Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi? - Chương 3: Giang hồ Kỳ ngộ - Hảo hữu & gian thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?


Chương 3: Giang hồ Kỳ ngộ - Hảo hữu & gian thương


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hồ Phỉ Thúy trong 1 ngày… ko mưa gió, ko phong ba bão tố… nơi luyện công thanh tịnh này đã tiếp nhận thêm 2 đối tượng khả nghi. Một kẻ ngồi trên ngựa cứ lủi thủi phi theo 1 cô gái mang gươm sáng chóa. Cô nương ấy cứ nằng nặc PT tui mãi, và tui cứ nằng nặc cự tuyệt mãi không thôi. Ngỡ cô ấy sẽ từ bỏ ý định “mời mọc” trước 1 bức tường cứng ngắc là tui. Ai dè, cô nàng cứ sáp lại gần mà mời.

bavuong*bietco: “Cậu có lấy mana ko? Tớ quăng ra cho cậu lấy nè”.

Úi giời ơi, người đâu mà tốt dzữ dzậy trời, mana = vàng đó! Sao tự nhiên gọi mình lại rồi cho vàng vậy ta? Hôm nay chắc ra đường có ngôi sao bự chiếu, khoái wá, khoái wá.

: “Có, có chứ. Cậu quăng ra, tớ lụm liền”!

bavuong*bietco: “Cậu vào đội đi. Tớ có Nga Mi đi theo nên ko sợ tốn máu và mana. Cậu vào đội, tớ sẽ cho Nga Mi đi theo sau cậu”.

: “Từ từ, cậu nói nhanh quá, chữ chạy mất tiêu, tớ đọc ko kịp”.

bavuong*bietco: “Cậu có thấy dưới góc trái màn hình, có kí hiệu gạch gạch ko? Nhấn vào đó đi”.

: “À, há, bây giờ chỉ còn câu chuyện của cậu và tớ. Còn mấy lời rao bán, rao mua biến đi mất tiêu. Dễ nhìn ghê, vậy mà tớ ko biết, cảm ơn nghen”. 

Cứ thế, bạn cứ lẽo đẽo đi theo buff máu và mana, bày tui cách dùng TĐP thế nào, nên đi đánh ở đâu, pt có tác dụng gì… Tui cảm động đến rưng rưng…mồ hôi. Ko biết phải làm sao để đáp lại tấm lòng quảng đại của bạn đây. Ấy thế là, tui cứ lon ton bắt chuyện.

: “Tớ có 2 bao lì xì nè, cậu có lấy ko?” (2 bao lì xi = 2 bông hồng = 2×2500= 5000)

bavuong*bietco: “Tớ ko cần bao lì xì. Cậu có khăn uyên ương ko”?

: “Có! Nhưng hôm qua tớ đổi Tiên Thảo Lộ rồi. Hic, giá của nó 80v, vậy mà tớ bấm nhầm nút nên lỡ dùng rồi. Nguyên 1h đánh wái chỉ tăng được 1 cấp, buồn ghê”.

bavuong*bietco: “Cậu đánh ở đâu vậy”?

: “Thì vẫn đánh ở đây nè”.

bavuong*bietco: “Sao lại đánh ở đây? Phải tìm nơi nào đông người để đánh chứ”?

: “Sao lại tìm nơi đông người? Lỡ mấy người đó nhào ra cướp kinh nghiệm của mình thì sao? Bạn tớ dặn phải tìm nơi vắng người mà đánh cơ mà”.

bavuong*bietco: “Ko phải đâu, phải đánh ở đông người, thì kinh nghiệm của những người khác sẽ bị chia làm 2, một nửa đó sẽ cộng vào cậu”.

Úi giời ơiiii… cái tên Tre Xanh chết tiệt. Chỉ tầm bậy tầm bạ, làm tui hao tài tốn của thế kia. Gruuuu!!!

….

: “bavuong à? Tớ ko có khăn uyên ương cho cậu. Thế cậu có lấy vàng ko? Tớ sẽ chia cho cậu 1 ít”.

bavuong*bietco: “Ko cần đâu. Bạn tớ cho tớ mấy vạn xài cũng đủ rồi”.

: “Nhưng tớ có nhiều lắm. Tớ có đến 100 vạn lận”.

bavuong*bietco: “Cậu cấp mấy rồi? Sao cậu giàu thế? Vậy cậu cho tớ 50v để mua đồ mặc đi”.

: “Tớ cấp 27 thôi. Đây là vàng bạn tớ cho. Mà sao cậu ko vừa đánh vừa lụm đồ mặc, sao phải đi mua cho tốn tiền”?

bavuong*bietco: “Tớ phải mua đồ tăng sinh lực, mana…”

: “Vậy cậu đến rương chứa đồ đi. Tớ sẽ chuyển 50v cho cậu. Nhưng tớ ko biết cách chuyển tiền. Muốn chuyển vật phẩm thì quăng ra cho cậu lụm, chứ tiền thì đâu có quăng ra được”? Thế là sau 1 hồi chỉ bảo tận tình cách giao dịch thế nào, chuyển tiền ra sao. Rốt cuộc 50v đã ra đi ko hẹn ngày về, hic hic. Càng nghĩ càng ngạc nhiên về chính mình dễ sợ luôn. Một đứa ham vàng như tui, thấy vàng ngoài đường là bôi dầu vào chân, chạy thiệt lẹ đến lụm (cứ như sợ chậm chân 1 chút thì người khác lụm mất), tiếc vàng đến độ chẳng bao giờ chịu bỏ vàng ra mua bất cứ thứ gì ngoài máu và mana. Còn quần áo, cung kiếm sử dụng toàn vừa đánh vừa nhặt vừa mặc ko hà. Dzậy mà đùng 1 phát chia đôi gia tài ra… để tặng bạn. Hì hì, có vẻ như, bản thân mình đóng đến 2 vai. Vừa là ăn mày chuyên đi lụm mót vàng rơi vàng rớt của thiên hạ, lại vừa là nữ tài chủ vung tiền như rác, quăng 1 cái vèo mất hết 50v. 

Mấy ngày sau, 1 mình tui vẫn chăm chỉ luyện công bên hồ Phỉ Thúy, kiên nhẫn bụp boss rồi lụm được cái khăn uyên ương. Định bụng tặng bạn thêm 1 cái. Hôm trước lụm được 1 cái tặng bạn rồi, hôm nay tặng thêm 1 cái cho đủ bộ để đổi tiên thảo lộ, bạn hén. Bỗng nhìn bên góc trái, thấy cái rao thèm quá. 

thichthif9: “Mua khăn uyên ương 60v/cái”.

Trời ơi, lời to rồi. Hai khăn uyên ương = 1 tiên thảo lộ = 80 vạn. Vậy mà bán 1 cái khăn riêng lại đến 60 vạn. Nghĩa là wá xá lời, phải bán gấp thôi. 

: “Ta có khăn uyên ương nè. Ngươi mua ko”?

thichthif9: “Mua chứ. Ở đâu vậy”?

: “Đường Môn. Ngươi tới đây đi”.

thichthif9: “Ko, em đến Thành Đô đi”.

….

Thôi kệ, phi ngựa về Thành Đô bán cho rồi. Đang lời mà.

: “Ta ko biết cách giao dịch như thế nào. Ngươi chỉ đi”.

thichthif9: “Em phải đặt khăn vào đây, rồi nhấn đồng ý, rồi xác nhận…”

Ngoan ngoãn làm theo, đặt khăn vào, và thấy rành rành giá bán là… 6 vạn. Lúc đó, đầu óc chợt xẹt qua 1 suy nghĩ: “Hic, thì ra giá của 1 khăn uyên ương chỉ có 6 vạn thôi. Chừng nào 2 khăn hợp lại để đổi TTL thì mới được 80 vạn. Chắc lúc nãy mình ham vàng quá nên nhìn dư thêm con số 0. Thôi thì bán quách cho rồi, phiền ghê”. 

thichthif9: “Cảm ơn em. Nếu có khăn thì bán cho anh nữa nghen”.

: “Cảm ơn nhìu nhìu. Chúc ngủ ngon nghen”.

Chào hỏi rất chi là có tình có nghĩa… Hôm sau vào chơi, nhìn bên góc trái màn hình, vẫn thấy câu rao.

thichthif9: “Mua khăn uyên ương giá 60vạn/cái”.

Ối giời đất ơi, ko phải mình nhìn lầm, mà thực sự giá của 1 cái khăn là 60 vạn. Hôm qua, hắn ta lừa mình nên chỉ có trả 6 vạn. Ôi trời ơi, thế này mà cũng được hả trời? Vội pm hỏi liền.

: “Sao ngươi dám gạt ta. Rõ ràng khăn là 60 vạn. Sao hôm qua ngươi trả có 6 vạn”?

thichthif9: “Ai biểu em bán chi. Giờ còn nói gì nữa. Mà em còn khăn không? Bán cho anh đi”.

Trời ơi là trời, da mặt tên này dày dễ sợ, trong trường hợp này mà còn gắng hỏi: “Em còn khăn ko? Bán cho anh đi”. Tức quá, tức quá nè trời, sao tự nhiên mình toàn gặp đồ thổ tả ko nè trời,hu hu. Một lát sau, bạn lên, vội méc, bạn hét toáng lên.

bavuong*bietco: “Hắn dám lừa cậu à? Láo thật, đi đồ sát hắn đi”.

: “Hic, bỏ qua đi. Hắn có nhiều vàng để thu mua như vậy, chắc cấp cao lắm, 2 đứa mình đánh ko lại đâu, mắc công bị đập te tua nữa. Bỏ qua đi mà”. 

Ông trời đúng là ko có mắt. Người hiền lành, tốt bụng như mình lại toàn gặp chuyện xúi quẩy ko hà. Đúng là lão tặc thiên mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN