Võ Lâm Ngũ Bá
Chương 68: Thân thế Nam Đế
Chàng bình tỉnh lội ra giữa hồ, vừa lội ra độ bốn năm trượng, chợt nghe dưới chân bị giật mạnh một cái, tiếp theo đó hai cổ chân chàng bị một chiếc đuôi mọc đầy vẩy cứng quấn chặt lại và kéo mạnh xuống, thân hình của Đoàn Cẩm chìm lỉm xuống đáy hồ ngay .
Sự nguy hiểm quá ư bất ngờ ấy, nếu gặp phải kẻ khác, tất cả quýnh quíu tay chân vùng vẫy loạn xạ, nhưng Đoàn Cẩm vẫn không chút bối rối, hít đầy một hơi khí trời vào phổi, lặn tuốt xuống nước. Ngọn dao găm liên tiếp vung ra bảy tám nhát đâm vào chiếc đuôi nhám xì đang quấn chặt hai chân chàng, máu từ đuôi quái vật phún ra đỏ hồng cả một khoảng nước hồ !
Quái vật đau quá không chịu được liền nới lỏng chiếc đuôi ra, nhãy lồng lên khỏi mặt hồ.
Bọn thị vệ đồng thanh hét xướng lên :
– Cá to ! Cá to, con cá to quá cỡ !
Thì ra chiếc đuôi mà con vật đã quấn chặt đôi chân của Đoàn Cẩm trơn tru chẳng có kỳ vi gì cả, tựa như chạch cũng không phải chạch, mà là một loài quái ngư to lớn từ đầu chí đuôi, dài độ ba trượng, to như cái thùng cây , đầu nhọn và dẹp, toàn thân sắc vàng óng ánh lại lốm đốm hoa đen. Cái nhãy phóng mạnh vừa rồi cao khỏi mặt nước một trượng ngoài, trên lưng vảy vàng long lanh chói mắt, rơi trở xuống đánh ầm một tiếng, sóng bủa cao như ngọn núi nhỏ, bọt nước sôi ùng ục, quậy cả chất bùn dưới đáy hồ lên đục ngầu cả một khóm nước xanh veo.
Đoàn Cẩm thấy rõ toàn thân con vật lộ trên mặt nước, liền phóng người nhãy ào đến, ngọn dao găm trên tay nhắm ngay sườn con quái vật thích mạnh một mủi, rạch một đường dài trên lưng con quái vật gần hai tấc, máu phún ra như ngọn suối đỏ.
Quái ngư vì đau quá nổi điên, chiếc đuôi quẫy mạnh uốn vòng từng đoạn, trong nháy mắt đã quấn khắp người Đoàn Cẩm trên bốn năm vòng siết chặt lại.
Đoàn Cẩm trong lúc gấp rút, vung lưỡi dao găm nhắm ngay dưới ức con vật đâm nhầu, sức đâm vừa rồi quá mạnh nên ngọn dao gâm lút mất cái mủi lẫn cán vào họng con quái ngư !
Tuy bị trúng ngay chỗ yếu nhưng vì thân hình quái ngư to tớn dị thường, sức chịu đựng rất bền, nên trong nhất thời không sao giết chết được nó.
Quái vật càng đau ráng xiết chặt thân hình, đẩy vẩy vào thân hình Đoàn Cẩm khiến chàng đau nhức khắp châu thân, xương cốt cơ hồ như bị gảy ra.
Quái vật còn ngoái đầu lại hả chiếc họng ngo ngoe hai cái râu kỳ dị hai bên mép ra, nhọn lêu lểu như hai chiếc sừng, định thọc vào yết hầu và Thái Dương huyệt của Đoàn Cẩm để giết chàng .
Nào ngờ Đoàn Cẩm lanh lẹ mưu lược, rút mạnh hai tay ra khỏi vòng siết của quái vật ,chộp lấy chiếc râu bên mép của nghiệt súc, sử dụng thần lực trời ban của mình, cố sức chống đở với hai cọng râu mép kỳ dị kia.
Đoàn Hoàng Gia nhìn thấy nơi phía dưới vị trí đầu và ức của quái ngư, có một chỗ da trắng như sữa không có vảy, trong cơn gấp liền sanh mẹo hay, hả họng táp đại chỗ da mỏng ấy, ngậm chặt cứng chẳng buông, hút mạnh chất máu trong cơ thể quái vật, định bụng cho quái vật mau kiệt sức mà chết.
Chẳng ngờ chất máu ấy vào miệng, tức thì chàng cảm thấy mùi vị vô cùng ngọt mát, chảy xuống vào cuống họng, nghe tinh thần sảng khoái vô cùng, càng cố sức hút mạnh thêm, và lạ kỳ thật, chất máu của quái vật có một sự công hiệu phi thường, hút được một ngụm máu vào miệng, liền cảm thấy tinh thần phấn chấn, sức mạnh tăng thêm một phần, đến lúc uống no đầy bụng, thì thần lực của Đoàn Cẩm đã gia bội không biết bao nhiêu lần.
Chàng bèn dùng sức bẻ mạnh một tiếng “rắc !” khô khan vang lên, hai chiếc râu mép cứng như sắt nguội của quái ngư dài gần hai thước, đã bị sức mạnh kinh hồn của Đoàn Cẩm nhổ nguyên cả cộng ra khỏi miệng quái vật.
Quái ngư mất đi cặp râu, đau quá không chịu được cuốn cả Đoàn Cẩm nhãy dựng lên khỏi mặt hồ trên hai trượng cao rồi “đùng !” một tiếng cả người và vật rơi xuống trên bờ hồ, quái ngư vùng vẫy ưỡn lưng đập đuôi mấy cái, là chết tại trận.
Bọn thị vệ từ nảy giờ nín thở nhìn cuộc chiến giữa người và vật không khỏi sợ hải la lên tru tréo.
Đoàn Cẩm nhờ hút đầy một bụng máu của quái ngư, sức mạnh tăng tiến dị thường chẳng cần bọn thị vệ đến giải cứu đã từ dưới đất trở mình nhãy dựng dậy tuột khỏi vòng quấn của quái ngư, mình mẩy ướt đẩm như chuột lột.
Đoàn Cẩm nhìn lại chiếc quần lót rách như sơ mướp của mình, rồi nhìn quái ngư đoạn vỗ tay cười khanh khách và nói :
– Cái gì mà quái long, khủng long, đấy nguyên hình của quái long, bị ta giết chết, chẳng chút phí sức hà hà…
Chàng đang nhãy nhót vui vẻ cười nói bô bô ra chiều đắc ý bỗng dưng ngã xỉu tại chỗ !
Bọn thị vệ quýnh quíu tay chân, vội vực tỉnh Đoàn Cẩm dậy, khiêng thẳng về triều, để lại hai thị vệ canh chừng xác của quái ngư, và phái một chiếc xe trâu, đến chở xác quái ngư về thành Đại Lý.
Tin ấy không mấy chốc loan đồn khắp dân gian trong Nam Chiến Quốc. Mọi người đều biết Thái tử trời sanh thần lực đánh chết quái long ở Phỉ Thúy hồ, thầm mừng cho Nam Chiến Quốc có phước được trời giáng sanh một vị chân mạng đế vương.
Đoàn Cẩm sau khi được đưa vào nội cung, mê man bất tỉnh cho đến suốt đêm, rồi phát nóng như lửa đốt. Rờ vào da thịt chàng như chạm phải than hồng.
Lão Hoàng Gia hết sức bối rối vội cho đòi ngự y đến chẩn mạch.
Nhưng kể cũng lạ, các vị ngự y trong triều sau khi chẩn mạch xong, vị nào cũng lắc đầu không dám ra toa, vì đều cảm thấy Thái tử Đoàn Cẩm sáu mạch hòa bình, chẳng có một triệu chứng gì bệnh hoạn cả.
Nhưng bảo là không bịnh làm sao Lão Hoàng Gia chịu tin. Nói một cách tóm tắt là Đoàn Cẩm mắc một chứng bịnh lạ, mà ngự y chỉ có thể trị những bịnh thông thường, chứ đối với chứng bịnh khác thường của Đoàn Cẩm thì đành bó tay !
Lão Hoàng Gia càng nóng nảy triệu tất cả danh y trong thành Đại Lý đến cung vi, truyền lệnh bọn họ trị bịnh cho Thái tử, nhưng rốt cuộc các vị danh y này chẩn mạch xong cũng đều lắc đầu, không dám khai toa y như những vị ngự y trong triều.
Lão Hoàng Gia càng nổi cơn lôi đình, một vị cận thần bèn tâu rằng :
– Khải tâu Bệ hạ bịnh của Thái tử rất lạ kỳ , danh y thường không sao chữa được. Bệ hạ treo bảng trọng thưởng, triệu thỉnh vị nào có thể trị bịnh lạ cho Điện hạ, hoặc may có người tài chăng ?
Lão Hoàng Gia vì lo lắng cho Thái Tử mất cả sáng suốt nghe cận thần tâu như thế rất đẹp ý rồng, lập tức cho treo bảng trước Hoàng môn, kể rõ căn do bịnh trạng của Thái tử, trọng thưởng cho kẻ nào trị lành được bịnh của Thái tử đương triều, một ngàn cân vàng ròng thêm phong ấp muôn bộ.
Bảng treo lên không đầy nửa ngày thì phía thành Nam có người giựt bản xin vào triều kiến.
Kẻ xin vào điều trị bịnh trạng cho Đoàn Cẩm, là một đạo sĩ áo tím.
Vị quan viên canh chừng tấm bảng cả mừng đưa đạo sĩ vào chầu.
Lão Hoàng Gia thấy vị đạo sĩ ấy râu dài năm chòm dung nghi thanh tuấn biết rõ là một đạo nhân đức độ, trong bụng mừng thầm, vừa định lên tiếng hỏi han, thì lão đạo sĩ đã cúi đầu thi lễ từ tốn nói :
– Vô Lượng Thọ Phật, bần đạo là Ngọc Động Chân Nhân, nhà tại núi Thanh Thành tỉnh Tứ Xuyên, lấy cứu dân độ thế làm tôn chỉ, từ Tứ Xuyên vân du qua đây nghe đồn Thái Tử lâm bịnh lạ, mạo muội đến đây để xem bịnh tình của người.
Lão Hoàng Gia cả mừng lập tức truyền chỉ cho thị vệ đưa Ngọc Động Chân Nhân vào cung Thái Tử để xem bịnh .
Ngọc Động Chân Nhân vừa đưa tay tuần mạch cho Đoàn Cẩm liền “ủa !” một tiếng lớn và quay sang hỏi một tên thị vệ :
– Quái ngư mà Điện hạ giết chết hôm nọ, hiện để ở đâu ? Hay là quăng rồi ?
Gã thị vệ liền đáp :
– Quái ngư ấy ư ? Không có quăng, để một đống sau hoa viên, tanh hôi lắm, Lão Hoàng Gia định ra lịnh đốt ra tro đấy !
Ngọc Động Chân Nhân liền đứng dậy, nhờ tên thị vệ dẫn đường đưa mình đi xem xác con quái ngư.
Gã thị vệ thấy lão đạo sĩ chẳng chịu trị bịnh cho Thái Tử, trái lại muốn đi xem chuyện không đâu, trong lỏng nghi hoặc chẳng hiểu nhưng không dám cãi lời đành đưa ông ta đến nơi ngự uyển.
Ngọc Động Chân Nhân thấy con quái vật nằm cuộn lại một đống như hòn đồi non, mùi tanh tưởi xông lên lợm cả giọng, liền thò tay vào túi móc ra một lọ ngọc nhỏ, trút ra một chút thuốc bột bôi vào mũi, đoạn bước đến gần xác quái ngư, nhìn xem một hồi, trên gương mặt lộ sắc mừng, vòng tay rút ra một thanh kiếm sáng ngời, chém mạnh vào đầu quái ngư, dùng sức kéo mạnh một cái, khều ra một viên ngọc lớn bằng trứng bồ câu hào quang lấp lánh khắp cùng.
Ngọc Động Chân Nhân bèn dùng khăn tay bao viên ngọc ấy lại mừng rỡ trở vào điện, vừa thấy mặt Lão Hoàng Gia đã nói ngay :
– Kính mừng cho Bệ hạ, bịnh của Thái tử không những chẳng có gì đáng ngại, mà sau khi lành hẳn bịnh chắc chắn sẽ trở thành một vị đại anh hùng oanh liệt nhứt nhì trong thiên hạ làm rạng rỡ cho Nam Chiến quốc thật đáng mừng thay !
Đoàn Lão Hoàng Gia đang cơn ưu sầu khắc khoải vì bịnh trạng của con. Nghe Ngọc Động Chân Nhân nói chẳng đầu chẳng đuôi gì cả, không khỏi ngạc nhiên ngở là lão đạo sĩ có bịnh khùng.
Ngọc Động Chân Nhân bèn nghiêm sắc một nói tiếp :
– Hoàng Gia nên hiểu, quái vật mà Điện hạ giết chết bên hồ Phỉ Thúy chính là một thiện ngư (con lươn) sống lâu năm, rất thông linh, tên gọi là Kim Thiên Vương.
Tuy con lươn chỉ là một loại cá tôm tầm thường, song khi nó đã sống được ba trăm năm sấp lên sẽ trở thành một vật quí trong trời đất rất hiếm gặp được, thịt và máu của nó quí báu vô ngần, ăn được sẽ tăng thêm sinh lực sức mạnh.
Điện hạ trong lúc cùng con Kim Thiên Vương cầm cự nhau dưới nước, vô tình cắn trúng cần cổ , hút được máu của nó, mà lại hút máu dưới cần cổ là một thứ máu tinh hoa của đơn huỳnh huyết, nến phải mê man ba ngày, chớ chẳng có gì đáng ngại cả. Bần đạo chỉ cần thi thố một chút thuật nhỏ mọn là Điện Hạ sẽ tỉnh ngay. Nhưng sau khi Điện hạ tỉnh dậy, sức mạnh sẽ vô cùng, trên châu thân trừ mặt mày ra, khắp da sẽ mọc lên lớp vảy dày như đe cứng, đạo thương đâm chẳng lủng. Bệ hạ thử nghĩ đấy có phải là phúc duyên của Điện hạ chăng ! Có gì mà bệ hạ phải lo rầu cho hao tổn mình rồng .
Lão Hoàng Gia mới vỡ lẽ vì sao mà bao nhiêu danh y chẩn bịnh Đoàn Cẩm không ra nên không khỏi đổi buồn thành vui.
Ngọc Động Chân Nhân liền đi đến bên giường Thái tử Đoàn Cẩm cởi tất cả quần áo trên người chàng ra, xoa hai tay cho thật nóng đoạn xoa bóp trên khắp châu thân của Đoàn Cẩm độ thời gian một buổi cơm, trong bụng Đoàn Cẩm có tiếng sôi lụp bụp.
Chân Nhân liền lấy viên ngọc lươn trong chiếc khăn tay ra, dùng hai ngón tay nhón lấy viên ngọc, lăn qua lăn lại nơi trên ngực dưới phía vú của chàng, cứ lăn đi lăn lại như thế qua nửa giờ đồng hồ sau.
Đoàn Cẩm bỗng cất tiếng rên to :
– Ối cha !
Đôi đồng tử chuyển động không ngừng rồi mở mắt tỉnh dậy ngay .
Lão Hoàng Gia thương con rất mực vội tiến sát bên giường, ôn tồn hỏi :
– Vương nhi, con cảm thấy thế nào ? Trong mình chẳng sao hả con ?
Đoàn Cẩm mở mắt ra, nhớ lại lúc cùng con lươn chúa ác đấu nhau như thật như mơ, bèn ngơ ngác hỏi :
– Phụ Vương ! Sao Thần nhi lại ở đây ? Còn con quái ngư lúc nãy đâu rồi ?
Đoàn Lão Hoàng Gia thấy con mình còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn chưa tỉnh hẳn, trong lòng chua xót muôn vàn bèn dịu dàng đáp :
– Quái ngư ấy đã chết rồi ! Vương nhi, vị đạo trưởng này đã cứu mạng con đấy !
Đoạn đem sự việc đã qua thuật sơ lại cho chàng hiểu rõ.
Đoàn Cẩm rất mực thông minh, lập tức xuống khỏi ngọc sàng định cúi đầu tạ ơn, chẳng ngờ vừa cử động thân hình, cảm thấy tứ chi gân cốt khắp châu thân đau đớn như dần, không sao chỗi dậy nổi liền “ối chà !” một tiếng rồi nằm mẹp trên giường ngọc.
Ngọc Động Chân Nhân đở lấy lưng chàng, trong đôi mắt tía ra những tia nhìn hết sức từ ái và nói :
– Điện hạ không cần tạ ơn bần đạo, cũng đừng nói chuyện nhiều hãy nằm nghỉ yên cho lại sức.
Nói xong bèn nhẹ nhàng đở Đoàn Cẩm nằm xuống, đoạn lấy mắt ra dấu Đoàn Lão Hoàng Gia rời khỏi tẩm điện.
Đoàn Lão Hoàng Gia nghi ngại chẳng hiểu ra sao, cũng bước vội theo ra, và hỏi :
– Thưa đạo trưởng, con tôi thế nào có chắc đã lành chưa ?
Ngọc ĐộngChân Nhân chấp tay đáp :
– Bịnh của Điện Hạ chẳng có gì đáng ngại nữa, bần đạo khai một toa thuốc cho Điện hạ uống trong vòng ba ngày là phục hồi như cũ, còn như điều kiện trên bảng vàng…
Đoàn Lão Hoàng Gia liền hớt lời :
– Một ngàn cân vàng chăng ? Tất nhiên là phải dâng kính cho đạo trưởng, xin đạo trưởng yên tâm, Cô Vương sẽ sai người đem đến ngay.
Ngọc Động Chân Nhân vội lắc đầu từ chối :
– Lão Hoàng Gia hiểu lầm rồi ! Bần đạo là một kẻ huyền môn tu hành tứ đại giai không, vô nhân vô ngã, còn lấy số vàng thưởng ấy làm gì ? Bần đạo chỉ có một điều thỉnh nguyện chẳng biết Đoàn Lão Hoàng Gia có thuận tình chăng ?
Đoàn Lão Hoàng Gia vội nói tiếp :
– Có lẽ đạo trưởng chê vàng hơi nặng nề chứ gì hay là đổi lấy châu ngọc vậy !
Ngọc Động Chân Nhân tức cười, đáp :
– Lão Hoàng Gia lại ngộ nhận nữa rồi, điều bần đạo thỉnh nguyện, chẳng phải châu báu bạc vàng, bần đạo có ý nói là những điều kiện trên bảng, bần đạo nhất nhất chẳng muốn, chỉ hy vọng được thu nhận Thái Tử làm môn hạ, để bần đạo dạy người trở thành một trang võ nghệ tuyệt luân, để cho võ lâm một đóa kỳ hoa sau này, Lão Hoàng Gia có chấp thuận lời yêu cầu ấy chăng ?
Lão Hoàng Gia vỡ lẽ bèn đáp :
– Hay lắm ! Đạo trưởng là một cái thế kỳ nhân. Tiểu nhi được hầu dưới gối đạo trưởng, thật là duyên tu mấy kiếp. Bắt đầu từ hôm nay lão đạo trưởng hãy lưu lại ở cung đình với cha con trẫm.
Nói dứt lời, liền quay sang ra lịnh cho nội thần, dọn dẹp một gian cung điện u nhàn cho Ngọc Động Chân Nhân nghỉ ngơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!