Vô Hạn Trọng Sinh
Chương 4
Trong gạt tàn đã chất đầy tàn thuốc, khói lượn lờ cả phòng, dưới giường lon bia rỗng, quần áo dơ và tạp chí sex chất thành đống. Sài Lập Tân ngậm điếu thuốc uể oải hơi dựa vào đầu giường, ánh mắt hắn bay xa, hình như không suy nghĩ gì cả.
Chuyện đã phát triển hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của hắn.
Mới phút trước Sài Lập Tân còn đang ở tầng hầm, tên biến thái bị hắn đánh gãy hai cái xương sườn vẫn không khác như súc sinh phát tình, lần đầu tiên làm như hiện trường mưu sát máu chảy thành sông. Sài Lập Tân thật bội phục mình, bị “mưu sát” hai lần như vậy còn có thể sống sót.
Lát sau mở mắt ra thì Sài Lập Tân phát hiện hắn lại về phòng mình, nằm ngay đơ trên giường, trừ đau đầu say rượu ra thì không có gì cả.
Tấm gương rõ ràng bị hắn đập vỡ khôi phục như ban đầu, không tìm ra một khe hở trên đó. Sài Lập Tân không tin gặp ma, nghiêm túc kiểm tra cả ngày – phát hiện m*a nó lại là thứ Tư ngày 12 tháng 8, hắn như gặp ma lặp lại cùng một ngày!
Sài Lập Tân không sợ trời không sợ đất, cũng không tin chuyện ma thần, hắn nghĩ sứt đầu cũng không rõ tất cả mấy chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao một người lại liên tục lặp lại một ngày đã qua? Tại sao xui xẻo lại là hắn? Hắn chết rồi sống, chẳng lẽ chỉ bởi vì thế?
Di động rung mấy lần Sài Lập Tân đều không nhận. Lúc này dù Thiên Vương lão tử có ở trước mặt hắn Sài Lập Tân cũng không còn lòng dạ phản ứng.
Yên tĩnh không mấy phút di động lại bắt đầu rung ong ong. Tiếng ù ù như không biết mệt mỏi này vẫn liên tục, kiểu như hắn không nhận thì sẽ không bỏ qua vậy. Sài Lập Tân chuyển mắt, nhìn ba chữ “Hứa Tấn Giang” hiện trên màn hình hắn rốt cuộc dụi tắt đầu thuốc, cầm di động ném qua một bên lên ấn xuống nút nghe.
” Tiểu Tân, cậu ở đâu vậy? Chú Vương không liên lạc được với cậu, tốp hàng ở bến tàu thành Đông mình cho người khác đi rồi, cậu mau nói cho mình biết cậu ở đâu vậy? Có sao không? Mình..“
Bên kia đầu di động, luôn bình tĩnh Hứa Tấn Giang hình như lòng như lửa đốt, Sài Lập Tân đang buồn phiền, giọng nói cũng đầy mùi thuốc súng hắn ngắt lời nói:
– Tao rất khỏe, m* nó mày đừng có làm phiền tao nữa!
Hứa Tấn Giang bên kia đầu trầm mặc một lát, có lẽ không nghĩ tới hắn nóng nảy như vậy.
” Tiểu Tân, đừng tức giận, có phải cậu…. xảy ra chuyện gì rồi không?” – Y nhạy bén nhận ra Sài Lập Tân khác thường, cẩn thận mở miệng truy hỏi.
Trên đời này, cũng chỉ có mình Sài Lập Tân có thể coi Thái tử gia Hứa gia không ra gì, thiếu chút nữa làm hỏng chuyện làm ăn lớn hơn 10 triệu* của y, trái lại Hứa Tấn Giang còn bảo hắn đừng nóng giận.
*Khoảng 33 tỷ vnd
Cầm di động, Sài Lập Tân nhíu chặt mày, hắn hít một hơi thật sâu áp chế cảm xúc bùng cháy như núi lửa chực trào trong lòng, trầm giọng nói:
– Tôi không sao. Bảo người cậu đi từ đường Trung Hiếu tới phía Bắc đi, đừng đi đường Hoa Sen, đám Cao gia đó đang giở trò, bọn họ muốn đục nước béo cò chia sớt một miếng ăn.
Sài Lập Tân nhắc nhở mình, đây là hắn nợ Hứa Tấn Giang.
Đầu bên kia lại im lặng chốc lát, loáng thoáng có thể nghe thấy Hứa Tấn Giang sai bảo người bên ngoài gì đó.
” Tiểu Tân, nói cho mình biết cậu ở đâu? Sao cậu biết có mai phục, còn bên Cao gia… “
Giọng Hứa Tấn Giang hơi lạnh, Sài Lập Tân có thể tưởng tượng ra dáng vẻ y ở bên kia đầu dây giả vờ bình tĩnh lại ngạc nhiên không thôi. Cong môi, hắn im lặng cười, trong lòng bỗng dưng khá hơn.
– Cái đó cậu đừng quan tâm, tóm lại cứ làm theo lời tôi là được.
Không phải Sài Lập Tân cố ý giấu, dù sao hắn không thể nói cho Hứa Tấn Giang hắn biết Cao gia mai phục là vì hôm nay – thứ Tư ngày 12 tháng 8 – ngày này hắn đã lặp lại chừng ba lần rồi được.
Nếu có người chạy tới nói vậy với Sài Lập Tân, hắn nhất định không do dự coi tên đó bị điên.
Nhưng trong lòng Sài Lập Tân biết rõ, tốp hàng đó vốn là hắn và chú Vương cùng áp tải, khi xe vận tải chạy đến đường Hoa Sen thì người họ Cao mai phục từ lâu muốn bán lộ tiệt hồ*, tuy cuối cùng hữu kinh vô hiểm hàng hóa không bị tổn thất gì nhưng Cao gia phá quy tắc, tối hôm đó Hứa Tấn Giang ở trong văn phòng cùng một đám người bàn chính là việc này.
*giành cướp làm chuyện gì đó.
Đến lúc này cảm xúc Sài Lập Tân dần dần ổn định, dưới sự truy hỏi nhiều lần của Hứa Tấn Giang, hắn vẫn nói cho y mình ở chung cư, không có định đi đâu.
“ Tiểu Tân, đêm nay bên ‘Mê Dạ’ cậu cũng không đến à?”
Sài Lập Tân “Ừ” một tiếng tính là trả lời, không biết có phải ảo giác hắn không, hình như hắn nghe thấy chút thất vọng mất mát từ trong giọng Hứa Tấn Giang?
“ Thật sự là không đến?” – Bên kia còn chưa chết tâm.
– Đ*t, xong chưa? – Sài Lập Tân mắng một câu, không phí lời liền tắt máy.
Giờ hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
……
Nếu có một ngày, khi bạn phát hiện một ngày của mình không ngừng lặp lại ba lần thì bạn sẽ làm thế nào?
Sài Lập Tân chọn đợi.
Hắn vào phòng tắm xối nước trước rồi gom hết lon rỗng, tàn thuốc, hộp pizza với mấy quyển tạp chí người lớn vào túi rác cột chặt bỏ một góc. Thế là căn phòng lộn xộn trông sạch sẽ hơn chút.
Lúc này sắc trời cũng dần tối, Sài Lập Tân vẫn ra cửa một chuyến. Mười phút sau hắn xách theo túi cơm thịt kho và bia mua ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu trong tay trở lại chung cư. Nhanh chóng giải quyết cơm tối, Sài Lập Tân mở TV trên tường, chuyển đến kênh thể thao vừa xem trận bóng vừa khui lon bia từ từ uống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bất giác đã quá nửa đêm.
Buồn ngủ dâng lên, Sài Lập Tân vào phòng tắm rửa mặt, trận bóng đá trực tiếp đã kết thúc từ lâu, liếc nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, trên mặt đồng hồ dạ quang màu đen con số màu xanh lam hiển hiện thời gian là rạng sáng 4h07p.
Đôi mắt mảnh dài hơi nhíu ánh sáng phản xạ ra, Sài Lập Tân ngồi dựa vào mép giường, một cái đầu gối gập lại, màn hình TV lúc sáng lúc tối làm khuôn mặt hắn dường như trở nên khó đoán hơn.
Nhìn chằm chằm hơn một giờ, hắn rốt cuộc không chịu nổi nữa, châm điếu thuốc.
5h hơn, khung trời ngoài cửa sổ đã dần ló ra mặt trời.
Ở đường chân trời, khi tia nắng ban mai đầu tiên phá tan tầng mây ràng buộc, chiếu sáng khắp đất trời tối tăm Sài Lập Tân nhìn ngoài cửa sổ, không nhịn được nhẹ nhàng thở phào. Trời đã sáng, thế là mọi thứ đã qua rồi sao?
Nghĩ vậy, mí mắt Sài Lập Tân lại bắt đầu đánh nhau, đầu từng cơn trầm nặng, buồn ngủ ùn ùn kéo đến khó thể ngăn lại nhanh chóng bao phủ nuốt chửng hắn.
Điếu thuốc đã cháy hết, từ kẽ tay Sài Lập Tân lăn xuống, thế giới của hắn phút chốc cũng trở về bóng tối.
……
Reng reng reng –
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Sài Lập Tân mở mắt.
“ Lại là một ngày mới! Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, chúng ta hãy cùng nhau chú ý tình hình thời tiết. Tháng gần đây, ngày nắng to rất nhiều nơi ở phía Nam, mọi người quan tâm nhất là khi nào mới thoát cái nắng ‘cháy’ này nhỉ? Ít nhất xem hôm nay, phía Nam vẫn sẽ giữ nhiệt độ cao trên diện rộng, các bạn thính giả…”
Bình tĩnh xuất thần một lúc Sài Lập Tân mới quay đầu nhìn đồng hồ đầu giường – 6h30p.
Thời gian y đúc sáng hôm qua khi hắn tỉnh dậy.
Nhìn quanh bốn phía, căn phòng đêm qua cố ý dọn dẹp sạch sẽ và làm dấu hiệu, như gặp ma trở lại nguyên trạng, mấy thứ linh tinh như tạp chí, lon bia bị gom vào túi rác, bà nó lại về vị trí cũ hết!
– Đ* m*!
Gãi đầu, Sài Lập Tân chậc một tiếng.
……
Cuộc đời chỉ kẹt lại trong một ngày không thể tiếp tục nữa là cảm giác thế nào?
Từ sáng sớm này đến sáng sớm tiếp theo, mỗi lần đều là 6h30p, mỗi lần Sài Lập Tân đều tỉnh lại vào thời gian đó.
Dù ngày hôm qua có làm gì, dù thử cố gắng bao nhiêu đều là phí công, Sài Lập Tân thử trắng đêm không ngủ, lúc gần sáu giờ thì hắn sẽ tự dưng mất ý thức. Sau đó mở mắt tỉnh dậy, lại là cùng một ngày.
Ngay từ đầu, Sài Lập Tân không thể nào quen được. Hắn kinh ngạc, nghi hoặc, khó thể tin. Khi cái ngày 12 tháng 8 này lặp lại hơn mười lần, hắn đành phải thừa nhận sự thật mình đang lặp lại không ngừng một ngày.
Dần dần, Sài Lập Tân phát hiện thật ra thế này cũng không tệ.
Trong hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ gặp ai, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Hắn như thành thần linh của thế giới này, biết rõ thế sự, cứ theo lòng mình, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì mà không cần lo lắng hậu quả, dù sao ngày hôm sau tỉnh lại thì mọi thứ đều trình diễn lại lần nữa.
Hôm nay ở “Mê Dạ”, khi Hứa Tấn Giang lại hỏi hắn làm sao biết người Cao gia sẽ mai phục đường Hoa Sen, Sài Lập Tân thoải mái nói hết sự thật cho y.
Trầm mặc thật lâu sau, Hứa Tấn Giang có chút lo lắng nhìn hắn hỏi:
– Tiểu Tân, gần đây có phải cậu mệt quá rồi không?
Cười nhạo một tiếng, Sài Lập Tân liền biết Hứa Tấn Giang sẽ phản ứng như vậy. Y nghĩ hắn bị điên.
– Mặc kệ cậu có tin hay không… – Hai tay duỗi ra, Sài Lập Tân ngả ra sau dựa vào lưng sô pha, mắt liếc xéo Hứa Tấn Giang. – Hứa Tấn Giang, đừng nghĩ đầu óc tôi có vấn đề, hiện giờ tôi đang rất tỉnh táo.
Bộ dáng hắn lười nhác như vừa vô tình kể chuyện cười, hoàn toàn không hợp với lời hắn đang nói lúc này. Hứa Tấn Giang lẳng lặng nhìn hắn thật lâu đột nhiên thấp giọng hỏi:
– Tiểu Tân, tại sao cậu nói cho mình biết những chuyện này?
Sài Lập Tân im lặng, lông mày xoăn tít, hình như hắn bị cứng họng. Đúng vậy, tại sao hắn muốn nói cho Hứa Tấn Giang mấy cái này?
Thời gian của hắn mắc kẹt trong thứ Tư ngày 12 tháng 8 lặp đi lặp lại, nếu nói ra chuyện này, hắn biết rõ sẽ bị coi là kẻ điên, vậy tại sao hắn lại muốn nói thật với Hứa Tấn Giang?
– Tiểu Tân, cậu hi vọng mình tin cậu sao?
Lần này thành Sài Lập Tân lặng im không nói gì.
Dù hắn không nói gì, hình như Hứa Tấn Giang vẫn rất vui.
Y nắm tay hắn, nhón tay vân vê ngón tay hắn. Rõ ràng đã là đàn ông sắp lên hàng ba mươi lại vẫn sửa không được vài thói quen nhỏ, khi còn bé Hứa Tấn Giang trông đáng yêu lại trắng như bông, có khuôn mặt thiên thần, y luôn một tiếng Tiểu Tân hai tiếng Tiểu Tân mà gọi hắn, nắm chặt tay hắn, sợ Sài Lập Tân sẽ bỏ mình lại.
Rõ ràng xuất thân không tầm thường, y lại cứ thích chạy theo sau mông Sài Lập Tân.
Ngay từ đầu Sài Lập Tân rất phiền cái đuôi dính như hồ này, mặt mũi đẹp thì có ích gì, người thì lại ngô nghê, Sài Lập Tân nói gì y cũng tin.
Cái tuổi năm sáu ấy, chính là tuổi hắn ham chơi, làm sao Sài Lập Tân bình tĩnh mang cái đuôi nhỏ phía sau, nếu không phải mẹ hắn giúp việc ở Hứa gia, hắn sẽ không kiên nhẫn như vậy đâu.
Có một lần, Sài Lập Tân lén dẫn Hứa Tấn Giang theo chuồn ra Hứa gia rồi cố ý bỏ y ở giữa đường còn mình thì đi chơi, mới năm tuổi Hứa Tấn Giang nghe lời ở tại chỗ đợi nửa ngày, suýt nữa là bị bắt cóc.
Người nhà họ Hứa vì cái này nổi giận, nếu không phải sau đó Hứa Tấn Giang khóc lóc dùng tuyệt thực kháng nghị, không cho ba mẹ mình ra tay với Sài Lập Tân thì lúc ấy hắn đã khó giữ được cái mạng nhỏ này bị thả trôi sông từ lâu rồi.
Từ đó về sau, hai người cứ như cột vào nhau, Sài Lập Tân đi đâu Hứa Tấn Giang đều muốn theo. Rồi sau này mẹ hắn chết, cả chỗ ăn cơm Sài Lập Tân cũng không có, ăn bữa nay lo bữa mai, tính cách hắn cũng dần âm trầm hung ác, tuy Hứa Tấn Giang thường sang tìm hắn nhưng Sài Lập Tân dần dần hiểu rõ chênh lệch giữa hai người, không hề chủ động đáp lại.
Hai người đối xử không lạnh không nóng, hầu như đều là Hứa Tấn Giang đơn phương duy trì mối quan hệ này của bọn họ. Bất tri bất giác, bọn họ đều thành người lớn cả, khi Sài Lập Tân phát hiện Hứa Tấn Giang kéo bạn gái hắn lên giường, hai người cãi to một trận rồi mỗi người một ngả không nhìn mặt nhau.
Sài Lập Tân bỏ đi biệt xứ, hắn một thân một mình nên không có gì vướng bận, mãi đến bốn năm sau mới trở lại Tiềm Long thành.
Một đường mưa gió gian khổ trở về, nghĩ đến những năm đó, Sài Lập Tân ngẩng đầu nhìn đèn chùm treo ở trần nhà, thở ra một hơi dài.
Một ngày rồi một ngày, thời gian không ngừng lặp lại, có lẽ hắn quả thật hi vọng có một người có thể vô điều kiện tin tưởng hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!