nhỏ, đề cao uy tín, củng cố địa vị của mình, tăng sĩ khí cho toàn bộ đội ngũ.
Cứ sau mỗi trận đánh nhỏ, cả đội lại tự so sánh với các trận trước đó, cả đội rực rỡ hẳn lên.
Điều này không tệ.
“Chuẩn bị, bắn!” Châm Kim hô.
Đám người nghe được mệnh lệnh, sắc mặt lạnh lùng, nhao nhao cài tên giương cung.
Tên bắn rợp trời, lập tức có sóc bay ngã xuống đất. Có rất nhiều sóc bay đánh tới, bởi vậy kết quả của lần bắn tên này là tốt nhất từ trước đến nay.
Nhưng đàn sóc bay tương đối khổng lồ, lại chưa có con đầu đàn nào chết cả, cho nên chúng càng kích phát thêm hung tính, tiếng chít chít gọi bầy vang vọng, tốc độ trùng kích tựa hồ nhanh hơn một chút.
Không ít người sắc mặt trở nên trắng bệch.
Sau lượt bắn tên này, họ đã nhìn rõ tình huống. Sóc bay rất đông, cho dù bắn bảy tám lần thì có khi cũng không giết hết được.
Huống hồ với khoảng cách và tốc độ tập kích của đàn sóc bay, đừng nói bảy tám lần bắn tên, mà năm sáu lần cũng không bắn kịp.
Rất nhanh, lần bắn thứ hai.
Lần bắn thứ ba.
“Tự do chiến đấu!” Châm Kim hạ lệnh.
Hiệu quả khi cùng bắn xa không cao mấy, nhưng bây giờ khoảng cách cực gần, khả năng bắn chính xác của cá nhân sẽ tăng lên, bắn hàng loạt sẽ ít tác dụng. Nhất là những xạ thủ giỏi.
Phập phập phập.
Mũi tên lần lượt xẹt qua chân trời, bắn vào đàn sóc.
Đàn sóc nháo nhác kêu vang, hung mãnh dị thường, số lượng nhiều giống như chẳng tổn thất là bao.
Đàn sóc gần ngay trước mắt, mang đến áp lực cực lớn. Rất nhiều người không khỏi lo lắng, động tác chệch choạc, đánh mất tiêu chuẩn bình thường. Có người cài tên mấy lần mới được, có người làm rơi cả mũi tên, chỉ kéo dây không. Hoàng Tảo vô thức dùng toàn lực, kéo gãy cả cánh cung, rồi tức giận ném cây cung hỏng trong tay đi.
“Cái cung nát này!” Hắn chửi một tiếng, rồi lại rút một cây đoản cung khác ra
Bởi vì đoản cung làm ẩu, phải cân nhắc đến tình huống này, cho nên mỗi người đều có thêm đoản cung dự phòng.
Về phần cung thập tự, tốc độ hoàn toàn không giống đoản cung. Một khi đã bắt đầu trận chiến thì không thể nối lại dây cung lại, chỉ có thể gác tạm sang một bên.
Châm Kim liên tục bắn tên, bách phát bách trúng!
Nhưng đoản cung uy lực quá nhỏ, sát thương quá thấp.
Bắn nhiều lần, Châm Kim cảm thấy đoản cung trong tay mình ẽo ợt hẳn đi, cậu lập tức ném nó đi để đổi cây cung dự bị.
Trong thời gian ngắn, Châm Kim đã đổi ba cây đoản cung. Chỉ mình cậu đã giết được hai mươi mấy con sóc bay.
Nhưng số sóc bay còn lại vẫn nhiều lắm, ít nhất cũng năm mươi con.
Đây là số lượng gấp năm lần thành viên đội thăm dò.
Không tính sóc bay bình thường, chủ yếu là có tận bảy con đầu đàn mà chưa con nào chết cả, thật đau đầu mà.
Nỏ thập tự bắn ra mũi tên sắt mạnh mẽ mà cũng không thể làm mấy con sóc bay đầu đàn bị thương, còn đoản cung thì khỏi nói.
Trong lòng Châm Kim như có tảng đá đè nặng, cậu hiểu rõ rằng: Một khi để đàn sóc tiến đánh, đội thăm dò sẽ tổn thất nặng nề.
Có con sóc bay đầu đàn lao về phía con dao ngắn của Châm Kim.
Trong nháy mắt, ánh sáng trong mắt cậu lấp loé, cánh tay bỗng nhiên chấn động.
Con dao đâm rách không khí, tốc độ nhanh chóng mặt, mọi người chỉ có thấy được một vòng sáng.
Tia sáng đánh trúng con sóc bay đầu đàn, vốn là nó đang bay trên không trung, nhưng bị dao đâm nên bắn ra ngoài bằng tốc độ cực nhanh. Nó ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.
Mọi người thấy một màn này đều chấn động trong lòng, nhưng không kịp reo hò.
Bởi vì đàn sóc không mảy may dừng lại, những con sóc bay đầu đàn khác vẫn tiếp tục lao về phía hàng người đứng đầu.
Bọn chúng đều là Ma thú cấp Đồng, sau khi chạm được vào cơ thể của “thành viên đội thăm dò” thì bắt đầu cắn xé.
“Đội viên thăm dò” chống chọi đến cùng, từ trên thi thể bay ra cả đống cành cây, cỏ dại, nhưng không có máu thịt gì cả.
Thì ra những kẻ đứng hàng đầu đều là hình nộm.
Những hình nộm này làm bằng rơm rạ, kết thành hình người, lại dùng thuốc Tử Đế chế tạo để đánh lừa khứu giác của bọn sóc bay.
Thương Tu thông qua giải phẫu đã sớm phát hiện sóc bay thị lực không tốt, chủ yếu là dựa vào khứu giác.
Sóc bay trí lực cũng không cao, cho nên những hình nộm này hấp dẫn thành công một đợt đánh.
Nhiều con sóc bay bình thường cũng lao về phía những hình nộm này. Hình nộm có khả năng chặn mười con sóc bay, ít cũng phải năm sáu con.
Nhìn thấy đàn sóc tụ tập thành đống, Châm Kim quả quyết hạ lệnh: “Phóng hỏa!”
Tử Đế đã sớm chuẩn bị trước cuộc chiến, cô lập tức ném thuốc ra ngoài.
Bình thuốc đập vào tảng đá vỡ tan, thuốc bên trong rơi xuống đồng cỏ, lẫn với đống thuốc trước đó. Chớp mắt, một ngọn lửa yếu ớt bốc lên, sau đó ngọn lửa mở rộng thành rắn lửa, ngừng một chút rồi lan tràn, biến tiền tuyến thành một bức tường lửa.
Hình nộm trong tường lửa lập tức cháy hừng hực, đồng thời bốc lên một làn khói đặc.
Vài con sóc bay bị thiêu cháy kêu chít chít sợ hãi, vài con khác thì bị khói hun chảy nước mắt tèm lem, khứu giác nhạy bén khiến bọn chúng khổ sở gấp bội.
Hầu như tất cả sóc bay đều chạy trốn tán loạn.
Áp lực của đội thăm dò giảm hẳn.
Bởi vì cho dù vẫn có sóc bay xông về phía họ, thì số lượng cũng không nhiều, hơn nữa còn là vì tránh lửa mà chạy tới.
Nghênh đón bọn chúng là mũi tên.
Phải đến một nửa sóc bay trúng tên ngã xuống.
Ba người Bạch Nha, Hoàng Tảo, Lam Tảo phát huy rất ổn định.
Châm Kim không ra tay, cậu ngưng thần bất động như pho tượng.
Bỗng nhiên, một con sóc bay đầu đàn xông phá tường lửa, xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Không chút do dự, gần như ngay lúc đó, Châm Kim phi dao ngay chính giữa hốc mắt sóc bay đầu đàn.
Sóc bay đầu đàn rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi mới chết
Nhưng con sóc bay đầu đàn này vừa chết, thì những con đầu đàn khác đã bay ra khỏi tường lửa.
Bọn chúng đều không bị cháy, lửa bình thường không làm gì được bọn chúng, cho dù là khói đặc cũng chỉ làm chúng khó chịu một chút thôi.
Sóc bay đầu đàn điên cuồng lao tới.
Thấy cảnh này, Thương Tu và Tử Đế cũng biến sắc.
Còn lại tận bốn con đầu đàn!
Đây đều là Ma thú cấp Đồng.
Mặc dù Lam Tảo, Hoàng Tảo cũng là chiến sĩ cấp Đồng, nhưng một chọi một với sóc bay đầu đàn thì rất nguy hiểm.
Người khác dã thú.
Chiến lực siêu phàm của con người đa số đều đến từ đấu khí, ma pháp.
Nhưng bây giờ dưới loại hoàn cảnh này thì không có cách nào thôi động đấu khí.
Mặc dù đấu khí cũng có thể thay đổi một cách vô tri vô giác tăng cường tố chất thân thể con người, nhưng loại tố chất thân thể này so với ma thú thì chênh lệch cực lớn.
So với dã thú, da con người mềm hơn, xương cốt cũng giòn hơn.
Hoàng Tảo, Lam Tảo chỉ dựa vào tố chất bản thân thì tất nhiên thua kém bọn sóc bay đầu đàn. Phải biết rằng sau khi sóc bay đầu đàn chết thì đao kiếm thông thường cũng không thể xẻ da chặt xương chúng.
Lam Tảo, Hoàng Tảo còn như vậy, thì những thành viên khác trong đội càng không phải đối thủ của chúng.
“Một khi sóc bay đầu đàn lao vào đám người thì sẽ tạo thành thương vong cực lớn. Hy vọng duy nhất là ở Châm Kim, phải xem vị kỵ sĩ Thánh Điện này có thể chém chết mấy con sóc này hay không!” Trong mắt Thương Tu thoáng hiện ưu sầu, lão hiểu rất rõ tình thế lúc này.
“Hiện tại không phải lúc tiếp tục giấu diếm thực lực thời điểm, thưa đại nhân.” Thương Tu nhìn chằm chằm Châm Kim, âm thầm cổ vũ.
Lão là người có trí tuệ, hiểu rằng khi ở chốn nguy hiểm này thì chỉ có dựa vào kẻ mạnh mới có thể sống sót.
Chính vì vậy, lão mới tìm cách dẫn dắt để cả đội phục tùng Châm Kim.
Châm Kim hít sâu một hơi.
Cậu biết tất cả mọi người đang chờ mong cậu trổ tài.
Nhưng cậu không có cách nào thôi động ra đấu khí!
Tình hình chiến đấu lửa sém lông mày, thời gian của Châm Kim cũng không còn nhiều nữa, cậu chỉ có một cơ hội phi dao.
“Vậy đành giải quyết chúng mày trong lần duy nhất này thôi.” Ánh mắt Châm Kim sắc bén mà kiên định.
Hai tay cậu mò vào trong áo, mỗi tay đều lấy ra hai con dao ngắn.
Sau một khắc, hai cánh tay cậu cùng vung lên, bốn thanh con dao bay ra cùng một lúc!
Phi dao hiệu quả hơn dùng nỏ chữ thập rất nhiều.
Hơn nữa, con dao nào cũng phi rất chuẩn, chớp mắt đã hạ gục mục tiêu.
“A!” Thương Tu vừa mới há miệng hét lên kinh ngạc đã thấy mấy con sóc bay đầu đàn ngã xuống đất, Châm Kim đã thắng!
“Xong rồi.” Châm Kim trong lòng phấn chấn, nhưng khuôn mặt lại kiên nghị như sắt thép, không hề đổi sắc.
Cơ bắp hai tay run rẩy không thôi.
Chiêu ban nãy khiến Châm Kim cạn kiệt sức lực, phát huy hết kỹ thuật tinh xảo trong ký ức.
Cảm giác tê dại ê ẩm ngấm sâu trong hai cánh tay cậu.
Từ khi giao chiến đến nay, Châm Kim bắn ra lượng lớn mũi tên, sau đó lại ném dao thật mạnh.
Để có thể giết sóc bay đầu đàn, mỗi lần Châm Kim phi dao đều dùng hết sức.
Giờ đây, cơ thể cậu đã đạt đến cực hạn.
Phải biết rằng những con dao này đều là vũ khí bình thường. Sở dĩ có thể giết sóc bay đầu đàn, tất cả là do Châm Kim nhắm vào điểm trí mạng của chúng, cùng với tốc độ ánh sáng đã tạo nên sức sát thương cực lớn.
“Giải quyết rồi?”
“Một cú trúng bốn!”
“Dăm ba con sóc bay đầu đàn tuổi gì ép Châm Kim đại nhân lộ ra thực lực được. Đại nhân mạnh ghê…”
Tinh thần mọi người vô cùng phấn chấn, vừa mới bắt đầu reo hò thì một con sóc bay ngã trên mặt đất lại “khởi tử hồi sinh”!
Nó lướt nhanh trên mặt đất, tốc độ rất nhanh, để lại sau lưng một hư ảnh nhàn nhạt.
Cùng lúc đó, khí tức sinh mệnh của nó bộc phát, không còn là cấp Đồng mà là cấp Sắt!
“Cẩn thận!” Tử Đế thét lên.
Đây là một con sóc giảo hoạt, thực lực của nó là cấp Sắt nhưng lại ngụy trang thành Đồng.
Nó có thủ đoạn độc đáo, có thể thu liễm khí tức lừa gạt Lam Tảo!
Nó chính là thủ lĩnh của đàn sóc này!
Tại thời khắc này, Châm Kim lần nữa cảm nhận được mùi của chết chóc.
Cậu đã giải quyết không ít ma thú.
Sói lông xanh cấp Bạc, gấu ngựa đuôi khỉ rồi nhện chân đao.
Nhưng giải quyết sói lông xanh là bởi vì thời cơ quá tốt, mượn nhờ dây leo rắn xanh dưới sông.
Lần đánh gấu ngựa đuôi khỉ là thừa dịp nó bị trọng thương, dù là như vậy nhưng Châm Kim cũng suýt hẹo, cố lắm mới nhặt được cái mạng về.
Giết chết nhện chân đao là do con nhện lơ là bất cẩn, đồng thời cơ thể Châm Kim dị biến, lập tức đánh trúng điểm yếu của con nhện. Nếu bàn về thực lực, Châm Kim tuyệt đối không phải đối thủ của nhện cấp Bạc.
Cơ thể con người thật yếu ớt.
So với mãnh thú, người không có nanh vuốt bén nhọn như đao, không có da lông dày, không có thể trạng cường tráng đến cực điểm, cũng không có xương cốt cứng rắn như sắt.
Bình thường, người không chạy nhanh bằng chó, không thở được dưới nước như cá, không bay lượn được như chim.
So khí lực, Châm Kim có thể trấn áp dê đầu đàn cấp Đồng, khiến Thương Tu vô cùng kinh ngạc, suy đoán rằng Châm Kim có thể có yu vi cấp Vàng.
Con người có ưu thế lớn nhất là trí tuệ của bản thân.
Người có thể vận dụng trí tuệ, sáng tạo công cụ cũng như vận dụng công cụ.
Người chế tạo ra đao kiếm để so với nanh vuốt dã thú. Người cũng nghiên cứu ra ma pháp cùng đấu khí để tăng phúc thực lực bản thân.
Mà hải đảo này cấm ma pháp và đấu khí cấp thấp.
Ma thú không có khả năng vận dụng năng lực thiên phú của chúng, vẫn còn giữ thể trạng mạnh nẽ. Người không có đấu khí hay ma pháp, thân thể trời sinh yếu đuối lập tức lộ ra không thể nghi ngờ.
Cho nên, một con sóc bay cấp Sắt đương nhiên cũng có thể gây uy hiếp trí mạng cho Châm Kim.
“Tốc độ của nó nhanh hơn mình rất nhiều, lại cực kỳ linh hoạt!Đao kiếm bình thường dù chém trúng nó cũng không thể tạo thành sát thương hữu hiệu. May mà mình vẫn còn vũ khí làm từ nhện chân đao.Nhưng mà chỗ đáng sợ thạt sự không phải là nó nhanh nhẹn, cũng không phải da nó dày, mà là nó có thể phóng ra nguồn điện kinh khủng.”
Châm Kim nhíu mày.
Nguy cơ tiến đến, cậu phát hiện mình có được tố chất ưu tú của người chiến sĩ: tình thế càng nguy cấp, cậu suy nghĩ càng nhanh, suy nghĩ thật rõ ràng.
Vừa rồi đã thử dao, nhưng cũng không thể làm tổn thương sóc bay cấp Sắt.
Vũ khí làm từ nhện chân đao của Châm Kim mới là vũ khí tốt nhất để giết nó, chẳng may khi ấy sóc bay phát ra nguồn điện, thi Châm Kim sẽ lên nóc tủ ngồi.
“Trừ phi mình có thể thúc đấu khí trong nháy mắt. Có đấu khí hộ thể mới có thể phòng ngự dòng điện.”
Trong mắt Châm Kim trong ánh lên vẻ dữ tợn.
Đấu khí, cậu cực kỳ cần cần đấu khí.
“Đại đế Thánh Minh, thần của con! Xin hãy nghe lời thỉnh cầu từ kẻ hèn này, để con nhớ lại toàn bộ ký ức, để con có thể dùng đấu khí!”
Châm Kim thầm hét lên trong lòng.
Nhưng thần linh không đáp lại.
“Tức thật.” Châm Kim hung hăng cắn răng.
Không có đấu khí, cậu không có biện pháp phòng ngự dòng điện trùng kích. Song phương giao chiến đều là công mạnh thủ yếu, xem ai có thể dẫn đầu đòn công kích trí mạng, thành công thi triển trên người đối phương.
Tới gần.
Càng gần.
“Gràooooooooo.”
Ngay khi Châm Kim chuẩn bị công kích thì chợt nghe một tiếng thú rống thần bí.
“Có ma thú khác?!Chờ một chút, tiếng này quen quá.”
Sau một khắc, Châm Kim đột nhiên sửng sốt.
Châm Kim cảm ứng được, sâu trong tim cậu có một viên tròn nhỏ.
Viên tròn này chỉ lớn chừng ngón cái, nhưng màu đỏ tươi, mặt ngoài không bóng loáng, tựa như hạch đào đẹp đến vô ngần, có những đường vân đường cong tinh tế cực điểm. Nhưng xem tính chất thì nó có vẻ trong suốt, giống như là thủy tinh, lại tựa như ánh sáng.
Viên tròn đỏ tươi, có chút rung động, bắn ra từng luồng từng luồng lực lượng vô hình.
Những lực lượng mạnh mẽ này thẩm thấu vào trong máu, cấp tốc truyền khắp thân thể Châm Kim, không ngừng khiến động rung động.
Màu đỏ trên viên tròn mau chóng suy giảm.
Hai tay Châm Kim vốn đau nhức vô cùng, nhưng theo nguồn lực lượng chảy vào, hai tay cấp tốc khôi phục, đồng thời cơ bắp lập tức bành trướng.
Quần áo, giáp tay của Châm Kim đều rung động. Mặc dù có quần áo che đậy, nhưng Châm Kim lại cảm thấy rõ màu lông đen đậm.
Xương cốt, cơ bắp đều từ cánh tay người biến thành một đôi cánh tay gấu!
Chỉ là… trong nháy mắt, hai tay Châm Kim không chỉ có khôi phục như lúc ban đầu, mà còn mạnh hơn trước mấy lần!
“Cảm giác này?!” Trong lòng Châm Kim chấn động kịch liệt.
Loại cảm giác này chính là cảm giác lúc trước cậu tập kích nhện chân đao cấp Bạc, hai tay dị biến.
Chỉ là lần này, không phải hai bàn tay, mà là hai cánh tay cậu phát sinh dị biến.
Không kịp trải nghiệm quá nhiều, Châm Kim móc dao ra, dùng toàn lực ném mạnh.
Phập!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, thì ra cậu vung dao quá mạnh, trực tiếp đánh nổ không khí!
Con dao đâm xuyên không khí, phát ra một loại tiếng gào chát chúa.
Mọi người chỉ thấy một vệt màu bạc loé lên trên không trung rồi biến mất, chuẩn xác xuyên qua sóc đầu đàn cấp Sắt, sau đó tốc độ giảm mạnh, cắm thật sâu vào trong cỏ.
Sóc bay đầu đàn cấp Sắt vốn chủ động tấn công mà giờ ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
Toàn bộ đầu nó đều bị xuyên thủng, máu nhuộm thắm đồng cỏ xung quanh.
Chiến trường vì thế mà lặng ngắt như tờ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!