Võ Lâm Ngũ Bá
Chương 6: Trổ Thần Oai Trợ Giúp Mã Gia Trang
Ngay khi họ Mã lập nhiều phiêu cục tại Liêu Đông, Lỗ Kim Thụ cũng không hề lai vãng.
Mã Thanh Hùng dẹp bỏ tiêu cục đưa gia quyến về Yên Kinh được hai năm.
Một ngày kia có người anh vợ tên là Điền Nguyên Xung ở phủ Khai Phong đến Yên Kinh mua một số hàng hóa quí giá, định tải tới Nam Phương. Nhưng lúc ở phía Nam Hoàng Hà đạo lộ bất an, trộm cướp rất nhiều nên Điền Nguyên Xung khẩn khoảng Mã Thanh Hùng bảo vệ cho số hàng hóa đó.
Họ Mã đã bỏ nghề bảo tiêu tới hai năm, những tay thủ hạ thân tín mỗi người một nơi, lại không hiểu rõ được tình hình và thông thạo đường đi nước bước như trước nên một mực chối từ và khuyên Điền Nguyên Xung nên thuê mướn những bảo tiêu cục hữu danh lúc đó bảo vệ thì hơn. Nhưng họ Điền cứ một mực năn nỉ cầu khẩn, lại thêm Mã phu nhân nói vàọ
Cực chẳng đã Mã Thanh Hùng đành phải nhận lờị
Tháng ba năm ấy khí trời mát mẻ, khô ráọ Mã Thanh Hùng và Điền Nguyên Xung khởi hành từ Yên Kinh đi về phía Nam. Trải qua nhiều ngày vượt núi băng rừng, trèo đèo lội suối được nhất lộ bình an, phong bình, sóng tĩnh. Mã Thanh Hùng vui vẻ trong lòng tự nghĩ :
– Đến Hà Nam phủ Khai Phong thì không còn có gì lo ngại nữa, ta có thể trở về Yên Kinh được rồị
Nhưng khi đi đến một khu rừng gần huyện Thương Khưu, đột nhiên nghe một tiếng pháo lệnh nổ vang. Một toán lâu la gươm đao sáng ngời, xông ra chận đường.
Điền Nguyên Xung thấy tình hình như vậy thì thất kinh không còn hồn vía, run lên cầm cập. Mã Thanh Hùng đi sau nghe người phi báo, vội vác đao giục ngựa chạy lên. Chàng hết sức kinh ngạc vì người lãnh đạo bọn cướp không ai xa lạ chính là Lỗ Kim Thụ. Mã Thanh Hùng cả giận quát lớn :
– Ủa kìa Lỗ đệ! Lâu ngày không gặp, sư đệ lại làm nghề thảo khấu không sợ mai một danh tiếng của sư phụ hay saỏ Thôi hãy mau mau trở về với ngu huynh tìm nghề khác sinh nhai kẻo để lại tiếng cười trong thiên hạ.
Quả người đó chính là Lỗ Kim Thụ. Chàng tuy không chính thức là phường đạo tặc nhưng thường giao du thân mật với những phường lục lâm thảo khấụ Ít lâu nay ở vùng này có bọn cường khấu, tên cầm đầu là Tiêu Công Báo, biệt hiệu là “Hoa Ban Ngưu”, lập trại tại núi Phục Ngưu, thường xuyên dẫn lâu la xuống núi đánh cướp khách thương qua lạị
Lỗ Kim Thụ kết giao với họ Tiêu, thường hay đến sơn trại uống rượu chuyện trò thật là tâm đầu ý hợp. Hôm ấy nhằm lúc Lỗ Kim Thụ đến chơi đang cùng Tiêu Công Báo uống rượu thì đột nhiên có lâu la đến phi báo :
– Dưới núi có một đám người đang tải hàng hóa đi quạ
Tiêu Công Báo bèn nói với Lỗ Kim Thu đem lâu la đi chận cướp, được tài vật sẽ chia nhau sử dụng. Rượu đã ngà ngà lại nghe bọn thám sát nói rõ trong xe có nhiều tài vật quí giá thì lòng tham nỗi lên. Lỗ Kim Thụ lập tức nhận lời, hướng dẫn một số lâu la xuống chận đường, nào có ngờ đâu lại gặp sư huynh Mã Thanh Hùng. Lỗ Kim Thụ thấy sư huynh nói như vậy thì mười phần xấu hổ nhưng lại tự nghĩ :
– Nay ta đã trót hứa với Tiêu Công Báo nếu ta không ra tay thì họ Tiêu sẽ nghi ngờ là phản phúc và sẽ trở thành thù địch. Hơn nữa Mã Thanh Hùng đã biết mình kết giao với cường khấu, thế nào cũng tới tai sư phụ, chắc chắn người sẽ bắt ta về hỏi tội, chi cho bằng “Tiên hạ thủ vi cường”, mình phải tính trước đi mới được.
Nghĩ như vậy Lỗ Kim Thụ bèn quát lớn :
– Ai là sư đệ của mi mà mi khéo nhận lầm. Biết điều thì hãy để tất cả tài vật và hàng hóa lại thì lão gia cũng rộng lượng ra đức hiếu sinh mà tha chết chọ
Mã Thanh Hùng nghe Lỗ Kim Thụ nói như vậy thì nghi chắc là Lỗ Kim Thụ đã phản bội sư môn, nhập bọn với bọn cướp để làm điều phi pháp, lại không biết ăn năn hối hận trở mặt không thèm nhận sư huynh, sư đệ nữa thì cả giận quát to :
– Hay cho tên cẩu trệ đã quên lời thầy dạy, đem tài võ nghệ để cướp của giết người, làm điều tồi bạị Ta vì sư môn mà loại trừ những tên khốn kiếp như mi mới được.
Nói dứt lời, Mã Thanh Hùng vung đao chém luôn một nhát, Lỗ Kim Thụ cũng rút đao ra cự địch. Chàng dùng thế “Ngũ Hổ Đoạt Môn đao pháp” chém luôn liên tiếp năm ngọn đao cực kỳ lợi hạị
Mã Thanh Hùng giật mình kinh sợ, vội vàng đem tuyệt học ra né tránh, tuy vậy dây thắt lưng của chàng đã bị Lỗ Kim Thụ chém đứt. Thanh Hùng cả giận, tập trung uy lực sử dụng thế “Liên Hoàn Đoạt Mệnh bát đao”. Đây là bài đao pháp trấn sơn tuyệt kỹ của Vương Phùng Minh sư phụ, chỉ truyền cho chưởng môn đệ tử là họ Mã, ngoài ra không còn truyền dạy cho đệ tử nào khác nữạ Bộ đao pháp này toàn bộ liên tiếp có tám chiêu đánh ra hư hư, thực thực, biến hóa vô cùng, Lỗ Kim Thụ làm sao biết được. Thoạt tiên Mã Thanh Hùng dùng thế “Triều Hiện Trú Hướng” chém ngay vào mặt họ Lỗ.
Kim Thụ vội dùng thế “Phong Hầu Neo Ấn” hất ngược ngọn đao lên đỡ. Mã Thanh Hùng quát lên một tiếng cực lớn, biến luôn thế “Ác Hổ Đụng Môn” và “Chim Lôi Tiết Địa”, liên tiếp hai đao chém vào thượng bộ và hạ bộ của họ Lỗ. Lỗ Kim Thụ thấy ánh đao quá nhanh cùng một lúc tấn công thượng hạ lưỡng bộ thì không còn hồn vía vội dùng thế “Phượng Hoàng chuyển cánh” nhảy vụt về phía sau tránh. Mã Thanh Hùng đao pháp như thần dùng luôn hai thế “Cơ Ưng Chấn Vũ” và “Huyền Điểu Thoát Sa” chém liên tiếp.
Ngọn đao như một luồng bạch quang, rít lên trong không khí, đánh “Soẹt” một cái, thân thể của Lỗ Kim Thụ đã đứt ra làm hai đoạn. Một nữa thân trên hãy còn dãy tê tê, mắt mở trợn trừng, máu vẫn còn phun ra như suốị
Họ Mã mới sử dụng đến thế thứ năm của “Liên Hoàn Đoạt Mệnh bát đao” mà đã đưa Lỗ Kim Thụ hồn về địa phủ. Vì trong lúc giao đấu, đao thương vô tình một phút nóng giận, Mã Thanh Hùng đã chém chết sư đệ thì hối hận vô cùng, nhưng sự việc lỡ rồi hối sao cho kịp.
Mã Thanh Hùng đang bùi ngùi tự trách thầm thì Tiêu Công Báo cùng một số lâu la kéo đến vây bọc xung quanh, định lấy số đông uy hiếp. Thanh Hùng thấy thế nổi trận lôi đình, múa tít thanh đao dùng thế “Quần Đường Hội Long Đao” tấn công như vũ bảo vào bọn cướp. Lưỡi đao như con giao long uốn khúc, lấp loáng đi tới đâu cũng có kẻ đứt đầu gãy chân, chẳng khác chi một con hổ dữ đi vào đàn dê.
Lâu la lớp chết lớp bị thương không biết bao nhiêu mà kể. Tiêu Công Báo chẳng phân lợi hại múa bổng xông vào nhắm đỉnh đầu họ Mã quật xuống một côn thật là mãnh liệt. Mã Thanh Hùng quát to hất ngược ngọn đao lên đỡ. Một tiếng “Chát” kinh hồn, ngọn bổng của Tiêu Công Báo vượt khỏi tay bay tít lên không, hai cánh tay đau buốt.
Tiêu Công Báo chưa kịp định thần bỗng thấy một đạo bạch quang sáng lòe bay tớị Họ Tiêu thất kinh chẳng còn hồn vía vội lách mình sang một bên tránh đỡ nhưng không còn kịp nữa, đã bị ngọn bảo đao cắt lìa ngón tay tráị
Họ Tiêu đau đớn hét lên một tiếng bỏ mặc lũ lâu la dùng thuật phi hành tung mình chạy trốn. Lũ lâu la như rắn không đầu, tên nào còn sống sót thì vất cả binh khí bỏ chạy bán mạng. Trong chốc lát không còn một tên nào nữạ
Mã Thanh Hùng lúc đó mới chịu dừng taỵ Nhìn những xác chết nằm ngổn ngang, bỗng chốc thở dài…
Trong đám người ấy có một kẻ bị thương nặng chưa chết hẳn. Mã Thanh Hùng mới bắt ra tra hỏị
Tên lâu la mới nói rõ cho họ Mã biết đầu đuôi câu chuyện là: Lỗ Kim Thụ không phải là đầu đảng của bọn cướp. Đối với Tiêu Công Báo chỉ là tình bè bạn ngẫu nhiên, hôm nay mới tớị Mã Thanh Hùng lúc đó lại càng ăn năn hối hận, sai người chôn cất cho Lỗ Kim Thụ rất chu đáọ
Sau khi bảo hộ hàng hóa cho Điền Nguyên Xung tới phủ Khai Phong, Thanh Hùng từ giã họ Điền trở về Yên Kinh. Trước hết chàng sai người đến huyện Hải Thanh là nơi cố quán của sư đệ họ Lỗ mục đích để tìm vợ con Lỗ Kim Thụ trợ cấp vài vạn lượng bạc để bồi thường tội lỗ mảng của mình.
Không dè gia nhân đó đi đến nữa năm mới về và cho biết gia đình Lỗ Kim Thụ không còn ai nữa, vì họ Lỗ chỉ có một lão mẫu và một đứa con traị Nhưng khi mẹ già nghe tin con bị chết thảm ở núi Phục Ngưu thì tự vẫn mà chết.
Còn đứa con trai là Lỗ Đại Cương năm đó được hai mươi tuổị Khi chôn cất xong cho bà nội đã bán nhà cửa tìm đến Tung Sơn, nhập môn Thiếu Lâm tự. Lúc bước chân ra đi Lỗ Đại Cương có thề rằng nếu không giết được kẻ thù quyết không về quê quán.
Mã Thanh Hùng nghe người gia nhân nói lại tin ấy lấy làm buồn rầu, càng ăn năn hối hận, đem bao nhiêu tuyệt kỹ công phu đều truyền lại cho người con là Mã Ngọc và cũng dặn nhiều lần là “oán kia nên cởi chớ không nên kết, nếu Lỗ Đại Cương sau này có thành tài trở về báo thù cho cha thì liệu mà tìm cách mà khuyên giải, cố mà lấy cảm tình của họ Lỗ”.
Cách đây ba năm, Mã Thanh Hùng chẳng may bịnh nặng rồi mất. Mã Ngọc kể tới đó rồi hướng về các môn khách và nói :
– Hôm qua đây, tiểu đệ có nhận được một bức thư của Lỗ Đại Cương gởi tới, đại ý nói rằng: “Mười hai năm trời trải trăm cay ngàn đắng cố luyện võ công để báo lại mối phụ thù. Đến nay dù Mã Thanh Hùng đã chết nhưng oán trả nợ đền, cha làm con chịụ Nợ máu phải trả bằng nợ máu, lai khứ phân minh. Hẹn đúng ba ngày sẽ thân hành đến Mã gia trang báo oán”.
Dưới bức thư có đề: Lỗ Đại Cương kính bái!
Mã Ngọc lại nói tiếp :
– Tiểu đệ đã cho người đến dò la khách điếm nơi họ Lỗ tới trọ thì được biết Lỗ Đại Cương không phải một mình đến trả thù, mà có mời rất nhiều tay cao thủ võ lâm. Do đó tiểu đệ không muốn liên lụy đến chư liệt vị, nên đây có chút quà mọn xin nhận lấy và mong liệt vị sáng mai hãy rời khỏi đây để tránh khỏi vạ lâỵ
Mã Ngọc vừa nói xong thì trong đám môn khách có một người nói lớn :
– Mã công tử không nên đề cao uy danh của người mà tự hạ uy phong của mình đị Lỗ Đại Cương chẳng qua cũng chỉ là một môn đồ của Thiếu Lâm chớ đâu phải là cao nhân tuyệt học, mà cũng chẳng phải là ba đầu sáu tay gì mà khiến cho ta khiếp sợ như vậỵ Huống chi việc đã xảy ra mười hai năm về trước, họ Lỗ tự mình gây chuyện, đâu có phải Mã tiền bối tự dưng tru lục.
– Chúng tôi đợi họ Lỗ tới đây, cùng đem lời phải trái ra thuyết phục “dĩ hòa di quí”, bằng ngược lại không nghe muốn dụng võ chúng tôi lại nhát sợ hay saỏ “Dưỡng binh thiên nhật, dụng tại nhất thời”, tại hạ tuy tài sơ sức yếu nhưng cũng quyết một phen sinh tử để đền ơn tri ngộ.
Mã Ngọc hướng về người môn khách đó vái dài một cái và nói :
– Hảo ý của Phùng huynh khiến tiểu đệ muôn phần cảm kích, nhưng đệ đã cho người dò thám kỹ lưỡng. Nếu Lỗ Đại Cương cùng tiểu đệ đương đầu đối địch để giải quyết mối ân oán này thì chưa chắc sự hơn thuạ Nhưng họ Lỗ có mời nhiều cao thủ như Huỳnh Thục chân nhân Vạn Vân Hùng trưởng lão đến trợ giúp. Với các bậc tiền bối lão sư đó, nếu chúng ta đương đầu nào khác gì đem trứng chọi với đá.
– Vả lại thánh hiền đã có câu: “Biết mình, biết người, trăm trận trăm thắng.” Nay ta đã biết rõ địch nhân quá lợi hại mà còn liều mạng chẳng hóa ra uổng lắm saọ Nếu chư liệt vị có lòng thương xót cho họ Mã chúng tôi, kính mong liệt vị hãy đưa gia mẫu và bào đệ về Liêu Đông, Quảng Minh Phủ để lánh họa diệt vong nàỵ Như thế tiểu đệ có chết cũng ngậm cười nơi chín suốị
Khi ấy có một trang hảo hán trong đám môn khách đứng lên rút kiếm chém vỡ đôi viên gạch nói lớn :
– Ân oán phải phân minh. Các vị tiền bối võ lâm không chịu tìm hiểu rõ nguyên nhân mà ỷ thế hiếp cô, ngu hạ cũng quyết liều mình cùng Mã huynh đồng sinh, đồng tử.
Tất cả các môn khách đều quyết đồng tâm ở lại, thề quyết một lòng cùng sống chết bảo vệ Mã gia trang.
Mã Ngọc xiết bao cảm động, đứng lên hướng về các môn khách xá dài một cái rồi cung kính nói :
– Họ Mã chúng tôi nhờ phúc ấm tổ tông cho nên được liệt vị có lòng quá yêu như thế, tiểu đệ không biết có lời gì để nói hết sự biết ơn của tiểu đệ, chỉ xin khắc cốt ghi tâm, kiếp này không trả được thì nguyện kiếp sau kết cỏ ngậm vành để báo đáp ơn sâụ
Vương Trùng Dương nằm phục trên nóc sảnh nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, chẳng xót câu nào thì nghĩ thầm :
– Kể ra tình cảnh của Mã Ngọc cũng đáng thương, y cũng là một người quang minh chính đại, có khí tiết anh hùng và các môn khách cũng là những trang hảo hán một lòng chuộng nghĩa, không phải những phường vá áo túi cơm, khi vui thì vỗ tay vàọ Ta không biết thì thôi, nay đã biết lẽ nào ta lại để cho những tay hào kiệt chết uổng vì một mối thù không đáng nàỵ
Vừa nghĩ tới đây bỗng họ Vương nghe một tiếng động thật nhẹ, Trùng Dương liền chú ý nơi phát ra tiếng động đó. Chàng thấy hai bóng đen vận y phục dạ hành đang nằm phục ở một bên góc sảnh nhìn xuống dưới như có vẻ đang dò thám. Vương Trùng Dương tức thì vùng dậy, dùng thuật khinh công nhảy vụt tới nơi nhẹ nhàng như lá rụng.
Hai bóng đen vẫn nằm sát trên nóc sảnh, không hề biết họ Vương đã tới sau lưng.
Chàng thấy hai bảo đao của hai tên đang dắt sau lưng liền nghĩ ra ý định thử xem tài năng của hai người đó tới đâu liền dùng thế “Chim Ưng Cướp Mồi”, nhanh như chớp bay vụt qua hai tên đại đạo nọ chộp lấy hai thanh đao mang đị Hai bóng đen thấy động đậy ở sau lưng vội đưa tay ra sau, cả hai cùng giật mình đánh thót, vì cả hai cây đao đã không cánh mà bay đi đâu mất. Một bóng đen khẽ nói nhỏ :
– Hoắc lão nhị! Huynh có thấy lưỡi đao của đệ không?
Người họ Hoắc đáp :
– Đào lão tứ! Cây đao của đệ cũng mất luôn rồi! Vừa rồi đệ thấy có một bóng đen thoáng quạ Có lẽ có tay cao thủ nào trêu ghẹo đâỵ
Hai người này đều là đệ tử của Điểm San phái, đồ đệ của Huỳnh Thục chân nhân. Một người tên là Hoắc Thành biệt hiệu là Địa Ngục Quỷ, còn một người tên là Đào Lượng hỗn danh là Địa Đầu Quỷ, trên chốn giang hồ thường gọi là Điền Nam song quỷ. Hai người đều hoạt động tại vùng Di Sơn Miêu Động, gây ra rất nhiều tội ác. Bọn chúng lén lút làm việc và hết sức kín nhẹm không cho sư phụ biết.
Khi được Lỗ Đại Cương mời đến trợ giúp, Điền Nam song quỷ tức tốc tới ngay Yên Kinh trước cả sư phụ nữa ngàỵ Tới nơi, Hoắc Thành và Đào Lượng nói với Lỗ Đại Cương đi tới Mã gia trang dò xét nhưng trong thâm tâm của chúng là sẽ thừa cơ hội đến lấy trộm ít tài vật nữạ
Nhưng chưa kịp ra tay đã bị Vương Trùng Dương dùng tuyệt kỹ công phu lấy mất cả hai cây bảo đaọ Họ Đào nổi giận không kịp suy nghĩ, nói lớn :
– Tên tiểu tử nào khốn kiếp, làm việc lén lút đê hèn. Có giỏi thì hãy ra mặt cùng ta tỉ thí cho rõ tài cao thấp.
Đào Lượng thét vừa dứt lời, có tiếng cười ha hả ở tít đằng xa đầu sảnh vang lạị Hoác Thành và Đào Lượng còn đang ngơ ngác, định thần nhìn kỹ, bỗng thấy một bóng bay vụt qua nhanh như chớp. Nghe đánh “bốp” một cái, họ Đào đã bị một cái tát vào miệng ù tai, hoa mắt. Họ Đào càng thêm tức giận quát to :
– Quân hèn nhát…
Chưa nói dứt lời, cả hai người bỗng thấy toàn thân tê buốt, không còn cựa quậy gì được nữạ Cả hai người đã bị một người mặc áo vàng nhấc bổng cả lên. Ở dưới khách sảnh, Mã Ngọc và các môn khách thấy có tiếng nói ồn ào thì chạy ùa cả ra sân ngước nhìn lên nóc sảnh. Thấy một người mặt áo vàng, hai tay xách bổng hai người ở trên nóc nhà ném xuống :
– Đây là hai tên của họ Lỗ tới dọ thám.
Hai người rơi xuống nằm thẳng, không cựa quậy gì được. Mã Ngọc thấy tình hình như vậy biết ngay hai người đã bị điểm huyệt, lúc nhìn lên nóc sảnh không thấy người áo vàng đâu nữạ
Chàng hướng lên trên không nói lớn :
– Vị cao thủ nào có lòng giúp tiểu sinh, kính xin xuất diện để chúng tôi được chiêm ngưỡng oai danh.
Ở đằng xa có tiếng vang lại :
– Việc của Mã công tử, tại hạ đã biết được phần nào, xin hẹn ba ngày sau sẽ tái ngộ.
Tiếng nói vừa dứt thì thấy có một bóng vàng vút đi nhanh như chớp ra khỏi Mã gia trang.
Mã Ngọc liền sai gia nhân khiêng Hoắc Thành và Đào Lượng vào trong sảnh rồi quát hỏi :
– Hai ngươi tên họ là gì? Đêm hôm khuya khoắt dùng lối trèo tường khoét vách, phải chăng là bọn đạo tặc, trộm cướp? Nói mau! Nếu không ta sẽ giải tới cửa quan ắt không còn danh dự.
Hoắc Thành cười gằn nói :
– Mã Ngọc! Ta tên là Hoắc Thành biệt hiệu là Địa Ngục Quỷ, còn đây là Đào Lượng hỗn danh là Địa Đầu Quỷ, được lệnh của Lỗ đại ca đến đây cho ngươi biết ba ngày nữa chúng ta sẽ tới đây báo oán.
Mã Ngọc cười khanh khách nói :
– Té ra hai người là “Điền Nam song quỷ”, đồ đệ của Huỳnh Thục chân nhân, với họ Mã không thù không oán. Nếu muốn nói gì thì cứ đường đường chính chính tới đây, tại hạ sẵn sàng rộng cửa đón nghênh. Hà tất phải trèo tường khoét vách để đến nỗi phải mang nhục vào thân.
– Chúng tôi thật là tài xơ không biết cách giải huyệt, xin trả lại cho họ Lỗ định liệụ
Hoắc, Đào cả thẹn nhưng chẳng biết nói sao, vì đã bị Vương Trùng Dương điểm huyệt chỉ nói được chứ không hề cục cựa gì được. Biết rằng họ Mã chỉ cố tâm làm nhục đành giương mắt căm hờn nhìn họ Mã mà thôị Mã Ngọc gọi một gia nhân đến dặn :
– Tiểu Thắng! Ngươi lập tức đi thuê một cái xe ngựa đưa hai vị hảo hán này về Chính Dương môn, Thí Gia lão điếm.
Tên gia nhân đó chấp tay lễ phép nói :
– Thưa công tử! Đêm đã khuya rồi giờ này làm gì có xe ngựa nữạ
Khứu Phùng Xuân, một vị môn khách nói lớn :
– Mã huynh! Tiểu đệ xin có ý kiến. Ta hãy tìm hai cái bao gai cho họ vào đấy và khiêng họ đi trả là xong chuyện.
Mọi người đều vỗ tay khen Khứu Phùng Xuân là cao kiến. Mã Ngọc đành phải nghe theo, bảo gia nhân tìm hai cái bao bố lớn. Bọn gia nhân vào lấy mấy cái bao đựng than mang rạ Khứu Phùng Xuân lại cười ha hả :
– Hai vị đến đây thật không đúng giờ tốt, vì trời quá khuya không có xa mã đưa hai vị về, xin hai vị cảm phiền ráng chui vào bao gai cho tiện chúng tôi khiêng vác.
Nói xong, họ Khứu nhấc bổng hai người cho vào bao gai, mặt người nào người nấy đen sì. Lúc đó Điền Nam song quỷ mang thêm hai chử dạ xoa làm cho tất cả mọi người bưng miệng cười sằng sặc.
Hết sức tức giận nhưng vì bị điểm huyệt nên không thể cựa quậy được, Hoắc Thành và Đào Lượng đành nghiến răng cam chịu, tự mình gây họa chẳng còn oán trách chi aị
Còn Vương Trùng Dương sau khi điểm huyệt bắt sống hai tên Hoắc, Đào giao cho họ Mã, chàng dùng thuật phi hành quay về Thi Gia lão điếm, lẽn về phòng ngũ luôn một mạch tới sáng.
Sáng hôm sau vừa thức dậy, chàng nghe bên phòng bọn họ Lỗ có tiếng nói ồn ào huyên náọ Trùng Dương chú ý lắng tai, nghe tiếng nói oang oang của Lỗ Đại Cương :
– Tức chết đi được! Chúng ta chưa trả được thù mà mà đã bị nhục nhã. Đêm qua Hoắc, Đào lưỡng đệ đến Mã gia trang thám sát bị họ điểm huyệt, nhét vào bao bố đựng than đem trả. Theo như lời Hoắc đệ nói thì phải là một tay cao thủ, võ công trác tuyệt mới có bản lĩnh cao siêu như vậỵ Nếu quả bọn chúng có cao nhân yểm trợ, bọn ta cũng khó lòng báo thù xưạ
Trong bọn họ Lỗ có người lên tiếng :
– Lỗ đại ca nói phải lắm. Nói về võ công của Hoắc, Đào song hiệp cũng đâu phải tầm thường mà bị hạ một cách thần diệu như thế, kẻ ấy phải bản lĩnh ghê gớm lắm. Nếu đối phương có được vài ba người bản lĩnh như thế, chắc ta phải gặp nhiều sự khó khăn.
Lúc đó mỗi người bàn một câu làm cho huyên náo cả lên. Đột nhiên có người nói lớn :
– May quá Huỳnh Thục đạo trưởng và Vạn Vân Hùng đại sư đã đến kia rồị
Bây giờ tiếng ồn ào mới tạm chấm dứt. Nhiều người vội vàng ra đón hai vị lão sư.
Vương Trùng Dương nghe bọn Lỗ Đại Cương nói đến Huỳnh Thục đạo trưởng thì sực nhớ tới Thanh Hư chân nhân truyền thụ võ nghệ cho chàng đã từng nói qua các môn võ thuật của từng môn phái trong thiên hạ như: Thiếu Lâm tự lấy quyền làm chủ, Trường Bạch phái chuyên về đao pháp, còn kiếm thuật thì chia làm bốn phái lớn: Võ Đang, Côn Luân, Điểm Sơn và Thiên Sơn.
Một trăm năm gần đây đã có nhiều nhân tài xuất sắc, Huỳnh Thục chân nhân là Chưởng môn của phái Điểm Sơn, lại là một kiếm sư có tài, vang danh trong thiên hạ chấn động Nam Cương một cõị Còn Vạn Vân Hùng đại sư là môn đồ của phái Côn Luân, một danh tài kiếm thuật.
Trùng Dương vừa có ý muốn sang làm quen để dò thử, bỗng sực nhớ tối qua đã có giáp mặt với Điền Nam song quỷ, nếu họ nhận được thì rất phiền nên chàng không sang nữạ
Chàng quay trở về phòng và ngồi lắng tai nghe họ nói chuyện nữạ Một lát sau hình như họ đã mời Huỳnh Thục chân nhân và Vạn Vân Hùng đại sư vào phòng riêng và họ Lỗ đang mang câu chuyện của Hoắc, Đào hai người sang dọ thám Mã gia trang bị nhục thuật lại cho hai vị lão sư nghẹ
Câu nói vừa dứt bỗng nghe “Bốp bốp” liền mấy tiếng. Vương Trùng Dương thầm nghĩ: “Chắc là Điền Nam song quỷ bị Huỳnh Thục chân nhân xử phạt nên hai người luôn miệng xin tha tội”. Sau đó tiếng Huỳnh Thục chân nhân quát lớn :
– Thật là uổng công ta dạy bảọ Thường ngày các ngươi không chịu chuyên cần luyện tập để đến nỗi phải mang nhục, phi danh cả môn pháị Nếu giang hồ nghe được câu chuyện hôm nay thì còn mặt mũi nhìn ai nữạ
Tiếng Huỳnh Thục chân nhân vừa dứt lời lại nghe có tiếng ồn ào nổi lên, lại nghe có nhiều tiếng khuyên giải Chân nhân bớt giận.
Huỳnh Thục chân nhân quát lớn :
– Hai tên súc sanh hãy ra khỏi phòng, đừng đứng đây làm bẩn mắt tạ
Trùng Dương tuy không trông thấy nhưng hai tai chàng nghe thật rõ, không sót một câu nào thì trong bụng nghĩ thầm: “Huỳnh Thục chân nhân tính hãy còn nóng nảy tức là chưa tu dưỡng được tâm tính, kiếm thuật ắt chưa tới bậc cao siêu”.
Chàng nghĩ tới đó trong bụng không lấy làm lo lắng lắm, nên yên tâm tĩnh tọa không cần nghe nữạ
Quang âm thấm thoát, chẳng mấy chốc đã qua ba ngàỵ Đến sáng ngày thứ tư, bọn Lỗ Đại Cương tất cả sang Mã gia trang để báo thù.
Mã Ngọc chuẩn bị sẵn sàng, gia quyến chàng đã cho dời về Liêu Đông, Mã gia trang chỉ còn lại một số môn khách và một ít gia nhân cường tráng. Khi bọn Lỗ Đại Cương tới nơi thì Mã Ngọc và Khứu Phùng Xuân ra tận cửa trang đón tiếp rất trọng thể. Mã Ngọc vái chào tất cả mọi người và nói :
– Được biết liệt vị giáng lâm nên chúng tôi ra nghênh tiếp. Xin kính thỉnh chư liệt vị nhập trang.
Lỗ Đại Cương và cả bọn trong lòng tuy hết sức căm giận, nhưng thấy Mã Ngọc dùng lễ tiếp đón thì cũng vội vàng chắp tay thi lễ.
Lỗ Đại Cương lạnh lùng nói :
– Mã công tử! Việc hận thù mười hai năm về trước, hôm nay đệ tới đây để thanh toán món nợ máu đó.
Mã Ngọc vui vẻ trả lời :
– Việc đâu còn có đó. Chẳng mấy khi liệt vị tới đây, xin quá bộ vào trong tệ trang dùng chén rượu nhạt.
Họ Lỗ cười nhạt một tiếng và nói :
– Chúng ta đến đây đâu phải để ăn uống. Trong Mã gia trang có tất cả bao nhiêu người hãy gọi hết ra đây cùng chúng ta một trận thư hùng, để giải cho xong mối phụ thù.
Đứng kế bên Lỗ Đại Cương là Đại Đầu Quỷ. Đào Lượng hận vì mấy hôm trước bị họ Mã làm nhục nên bất ngờ phóng ra một cây “Táng Môn đinh” dài chừng năm tấc, nhằm thẳng mặt Mã Ngọc phóng tớị
Họ Mã mắt sáng như sao, vừa thấy một đạo bạch quang sáng lòa thì biết ngay là có ám khí. Chàng không hề bối rối, dùng hai ngón tay trỏ và giữa giơ lên kẹp chặt ngay lấy cây “Táng Môn đinh” của Đào Lượng và cất tiếng cười khanh khách :
– Làm chi cái trò khỉ nàỵ Nếu muốn tỉ thí với nhau phải quang minh chính đại, sao lại ám muội như thế!
Đào Lượng cả thẹn đỏ rần cả mặt, chẳng biết nói thế nàọ Vạn Vân Hùng đại sư bèn tiến lên nói lớn :
– Mã trang chủ đã có lòng hiếu khách như vậy, ta hãy vào bên trong rồi hẳn haỵ
Mọi người đều răm rắp nghe theọ Mã Ngọc đi trước hướng dẫn tất cả mọi người vào trong khách sảnh.
Một tiệc rượu bày ra sẵn sàng. Tất cả các môn khách của họ Mã đều đứng lên cúi chào, bên Lỗ Đại Cương cũng vội vàng đáp lễ. Hai bên phân chủ khách.
Ngồi trên là Huỳnh Thục chân nhân Chưởng môn phái Điểm Sơn, Côn Luân phái là Vạn Vân Hùng đại sư, Võ Đang phái là Võ Kiệt Uyên. Ở bàn dưới là thanh niên hôm trước nói với Vương Trùng Dương nhường phòng, tên là Từ Diện Hỗ Mẫn Sĩ Phối, còn Điền Nam song quỷ và một số người nữa ngồi bàn dài ở một bên.
Bên này thì Mã Ngọc, Khứu Phùng Xuân cùng tất cả môn khách cũng ngồi dài thù tiếp. Lỗ Đại Cương lại cất tiếng nói lớn :
– Này Mã Ngọc! Rượu của mi không có thuốc độc đấy chứ?
Mã Ngọc cất tiếng cười ha hả đáp :
– Lỗ huynh chớ có nghi ngạị Họ Mã tôi đường đường là một đấng nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất, đầu có vì một mối thù vô cớ, Lỗ huynh quyết câu nệ phải trả thù cho lão bá thì đệ sẽ đàng hoàng thừa tiếp, chớ lý đâu lại đi làm trò hèn nhát, để lại tiếng xấu cho ngàn saụ
Nói xong chàng bảo gia nhân hãy đem rượu tới rồi rót mỗi bên một chén bằng nhaụ Đoạn Mã Ngọc tự nâng chén lên và nói :
– Không mấy khi được các vị lão sư và chư liệt vị anh hùng có lòng chiếu cố tệ trang, xin hãy dùng chén rượu nhạt để chứng nhận lòng trung thành của chúng tôị
Nói xong, Mã Ngọc nâng chén uống liên tiếp luôn ba chén rượu đầỵ
Tất cả các môn khách của Mã Ngọc cũng nâng chén lên uống cạn. Bọn Lỗ Đại Cương thấy tình hình như thế cũng không câu nệ và nghi ngờ gì nữa, cũng đều nâng chén luôn, riêng chỉ có Điền Nam song quỷ vì đã bị Mã gia trang làm nhục hôm trước nên mặt còn hầm hầm chỉ muốn gây sự. Khứu Phùng Xuân thấy thế không nhịn được bèn cất tiếng cười sằng sặc nói lớn :
– Hai vị anh hùng! Mấy hôm trước giá lâm, vì trời quá tối nên không có gì chiêu đãi lại vô tình không hỏi rõ tên họ, hôm nay lại được thừa tiếp hai vị, thật là vạn hạnh. Vạn hạnh!
Đào Lượng thấy Khứu Phùng Xuân nói như thế liền chăm chú nhìn xem, bỗng nhớ ngay ra người hôm trước đã đề nghị với Mã Ngọc cho mình vào bao bố đem về Thí Gia lão điếm, thì thốt nhiên nổi giận liền đứng phắt ngay dậy dùng luôn thế “Kim Báo Thám Trảo” nhảy vụt tới múa quyền nhắm ngay ngực họ Khứu tung ra một đấm rất mãnh liệt.
Khứu Phùng Xuân vẫn cười ha hả chẳng chút bối rối, dùng tay mặt chém ngay vào mạch môn của Đào Lượng nhanh như chớp. Đại Đầu Quỷ thấy tê buốt như muốn gẫy rời, từ từ buông tay xuống. Huỳnh Thục chân nhân thấy Khứu Phùng Xuân sử dụng chiêu “Cẩm Na Sơ Cốt” của phái Võ Đang thật là tài tình thì giật mình.
Trong khi ấy, Địa Ngục Quỷ thấy sư đệ mình bị đối phương hạ nhục liền quát lên một tiếng lớn, dợm người muốn nhảy tới tiếp ứng, bỗng thấy cổ áo bị người nắm lấy kéo lại khiến suýt nữa bị té nhào xuống thì thất kinh, ngoảnh lại thấy thầy mình là Huỳnh Thục chân nhân quát lớn :
– Ngồi im! Ngươi còn muốn ta bị mất mặt nữa saọ
Bị sư phụ quở mắng, Hoắc Thành không còn dám cục cựa nữa đành ngồi phệt xuống ghế, mắt nhìn Khứu Phùng Xuân với tất cả mọi sự căm hờn.
Huỳnh Thục chân nhân vẫy tay gọi Đào Lượng lại dùng tay xoa bóp lại mạch gân cho họ Đào rồi nhìn Khứu Phùng Xuân, hỏi :
– Thí chủ bản lĩnh thật cao cường. Chẳng hay thí chủ tên họ là gì? Môn đồ của môn phái nàỏ
Phùng Xuân vội vàng lễ phép nói :
– Tại hạ họ Khứu tên là Phùng Xuân, người xứ Sơn Tây, huyện Long Môn. Đạo trưởng…
Chàng chưa nói dứt lời, thốt nhiên thấy Huỳnh Thục chân nhân đưa tay trái nhắm vào bả vai mình phóng ra một chưởng. Giật mình, Phùng Xuân tung mình định nhảy vọt ra sau tránh thoát nhưng chiếc ghế chàng ngồi đã bị chưởng phong đánh tan làm nhiều mảnh. Đó là Huỳnh Thục chân nhân đã dùng “Hỗn Nguyên chưởng” rất ư là lợi hại, nếu Phùng Xuân không lanh lẹ tránh kịp thì còn gì là tánh mạng.
Huỳnh Thục chân nhân thấy đánh hụt thì vô cùng tức giận, muốn dùng luôn tay kia đánh ra luôn một chưởng nữa, bỗng nghe trên mái nhà có tiếng quát :
– Hãy khoan!
Tiếng quát rất lớn khiến mọi người váng tai choáng óc thì cũng đủ hiểu công lực của người này rất cao siêụ Từ trên nóc sảnh có một bóng vàng nhảy xuống nhằm ngay giữa bàn tiệc, người đó chính là Vương Trùng Dương.
Chàng đã tới Mã gia trang từ sáng sớm nhưng không muốn ra mặt nên phi thân lên nóc sảnh ẩn mình, chờ đến lúc cần mới ra taỵ Khi thấy Mã Ngọc tay không tiếp ám khí và Khứu Phùng Xuân chớp nhoáng hạ Đào Lượng, đã tỏ ra những tay có võ công căn bản tuy rằng tuổi còn thiếu niên, nên Vương Trùng Dương cũng có lòng mến tàị
Nay lại thấy Huỳnh Thục chân nhân dùng Hỗn Nguyên chưởng thì sợ họ Khứu không phải là đối thủ của Huỳnh Thục chân nhân nên vội vàng quát lớn để cho Huỳnh Thục chân nhân dừng tay lạị
Mọi người nhìn thấy Vương Trùng Dương từ trên cao nhảy xuống lại nhằm ngay giữa bàn tiệc thì chắc chắn sẽ làm đổ hết tất cả thức ăn trên bàn. Nhưng lạ lùng thay, thân hình chàng vừa rơi xuống mép bàn thì lại bật ngay xuống nhẹ nhàng còn hơn chiếc lá rụng, không hề phát ra một tiếng động nhỏ. Thuật khinh công của Vương Trùng Dương thật là oai chấn toàn trường, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trùng Dương chắp tay thi lễ với Huỳnh Thục chân nhân rồi nói :
– Bấy lâu nay vẫn thường ngưỡng mộ Oai danh của Điểm Sơn Huỳnh Thục đạo trưởng, nay mới được diện kiến thì thật là vạn hạnh. Chủ nhân có lòng khoảng đãi mà thức ăn vẫn chưa khuyết mà đã làm gẫy bàn ghế thì thật là không nên.
Huỳnh Thục chân nhân thấy lời của chàng vừa lễ độ vừa ngạo mạn thì cả giận quát lớn :
– Tiểu tử tên họ là gì? Sao dám tới đây khua môi múa mép.
Mã Ngọc và Khứu Phùng Xuân nhận ngay ra được tiếng nói của Vương Trùng Dương, nghĩ thầm trong bụng: “Chính vị này hôm trước đã hạ Điền Nam song quỷ trong nháy mắt, võ công trác tuyệt, nay tới đây trợ giúp là phước lớn cho bọn mình.” Vương Trùng Dương thấy Huỳnh Thục chân nhân có vẻ nạt nộ như vậy thì cười thầm trong bụng, ung dung trả lời :
– Đạo trưởng muốn biết tên của tại hạ lắm saỏ Vãn bối họ Mao tự là Minh Sĩ.
Huỳnh Thục chân nhân quát lớn :
– Sao lại là Mao Minh Sĩ?
Tiểu Mạnh Thường Mã Ngọc, Khứu Phùng Xuân và các môn khách đều bưng miệng cười ồ lên.
Huỳnh Thục chân nhân lại càng căm giận Vương Trùng Dương vì cố ý trêu ghẹọ Thật ra chữ Mao Minh Sĩ chỉ là đồng âm với Vô Danh Thị mà thôi, nên Chân nhân quát lớn :
– Tiểu tử thật là hỗn xược, dám chọc ghẹo bần đạọ Hãy ra khỏi đây cùng ta giao đấu ba trăm hiệp rồi hãy ngồi xuống uống rượụ
Vương Trùng Dương lại cười khanh khách nói :
– Đánh xong ba trăm hiệp thì rượu đã hết hơi, thức ăn sẽ nguội lạnh hết. Tại hạ đã đến đây lẽ nào lại trốn chạy hay saọ Thôi kính mời các vị lão sư, hãy vui vẻ một bữa no say rồi sẽ liệụ
Nói xong Trùng Dương bước tới bàn tiệc. Tiểu Mạnh Thường thấy phúc tinh của mình đã tới thì lập tức đứng dậy nhường chỗ ngồị
Vương Trùng Dương chẳng chút khách khí, ung dung ngồi xuống cầm đũa chén ăn ngaỵ Huỳnh Thục chân nhân đành phải nén cơn tức giận ngồi về chỗ của mình.
Lỗ Đại Cương thấy thế cũng nói :
– Mã trang chủ đã có lòng thết khách, chúng ta cũng nên ăn uống no say rồi sẽ tính chuyện saụ
Tất cả mọi người cùng nâng ly và cầm chén đũa lên ăn uống. Chỉ một loáng bàn tiệc đã nhẳn nhụị Lúc đó, Lỗ Đại Cương mới đứng lên nói :
– Cám ơn Mã huynh đã có lòng thết đãị Bây giờ xin cho đệ nói tới mối thù mười hai năm về trước.
Mã Ngọc cũng đứng lên hướng về phía Huỳnh Thục chân nhân và Vạn Vân Hùng đại sư, nói :
– Nhân dịp hôm nay có mặt các vị tiền bối lão sư và chư liệt vị, ngu hạ cũng có mấy lời minh biện, kính xin ý kiến cao minh của các tiền bối và liệt vị thông cảm và chỉ giáo chọ Nguyên trước đây thân phụ và lệnh tôn của Lỗ đại ca đây là đồng môn, chuyện chẳng may xảy ra chỉ vì một phút hiểu lầm mà sinh ra cớ sự.
Tiểu Mạnh Thường Mã Ngọc liền đem hết đầu đuôi câu chuyện thuật lại cho mọi người nghẹ
Thuật xong nói tiếp :
– Việc này đã dĩ lỡ rồi, thân phụ của ngu hạ nay đã cưỡi hạt qui tiên. Người chết không sao sống lại được nữạ Ngu hạ xin đề nghị với Lỗ đại ca là dâng lên một số tiền để xây đắp phần mộ của Lỗ bá phụ và lập một nơi thờ phụng, hàng năm tứ tuần bát tiết, tế lễ phụng thờ để xóa bỏ mối thù xưạ Kính mong được sự chấp thuận của Lỗ đại ca để oán thù cởi bỏ và hai họ Lỗ, Mã được kết giao lại như xưạ
Lỗ Đại Cương sầm nét mặt ngay lại :
– Thù cha không báo sao được gọi là anh hùng, huống chi ta đã có lời nguyền máu phải trả bằng máụ Thôi ngươi chớ khá nhiều lời, đời cha làm thì đời con phải chịụ Ngươi hãy sửa soạn mà nhận lấy cái chết cũng giống như trước kia cha ta đã chết thảm vì tay của cha ngươị
Mã Ngọc vẫn điềm nhiên nói :
– Đệ đã nói hết lời rồi mà Lỗ đại ca vẫn còn cố chấp. Nếu Lỗ đại ca cậy vào có bản lĩnh cao cường mà cố đưa tiểu đệ vào tuyệt lộ thì dù cho đệ bản lĩnh có kém cõi tới đâu cũng xin thừa tiếp vài hiệp, dù có bỏ mạng cũng không ân hận.
Nhưng chẳng hay ý Lỗ đại ca muốn thanh toán bằng cách nàỏ
Lỗ Đại Cương quát lớn :
– Mối thù này chỉ có hai ta, vậy ta và ngươi giao đấu, cấm không cho ai được giúp đỡ. Ai giỏi thì sống, người nào dỡ thì chết không còn ai oán hận ai nữạ
Vương Trùng Dương cất tiếng cười ha hả :
– Chàng họ Mã đưa ra ý kiến thật là chí lý, oán thù nên giải không nên kết. Huống chi Lỗ bá phụ đã có một tội lớn là đã a dua với giặc, chết là đáng lắm, cũng chẳng oan uổng cái nỗi gì.
– Nay Mã bá phụ cũng chẳng còn, Lỗ huynh cứ giữ khăng khăng mối thù vô lý ấy lại đòi quyết đấu mà chẳng liệu sức mình. Ngươi có mang theo quan tài để chôn cất chưả Thật là chết uổng! Tiếc lắm thay!
Lỗ Đại Cương cả giận, quắc mắt nhìn họ Vương như muốn ăn tươi, nuốt sống. Nhưng khi thấy chàng vừa biểu diễn tuyệt kỹ công phu thì cũng không dám coi thường, chỉ nhìn Mã Ngọc rồi nói :
– Mi đã sửa soạn xong chưả
Mã Ngọc ý vẫn không muốn xảy ra cuộc giao đấu nên vẫn cố phân giải :
– Lỗ đại ca xin nghĩ kỹ lại, chấp nhận lời yêu cầu của đệ đi; chúng ta xóa bỏ mối thù đó đi…
– Không lẻ họ Mã lại hèn nhát, tham sống sợ chết đến thế saỏ
Thấy giọng nói quá ư là khinh miệt của Lỗ Đại Cương, Tiểu Mạnh Thường cũng nổi giận đáp :
– Nếu Lỗ huynh nhất định thì đệ cũng xin nghinh tiếp. Chẳng hay ta dùng quyền thuật hay binh khí?
Lỗ Đại Cương đã là môn đồ của Thiếu Lâm, quyền cước đã nổi danh trong thiên hạ, nên vội trả lời :
– Trước hết ta hãy dùng quyền cước đã!
Nói xong, Lỗ Đại Cương cởi phắt áo ngoài vắt lên thành ghế. Mã Ngọc cũng vội cởi áo ngoài ra và nói :
– Ở đây chật hẹp không tiện làm chỗ giao đấụ Xin mời ra ngoài huê viên rộng rãi hơn.
Nói xong Mã Ngọc rảo bước đi trước dẫn đường. Tất cả các môn khách cũng kéo hết ra ngoài huê viên.
Ra tới nơi, họ Mã thủ thế rồi nói :
– Xin mời!
Lỗ Đại Cương chẳng nói chẳng rằng nhảy xổ tới, vung hai tay phát ra tiếng gió “vù vù”, một lúc xuất luôn hai chiêu “Mãnh Hổ Xuất Lâm” và “Ngọa Hổ Mãn Nguyệt” đánh luôn hai ngọn quyền, đồng thời chân đá vút vào trung hạ tam lộ của Mã Ngọc.
Tiểu Mạnh Thường thấy Lỗ Đại Cương mới ra tay mà đã dùng toàn những chiêu ác độc, liền sử dụng thế “Hổ Chiến Quyền”, một trong những bài quyền tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Thần Quyền thì biết đối phương ở Thiếu Lâm hơn mười năm, luyện tập về ngoại công. Quyền pháp của họ Lỗ mười phần lợi hại nên chẳng dám coi thường, vội nhún mình nhảy vọt lên tránh hai thế quyền đó.
Chân vừa rơi xuống đất, Mã Ngọc tọa thấp người xuống hú lên một tiếng sử dụng luôn bài “Mãn Thiên Hoa Vũ quyền pháp”. Nói về Mãn Thiên Hoa Vũ là tên của một thế sử dụng ám khí thí dụ như bắn Mai Hoa trâm hay Kim Tiền tiêu, một lúc có thể bắn ra sáu, bảy cây Mai Hoa trâm hoặc bảy, tám Kim Tiền tiêu liên tiếp như mưa bay, gió thổi nên mới gọi là Mãn Thiên Hoa Vũ.
Tiểu Mạnh Thường Mã Ngọc luyện tập quyền pháp của Trường Bạch Phái, bộ quyền này là một môn tuyệt kỹ. Người của họ Mã quay như chong chóng, hai tay nhanh như thoi đưa liên tiếp đánh ra bảy, tám quyền.
Người ta chỉ có hai tay nhưng quyền pháp của họ Mã đánh ra vùn vụt nhanh như chớp hình như có tám taỵ Lỗ Đại Cương chưa từng được thấy quyền pháp nào lạ như thế, họ Lỗ vội vung tay lên hoa quyền chống đỡ, nhưng người ta nghe hai tiếng “Bịch bịch”, họ Lỗ đã bị đánh trúng hai quyền nơi lưng.
Song quyền của họ Mã vừa đánh trúng xong thì chàng nhảy vụt ra ngoài nói :
– Lỗ đại ca! Tiểu đệ xin chịu thua rồị
Lỗ Đại Cương thốt nhiên hỗ thẹn, tự nghĩ quyền pháp của họ Mã cao hơn mình một bật, nhưng lẽ nào lại chịu thuạ Lỗ Đại Cương mặt hầm hầm chạy về phía các bạn hữu lấy một thanh đao ra và quát lớn :
– Mã Ngọc! Trận đấu này chỉ có thể có một người sống mà thôị Ngươi hãy lấy binh khí ra đị
Mã Ngọc tức thì thối lui một bộ, gia nhân đã mang tới một cây đaọ Lỗ Đại Cương chẳng nói chẳng rằng vung tít cây đao thành một đạo bạch quang sáng lòe, dùng luôn thế “Thần Long Phơi Giáp” nhằm ngay đĩnh đầu Mã Ngọc chém xuống một nhát thật mạnh.
Mã Ngọc nghiêng mình né tránh, vội múa tít ngọn đao dùng thế “Đảo Sa Kim Tiền” chém phạt ngang Lỗ Đại Cương một nhát, đà đao đi quá nhanh chỉ thấy đánh vút một cáị
Họ Lỗ thất kinh nhảy lùi tới ba bộ để tránh, lưỡi đao chém hụt vào không khí nghe một tiếng “Vèo” kinh tâm sởn gáỵ Họ Lỗ càng thêm căm giận vội đem bài “Thiếu Lâm Tam Nghĩa đao” ra sử dụng.
Mười hai năm khổ công luyện tập võ nghệ tại Thiếu Lâm với mục đích báo thù, họ Lỗ mang hết tài học bình sinh ra đối phó với kẻ địch. Đường đao của họ Lỗ thật là dũng mãnh, mỗi một mũi đao, đường đao chém đều hết sức nguy hiểm.
Lưỡi đao lúc đó như một con rắn bạc quấn chặt chung quanh Mã Ngọc đâm chém liên tiếp, sức mạnh phát ra mãnh liệt như một luồng gió lốc.
Tiểu Mạnh Thường Mã Ngọc cũng vội giở “Mã gia thần đao” của thân phụ truyền thụ. Thân hình chàng như một cái bánh xe quay tít, lưỡi báu đao tỏa ra một luồng bạch quang như một con rồng uốn khúc, vùn vụt khi cao, khi thấp như một con nhạn triển cánh vờn mồị Lưỡi đao công phải, té ra đâm bên tráị Thực thực, hư hư biến ảo khôn lường, đã áp đảo được “Tam Nghĩa đao” của Lỗ Đại Cương.
Lúc này khi đấu quyền với Mã Ngọc không được bao lâu thì đã sút kém, nên tức giận vô cùng chỉ muốn một đao chém chết ngay Mã Ngọc cho hả giận. Mỗi một nhát đao đâm hay chém, họ Lỗ đều dùng tận lực, chỉ muốn mau kết liễu trận đấu nên đã phạm vào qui luật của võ giới là tâm khí phù, tháo khí lực rất mau suy giảm.
Còn đao pháp của Mã Ngọc thuộc Trường Bạch phái đã nổi danh nơi chốn giang hồ, lại được Mã Thanh Hùng truyền dạy kỹ lưỡng. Bởi thế đao pháp của Mã Ngọc hết sức tinh thông, chàng lại chẳng bao giờ khinh địch, thận trọng từ đường đao thế đỡ.
Một đằng là Lỗ Đại Cương hầm hừ gầm thét như thú dữ vờn mồị Còn một đằng cứ nhởn nhơ như con bướm lượn. Phút chốc hai người đã giao đấu hơn năm hiệp vẫn bất phân thắng bạị
Lỗ Đại Cương thấy mãi mà không hạ được đối phương mà cũng hề chém trúng được mũi đao nào thì càng thêm uất hận. Họ Lỗ hét lên một tiếng thật lớn, vung đao dùng thế “Giáp Sơn Siêu Hải” nhằm giữa đỉnh đầu Mã Ngọc chém xuống một đaọ
Thân pháp Mã Ngọc nhanh nhẹn dị thường, chàng chỉ hơi nghiêng mình sang bên tay phải, đồng thời quay ngoắt mình lại chém ngược một đaọ Nhưng bản tâm họ Mã không muốn hạ độc thủ nên không dùng lưỡi đao mà chỉ dùng sống đao đánh vào “Khúc Trì huyệt” của họ Lỗ.
Lỗ Đại Cương thấy tay mình tê buốt không giữ nỗi thanh đao, chỉ nghe đánh “Xoảng” một tiếng, thanh đao của họ Lỗ đã rơi xuống đất. Khứu Phùng Xuân thấy thế la lớn :
– Mã công tử đại thắng!
Lỗ Đại Cương thấy mình đấu quyền đã sút kém, nay dùng đến binh khí lại bị bại rõ ràng. Nhờ họ Mã nương tay không hạ sát thì tự nghĩ không báo được phụ thù, còn mặt mũi nào đứng trên vũ trụ nữa nên nhặt lấy thanh đaọ Mã Ngọc điềm nhiên thủ thế.
Lỗ Đại Cương thình lình nói lớn :
– Phụ thân ơi! Con cam bất hiếu! Không thể báo thù cho phụ thân được.
Vừa nói dứt lời, Lỗ Đại Cương quay ngược lưỡi đao đâm vào cổ tự vẫn. Từ Diện Hỗ Mẫn Sĩ Phối ở ngoài nhanh mắt trông thấy vội tung mình nhẹ như chim én giật phắt lưỡi đao, nhưng lưỡi đao đã chém sớt vào cổ, máu chảy chan hòạ
Mã Ngọc cũng không ngờ họ Lỗ tự vẫn nên phóng mình toan giật lấy đaọ
Vạn Vân Hùng đại sư đã tung mình tới sau lưng Mã Ngọc quát lớn :
– Tiểu tử! Ngươi đừng giả nhân, giả nghĩa, có khác chi mèo khóc chuột. Hãy mau đỡ lấy chưởng pháp của tạ
Vạn Vân Hùng đại sư còn có ngoại hiệu là “Truy Phong Thiết Chưởng”, thân hình nhanh như tên bắn, vừa nói dứt lời đã đánh ra một chưởng “Ngộ Cương Phạt Quế” nhắm bả vai Mã Ngọc đánh tớị
Vạn Vân Hùng là một tay cao thủ của phái Côn Luân, ngoại công hết sức cao siêu, so với Lỗ Đại Cương thật là một trời một vực. Chưởng phong đánh ra mạnh mẽ vô cùng.
Mã Ngọc thất kinh vội nhảy sang bên trái tránh thoát, nhưng Vạn Vân Hùng đã tiếp theo luôn hai chưởng “Liên hoàn chưởng pháp”. Một là thế “Chân Sử Trảm Giao”, còn một thế là “Phùng Phụ Đấu Hổ”. Một chưởng đánh từ dưới lên trên, một chưởng đánh từ phải sang trái, uy dũng vô cùng.
Mã Ngọc muốn tránh nhưng không thể nào kịp được. Chàng liều mạng vận hết khí lực công phu vào hai tay muốn dùng chiêu “Suy Song Vọng Nguyệt” để đỡ hai chưởng của đại sư.
Chàng bỗng thấy một bóng vàng bay tới nhanh như chớp thì Vạn Vân Hùng đã hét lên một tiếng cực lớn, thân hình lảo đảo thối lui về phía bên trái ba bộ.
Mã Ngọc thất kinh, định thần nhìn kỹ thì thấy Vương Trùng Dương đứng chắn trước mặt mình tay còn cầm đôi đũa bạc.
Nguyên lúc Vạn Vân Hùng dùng chưởng tấn công, họ Mã biết tránh không kịp nên ráng dùng để đỡ như vậy nào có khác chi đem trứng chọi với đá. Nếu không chết thì hai tay sẽ gẫy lìạ Trùng Dương thấy tình hình như thế liền phóng mình tới dùng đôi đũa bạc, kẹp lấy tay trái của Vạn Vân Hùng kéo lạị
Vạn Vân Hùng vì quyết hạ Mã Ngọc cho nên chưởng phong đánh ra dũng mãnh vô cùng, uy lực ghê gớm, bỗng bị họ Vương dùng đũa bạc kẹp chặt lấy tay lôi lại cứu thoát Mã Ngọc khiên cho người của đại sư phải thối lui tới ba bước thì cả kinh vội vung tay trái lên để gở đôi đũa và toan dùng hữu quyền đánh tiếp.
Nhưng đôi đũa bạc đã rơi xuống đất còn Vương Trùng Dương đã kéo được Mã Ngọc đứng về phía sau lưng mình. Họ Vương mỉm cười và nói với Vạn Vân Hùng :
– Oan có đầu, nợ có chủ. Việc trả thù ngày hôm nay đều do họ Lỗ, Mã cùng nhau thanh toán, chớ họ Mã có oán thù gì với đại sư mà đại sư ra tay hạ độc thủ?
Vạn Vân Hùng quát lớn :
– Hôm nay chúng ta tới đây cũng vì họ Lỗ, ta quyết giúp y mà trả thù. Ngươi là kẻ vô cang không nên dính dáng đến làm chi cho uổng mạng. Biết điều hãy đứng sang một bên, để ta giết chết tên tiểu tử họ Mã.
Trùng Dương cất tiếng cười ha hả nói :
– Đây là mối thù giữa hai họ Lỗ và Mã, không can chi đến bất cứ một aị Tại hạ xin hỏi: Vậy chứ Lỗ Đại Cương hơn mười năm tập luyện võ nghệ tại Thiếu Lâm tự đã có bản lãnh đánh ngã được mười tám vị La Hán, mộc nhân tại La Hán đường. Võ công đã cao siêu mà nay không hạ được Mã Ngọc âu cũng do số trờị Như vậy ta khuyên nên chấp nhận sự xin hòa của Mã Ngọc để giải kết oán thù, Lỗ Đại Cương, ngươi nghĩ saỏ
Lỗ Đại Cương hầm hầm quát lớn :
– Tuy ta không báo được thù nhưng đã có các vị sư bá, sư thúc cùng các vị sư huynh của ta quyết giúp đỡ ta lấy mạng của Mã Ngọc để trả thù cho thân phụ tạ
Khứu Phùng Xuân cả giận cũng nhảy ra sân để quyết đấu nhưng Trùng Dương ngăn lại, lên tiếng :
– Ngươi nói thế tức là ngươi nhận chịu thua họ Mã nhưng còn muốn nhờ tất cả mọi người ỷ thế hiếp cô, như thế đâu thể gọi được là công bằng? Hơn nữa việc năm xưa Lỗ tiền bối cũng có một phần lỗi, chẳng những nhập đảng cường khấu làm điều phi nghĩa mà lại ỷ mình võ nghệ cao cường chống lại sư huynh, không nghĩ gì đến tình nghĩa nên mới chết thảm dưới tay của Mã anh hùng.
– Nay Mã anh hùng đã ra người thiên cổ, quả Mã Ngọc là kẻ vô can. Nếu cứ lấy câu cha làm thì con chịu thì đời đời, kiếp kiếp trả làm sao cho hết oán thù nàỵ Chi cho bằng theo lời của họ Mã dẹp bỏ oán thù cùng nhau kết lại mối tình giao hảo, chẳng hay lắm sao!
Vương Trùng Dương nói một hồi họ Lỗ cứng họng chẳng biết nói làm saọ
Tất cả các môn khách của hai bên đều sầm sì bàn tán.
Huỳnh Thục chân nhân cười gằn, bước lại can thiệp nói :
– Đây là ngươi chỉ nghe theo lời nói của Mã Ngọc kết tội cho Lỗ Kim Thụ. Người đã chết, dù cho họ Mã có bịa ra họ Lỗ cướp của, gian dâm, giết người hay là thêm mười đại tội nữa thì linh hồn của Lỗ Kim Thụ cũng không hiển hiện cãi lại cho được. Bọn ngươi cố tình mang toàn những chuyện xấu xa đổ cho Lỗ Kim Thụ cốt ý làm sai lạc dư luận. Ta cũng có thể nói trước kia Mã Thanh Hùng vì tham tiền mà hạ sát sư đệ, ngươi nghĩ saỏ
Câu nói của Huỳnh Thục chân nhân có vẻ muốn gây hấn. Người bên phe Lỗ Đại Cương nghe Vương Trùng Dương nói một hồi, đã thấy phe mình “Đạo Lý Thiết Thiên”, nay lại thấy Huỳnh Thục chân nhân nói như thế lại cho là đúng.
Vương Trùng Dương cất tiếng cười khanh khách và nói :
– Huỳnh Thục chân nhân lão sư nói rất đúng, người chết không có thể đối chứng. Nhưng mà Huỳnh đạo trưởng còn sống đây, chắc có thể đối chứng được rồị
– Hơn nữa cứ coi qua trận đấu lúc nãy, nếu Mã Ngọc không có lòng quân tử dùng sống đao thì họ Lỗ đâu còn gì tánh mạng.
Tất cả các môn khách của họ Mã nghe nói thế đều cười ầm lên.
Huỳnh Thục chân nhân là người học thức chẳng bao nhiêu, lúc đầu không hiểu nguyên nhân làm sao mà bọn môn khách của họ Mã cười ầm lên như vậy, đến lúc nghĩ kỹ lại thì nổi giận đùng đùng rút ngay cây Tùng Vân kiếm sau lưng nhắm Vương Trùng Dương đâm luôn một nhát.
Nguyên về các tỉnh Tây nam, có một số đạo sư có một xảo thuật gọi là “lên đồng”, có thể gọi hồn của người chết về nói lại những chuyện lúc còn sống, lừa gạt những người tin dị đoan. Cho nên ngụ ý của Vương Trùng Dương nói rằng hồi Lỗ Kim Thụ còn sống tuy không quen biết với Huỳnh Thục chân nhân, nhưng nay đã chết đi họ Lỗ có thể quen biết Huỳnh Thục chân nhân thì có khác nào bảo Huỳnh Thục chân nhân là kẻ bàng môn tả đạọ Bởi thế nên khi Huỳnh Thục chân nhân nghĩ ra là Vương Trùng Dương đã bán nhạo mình thì nổi giận, cầm lòng không đặng rút kiếm đâm ngaỵ
Họ Vương thân pháp nhanh nhẹn phi thường, vừa thấy Chân nhân động thủ đã nghiêng mình tránh được ngay, mỉm cười nói :
– Huỳnh đạo trưởng lại muốn dùng kiếm đấu với hạ bối nữa saỏ
Huỳnh Thục chân nhân thu kiếm về quát lớn :
– Tiểu tử! Ngươi dám mạo phạm với bản sư, dùng những lời vô lễ, ta không thể tha chết được. Mi mau lấy binh khí ra chống cự, kẻo ta mang tiếng đánh kẻ tay không.
Vương Trùng Dương lại cả cười nói :
– Hay lắm! Hay lắm! Bấy lâu nay tại hạ vẫn thường được sư phụ cho biết Điểm San phái nổi danh về kiếm thuật, hôm nay được thù tiếp vài đường còn gì vui bằng.
Vừa nói họ Vương vừa cúi xuống lượm đôi đũa bạc rớt xuống đất hồi nãy và nói :
– Đây là binh khí của tại hạ, xin đạo trưởng cứ việc ra taỵ Hạ bối xin nghênh tiếp.
Huỳnh Thục chân nhân đã nổi danh trên chốn giang hồ về kiếm thuật, đã có biệt danh là: Nam Cương Đệ Nhất Kiếm Sư, nay thấy họ Vương cầm đôi đũa bạc để giao đấu với mình thì nổi giận đùng đùng quát lớn :
– Tiểu tử! Ngày hôm nay chắc là mi đã tới số nên mới đến đây toan vuốt râu hùm.
Vương Trùng Dương lại cười ha hả nói :
– Tại hạ không quen dùng binh khí, nhưng xin đạo trưởng cứ ra taỵ
Huỳnh Thục chân nhân múa tít thanh báu kiếm dùng thế “Tam Phụng Lai Nghi”, một thế kiếm hiểm độc trong bài “Phụng Nghi kiếm” của Điểm San phái, đâm liên tiếp ba nhát nhanh như chớp.
Trùng Dương né đông, tránh tây, người mềm mại như con rắn nước đang lội dưới hồ. Mũi kiếm đâm sát vào người chỉ cách gang tấc, họ Vương vừa tránh lại còn cười nói :
– Chà! Thế “Tam Phụng Lai Nghi” này thật là lợi hạị
Huỳnh Thục chân nhân giật mình, không ngờ một người tuổi còn trẻ, giang hồ chưa biết mặt nghe tên sao lại có bản lãnh cao cường như thế? Thấy đối phương có vẻ diễu cợt, Chân nhân càng thêm tức giận quát lớn :
– Tiểu tử! Ngươi biết thế kiếm đó của ta, vậy ngươi hãy ráng đỡ thế này nữa nghe chưạ
Vừa nói dứt lời, Huỳnh Thục chân nhân lại đảo lộn thanh kiếm hóa ra một đạo bạch quang từ phía tay trái chém vụt tới rất mạnh, nhưng thanh kiếm vừa tới gần thân người của họ Vương lại bị bật văng trở lại mà quay lên từ bên phải đâm vào “Thái Dương huyệt” của Trùng Dương. Thế kiếm này gọi là “Song Phượng Triều Dương” rất nên lợi hại, hư thực khôn lường, biến ảo vô song, đối thủ không thể ngờ trước mà đón đỡ.
Chẳng dè họ Vương mắt sáng như sao, tâm thần minh mẫn không chút bối rối, dùng đôi đũa gạt phắt thanh kiếm sang một bên đoạn cất tiếng cười vang :
– Thế kiếm này gọi là “Song Phụng Triều Dương”, bại ngã bất đắc.
Mọi người đều cười ồ cả lên.
Huỳnh Thục chân nhân càng thêm tức giận dùng luôn hai thế “Phụng Hoàng Tùy Nha” và “Đơn Phụng Tước Đồng” tấn công liên tiếp. Chân nhân đã luyện bài “Phụng Nghi kiếm” trên ba mươi năm trời, vang danh trên chốn võ lâm, đã khiến cho biết bao nhiêu anh hùng hảo hán, bản lãnh cao cường phải cúi đầu khiếp phục.
Nhờ bài kiếm này mà Huỳnh Thục chân nhân nổi danh Nam Cương Đệ Nhất Kiếm Sư. Lưỡi kiếm trong tay Chân nhân sử dụng chẳng khác chi con rồng bạch uốn khúc, khi đông khi tây, lúc tả lúc hữu, vùn vụt chớp nhoáng nhằm những yếu huyệt của họ Vương đâm chém tới tấp như mưạ
Vương Trùng Dương ung dung sử dụng đôi đũa bạc thành bài “Thái Ất Kiếm Ảnh” của Toàn Chân pháị Chàng vận nội lực vào đôi đũa bạc gạt đỡ lưỡi kiếm của Chân nhân phát ra những tiếng leng keng dữ dội mà đôi đũa bạc không hề hấn gì, khiến cho tất cả mọi người phải khiếp phục trước bản lãnh cao siêu của chàng.
Huỳnh Thục chân nhân chưa bao giờ gặp được một đối thủ nào lợi hại cao siêu đến như thế. Chân nhân vừa tức vừa sợ, dùng toàn những chiêu thức hết sức ác độc, chỉ mong một kiếm có thể hạ sát ngay đối thủ để giữ danh tiếng với tất cả mọi ngườị
Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, Trùng Dương tuy chưa giao đấu nhiều nhưng bản lãnh của chàng thế gian hi h
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!