Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân
Chương 43: Em vẫn còn yêu
Phúc Nguyên đẩy cửa tiệm cà phê bước vào, đảo mắt xung quanh như đang tìm ai đó. Sau một hồi tìm kiếm thì đôi mắt anh dừng trên cơ thể một cô gái có vẻ đẹp nóng bỏng, sành điệu đeo chiếc mắt kính đen nổi bật ngồi tại chiếc bàn cách chỗ anh đứng không xa. Phúc Nguyên cất bước đi tới, bóng dáng cao lớn của anh che lấp đi ánh sáng phát ra từ chiếc bóng đèn thu hút sự chú ý của người phụ nữ đó. Cô ta kéo mắt kính xuống, đôi môi mỉm cười nhẹ.
“Cậu tới rồi à? Ngồi đi.”
Phúc Nguyên gật đầu kéo ghế ngồi xuống, chân phải anh vắt sang chân trái, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi, phong thái rất điềm đạm, thản nhiên.
“Chị gọi tôi ra đây hôm nay có chuyện gì sao?”, Phúc Nguyên cảm thấy lạ lùng. Kể từ lần anh xin số điện thoại của Khả Di thì anh và Tú Di đã lâu rồi không nói chuyện với nhau. Hôm nay cô ta lại bất ngờ hẹn anh, không biết là có chuyện gì đây nữa?
“Đừng vội, gọi nước đi.”, Tú Di hất mặt về phía người phục vụ đang cầm menu đi đến.
“Cà phê đá, cảm ơn”, Phúc Nguyên trả lời người phục vụ sau đó quay mặt đối diện lại với Tú Di, giọng anh vẫn từ tốn.
“Chị biết tôi không có nhiều thời gian mà, có gì thì chị nói đi.”
“Được, tôi cũng không thích vòng vo, chúng ta vào chuyện chính.”, Tú Di đang nói giữa chừng thì ngừng lại, mở điện thoại vào mục album ảnh sau đó phóng lớn hình, đẩy chiếc điện thoại sang phía Phúc Nguyên, giọng cô ta tràn đầy sự mỉa mai cùng tức tối.
Phúc Nguyên cầm lấy chiếc điện thoại trên tay, sự bất ngờ tuy hiện diện trong lòng nhưng anh vẫn không tỏ vẻ ra mặt, đây là?
“Như cậu cũng đã thấy, người trong ảnh không ai khác chính là chồng của tôi và em gái yêu quý của tôi đồng thời là người yêu cũ của cậu-Khả Di. Tôi không nghĩ em gái tôi lại lớn mật dám đi dụ dỗ anh rể của nó.”, cô ta dừng lại, đưa ánh mắt dò xét nhìn Phúc Nguyên.
“Tôi biết ở Pháp nó sống cùng cậu, về đến đây cậu với nó vẫn giữ mối quan hệ này. Người khờ cũng nhìn thấy cậu vẫn còn tình cảm với nó. Nhưng mà…”, Tú Di tặc lưỡi rồi nói tiếp.
“Có lẽ tình cảm của cậu chỉ là thú vui tiêu khiển của Khả Di, cậu vẫn không đáp ứng được nó nên nó mới phải đến tìm chồng của tôi.”, Tú Di buông lời mắng nhiếc Khả Di, cô ta quả là độc miệng.
“Tôi không nghĩ chị lại có thể nói về em mình như thế.”, Phúc Nguyên quen Khả Di bấy lâu, ngay cả vấn đề giữa hai chị em nhà họ anh cũng hiểu rõ. Tú Di quả thật không thay đổi chút nào, vẫn như thế, ghen tị cùng căm ghét đứa em gái ruột này. Phúc Nguyên lười biếng ngã lưng ra sau thành ghế, giọng anh trầm ổn.
“Vậy chị muốn tôi làm gì để giúp chị?”, Phúc Nguyên nghe đến đây cũng hiểu rõ lý do vì sao hôm nay Tú Di hẹn anh ra đây, anh cũng biết cô ta sẽ nói gì nhưng vẫn đóng một màn kịch hay đợi cô ta nói ra ý muốn của mình.
“Tôi muốn cậu kéo Khả Di ra khỏi Ân Vương Hoàng. Tôi biết cậu yêu nó, sẽ không dễ dàng để nó bên cạnh người đàn ông khác, hơn nữa sẽ không để nó làm chuyện trái với luân thường đạo lý là đi cướp chồng của chị mình đúng không?”, Tú Di đắc ý nói vì cô ta biết thế nào Phúc Nguyên cũng sẽ làm được. Khả Di, đây mới là bước đầu, tao cho mày cơ hội để chuộc lỗi, nếu mày không biết điều thì đừng trách tại sao tao không niệm tình chị em.
“Nếu tôi không làm?”, Phúc Nguyên hỏi ngược lại.
“Cậu sẽ không làm ư? Tôi không nghĩ như vậy. Tôi đợi tin vui từ cậu.”
Tú Di nhếch miệng cười đứng lên rồi rời đi, cô ta dám đảm bảo Phúc Nguyên sẽ ra mặt thay cho cô ta, đợi xem màn kịch hay nào Khả Di…
********
“Anh đợi em có lâu không?”
Khả Di hối hả chạy đến, dừng trước mặt Phúc Nguyên thở hồng hộc. Cô vừa đón Bảo Bối về, đang nấu cơm thì Phúc Nguyên gọi điện đến hẹn gặp, nói là không gặp không về, cần nói chuyện với cô vì chuyện này rất quan trọng. Khả Di nhìn đồng hồ, chỉ mới 16h thôi, 18h Ân Vương Hoàng mới về nên cô phải tranh thủ đi gặp Phúc Nguyên để về kịp lúc tránh để Ân Vương Hoàng hiểu lầm và không vui.
“Không lâu lắm. Em ngồi xuống đây đi.”
Phúc Nguyên mỉm cười nhìn Khả Di rồi đưa tay vỗ vỗ phần ghế đá bên cạnh bảo cô ngồi xuống. Khả Di gật đầu nghe theo, tuy nhiên không giống như trước, cô ngồi cách xa anh như thể giữ khoảng cách giữa hai người vậy. Phúc Nguyên đủ tinh ý để nhận ra điều đó, anh nặng nề mở lời.
“Em còn nhớ đây là đâu không?”, anh bỗng hỏi câu kì lạ.
“Nhớ chứ, đây là công viên gần trường đại học của chúng ta.”
“Là nơi anh và em lần đầu gặp nhau. Lúc đó có một cô gái sinh viên năm nhất vô tư vô lo bay nhảy va trúng anh, không ngờ đó lại là duyên.”, Phúc Nguyên quay sang nhìn Khả Di với ánh mắt thâm tình.
“Anh…”, Khả Di ấp úng.
“Khả Di, anh muốn hỏi em điều này, em có thể trả lời cho anh biết sự thật được không?”, dường như Phúc Nguyên dần dần đi vào chủ đề chính.
“Anh nói đi.”
“Tại sao em và Bảo Bối lại ở cùng một chỗ với Ân Vương Hoàng?”
Phúc Nguyên giọng bỗng trở nên lạnh lùng, xen lẫn đó cũng là sự đau lòng. Khi nhìn thấy tấm hình đó anh rất muốn rất muốn không tin vào mắt mình, nhưng sự lạnh lẽo từ chiếc điện thoại đã thức tỉnh anh, nó nhắc anh rằng đó là sự thật. Sự thật cô đã ở cùng Ân Vương Hoàng, không, là cả cô cùng Bảo Bối. Tại sao lại như vậy Khả Di? Lúc trước mặt Tú Di anh tỏ vẻ không quan tâm, bất cần nhưng thật sự lòng anh đau lắm. Hai ngày rồi anh chẳng buồn quan tâm đến công việc, đêm nào cũng say khướt mới về nhà. Tất cả đều là liên quan đến Khả Di, là vì anh còn yêu cô, còn yêu rất yêu. Anh xem cô và Bảo Bối là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, anh luôn mơ đến một ngày cô và anh lại quay về như trước nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh đó, mọi thứ đều trở thành đống đổ nát, mọi hi vọng của anh đều bị tấm ảnh đó làm cho tan thành mây khói. Anh thật sự không hiểu, ở Pháp cô đã rất quyết tâm nhưng tại sao sau khi về đây cô lại trở nên như vậy? Có phải là cô gặp chuyện gì đó mà anh không hề hay biết?
“Phúc Nguyên…anh…tại sao anh lại biết được điều này?”, Khả Di bắt đầu lo lắng, hai bàn tay cô đan vào nhau báu chặt. Đó là điều cô luôn muốn giấu đi nay tại sao anh lại biết?
“Ngày hôm đó, anh gặp em và Bảo Bối đi cùng nhau ra khỏi nhà hàng, thằng bé vui vẻ nắm lấy tay em và anh ta, trông nó rất hạnh phúc.”, Phúc Nguyên đau khổ. Người ta nói đúng, con nít rất vô tư không lo nghĩ, mọi biểu cảm tâm trạng đều xuất phát từ thâm tâm nó. 3 năm ở cùng anh tại Pháp, anh chưa bao giờ thấy nó cười vui vẻ như thế. Bất giác trong lòng anh dâng lên sự đau đớn cùng ghen tị với Ân Vương Hoàng.
Khả Di mệt mỏi thở dài, điều gì đến sẽ đến, cái kim trong bọc rồi sẽ có ngày lòi ra. Cô đành phải nói sự thật với Phúc Nguyên vậy, cô không thể giấu anh được nữa.
“Phải, em và Bảo Bối đang sống cùng anh ấy.”, cô nặng nề thừa nhận, giọng cũng trở nên nhỏ bé.
“Tại sao hả Khả Di? Không phải em đã quyết tâm rồi hay sao? Hơn nữa anh ta là chồng của chị em, em không thể….”, Khả Di, em phải tỉnh táo.
“Em có lý do của em mà.”
“Lý do gì? Rốt cuộc lý do đó ghê gớm đến mức nào mà em phải đánh đổi mọi thứ để ở cùng anh ta?”, Phúc Nguyên dường như không giữ được bình tĩnh, anh đưa tay bóp lấy đôi vai nhỏ nhắn của Khả Di.
“Em không thể nói cho anh nghe được, em xin lỗi, mong anh hiểu cho em.”, Khả Di vẫn nhất quyết không nói ra lý do. Cô không muốn Phúc Nguyên thấy được sự bất lực cùng sự yếu kém về phương diện làm việc của cô. Chỉ vì không gánh nổi công việc, không đủ sức cứu lấy Nhất Phát mà phải đánh đổi bản thân để cứu tập đoàn, nếu nói ra cô biết đối diện với anh như thế nào đây?
“Được, anh sẽ không hỏi về lý do nữa. Nhưng mà Khả Di, dù là lý do nào đi chăng nữa người em đang sống cùng chính là anh rể của em, là chồng của chị em. Em không thể làm như vậy, nếu ba mẹ em biết thì sẽ như thế nào đây? Em không thể giấu họ mãi được. Khả Di, đi cùng anh có được không? Chúng ta sẽ dẫn Bảo Bối quay lại Pháp, sống cuộc sống không âu lo như trước, em cũng không phải thấy có lỗi với chị em nữa, có được không?”, Phúc Nguyên nói ra suy nghĩ của mình. Anh không thể để Khả Di càng lún càng sâu, anh yêu cô, anh không muốn cô phải trải qua những việc này. Chỉ có cách rời khỏi Ân Vương Hoàng, rời khỏi nơi đây thì mọi chuyện mới êm xuôi được, và quan trọng nhất là Tú Di sẽ không làm gì Khả Di cả vì anh biết với tính cách của chị cô, nếu không rời xa chồng cô ta, cô ta sẽ dám làm bất cứ điều gì để giành lại chồng mình, kể cả hãm hại em ruột của mình.
“Em…em…em không thể.”, Khả Di từ chối, cô cúi mặt vì không biết đối diện với Phúc Nguyên như thế nào.
“Em nói gì? Không thể sao? Khả Di, em điên rồi, em biết mình đang làm gì không? Em đang đi giành chồng của chị mình đó? Em…chẳng lẽ em?”, Phúc Nguyên hụt hẫng nói ra suy đoán của mình.
“Phải, em vẫn còn yêu anh ấy, em muốn được ở bên anh ấy dù chỉ là thời gian ít ỏi. Phúc Nguyên, em biết em có lỗi, em biết em có lỗi với ba mẹ, với chị hai và với anh. Nhưng mà, em yêu anh ấy, em muốn sống với anh ấy dù chỉ là chút ít nữa thôi. Chỉ cần qua thời gian đó, em sẽ chủ động rời đi. Xin anh, đừng nói với ai cả được không?”, Khả Di rơi nước mắt. Dù đã dặn với lòng nhưng đối với những hành động yêu thương chiều chuộng cùng dịu dàng của Ân Vương Hoàng dành cho mẹ con cô, trái tim của Khả Di lại loạn nhịp một lần nữa. Cô thừa nhận cô vẫn còn yêu Ân Vương Hoàng, yêu rất nhiều, cô thừa nhận cô sai, cô ích kỉ khi đối xử như vậy với chị mình nhưng mà, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, cho cô được ở gần anh chút nữa thôi rồi sau đó cô sẽ rời đi.
“Em từ chối lời cầu hôn của anh là vì anh ta? Em phản bội gia đình mình vì anh ta? Có đáng không?”, Phúc Nguyên cười đắng, cô yêu anh ta nhiều đến mức này sao?
“Đáng.”, Khả Di khẳng định. Cô chấp nhận hết, chỉ cần là Ân Vương Hoàng cô sẽ làm mọi thứ.
“Ba năm ở Pháp, em có bao giờ động lòng với anh không Di?”, Phúc Nguyên đau khổ hỏi một câu mà dường như anh đã biết được kết quả.
“Em xin lỗi…”, Khả Di chỉ biết nói câu xin lỗi, cô không thể dối lòng mình được.
“Được, anh sẽ không ép buộc em, hôm nay anh đã biết được câu trả lời rồi. Từ giờ anh sẽ không làm phiền đến mẹ con em nữa, anh sẽ quay lại Pháp. Nếu có lúc nào đó em cần đến anh hãy gọi cho anh.”
Phúc Nguyên buông lời hờ hững rồi đứng lên, hai tay đút túi quần nhìn Khả Di, anh đã biết được câu trả lời rồi, anh biết tính cách Khả Di là thế nào nên anh sẽ không ép buộc gì cô cả.
“Em sẽ không làm phiền anh đâu.”, Khả Di từ chối luôn cơ hội cuối cùng của Phúc Nguyên khi muốn giúp đỡ mẹ con cô.
“Vậy được, anh khuyên em, hãy cẩn thận, nhất là đối với những người bên cạnh mình. Anh sẽ không thể ở bên bảo vệ cho em được, Ân Vương Hoàng cũng thế, tốt nhất là em nên tự chăm sóc cho bản thân cùng Bảo Bối. Anh đi đây, và anh cũng sẽ không quay lại nơi này nữa vì anh cũng sẽ giống như em đã từng, không thể đối mặt với người mình yêu tại nơi có quá nhiều kỉ niệm này.”
Phúc Nguyên nói câu khó hiểu rồi rời đi. Anh ra đi mà không quay đầu nhìn Khả Di dù chỉ một lần, anh sợ, anh sẽ không đành lòng mất. Khả Di, em phải mạnh mẽ lên và phải biết bảo vệ bản thân, bảo vệ Bảo Bối. Tạm biệt em, người con gái anh yêu, anh mong em hạnh phúc, em vẫn sẽ mãi là Khả Di của ngày đó, vẫn sẽ là Khả Di mà anh yêu thương nhưng đoạn đường phía trước điều anh không cam lòng, chính là không có em cùng anh bước đi…
*******
Hè lố, au đã quay trở lại rồi đây, có lẽ các chap sau phong ba bão táp bắt đầu nổi nha, mong mọi người chú ý đón xem nhe!!! Like and cmt để động viên tui đi nè:)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!