Vợ Hợp Pháp - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1117


Vợ Hợp Pháp


Phần 21


VỢ HỢP PHÁP
Chương 21 – Động thai.

Lúc này tôi thật sự cũng chẳng biết phải làm thế nào, đúng là bây giờ tôi chỉ cần có đứa con là giải quyết được mọi chuyện. Nhưng cái vấn đề cốt lõi là làm cách nào để tôi có thể thực hiện cái thiên chức cao cả của người phụ nữ ấy. Bây giờ tôi và anh còn chưa cưới đã cùng nhau đi thụ tinh nhân tạo có chút kỳ kỳ. Chưa kể đến là làm thế sẽ rất tốn kém, cả tôi và anh đều chẳng dư giả gì, lỡ chẳng may tôi vẫn không thể mang thai thì biết ăn nói thế nào. Còn bố mẹ tôi nữa, tôi sợ họ đau lòng khi tôi tự hạ thấp giá trị của bản thân mình như thế. Càng nghĩ càng bế tắc, vậy mà Lâm vẫn khăng khăng tuần sau sẽ thu xếp thời gian cùng tôi tới viện khám để nghe bác sĩ hướng dẫn. Thôi thì anh đã quyết như thế, tôi cùng đành chiều theo anh, cùng anh đấu tranh để được ở bên người mình thương vậy.

Nhận được sự đồng ý của tôi anh tự mình liên hệ với bác sĩ rồi sắp xếp sẵn lịch trình cho cả hai. Bé Nhím đành gửi gắm cho giúp việc, biết là thiệt thòi cho con bé nhưng chẳng còn cách nào khác.

Đúng lịch hẹn tôi cùng anh lên đường, lại tiếp tục trải qua những tháng ngày đau đớn với việc tiêm kích trứng, chọc trứng, tạo phôi, chuyển phôi đầy đau đớn. Anh thấy mặt mũi tôi tái mét vì đau thì lại xót xa nói:

– Thôi mình không làm nữa.

– Đã đến bước này rồi còn bỏ làm sao được.

– Nhưng nhìn em đau đớn thế anh không đành lòng, có con cũng được, không có cũng được, anh không muốn em vì anh mà phải chịu đau đớn. Mình về, rồi anh sẽ nghĩ cách thuyết phục mẹ sau.

Anh xót tôi nên nói thế, chứ tôi biết anh cũng mong mỏi vào kết quả lần này nhiều lắm. Hai chúng tôi đã phải rất vất vả để dồn tiền chữa trị, hơn nữa tôi thật sự thèm cái cảm giác được gọi là mẹ, thèm cái quãng thời gian ở cữ mệt mỏi mà biết bao bà mẹ vẫn kêu than.

Sau chuyển phôi tôi được anh chăm sóc từng chút một, thời gian chủ yếu của tôi là nằm trên giường nghỉ ngơi. Tất cả cũng chỉ vì mong chờ chào đón một thiên thần. Hai tuần sau khi chuyển phôi tôi trở lại bệnh viện để làm xét nghiệm máu, kết quả nồng độ HCG của tôi đạt 30IU/l, tôi đã đậu thai.

Niềm hạnh phúc như vỡ òa, tôi ôm chặt lấy anh bật khóc, dù biết chặng đường trước mặt còn rất gian nan, nhưng chỉ cần có anh bên cạnh, tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, tôi còn chưa kịp chờ đến ngày siêu âm để gặp con thì sau 2 ngày nồng độ HCG của tôi giảm, bác sĩ yêu câu tôi theo dõi thêm. Cuối cùng kết quả là tôi lại thất bại thêm một lần nữa.

Một lần nữa tôi phải bật khóc rất to trong bệnh viện, lúc cầm kết quả tôi đã nói dối anh là đi vệ sinh rồi trốn ra sau lối hàng cây bệnh viện ngồi khóc như mưa. Tôi vẫn luôn tự trách bản thân mình vô dụng , vì tôi không tốt nên mới hết lần này đến lần khác mới không giữ được con. Tôi không xứng với tình yêu của anh..

Bất ngờ một tia nắng nhỏ xuyên qua những tán cây chiếu thẳng xuống chỗ đang ngồi, một tia nắng nhỏ nhưng lại đủ sức làm bừng sáng không gian xung quanh và sưởi ấm lòng người mẹ thất bại. Khẽ đưa mắt lên những tán cây tôi thủ thỉ:

– Con đang ở đâu? Hay con đang đùa chơi cùng với gió và mây. Con có ở trong những tán lá, trong những đóa hoa ở khu vườn không nhỉ? Sao mẹ luôn cảm giác có con thật gần, thật gần.

Đang mải thả hồn mình theo gió thì nghe thấy đâu đó quanh đây có tiếng khóc. Tôi dáo dác nhìn xung quanh, là một người phụ nữ, nhìn nét mặt thì có vẻ lớn tuổi hơn tôi. Chị khóc ở đây chắc cũng vừa mới thất bại giống tôi. Thấy đồng cảm nên tôi lại gần hỏi han chị.

Sau vài câu chuyện tôi được biết chị tên Hân, năm nay 44 tuổi, chị vừa thất bại sau lần thứ 10 làm IVF. Nghe chị kể về hành trình tìm con của mình tôi chợt thất nhưng đau thương tôi trải qua chưa là gì với chị. Chị đã đi tìm con suốt 20 năm qua còn chưa nghĩ tới bỏ cuộc, thì lý do gì tôi đã vội buông xuôi.

Nhờ có chị tôi lại có thêm niềm tin để tiếp tục hành trình tìm con.

Hai chị em nói chuyện thêm một lát thì tạm biệt nhau vì Lâm tới tìm tôi. Tôi biết anh cũng rất buồn, nhưng vì tôi nên phải vờ mạnh mẽ động viên:
– Bác sĩ cũng nói ít người thành công ngay lần đầu tiên mà, chúng ta vẫn còn phôi dự trữ, lần sau chúng ta cẩn thận hơn một chút anh tin mọi chuyện sẽ thành công.

– Em hiểu mà, em sẽ không bỏ cuộc đâu.

Vậy là một lần nữa tôi lại cùng anh tiếp tục con đường gian nan ấy, vẫn mũi tiêm quanh rốn, vẫn những xét nghệm quen thuộc nhưng lần này tôi mất dần cảm xúc mong chờ. Tôi sợ nếu bản thân mong mỏi nhiều quá sẽ lại thất vọng, sợ phải thất bại một lần nữa, sợ cả ánh mắt buồn bã của Lâm.

Giây phút tôi áp lực nhất thì mẹ Lâm lại gọi điện tới, vẫn những câu nói quen thuộc còn tôi chỉ biết im lặng cam chịu. Tôi không trách bác, bởi nếu là tôi tôi cũng không thể nào chấp nhận nổi một cô con dâu không thể sinh con. Tôi chấp nhận tất cả, một phần vì đó là lỗi do tôi.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy căng thẳng và áp lực như lúc này, vì tinh thần quá căng thẳng nên anh đã phải ngồi hàng giờ cùng bác sĩ động viên tôi:

– Tâm lý của người mẹ rất quan trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp tới thai nhi. Tất nhiên không thể nói các bạn đừng lo lắng, nhưng hãy cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân một cách tối đa. Có như thế khả năng thành công mới lớn.

Tôi gật đầu hiểu ra, cố gắng đi dạo quanh đó để cân bằng cảm xúc, cũng may tôi vẫn còn có anh ở bên.

Vẫn như lần trước, ngày thứ 14 tôi được bác sĩ kê thuốc hỗ trợ thai vì nồng độ HCG của tôi khá cao. Tuy nhiên lần nay tôi vẫn tự nhủ bản thân không nên hy vọng quá nhiều, luôn giữ tinh thần thoải mái, làm theo yêu cầu của bác sĩ và kinh nghiệm của các chị em hiếm muộn khác. Cuối cùng hạnh phúc cũng mỉm cười với chúng tôi ở thời khắc không ngờ nhất.

Kỳ lạ là lần chuyển phôi này tôi nằm mơ thấy nhà có 2 đứa trẻ con, chúng cứ chạy quanh chân tôi nô đùa vô cùng hạnh phúc. Khi ấy tôi cứ nghĩ là do bản thân mong con quá nên vậy bởi mới tuần trước siêu âm chỉ có 1 túi thai, không có lý nào lại có tới 2 đứa trẻ được. Vậy mà sau đó hai ngày siêu âm lại thì bất ngờ phát hiện thêm 1 túi thai nữa đang phát triển. Tôi và anh ôm chặt lấy nhau trong hạnh phúc vỡ òa.

Lần này mang thai tôi giữ gìn cẩn thận và đi khám thường xuyên, nhưng vì cũng đã lớn tuổi nên tôi bị cao huyếp áp thai kỳ, và tiểu đường thai kỳ. Cả hai đều là những hội chừng nguy hiểm có thể mất tim thai hoặc lưu thai bất cứ lúc nào.

Vì vẫn còn ám ảnh những lần mất con trước kia nên tôi không muốn thông báo cho người thân, sợ lỡ có điều gì không hay thì nỗi đau sẽ càng nhân lên gấp bội. Nhưng anh thì khác, anh sợ tôi thiệt thòi nên cương quyết nói chuyện với mẹ anh.

Lúc hay tin tôi có thai, lại còn song thai gương mặt bác gái không giấu nổi nét vui mừng nhưng vẫn lạnh lùng nói:

– Chừng nào đẻ ra khỏe mạnh thì cưới.

– Mẹ,. mẹ nói thế không thấy quá đáng với Hường sao?

– Đây không phải lần đầu tiên nó mang thai, thế nên chừng nào bế được cháu trên tay thì mẹ mới đồng ý.

Nếu nói không buồn vì lời nói ấy của mẹ Lâm thì là tôi nói dối, nhưng tôi nghĩ rồi, thời gian này tôi cũng cần tĩnh dưỡng tối đa, cưới xin là việc hệ trọng lại vô cùng vất vả, sức khỏe của tôi lúc này chắc chắn không thể đáp ứng được. Thôi thì cố chờ tới lúc mẹ tròn con vuông chẳng phải niềm vui sẽ nhân đôi lên hay sao?

Anh vì sợ tôi thiệt thòi nên chăm sóc tôi từng chút một, tôi quên mất không kể, ngay từ lúc ở viện về anh đã nhất quyết đón tôi về ở chung để tiện chăm sóc. Tôi tự biết tình hình hiện tại của bản thân ra sao nên chấp nhận nghe theo sự sắp xếp của anh. Có điều, những hành động quan tâm anh dành cho tôi lại khiến cho bé Nhím khó chịu.

Mấy ngày đầu Lâm nghỉ việc ở nhà chăm tôi thì con bé chỉ dám đứng từ xa lườm nguýt, tới khi anh hết phép đi làm trở lại thì nó bắt đầu có những hành động như cố tình mở thật lớn tivi để cho tôi không thể nghỉ ngơi.

Cũng vì thế mà càng ngày tôi càng mệt mỏi, tôi góp ý thì con bé cãi lại, đánh mắng nó thì không dám vì sợ mang tiếng ác. Kể với Lâm thì tôi lo anh sẽ không kiềm chế mà đánh con, rồi tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.

Vừa nghén, vừa không thể nghỉ ngơi khiến sức khoẻ tôi giảm sút thấy rõ. Lâm xót tôi lại càng ra sức chăm sóc, ai mách món gì ngon bỗ dưỡng anh đều mua cho tôi. Anh càng quan tâm tôi bao nhiêu thì Nhím càng ghét tôi bấy nhiêu. Cái suy nghĩ tôi cướp bố càng lớn dần trong đầu nó, nó ghét tôi tới mức từng đứng trước mặt tôi mà hét lên:

– Cô cút khỏi đây đi, đồ hồ ly, cô là mụ phù thuỷ ác độc, cô tới đây để cướp bố. Cô và cả em bé trong bụng đều là người xấu..

– Nhím, sao con lại nói thế, nói thế em sẽ buồn, em cũng là em của con cơ mà.

– Tôi không cần, tôi chỉ cần bố tôi thôi, cô và chúng nó chết hết đi, đừng cướp bố của tôi nữa..

Khi ấy tôi giận quá nên đã lỡ tay tát con bé một cái, ánh mắt nó vằn đỏ, lao về phía tôi và hẩy thật mạnh cho tôi ngã ra sàn. Cú ngã khá mạnh khiến tôi cho bụng tôi khẽ nhói lên, quá sợ hãi tôi xin con bé gọi người tới giúp nhưng nó chỉ lạnh lùng đi về phòng đóng chặt cửa.

Tôi cảm nhận nơi đáy quần có chút chất lỏng chảy ra, mùi máu, là mùi máu tanh sộc lên mũi càng khiến tôi hoảng loạn hét lớn:

– Cô Hoà ơi, Nhím ơi… có ai không?

Cũng may lúc đó cô giúp việc vừa đi chợ về tới, nghe tiếng tôi hét cô vội vàng chạy vào. Thấy tôi ôm bụng kêu cứu cô hiểu ra vấn đề vội vãn gọi xe đưa tôi đi viện và gọi Lâm về nhà.

Trước khi lên xe tôi mơ hồ thấy bé Nhím ở phía sau cánh cửa nhìn ra, tôi không dám chắc có phải con bé hay chỉ là tôi hoảng quá nên sinh ảo giác.

Tôi vào tới viện cũng vừa vặn gặp Lâm mới tới, anh bế thốc tôi chạy thẳng vào phía trong trình bày với bác sĩ.

Vị bác sĩ trẻ nhìn thấy máu đỏ loang lổ thì vội vã cho tôi nhập viện gấp. Một mình nằm trên chiếc giường sắt lạnh lẽo tôi nhắm mắt cầu nguyện cho những đứa con bé bỏng của mình.

Tôi đã phải chờ đợi rất lâu mới được làm mẹ, cũng vô cùng vất vả mới đi tới ngày hôm nay. Nếu các con có mệnh hệ gì, có lẽ tôi và Lâm khó mà đi tiếp.

Vị bác sĩ trẻ đẩy cao gọng kính lạnh lùng nói:

– Vì sản phụ có tiền sử xảy thai và thai lưu quá nhiều nên tử cung yếu hơn bình thường. Tác động của cú ngã khá lớn dẫn đến bong tách nhau thai 30%, đồng thời có vài điểm tụ máu. Chúng tôi sẽ kê thuốc an thai nhưng cũng không dám tiên lượng trước điều gì.

Đất trời như sụp đổ, mắt tôi tối sầm chẳng còn muốn tiếp nhận bất kỳ thông tin nào nữa. Tôi nghe thấy anh gọi, nhưng tôi mệt quá, không muốn mở mắt ra nữa. Tôi ước mình chưa từng về nhà anh sống, ước bản thân không lại gần con bé. Đột nhiên tôi lại hận con gái Lâm vô cùng…

❌ Ai đó hãy cầu nguyện cho mẹ con Hường có được không?

Yêu thích: 1.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN