Vô Hạn Huyết Hạch
Chương 47: Không có tình thương
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Một biển cát vàng.
Cát yên, gió lặng.
Mặt trời như quả cầu lửa đang cháy hết mình vì vạn vật.
Cồn cát liên miên chập trùng như những nấm mồ độc đáo.
Dưới bóng của một trong những ụ cồn kia, cát đang sột soạt trồi sụt, âm thanh càng lúc càng lớn, sau đó, từ dưới mặt cát, một bàn tay trồi lên!
Bàn tay chằng chịt vết máu này chộp vào không khí thì hơi sửng sốt. Song, khi nhận ra tình huống thì hưng phấn, đào bới không ngừng nghỉ. Mới đầu chỉ có bàn tay, sau đó là cả cánh tay, cuối cùng hố cái mở rộng, hiện ra một cái đầu. Khi cái đầu lộ ra được một nửa, nó há miệng thả ra tất cả trọc khí trong ngực rồi lại tham lam hít đi khí nóng vào phổi. Một ít cát thuận đà chảy ra khóe miệng và mũi.
“Khụ khụ khụ!”
Chàng trai trẻ vì hít thở gấp gáp nên họ sặc sụa, mãi một lát sau mới thả lỏng người.
Cậu he hé mắt. Mặc dù đang nằm dưới bóng râm của cồn cát, thế nhưng ánh nắng vẫn khiến mắt cậu bị chói, phải vô thức híp lại.
Tuy đoán được nghịch cảnh vấp phải, nhưng lúc tận mắt thấy biển cát vàng chói thì tâm trạng vẫn nặng nề.
“Vào sa mạc thật rồi. Không biết đây có phải sa mạc đoàn Thương Tu từng đi qua không nữa.”
Chàng trai là Châm Kim, người suýt chút nữa chết vì ngộp thở, may mà kịp hít vào một hơi mới qua cơn nguy hiểm.
Cậu lại ngồi nghỉ một chốc, hồi được tí sức thì ngay lập tức bò ra khỏi lớp cát.
Tuy thoát khỏi cảnh bị chôn sống nhưng cậu vẫn chưa đứng dậy nổi, phải quỳ xuống, không ngừng thở dốc.
Cậu nôn khan, cát còn vương trong miệng nhuộm nước bọt thành màu vàng nhạt.
Cậu móc tai, khịt mũi, gãi tóc, lắc đầu, làm mọi cách để phủi cát xuống.
Phủi được một lát thì Châm Kim thấy hoa mắt, cậu hốt hoảng ngừng tất cả lại, chuyển từ quỳ hẳn sang nửa quỳ nửa ngồi.
Giữa nơi nguy hiểm thế này mà để cơ thể kiệt sức là ngu không tả. Tư thế nửa ngồi thế này bật dậy cũng nhanh hơn.
Sa mạc rất yên lặng, không hề có gió.
Ánh nắng nóng rực liên tục thiêu đốt biển cát vàng.
Nơi đây sạch sẽ đến lạ, trừ cát ra chẳng có cây cối gì cả.
Thứ duy nhất “vấy bẩn” nơi này là cậu.
Chàng trai anh tuấn ngày thường giờ đây vô cùng chật vật, trên người đầy cát bẩn.
Châm Kim cứ yên lặng nhìn hết thảy, tuy cảm giác rất khó tả nhưng lại không phản ứng gì.
Cậu liếc nhìn xung quanh, sau đó chăm chú nhìn cồn cát sau lưng mình.
Cảm giác nó như nấm mồ trầm mặc vậy.
Châm Kim nghĩ lại mà thấy sợ, mặc dù bị chôn, nhưng không phải dưới cồn cát kia, chỉ bị cát phủ gần bề, cậu nắm chắc chút cơ hội này nên mới không bị chôn thây.
Nghĩ đến đấy, Châm Kim bất giác bật cười: “ha ha ha… Khụ khụ, ha ha ha…”
Mất một lúc lâu xác nhận mình thật sự đã an toàn, tâm trạng vui sướng mới bung tỏa.
Thứ cảm xúc mừng rỡ này càng thêm nồng đậm, sau đó mấy hơi thở lại ngập tràn ý chí thiếu niên.
Đến mức tiếng cười của Châm Kim càng lúc càng lớn, cười ra nước mắt.
Cậu lại một lần nữa cảm nhận cái tươi đẹp của sinh mạng!
Cảm nhận được cái ngưỡng mộ mỗi lần hít thở, vừa rồi cậu không tài nào thở được trong bão cát.
Cậu cảm nhận được thân thể mình đang run lên, đang đau nhức… Có nhiều chỗ bị thương, chí ít xương sườn gãy mất một cây, khiến mỗi khi Châm Kim hít thở, lồng ngực sẽ trở nên đau đớn.
Nhưng chính cái đau này làm cậu vô cùng mừng rỡ!
Đây là niềm vui khi sống sót sau tai nạn, sự vui sướng khi được sống, quả thực là vô cùng vô tận, giống như là biển động dâng thủy triều nuốt chửng cậu.
Thật lòng mà nói thì chuyện thoát chết trong gang tấc này Châm Kim đã được cảm nhận nhiều lần rồi.
Lần thứ nhất, nói một cách nghiêm túc là khi vừa tỉnh lại. Cơ thể Châm Kim ẩn chứa ý thức chiến đấu, gián tiếp giúp cậu đánh chết ma thú sói lông xanh cấp Bạc. Hết thảy phát sinh quá nhanh. Đương nhiên, sự việc xảy ra sau đó cũng mang đến cho Châm Kim đủ loại cảm xúc, nhưng vui vẻ thì ít mà hú hồn thì nhiều.
Lần thứ hai là trong sơn động, Châm Kim trúng hỏa độc, lại liều chết đánh con gấu ngựa đuôi khỉ cấp Bạc. Châm Kim gần như mất mạng, Tử Đế dốc hết toàn lực mới cứu được cậu. Giãy dụa giữa sự sống và cái chết, Châm Kim vài lần hôn mê vài lần thức tỉnh, cuối cùng gắng gượng vượt qua. Lúc kia, cậu phát hiện cho dù là một đóa hoa dại tầm thường thì cũng đều lộ ra vẻ đáng yêu, mỹ lệ của sinh mạng, có thể khiến cho cậu thưởng thức một hồi lâu.
Lần thứ ba là khi đối mặt với nhện chân đao. Cái chết tới gần, Châm Kim lại đột ngột bị ký ức hấp dẫn sự chú ý. Châm Kim cũng cho là mình phải chết, nào ngờ thân thể bỗng nhiên biến dị. Lần này sống sót sau tai nạn, cậu lại càng thêm ngờ vực, tò mò.
Lần thứ tư là khi thịt dê mang tới ma lực hỗn loạn ăn mòn thân thể, khiến cậu suýt nữa mất mạng. Sau khi được cứu, trong lòng cậu càng thêm cảm kích và thưởng thức vị hôn thê Tử Đế.
Lần thứ năm, cũng chính là tai nạn vừa rồi. Sống sót trong cơn hiểm nghèo, niềm vui của Châm Kim trào lên nhiều nhất từ trước tới giờ.
“Là bởi vì sao?” Châm Kim tinh tế thưởng thức tâm tình mình.
Rất nhanh, cậu đã tìm được nguyên nhân.
“Bởi vì trận này gặp trắc trở là uy năng của đất trời. Nếu là trúng độc hoặc là Ma thú, mình còn có khả năng ra tay. Nhưng đối mặt với bão cát cuồng bạo, ngoài việc chịu đòn thì còn có thể làm cái gì đây? Có thể còn sống quả thực là rất may mắn rồi!”
Nếu có lựa chọn, Châm Kim thà đối mặt với Ma thú còn hơn cái bão cát long trời lở đất này.
Chính là cảm giác vô lực cùng bất đắc dĩ này khiến niềm vui sống sót của cậu càng thêm nồng đậm.
“Còn sống quả là may mắn. Nhưng Tử Đế, Thương Tu đâu?” Một vấn đề hiển hiện trong não làm nụ cười trên mặt Châm Kim dần biến mất.
Tình cảm của cậu an ủi: Những người này nhất định còn sống.
Nhưng cùng lúc, lý trí lạnh như băng nói với Châm Kim: Những người này lành ít dữ nhiều, còn sống sẽ là kỳ tích.
Châm Kim không thể tránh khỏi lo lắng, lại trở nên mong chờ.
Cảm xúc mừng rỡ đột nhiên biến mất, vừa mới nồng đậm như vậy mà giờ bay mất tăm.
Rồi lại thấy không cam lòng.
Đội thăm dò dưới sự lãnh đạo của Châm Kim, vất vả đi săn sóc bay, vừa mới có chút khởi sắc đã gặp đả kích trí mạng.
Là sợ hãi.
Nếu như lại một lần nữa đối mặt với bão cát, liệu cậu còn may mắn để thoát khỏi lần thứ hai không?
Là bất lực cùng mê mang.
Sau đó cậu phải đi đâu? Phải đi hướng nào?
Là nặng nề.
Cậu đã từng âm thầm thề, phải bảo vệ vị hôn thê của mình thật tốt. Bây giờ Tử Đế còn sống hay đã chết? Nếu như đã chết, thì thi thể đang ở phương nào?
Cậu là người thừa kế duy nhất của gia tộc Bách Châm, cậu phải thông qua cạnh tranh để thắng chức chủ thành Bạch Sa, nhưng bây giờ cậu lại bị vây khốn trên hải đảo, vài lần gặp tuyệt cảnh, liệu cậu có thể sống mà thoát ra khỏi đảo hay không? Còn có cơ hội gánh vác việc chấn hưng gia tộc không?
Đủ loại cảm xúc quấn quýt lấy nhau, khiến Châm Kim lại thấy khó thở.
Giờ khắc này, cậu cảm thấy mình bất lực, mềm yếu vô cùng.
Cậu phải nhẫn nhịn, cậu nhớ thân phận kỵ sĩ Thánh Điện của mình, thế nhưng nước mắt cứ âm thầm chảy xuống.
Châm Kim không lau nước mắt, mà nhìn chúng rơi xuống sa mạc, nhìn chúng thấm vào nền cát, tạo thành những cái hố bé tí ti, cố gắng lan ra nhưng rồi chỉ làm ướt được vài hạt cát.
So với sa mạc mênh mông, không, là so với những cồn cát, những cái hố nước mắt này nhỏ bé xiết bao, đáng thương đến nhường nào.
“Giống mình biết mấy…”
Châm Kim than khổ.
Một lần nữa cậu lại cầu nguyện từ tận đáy lòng: “Hỡi Thần, hỡi Đại đế Thánh Minh vĩ đại. Ngài là thần linh tại thế, ngài luôn chiến thắng. Giờ khắc này, kỵ sĩ của ngài, tín đồ của ngài, đứa trẻ của ngài khẩn cầu ngài đáp lại, khẩn cầu sự thương hại của ngài, khẩn cầu ngài cho một phương hướng chính xác, chỉ ra con đường để dũng cảm tiến lên…”
Lần này cầu nguyện, Châm Kim nói liên miên không ngớt, nội dung dồi dào nhất từ trước đến nay.
Một con rắn sa mạc kịch độc phát hiện Châm Kim, người thiếu niên đáng thương này rất nhanh liền bị nó nhắm thành con mồi.
Rắn sa mạc lặng yên tiếp cận, vảy của nó màu y hệt cát, di chuyển theo hình chữ S linh hoạt không một tiếng động nào.
Khi khoảng cách đủ gần, rắn sa mạc sau lưng Châm Kim bỗng nhiên bắn lên!
Nhưng sau một khắc, Châm Kim không quay đầu lại mà tiện tay duỗi ra, chộp lấy con rắn giữa không trung.
Miệng rắn mở lớn, lưỡi rắn co duỗi, điên cuồng giãy dụa, nhưng cổ họng nó bị Châm Kim bóp chặt.
Con rắn dài hơn nửa mét quấn quanh cánh tay Châm Kim.
Nhưng Châm Kim không nhúc nhích, dù là thân thể đang nửa quỳ hay là cánh tay đều giống như đúc bằng kim loại.
Châm Kim không cầu nguyện nữa, mà lẳng lặng lắng nghe những tiếng kêu cuối đời của con rắn.
Cậu trầm mặc, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu, cho nên đến tận khi con rắn bị bóp chết, nó vẫn không nhìn thấy khuôn mặt của kẻ địch.
Mặt trời càng lên cao.
Sa mạc nóng bỏng, không khí phía xa đều bị thiêu đốt đến vặn vẹo.
Một chàng thiếu niên tóc vàng chậm rãi đi ra khỏi cồn cát, giống như là một giọt nước, tụ hợp vào sa mạc rộng lớn vô ngần.
Thiếu niên này khuôn mặt anh tuấn, nhưng giờ phút này đầy bụi đất, y phục rách rưới.
Trên vai cậu khoác một con rắn đã chết, giống như khoác một cái dây xích lớn.
Con rắn này không giống rắn bình thường, phần đuôi nó xoắn ốc làm người ta liên tưởng đến lò xo kim loại.
Trên hải đảo quỷ quái này, ngay cả một con rắn bình thường cũng có một thân hình quái dị.
Châm Kim không tiếp tục rơi lệ nữa, mặt cậu không có biểu cảm gì.
Cậu biết một đạo lý…
Có lẽ Thần có tình thương, kỵ sĩ có tình thương, người cũng có tình thương…
Nhưng, thiên nhiên rộng lớn thì không.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!