Vô Hạn Khủng Bố - Chương 11: Hai sự lựa chọn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Vô Hạn Khủng Bố


Chương 11: Hai sự lựa chọn


Trịnh Xá và Chiêm Lam ôm chặt lấy nhau, nằm vật ra sàn, sự khẩn trương và sợ hãi tột độ khiến hai người mãi không thể bình tĩnh lại được. Mãi đến khi tiếng bước chân của mọi người từ đầu hành lang vang lên mới miễn cương hơi tách ra. Trịnh Xá tất nhiên không nghĩ rằng nằm thẳng cẳng thế này oai phong chút nào, nhưng toàn thân hắn mềm nhũn, vô lực, thực ra nãy giờ hắn rất sợ, sợ cảm giác sống dở chết dở, đau đớn toàn thân lại phát sinh. Nhưng may mắn, lần này chỉ là kiệt sức, không phải là mở cơ nhân tỏa, xem ra không phải cứ muốn là mở được cơ nhân tỏa.

Không bao lâu, bọn Trương Kiệt chạy tới, trong năm người, trừ Trương Kiệt và Lý Suất Tây ra, Sở Hiên, Bá Vương, Zero đều có vẻ rất trịnh trọng. Lúc nãy, Trịnh Xá chạy trốn với tốc độ khó tin mọi người đều nhìn thấy, nhất là củ đạp cuối cùng, tốc độ và lực lượng đều vô cùng khủng bố, bản thân bọn họ không tài nào làm được, sức mạnh ấy không thuộc vào phạm trù nhân loại nữa. Sở Hiên ngồi xuống bên cạnh Trịnh Xá hỏi:

– Sao rồi? Có bị thương không? Sau khoảng bao lâu mới phục hồi được sức chiến đấu?

Trịnh Xá nằm thẳng cẳng, giọng mềm xèo:

– Không sao, chỉ kiệt sức thôi, không bị thương, nếu nghỉ ngơi tử tế thì khoảng nửa tiếng là phục hồi.

Trên mặt Sở Hiên lộ ra niềm vui mừng không che giấu, dạng người lạnh lùng như hắn khó lòng mà có được biểu hiện như thế, trừ khi nhận thấy cái gì đó có thể hoàn toàn thay đổi tình thế. Hắn đứng dậy, giọng vẫn đều đều:

– Đáng tiếc là không lấy được thức ăn và nước, nếu không kế hoạch của tôi đã có thể thực hiện được rồi. Nhưng thôi, không sao, ít nhất bây giờ chúng ta đã có thế quân bình, không chỉ là con mồi bị săn nữa, tối thiểu có thể liều mạng.

Trương Kiệt cõng Trịnh Xá, Chiêm Lam thực ra chỉ sợ hãi quá mà thôi, nằm một lúc là đứng dậy đi theo mọi người được.

– Đây là phòng điều khiển tàu vũ trụ, nhìn thì có vẻ phức tạp, nhưng thật ra thao tác rất giống hệ thống điều khiển tên lửa đạn đạo, có thể dễ dàng khống chế. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://truyenfull.vn

– Bảy người ngồi trong căn phòng số 27, Sở Hiên bình thản hướng dẫn những người còn lại công năng của các nút bấm, tay cầm trên bàn điều khiển. Tất nhiên là chỉ nói qua, trừ hắn ra, mọi người có nghe cũng không hiểu, nếu giản đơn nghe lệnh thao tác thì còn được.

Trịnh Xá nghĩ bụng, cả cái hệ thống phức tạp thế này, chỉ có Sở Hiên là thấy dễ dàng, tuy vậy chắc chắn hắn không nói ra mà còn cảm thấy may mắn, trong số những người mới lần này có được một vị siêu cấp thiên tài, so với những người khác, vai trò của Sở Hiên là quan trọng nhất. Lúc này Trương Kiệt thả hắn xuống, Trịnh Xá nói:

– Thật ra lúc nãy tôi đã lấy được rất nhiều nước và thức ăn, nếu tiết kiệm có thể cầm cự được một thời gian.

Mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ có Trương Kiệt vui mừng nói:

– Là nhẫn Nạp, cậu chứa thức ăn trong nhẫn phải không?

Trịnh Xá gật đầu cười, Sở Hiên vội vàng hỏi nhẫn Nạp là gì, khi nghe Trương Kiệt cho biết đó là dụng cụ tu chân, dùng giá đắt đổi từ Chủ thần thì gã vô cùng phấn khởi, tóm chặt lấy tay Trịnh Xá, săm soi cái nhẫn và không giấu sự kích động nói:

– Là dụng cụ tu chân? Đúng là dụng cụ tu chân? Trời ạ, tôi từ rất nhiều tư liệu lịch sử từ lâu phán đoán là những thứ này có thật, hóa ra đều từ không gian này mà ra. Trời ơi, nếu có thể nắm được kỹ thuật này, không biết văn minh nhân loại phát triển đến mức độ nào..ha ha ha.

Sở Hiên không thèm chú ý đến ánh nhìn kỳ quái của mọi người mà chỉ cuồng nhiệt kêu lên:

– Mọi người có biết không, chúng ta từng khai quật được rất nhiều dụng cụ kỳ lạ, những dụng cụ ấy không thể dùng bất kỳ nguồn năng lượng nào mà loài người nắm được để khởi động. Chúng tôi thông qua tài liệu chế tạo xác định rằng trước đây từng có một nền văn minh rất cao phát triển. Kỳ quái là ở chỗ những dụng cụ này có niên đại từ hàng vạn năm đên hơn nghìn năm đều có, cái mới nhất được chế tạo cách đây 1000 năm. Một nền văn minh tồn tại song song với chúng ta mà chúng ta không hay biết, điều đó có khả năng không? Vì thế những nhà nghiên cứu phân thành hai trường phái, một phái cho rằng chúng là do người ngoài hành tinh ẩn náu trên địa cầu chế tạo, tôi rất ghét cái kiểu lý luận đó. Cái gì không giải thích được cũng đổ cho người ngoài hành tinh rồi tha hồ phát biểu linh tinh. đó là một thái độ nghiên cứu rất đáng phê phán…Một phái khác cho rằng những dụng cụ này là do thần tiên trong truyền thuyết Đông Tây chế tạo, nghe có vẻ rất hư huyễn, nhưng ít nhất nhóm này còn chịu khó tìm tòi manh mối từ các truyền thuyết và thư tịch, họ cũng đã tìm được một số chứng cớ.

Sở Hiên đứng dậy nhìn mọi người, kích động nói:

– Mọi người có hiểu nó nghĩa là gì không? Nghĩa là phương hướng phát triểm của văn minh nhân loại không còn bị hạn chế trong khoa học kỹ thuật nữa, đúng ra thì cũng là một dạng khoa học, nhưng không còn là khoa học ngoại bộ nữa mà chuyển tới đỉnh cao của khoa học nội bộ ( ND: Đừng hỏi, bản thân tôi cũng chẳng hiểu cái quái gì cả.)

Zero bỗng lạnh lùng nói:

– KHoa học ngoại bộ và khoa học nội bộ có liên quan gì đến tình trạng của chúng ta không? Tôi thì chỉ muốn có thức ăn và nước trong nhẫn thôi.

Sở Hiên như quả bóng xì hơi hạ giọng nói:

– Thôi, nói tiếp mấy người cũng chẳng hiểu, tóm lại là nắm được kỹ thuật tu chân là hướng tiến hóa đúng đắn nhất sau khi mở cơ nhân tỏa.

Trịnh Xá và Trương Kiệt cười khổ nhìn nhau, đừng thấy bình thường Sở Hiên lạnh lùng quyết đoán mà hiểu nhầm gã, về bản chất, gã ta là một nhà khoa học, một khi đụng đến lĩnh vực có hứng thú sẽ cuồng nhiệt vô cùng, chứng cớ là đến giờ vẫn tóm chặt tay Trịnh Xá không buông. Trịnh Xá bất đắc dĩ nói:

– Chúng ta đã có đủ thức ăn và nước, vậy thì kế hoạch của anh ra sao đây? Muốn nghiên cứu tu chân gì đó cũng phải có điểm số để đổi, cao cấp là hàng chục nghìn điểm đấy, và có muốn nghiên cứu thì cũng phải sống sót đã chứ.

Sở Hiên từ từ bình tĩnh lại, nuối tiếc buông tay Trịnh Xá, động tác và vẻ mặt khiieens mọi người nổi hết cả da gà. Gã tìm một cái ghế, ngồi xuống bình tĩnh nói:

– Chúng ta đã có thức ăn và nước uống, như vậy có hai kế hoạch có thể tiến hành. Một là theo dõi các hành lang, ghi nhận vị trí của từng con Alien, tìm cơ hội hạ cửa cách ly, tách rời chúng ra, mở một con đường an toàn đến phòng chứa vũ khí số 17. Tiếp đó lợi dụng vũ khí và khả năng cận chiến của Trịnh Xá giết từng con một, đó là phương thức chiến đấu duy nhất mà tôi nghĩ có thể có cơ hội thành công.

Trịnh Xá giật mình, hắn quả thật chẳng muốn cận chiến đối diện Alien chút nào, gấp gáp nói:

– Còn phương án hai thì sao?

Sở Hiên thở dài nói:

– Phương án hai, căn phòng còn lại của tầng cách ly là phòng ngủ đông lạnh, chúng ta sau khi cơm no rượu say, chui vào đó tự làm đông lạnh, hệ thống máy tính sẽ tự động đưa tàu vũ trụ trở về…

Trương Kiệt kỳ quái hỏi:

– Về?…Vế đâu?

– Địa cầu, chúng ta để cho quân đội trái đất đánh nhau với Alien, tất nhiên là có khả năng Alien diệt chủng nhân loại còn chúng ta phải đối mặt với vài trăm, vài nghìn đến hàng triệu Alien, sống thêm vài năm trước khi toi…

Trịnh Xá nhìn quanh rồi nói:

– Tôi không biết mọi người nghĩ sao, nhưng nếu bảo tôi đưa Alien về Trái đất, dù vào thời gian, không gian nào, dù để sống thêm vài năm thì tôi cũng không làm được.

Nói đến đó hắn ngập ngừng, đúng ra còn định nói là dù chỉ có một mình cũng chiến đấu tiếp, nhưng đến đó là ngừng lại, dẫu sao hắn cũng sợ chết. Sở Hiên gật gật đầu nói:

– Mọi người thấy phương án 2 cũng điên lắm phải không? Thật ra phương án này cho chúng ta cơ hội sống sót rất cao, tuy vậy có hai sơ hở, nếu không tìm cách bù lại thì sẽ thất bại chắc chắn. Một là có khả năng Chính phủ Trái đất sẽ bắn tan xác chúng ta ngoài quỹ đạo, thời đại này chắc chắn có vũ khí phòng thủ vũ trụ. Thứ hai là có chắc tầng cách ly tách rời được Alien khỏi chúng ta không? Tôi nhớ là trong Alien 4, chúng dùng tính ăn mòn của máu xuyên thủng nơi giam giữ. Nếu Alien cũng làm thế ở đây thì rất có thể khi tỉnh dậy chúng ta phải đối mặt với một con ấu thể nhẩy chồm vào mặt để ký sinh lên cơ thể.

Zero lạnh lẽo nói:

– Nếu cái phương án ấy lắm sơ hở thì nói ra làm gì? Đừng thừa thãi còn hơn.

Sở Hiên phẩy tay nói:

– Mọi người nên biết là phương án này có tính an toàn cao nhất, một khi chọn chiến đấu, chúng ta phải đối mặt Alien, tường cách ly sẽ không cứu được nữa, đã thất bại là chết hết, mà còn lặp đi lặp lại nhiều lần nữa, mọi người có tự tin là sống sót sau những lần chiến đấu đó không?

Gã to con Bá vương chợt nói bằng thứ tiếng Hán ngọng nghịu:

– Không phải người Trung Quốc có câu nói cổ….Sợ chết không làm GPD đó sao? …À..không phải câu đó…là ” Sống nên là nhân kiệt, chết cũng thành….quỷ anh hùng”( ND: Nguyên văn: Sinh thời đương nhân kiệt, Tử diệc vi quỷ hùng. Thơ Lý Thanh Chiếu), đúng rồi, là câu đó, tôi không muốn giao số mệnh của mình cho điều không chắc chắn quyết định, chẳng may ngủ rồi không dậy được thì sao? Tôi thà tự nắm lấy mệnh vận của mình, có chết cũng phảI chết khi chiến đấu, không để số mệnh cho phép mình sống hay chết…

Bá Vương càng nói càng kích động, mấy câu cuối dùng tiếng Nga, Sở Hiên bất đắc dĩ phải dịch ra. Trương Kiệt cũng lập tức gật đầu tán thành:

– Tôi cũng nhận thấy nên chọn con đường chắc chắn, dù nguy hiểm cũng còn hơn là giao tính mệnh cho may rủi.

Những người khác cũng lặng lẽ gật đầu, Sở Hiên thở dài nói:

– Được rồi, thế thì chúng ta bỏ phiếu, thiểu số phục tùng đa số, vậy là công bằng nhất.

Kết quả bỏ phiếu rất đáng kinh ngạc, tuy đương nhiên là chọn chiến đấu, nhưng chỉ có Trịnh Xá, Trương Kiệt, Zero, Bá vương chọn phương án một, ngoài Sở Hiên và Lý Suất Tây còn có Chiêm Lam chọn phương án hai.

Sở Hiên thở phào ra nói:

– Đã quyết định chiến đấu thì tôi không phản đối quý vị nữa, chúng ta cùng nhau đối diện vớI Alien. Nhưng trước hết Trịnh Xá hãy bỏ thức ăn và nước ra, tôi nghĩ mọi người cũng đã đói rồi.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Trịnh Xá cười cười vận nội lực, nghỉ được một lúc, hắn đã khôi phục chút nội lực, tuy chưa chiến đấu được nhưng mở nhẫn là chuyện nhỏ. Vài giây sau, sàn nhà chất đầy Phô mai, bơ sữa, bánh mỳ, thịt hộp và nhiều bình đầy nước. Sở Hiên là ngườI đầu tiên ngồi xuống, mở ra vài hộp, đếm số bình nước rồi nói:

– Thức ăn và nước uống khá đầy đủ, nếu tiết kiệm chúng ta có thể kiên trì được khoảng 7 ngày, nhưng tôi đề nghị nên chia thành lượng dung 3 ngày, như thế chúng ta có thể no nê, duy trì được ba ngày sức chiến đấu cao nhất.

Chiêm Lam từ lúc chọn phương án hai thì không dám nhìn Trịnh Xá, lúc này nàng định đưa tay lên vuốt trán nhưng quên mất là trên vai mình có một cái lỗ to đùng, lúc nãy khẩn trương không sao, giờ mới đau thấu xương, chỉ đành dùng tay kia. Nàng hỏi với giọng khá bình tĩnh:

– Tại sao lại không chia thành 7 ngày, chỉ cần chúng ta cách ly được Alien sẽ mở được đường an toàn đến nhà bếp, có thể trực tiếp bổ sung lương thực? Như thế thậm chí chúng ta không cần ra ta mà co thể khiến chúng chết đói.

Mọi người nhìn Sở Hiên nghi hoặc, gã cười khổ trả lời:

– Tôi cũng từng nghĩ đến phương án đó, nhưng có vài nguyên nhân khiến nó không thể thực hiện được, chúng ta không thể kéo dài thời gian. Một là vì chúng ta không biết rõ cấu tạo sinh lý của Alien, chúng có thể giống như một số sinh vật sa mạc, hang chục ngày không ăn uống nghỉ ngơi, chúng ta là sao mà đấu được, đến lúc hết lương thực, bị giam đến chết là chúng ta. Thứ hai là xin mọi người đếm lại xem chúng ta có bao nhiêu người? 7 người phải không? Tôi nhớ là khi bắt đầu chúng ta có 15 người, vậy thì lượng thịt của 8 người còn lại, cộng thêm những nhân vật trong phim nữa cũng đủ để chúng duy trì khả năng hoạt động một thời gian dài. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, tôi không muốn bức Alien, nếu chúng ta giam chúng đói quá, mở đường đến nhà bếp lấy thức ăn, có ai dám đảm bảo rằng chúng sẽ không dung máu ăn mòn vách, xông vào tấn công chúng ta? Vì vậy tôi muốn trong một thờI gian ngắn nhất, thể lực tốt nhất tiêu diệt Alien.

Trịnh Xá thở mạnh ra nói:

– Nếu sống được qua bộ phim này thì công lao của anh là lớn nhất, còn gì nói hết một thể luôn đi, đã cùng nhau sống chết thì mọi người sẽ tin tưởng anh.

Những người còn lại im lặng gật đầu, tuy có không phục nhưng trí tuệ siêu phàm của gã khiến trong tình huống nguy hiểm hiện nay có một vai trò không cần nói cũng rõ. Sở Hiên cườI nói:

– Nói thật với mọi người, lúc trước nghe Trương Kiệt nói, mỗi bộ phim đều có người mới nhưng không thể đảm bảo tố chất, sau này còn phải trải qua nhiều bộ phim nữa, sức mạnh cá nhân rất nhỏ bé trong tình cảnh này, tôi hy vọng có được một đội ngũ đủ mạnh mẽ và dũng khí mới sinh tồn được, có thế tôi mới sử dụng được trí tuệ của mình. Lần này chúng ta có ít ra 6 người có thể chất mạnh mẽ, tinh nhuệ, tôi hy vọng mọi người sống sót, tối thiểu là 6 chúng ta sống sót.

Lý Suất Tây đỏ hồng mặt lên, hắn chỉ là một thanh niên bình thường, không có sở trường gì, có thể hiểu ngay Sở Hiên ám chỉ người thừa là hắn. Trịnh Xá vỗ vai Lý Suất Tây nói:

– Chỉ cần sống trở về sẽ có thể huấn luyện, tăng cường sức mạnh, vì thế đừng bỏ cuộc, mất hy vọng!

Lý Suất Tây nhìn Trịnh Xá một cách cảm kích, ngay lúc đó Sở Hiên nói tiếp:

– Vì thế, kế hoạch của tôi là dụ địch…đúng thế, dụ địch, chúng ta sẽ mở một số tường cách ly, sau đó dụ Alien vào những hành lang đã định trước, và mồi dụ sẽ là …Lý Suất Tây.

Mọi người ngẩn ra nhìn Lý Suất Tây, người thanh hiên có hình dáng, khuôn mặt, thể lực, sở trường đều phổ thông, bình thường đến mức bị mọi người quên lãng như không khí, chỉ khi Sở Hiên nhắc đến mớI nhớ ra. Lý Suất Tây cũng đần ra một lúc rồI mớI đỏ mặt gào lên:

– Tại sao lại là tôi? Ở đây có nhiều người như thế, ai cũng muốn sống, tại sao cứ phải là tôi đi chết? Anh muốn giết tôi phải không, để bớt một miệng ăn, cho mọi người có cơ hội sống sót nên anh muốn giết tôi phải không?

Sở Hiên lẳng lặng liếc nhìn hắn nói:

– Không! Tôi không có ý bảo cậu đi chết, tuy làm mồI rất nguy hiểm nhưng cậu là người thích hợp nhất. Ở đây ai cũng mạnh hơn cậu, Trương Kiệt, Chiêm Lam, Trịnh Xá là lính cũ, tôi là người lên kế hoạch và phân bố nhiệm vụ, Zero cả cận chiến lẫn bắn tỉa đều tinh thong, Bá Vương dung được nhiều loại vũ khí kể cả vũ khí có trong kho trên tàu. Còn cậu, nói cho tôi biết cậu làm được gì đây?

Lý Suất Tây gằm mặt im lặng, Sở Hiên lại đều đều nói:

– Nếu bình thường, tôi sẽ tuyệt không dung con số và năng lực đánh giá một con người, nhưng cậu nên biết tình huống của chúng ta hiện nay, chúng ta đang chiến đấu với cái chết, chỉ một sai lầm là chết hết. Cậu là người thừa thãi nhất ở đây, muốn mọi người chấp nhận và đối xử bình đẳng cậu phải chứng minh được giá trị của mình! Nếu không, cậu và đám người bị bỏ lại ngoài kia có khác biệt gì?

Trịnh Xá không nhịn nổi kêu lên:

– Không thể được, tôi không đồng ý, khi mới vào đây tôi cũng chỉ là một người bình thường, sau khi cường hóa mới có được sức mạnh, sao không cho Lý Suất Tây cơ hội qua vài bộ phim, mạnh lên và trở thành đồng đội có thể tin tưởng của chúng ta?

Sở Hiên vẫn đều đều nói:

– Cậu ta..có cơ hội đó không? Chính xác ra thì tất cả chúng ta có cơ hội sống sót qua bộ phim này không? Đừng nói là cậu thay thế cậu ta, cậu có nhiệm vụ của mình, cậu là điểm quan trọng nhất trong kế hoạch để chúng ta sống sót, chẳng lẽ để cứu một người cậu để chúng tôi đều chết hết?

Trịnh Xá rất phẫn nộ, hắn cực sợ chết, nhất là khi đã có cái để lưu luyến, vì thế hắn rất hiểu cái cảm giác đối diện với nỗi sợ, cái chết. Mạnh như hắn mà còn suýt chết, Lý Suất Tây đốI diện Alien thì chết chắc, không có chút cơ hội nào. Trương Kiệt vộI vàng ôm giữ Trịnh Xá đang dần kích động lên, gấp gáp nói:

– Cứ dung phương thức cũ đi, bỏ phiếu…như thế là công bằng nhất…Trịnh Xá, đừng dung cảm tính suy nghĩ nữa, chúng ta đang chọn lựa sống chết đấy, còn La Lệ nữa, chúng ta mà chết thì những gì chúng ta tạo ra sẽ biến mất! Cậu muốn làm gì đây?

Trịnh Xá rung mình một cái, vô lực cúi đầu ngôi xuống, Sở Hiên thở dài nói:

– Vậy thì biểu quyết, ai đồng ý kế hoạch của tôi thì giơ tay lên, thiểu số phục tùng đa số.

Kết quả là 5 đồng ý, 2 phản đối, số phận của Lý Suất Tây bị quyết định, hoặc là chấp hành nhiệm vụ làm mồi nhử, tìm sự công nhận của tập thể, hoặc rời bỏ đội ngũ, không có chút thức ăn, nước uống nào, mất đi sự bảo vệ của cả đội. Lý Suất Tây có vẻ kích động cực độ, ai cũng nghĩ là gã sắp bung nổ, Zero và Bá Vương lẳng lặng đứng bên cạnh Sở Hiên. Không ngờ Lý Suất tây bỗng hít thật sâu, bình tĩnh lạI nói:

– Được, tôi đi làm mồI nhử, như mấy người muốn.

Mọi người đều thấy ánh nhìn oán độc của gã, chỉ có Trịnh Xá là không, từ sau khi biểu quyết, hắn lẳng lặng cúi đầu, đi đến một góc im lặng ngồi xuống. Một lúc sau Chiêm Lam đến bên cạnh hắn, không biết nói sao cho phảI, không ngờ hắn lạI lên tiếng trước:

– Chiêm Lam, em rất sợ chết đúng không?

Chiêm Lam ngẩn ra:

– Ach…ừm…em rất sợ.

Trịnh Xá cúi đầu nói:

– Anh cũng rất sợ chết, mọi người đều sợ…Ở đây không ai an toàn cả, tại sao lại đẩy nguy hiểm vào người khác? Những người còn lại chẳng qua có được sự an toàn tạm thời mà thôi. Đáng ra ai có thể thực hiện nhiệm vụ thì ngườI đó mớI nên tiếp nhận nó…

Chiêm Lam nghiêm mặt cắt ngang lời hắn:

– Em lại thấy Sở Hiên nói đúng, lúc bình thường, cách nói của anh là hợp lý và nên làm như thế, mỗi người đều có sở trường, không nên dung con số và năng lực đánh giá cá nhân. Nhưng bây giờ không phải là lúc bình thường, chúng ta đang đối diện cái chết…sao chúng ta phải vô điều kiện bảo vệ một người hoàn toàn vô dụng?

Trịnh Xá lại trầm ngâm, lúc lâu sau mới lẩm bẩm:

– Anh không thể phản bác, đúng vậy, có lẽ em và Sở Hiên nói đúng, nhưng anh vẫn hy vọng tất cả mọi người có thể đoàn kết lại, tất cả đều cố gắng sống sót chứ không phảI kẻ mạnh đè lên kẻ yếu. Nếu ngay bộ phim đầu tiên chúng ta cũng rơi vào tình trạng như thế, có phảI chúng ta nên căm ghét mọi người, căm ghét thế giới này…

Chiêm Lam thở dài, không nói tiếp, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Trịnh Xá, qua vài phút bỗng nghe tiếng kêu vang lên, hai người vội vàng chạy ra chỗ những người còn lại. Khi đến nơi, thấy mọi người chăm chú nhìn lên màn hình, vội nhìn theo. Trên màn hình là bốn người run rẩy bước đi, đó là hai gã trung niên bụng to và cặp nhân viên văn phòng, khi bốn người đã đi qua, một con Alien đen bóng xuất hiện, đi theo sau. Trịnh Xá kinh ngạc hỏI:

– Có chuyện gì xảy ra? Sao Alien lại không tấn công họ?

Sở Hiên trầm ngâm không trả lời, Chiêm Lam vuốt đầu nói:

– Có lẽ là…sinh sản.

Trong số Alien, chỉ có Queen là đẻ trứng, muốn Alien trưởng thành, cần ký sinh lên sinh vật sống, có thể đó là lý do Alien không giết 4 người kia. Sở Hiên cũng lặng lẽ gật đầu nói:

– Chắc chắn là sinh sản, nhiệm vụ mồi nhử phảI nhanh chóng tiến hành, nếu không, vài ngày nữa chúng ta sẽ phải đối mặt với…chín con Alien.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN