Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống - Chương 16: Một câu hỏi và hai yêu cầu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống


Chương 16: Một câu hỏi và hai yêu cầu!


– Hừ, điều kiện của ngươi là gì?

Cảm giác bị uy hiếp đúng là không một chút dễ chịu, tuy nhiên vì sự an toàn của muội muội, Đông Phương Bất Bại vẫn là rất kiên nhẫn, đương nhiên sau khi xác thực thông tin chính xác, có còn kiên nhẫn nữa hay không lại là một chuyện khác.

– Dễ nói, như ta đã nói trước đó, ta có một thắc mắc và một yêu cầu, không phải, là một thắc mắc và hai yêu cầu! Ngươi muốn nghe cái nào trước đây?

Ngô Chính cảm giác được mình đã nắm đầu chuôi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được nước lấn tới, lúc này hắn đang có một loại ý định rất xấu xa trong đầu, nếu Đông Phương Bất Bại có thể thấy được thần sắc của hắn phía sau tiếu diện, chắc chắn sẽ ngay tức khắc không ngần ngại cho hắn ăn thêm một cây kim châm.

– Ngươi, ngươi… hừ, đừng kéo dài thời gian, nhanh nói!

– Ài, không vui chút nào, vậy ta đặt câu hỏi cho ngươi trước! Ngươi, không, là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo có suy nghĩ như thế nào về Thiếu Lâm tự?

Trông thấy Đông Phương Bất Bại nổi cáu sắp phát hỏng rồi, Ngô Chính cũng không muốn lại tiếp tục trêu chọc vào tổ ong, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

– Thiếu Lâm tự!? Ngươi cũng phát hiện được?

– Này này, là ta hỏi còn ngươi trả lời! Như thế nào ngươi lại hỏi ngược lại ta?

– Ngươi…

Đông Phương Bất Bại thật là muốn điên lên rồi, Ngô Chính quá vô liêm sỉ, không những được nước lấn tới, còn rất không để nàng trong mắt, mỗi lời nói đều là khiến nàng phát cáu, khiến nàng có một loại cảm giác muốn dùng ngàn vạn kim châm biến hắn thành một cái tổ ong.

– Hừ, Thiếu Lâm tự dã tâm rất lớn, hơn nữa dường như mục đích cũng giống như ta, muốn thống nhất giang hồ mà thôi, chỉ là Thiếu Lâm tự cùng ta Nhật Nguyệt thần giáo chọn phương thức làm việc khác nhau, chí ít cách làm của ta còn quang minh chính đại hơn danh môn chính phái bọn hắn gấp trăm ngàn lần!

Tự tin cùng kiêu ngạo là hai cá tính đặc biệt nhất của Đông Phương Bất Bại, “muốn thống nhất giang hồ mà thôi” một câu nói đao to búa lớn trong miệng của Đông Phương Bất Bại lại nghe thành một việc đơn giản vô cùng, như là ai cũng có thể làm được.

– Rất ngoan, thưởng cho ngươi một chút thông tin, ngươi muốn nghe hay không?

Ngô Chính cũng rất vừa ý với câu trả lời vừa rồi, biểu hiện tốt chính là được thưởng, hắn đương nhiên sẽ không keo kiệt.

Chỉ là dứt lời lại thấy năm sáu đạo châm ảnh lướt qua trước mắt hắn, tương tự lúc trước ghim vào đằng sau chiếc ghế hắn đang ngồi.

– Ngươi đang thử thách tính kiên nhẫn của ta!?

Chủ nhân của các lộ châm ảnh Đông Phương Bất Bại cũng không một chút phủ nhận hành vi của mình vừa rồi, giọng nói càng thêm chất chứa sự uy hiếp.

– Ài, không có một chút nào nữ tính! Lần này miễn phí nói cho ngươi biết một tin tức, Thiếu Lâm tự từ năm năm trước đã bắt đầu nhắm vào các môn phái lớn, còn ngươi bây giờ chỉ là mới thu về một vài cái suy tàn tổ chức!? Ta thật sự là thắc mắc ngươi lấy tự tin ở đâu ra để thống nhất giang hồ đây!? Bằng vào một thân tuyệt đỉnh trung kỳ tu vi của ngươi sao? Ta lại nói cho ngươi biết Phương Chứng đại sư chính là tuyệt đỉnh đỉnh phong tu vi, hơn nữa Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm tự có thể nào lại thua cho Quỳ Hoa Bảo Điển của ngươi? Mà Quỳ Hoa Bảo Điển dường như cũng không phải là của Nhật Nguyệt thần giáo nhà ngươi a.

Ngô Chính không nhanh không chậm nói ra một loạt các vấn đề, trong đó không thiếu một loại nhắc nhở Đông Phương Bất Bại quá mức ngây thơ, ngây thơ ở đây chính là so với Thiếu Lâm tự bố cục chỗ dựa cũng là đồng quan điểm đó là lấy thực lực làm chủ đạo, nhưng Thiếu Lâm tự không xem thường các lộ anh hùng nhân sĩ trên giang hồ, một mực ẩn tàng từ trong bóng tối dùng mưu đoạt lợi, trong khi Đông Phương Bất Bại từ khi đánh ngã Nhậm Ngã Hoành leo lên giáo chủ ngôi vị, lại vô tình bị quyền lực to lớn che mắt, đánh mất nhãn quang thuần khiết không còn nhìn được quá rõ vấn đề.

– Thiếu Lâm tự Phương Chứng đại sư mạnh hơn ta!? Ngươi lại còn biết Quỳ Hoa Bảo Điển!? Tiếu Diện Huyết Ma, ngươi… rốt cuộc là ai? Tại sao phải nói cho ta những điều này?

Đông Phương Bất Bại hết lần này đến lần khác tâm tình biến hóa, từ thú vị cho đến cáu gắt, từ tức giận phẫn nộ cho đến kinh ngạc liên tiếp, nhưng là lần này Đông Phương Bất Bại hoàn toàn có một loại cảm giác kinh hãi rồi, loại cảm giác này cho dù là lúc đối mặt với Nhậm Ngã Hoành cũng không thể khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi như thế.

Nhưng Ngô Chính lại rất khác, không một ai biết được thân phận chân thật của hắn, hơn nữa hắn lại có thể nhìn thấu tu vi của nàng, nói rõ hắn thực lực chắc chắn là không thể yếu hơn nàng, chưa hết, trong lời hắn nói còn có cả Phương Chứng đại sư tu vi, vậy có thể nào là hắn cũng mạnh hơn nàng!? Phải đánh mới biết! Cho dù là Phương Chứng đại sư có đến đây nàng cũng không e ngại muốn chiến một trận.

Tuy nhiên câu nói cuối cùng của Ngô Chính mới thật sự là nguyên nhân khiến nàng sợ hãi, đây chính là ám chỉ thủ đoạn gián tiếp gây nên sóng gió giang hồ mấy chục năm trước đây của Thiếu Lâm tự, Đông Phương Bất Bại trước đó đã từng nghi ngờ, nhưng lúc này được chính miệng Ngô Chính khẳng định, để cho nàng thập phần tin tưởng suy đoán của mình là không sai, đồng thời kéo lên tấm màn bí ẩn suốt mấy chục năm qua, để cho nàng dường như ngay tức khắc có thể thông suốt hết thảy sự việc.

Mà quan trọng hơn hết là tại sao Ngô Chính lại nói với nàng những điều này? Mục đích chân chính của hắn là gì?

– Ha ha, rất ngạc nhiên phải không? Không cần phải suy đoán sâu xa, vừa rồi ta chỉ là muốn thưởng cho ngươi a…

Đúng vậy, chính là Đông Phương Bất Bại bộ dáng hiện tại để cho Ngô Chính vẫn là rất ưa thích nhìn thấy, phải biết là một người xuyên việt am hiểu về Tiếu Ngạo Giang Hồ bên trong, có thể làm cho Đông Phương Bất Bại hoa dung thất sắc cũng chính là một loại thành tựu to lớn nào đó để hắn vô cùng khoái chí.

– Được rồi, tiếp đến là yêu cầu thứ nhất của ta! Đương nhiên là sẽ trong khả năng của ngươi, ta muốn…

– Cái gì!? Ngươi cũng quá điên cuồng đi! Ngươi không sợ nếu ta tiết lộ bên ngoài, giang hồ khắp nơi đều sẽ truy sát ngươi sao?

Đông Phương Bất Bại lúc này đã không còn một chút nào là dáng vẻ, trực tiếp trợn ngược hai con mắt, dường như vừa nghe điều gì đó vô cùng khủng khiếp, quá mức không thể tin tưởng được.

– Hừ, khắp giang hồ truy sát thì sao? Đến một người ta chính là giết một người, nếu lại đến nhiều hơn nữa ta cũng không ngại chém giết hết thảy, nhưng mà trước hết các ngươi vẫn là tìm được thân phận chân chính của ta đi rồi hãy nói, hơn nữa ta vừa có cho mình một đồng minh cũng rất mạnh mẽ a, hắc hắc…

Ngô Chính cũng không khỏi cười thầm trong bụng, phản ứng cái này cũng là quá sai đi, Đông Phương Bất Bại cao ngạo kiều mị hình tượng, lúc này không biết bị lời nói của hắn biến ra thành cái gì hình dáng rồi.

– Hừ, được thôi, ta giúp ngươi một tay là được, dù sao chỉ cần không ảnh hưởng đến Nhật Nguyệt thần giáo, những chuyện khác không liên quan đến ta.

– Ha ha, thoải mái, Đông Phương Bất Bại giáo chủ vẫn là rất quyết đoán a, bất quá ta vẫn là còn một yêu cầu!

Không vô liêm sỉ, không thực dụng, không phải là Ngô Chính! Có tiện nghi tất nhiên phải độc chiếm, có thể nào lại bỏ lỡ!?

– Ngươi đừng lại tỏ ra thần thần bí bí, nhanh nói, ta cũng không có thời gian rãnh rỗi mà tiếp tục đôi co với ngươi.

– Yêu cầu này của ta rất đơn giản, không phải là nói với Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ thân phận, cũng không phải là cái kia lợi hại nhất Đông Phương Bất Bại, ta muốn nói là Đông Phương Bạch ngươi khi không có những thứ khác đi kèm! Từ giờ phút này trở đi, ta muốn ngươi chính là nữ nhân của ta!

Ngô Chính lúc này trong giọng nói đã không còn có loại nửa đùa nửa thật, mà hoàn toàn là lấy tư thái “bề trên” bá đạo ngang ngược ra lệnh cho Đông Phương Bất Bại.

Đối với hắn mà nói cuộc đời của Đông Phương Bất Bại chính là vô cùng bi thảm, đáng thương, từ lúc Ngô Chính đặt chân đến thế giới này không thể không nói đến mục đích chân phát thuần khiết nhất của hắn chính là ngăn cản các loại bi kịch xảy ra với những người không xứng đáng phải nhận nó.

Lúc bấy giờ, Đông Phương Bất Bại chính là người đầu tiên ngay lập tức xuất hiện trong đầu Ngô Chính, đó cũng không phải là một loại dục vọng ham muốn của nam nhân, chưa kể lúc này hắn còn chưa phân biệt được “Tiếu Ngạo Giang Hồ” phiên bản bên trong là như thế nào, biết đâu Đông Phương Bất Bại là một tên nam nhân thì sao!? Ai có thể biết chắc thế giới này có phải hay không là phiên bản đầu tiên của Kim Dung tiền bối?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN