Vợ Lớn Trở Về - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
570


Vợ Lớn Trở Về


Phần 10


Tỉnh dậy lần đầu, tôi thoáng mơ màng nhìn thấy tấm ga giường màu trắng của bệnh viện. Tỉnh dậy lần thứ hai là lúc tôi được đẩy về phòng nằm riêng, vết thương đầy khắp trên người. Mãi cho đến lần thứ ba tôi mới tỉnh táo mở mắt được hẳn. Nhưng chẳng qua là lúc này đau nhức quá, có muốn nói gì cũng lười, chỉ biết nằm vật ra giường, trân mắt nhìn mọi người xung quanh.
Trong phòng bệnh có tôi là bệnh nhân, mẹ ruột tôi là người nuôi bệnh, Thế Nam là chồng của bệnh nhân và một số người khác không biết có mặt để làm gì, chẳng hạn như Diệu Nhàn…
Nhìn thấy Diệu Nhàn, tâm tình tôi đã tệ hại lại càng tệ hại hơn, thấy chị ta loay hoay lấy nước lấy thức ăn, phụ giúp mẹ tôi chăm tôi mà tôi bực hết cả mình. Cái nư của tôi là rất muốn ngồi bật dậy rồi đá cho chị ta mấy phát mới vừa bụng tôi được. Đúng là bày trò, Diệu Nhàn quả không hổ danh là hồ ly giấu đuôi!
Thấy mẹ tôi đang bận rộn lấy thuốc lấy nước, còn Diệu Nhàn thì tôi không ưa, vậy nên tôi mới hướng mắt nhìn đến Thế Nam vừa mới nghe xong điện thoại ở góc phòng. Tôi không kêu lớn được nên định giơ tay ngoắc ngoắc anh ta. Không nghĩ là anh ta lại phát hiện ra tôi trước, còn tự động đi tới chỗ tôi hỏi han, chăm sóc vô đối.
Thế Nam bước tới bên giường, anh ta cúi người áp mặt gần với mặt tôi, chất giọng khàn khàn, ánh nhìn chăm chú, anh ta khẽ hỏi:
– Có thấy không ổn ở đâu không? Mẹ đang pha sữa cho em, cố uống một chút nhé.
Tôi gật đầu, ăn uống thì phải cố, dù không ăn nổi thì cũng phải ráng ăn cho mau lấy lại sức. Nhưng chuyện ăn uống của tôi không quan trọng bằng tình hình sức khỏe của A Nhị, vậy nên dù có đang rất mệt thì tôi vẫn cố hỏi thăm cho yên lòng…
– Em muốn hỏi A Nhị… cô ấy sao rồi?
Nghe tôi hỏi đến A Nhị, biểu cảm của Thế Nam đột nhiên có thay đổi, là thay đổi theo kiểu tiêu cực chứ không phải là tích cực. Anh ta không trả lời ngay mà đợi khoảng chừng vài giây sau mới lên tiếng, cứ như là đang tìm cách nói cho tôi yên tâm vậy.
– Cô ấy bị thương khá nặng, lại bị rắn độc cắn… sẽ khó mà bình phục nhanh được.
Tôi biết thừa là Thế Nam đang cố nói giảm nói tránh cho tôi đỡ lo, nhưng mà tôi thì chỉ muốn nghe sự thật, vậy nên tôi mới kiên quyết hỏi cho ra chuyện.
– Tiên lượng xấu đúng không? Anh đừng giấu em…
Trong lúc Thế Nam còn chưa biết sẽ trả lời tôi thế nào thì Diệu Nhàn đột nhiên ở đâu phi tới. Chị ta ra vẻ như là người thấu tình đạt lý, mở miệng ngọt ngào như mật an ủi tôi.
– Mợ yên tâm nghỉ dưỡng cho khoẻ rồi anh Nam sẽ đưa mợ sang thăm A Nhị. A Nhị có được phúc của Hồng gia che chở… cô ấy sẽ không sao đâu, mợ đừng lo nữa nha.
Thấy ghét thiệt chứ, nghe mà muốn đá cho chị ta một phát. Nhiều chuyện thiệt sự, ai mượn trả lời đâu, làm như là người thân của tôi không bằng…
Tôi không để ý đến lời của Diệu Nhàn vừa nói, mắt tôi chỉ nhìn lướt qua chị ta rồi lại tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Thế Nam. Mắt đối mắt, mũi đối mũi, tôi nghiêm giọng hỏi lại lần nữa.
– Anh nói thật cho em biết đi, bác sĩ tiên lượng thế nào? Nếu anh không nói thì em cũng sẽ có cách để biết, anh không giấu được em đâu Hồng gia.
Nghe hai chữ “Hồng gia” nặng nề ở cuối câu, ánh nhìn của Thế Nam dần trở nên đanh lại. Anh ta biết thừa là tôi thích anh ta, vì thích anh ta nên bình thường tôi sẽ gọi anh ta bằng tên hoặc gọi là anh, hiếm khi nào gọi là “Hồng gia”. Mà hai chữ “Hồng gia” này là cách xưng hô không mấy thân mật, chỉ khi tôi giận hoặc thấy không hài lòng chuyện gì đó thì mới gọi là “Hồng gia”….
Sau khi nghe tôi nói như vậy, tôi thấy Thế Nam có phần trầm mặc. Khoảng chừng vài giây, cuối cùng anh ta cũng chịu lên tiếng trả lời, giọng nói có phần nặng nề:
– Tình hình của A Nhị khá là xấu, hiện tại cô ấy vẫn đang hôn mê sâu, không tỉnh lại được. Cũng chưa biết có cứu được hay không… bác sĩ vẫn đang cố gắng hết sức.
Tôi biết mà, vừa nãy nhìn thấy thái độ của Thế Nam là tôi đã biết tình hình của A Nhị không được khả quan rồi…
Nghĩ lại thấy lo lắng, tôi tiếp tục hỏi:
– Anh nói cô ấy bị rắn độc cắn? Là rắn gì? Rất độc sao?
Thế Nam gật đầu:
– Rất độc, hiện tại chưa có huyết thanh để cứu cô ấy. A Nhị mê man suốt từ lúc được đưa vào viện cho đến bây giờ, cũng không ai biết là rắn gì cắn cô ấy… ngoại trừ một mình cô ấy.
Trong chuyện của A Nhị lần này chắc chắn là có vấn đề, nhưng tôi hiện tại đang nằm ở đây, có muốn điều tra cũng không điều tra được. Mà quan trọng nữa là tôi cũng không thể nhờ ba mẹ tôi can thiệp ngay được, ít nhất phải xem xem phủ Hạ nói năng thế nào với tôi trước đã…
Nghĩ đâu đó cẩn thận, tôi mới nhìn thẳng vào mắt Thế Nam, tôi nói rõ ràng từng chữ, dứt khoát từng câu.
– Hồng gia… em xém chút nữa là c-h-ế-t ở nhà anh rồi… nhưng mừng cho em là em được tổ tiên Hồng gia che chở. Lúc đá rơi xuống, em không biết, không chạy kịp… nếu không có A Nhị thì hiện giờ em chỉ còn là một cái x-á-c không có hồn. Phiền anh… bảo trọng cho tính m-ạn-g của A Nhị… cô ấy là ân nhân đã cứu sống mạng của vợ anh đó… Hồng gia!
Những lời nói này coi như là lời nói thật lòng xuất phát từ thật tâm của tôi, bởi vì sức khỏe của tôi hiện tại có chút bất tiện, tôi không đủ năng lực để bảo vệ A Nhị. Nếu như chuyện này của tôi chỉ là xui rủi, vậy thì không có gì để phải lo lắng tới, tôi có thể dùng tiền để bảo vệ được cho tính mạng của A Nhị. Nhưng nếu ngược lại đây không phải là chuyện xui rủi, vậy thì e là A Nhị khó lòng mà sống được nếu như không có người đủ quyền lực đứng ra che chở cho cô ấy.
A Nhị là ân nhân của tôi, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng. Nhưng tôi cũng đủ thông minh để hiểu rõ ràng một vấn đề… sẽ chẳng có một nhân vật nào đủ khả năng để che chở cho tính mạng của A Nhị ngay lúc này ngoài trừ Hồng gia. Chỉ cần là Thế Nam muốn che, sẽ không có ai dám nghịch ý mà cãi lại… tôi chắc chắn!
Trước lời nói kiên định trịnh trọng mà xa cách kia của tôi, Thế Nam đột nhiên nhìn tôi bằng một loại ánh mắt phức tạp kỳ lạ. Tôi cũng không rõ loại biểu cảm này của anh ta là thế nào, con người Hồng gia thâm trầm, dò xét biểu cảm của anh ta là chuyện khó còn hơn lên Trời.
Mà cũng may là Hồng gia này vẫn còn chút tình người, cuối cùng thì anh ta cũng gật đầu đồng ý với tôi. Bàn tay đẹp đẽ của Thế Nam nâng lên, những ngón tay thon dài giúp tôi vén tóc vào nếp. Dưới ánh mắt chờ đợi của tôi, Thế Nam dịu giọng cất tiếng, lời nói kiên định chắc nịch, uy tín vô vàng.
– Hứa với em, mạng này của A Nhị anh sẽ cố giữ lại. Cố gắng bình phục cho tốt… đừng uổng phí công sức A Nhị đã cứu em.
Tôi hít sâu vào một hơi, cảm giác cứ nghẹn nghẹn khi nghe Thế Nam nói như vậy. Tôi biết chứ, vậy nên tôi sẽ không để uổng phí công ơn mà A Nhị đã cố cứu sống tôi. Đừng nói là sức khoẻ của tôi, đến cả tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc của A Nhị thì tôi cũng sẽ cố gắng giành giật lại từ tay “t-ử thần”. A Nhị phải sống, cô ấy chắc chắn phải sống!
______________________________
Lần này tôi nằm viện rất lâu, phải hơn nửa tháng mới dần dần có dấu hiệu bình phục lại. Trên người tôi có rất nhiều vết thương do đá văng trúng, lớn nhỏ đầy đủ, nặng nhẹ không thiếu. Vết thương nặng nhất là ở trên đầu, da đầu bị rách một đường phải may lại tới gần chục mũi. Đã vậy còn bị cạo mất một phần tóc, trông dị hợm vô cùng.
Phía nhà tôi cực kỳ lo lắng cho tình hình của tôi lúc này, mặc dù rất lo nhưng ông nội lại không nói gì đả động tới phủ Hạ, ông chỉ tới thăm tôi, động viên tôi ăn uống nghỉ ngơi các thứ. Tôi nghe mẹ tôi nói, ông nội rất giận, nhưng ông tin tưởng Hồng gia nhà tôi, muốn để tự anh ta điều tra rồi giải thích rõ ràng với ông sau.
Về chuyện lần này, nếu như phía Hoàng gia muốn làm căng, vậy thì chắc chắn sẽ phải có một cuộc họp mặt gia tộc hai bên được diễn ra. Nhưng có lẽ là ông nội cũng nghĩ đến Kim Ngọc đang làm dâu ở phủ Thượng, vậy nên ông mới kìm lại, nghĩ đến đại cuộc nhiều hơn, nghĩ cả cho tương lai của hai đứa cháu nội là tôi và Kim Ngọc. Chuyện này nếu là xui rủi thì thôi, còn nếu là do âm mưu trong phủ đấu đá sát phạt nhau, vậy thì cũng vẫn là chuyện của Hồng gia, Hoàng gia nhúng tay vào nhiều quá cũng không được tốt…
Tôi bây giờ đã được gả cho nhà họ Hồng, thân phận đi trước là mợ Cả phủ Hạ, thân phận sau mới nhắc đến là cháu gái của Hoàng gia. Mà một người chèo lái thuyền lớn như ông nội tôi, há lại không biết đến nguyên tắc này. Vậy nên xót cháu thì xót, nhưng cũng không thể vì xót cháu mà làm càn được… hào môn bi kịch là ở chỗ đó!
*
Hôm nay tôi được xuất viện, mẹ tôi có ý muốn tôi về nhà cho bà chăm một thời gian nhưng ba tôi không đồng ý. Với lại mẹ chồng tôi cũng đã hứa sẽ chăm sóc tôi thật tốt, vậy nên mẹ tôi chỉ đành ngậm ngùi sửa soạn đồ đạc cho tôi xuất viện về lại nhà chồng.
Trong phòng chỉ có hai mẹ con nhà tôi, Thế Nam hôm nay có cuộc họp quan trọng, anh ta sẽ không đến đón tôi xuất viện được. Mẹ chồng tôi muốn đến đón tôi nhưng tôi nói khéo là tôi có vệ sỹ của Thế Nam đưa tới rồi, bà không cần lo lắng quá cho tôi. Mà không ai đến đón tôi cũng được, tôi thấy còn khỏe hơn, rườm rà người này người nọ chen chút, đến thở cũng thấy không đủ ô xi.
Bác sĩ sau khi kiểm tra cho tôi lần cuối, bà ấy dặn dò tôi nên chú ý vận động và phải thay băng, uống thuốc đầy đủ không được quên. Nhưng được cái là Thế Nam có bố trí y tá riêng để chăm sóc cho tôi ở nhà, vậy nên tôi cũng không lo lắng lắm đến vấn đề quên thay băng hay là quên uống thuốc. Đợi giấy xuất viện chính thức từ bác sĩ, mẹ tôi mới dìu tôi ra ngoài, xung quanh có vệ sỹ bảo vệ, an toàn nghiêm ngặt tuyệt đối.
Một tay ôm eo tôi, một tay nắm lấy tay tôi, mẹ tôi vừa dìu tôi đi, bà vừa thở dài, nói khẽ.
– Ở nhà mà bị muỗi đốt một nốt cũng làm mẹ lo lắng, vậy mà gả đi lại thành ra thương tích đầy người…
Tôi đi chầm chậm, chọc yêu bà:
– Mẹ hối hận khi gả con gái đi lấy chồng rồi hả?
Mẹ tôi gật đầu tắp lự:
– Còn phải nói, hối hận ngay từ lúc Thế Nam sang xin dâu… được rồi… không nói nữa… dù sao gái lớn vẫn phải đi lấy chồng, con mà không lấy thì mẹ còn hối hận hơn nữa… Nghe mẹ dặn đây, phải ăn uống kiêng cữ cho cẩn thận, con mà lơ là là sẽ để lại sẹo, rất xấu đó. À, còn chuyện quan trọng này nữa, nhất quyết không được làm chuyện đó… với chồng. Mà thôi đi, để mẹ dặn riêng Thế Nam, chuyện này dặn con cũng như không dặn…
Thấy mẹ có ý định nói chuyện tế nhị với Thế Nam, tôi liền vội vàng khuyên can.
– Chuyện này mẹ không cần dặn dò, chẳng lẽ Hồng gia biến thái tới mức đè đầu cưỡi cổ con vào lúc này hay sao? Không có chuyện đó đâu, ai lại như thế chứ?
– Cũng đúng… nhưng vẫn phải đề phòng, ngộ nhỡ không kìm được thì c-h-ế-t à?
– Ấy con biết rồi mà, con vẫn còn minh mẫn lắm, không làm bừa đâu. Nếu mẹ không an tâm thì để con bảo Hồng gia gọi cho mẹ hứa hẹn các thứ, chịu chưa?
– Không cần, gọi gì mà gọi, mẹ vợ với chàng rể… ai lại nói chuyện đó chứ…
Thỏa thuận xong chuyện vận động “vợ chồng”, mẹ tôi lúc này mới nhắc đến chuyện quan trọng.
– À, về chuyện của con bé A Nhị, ba mẹ sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con bé. Huyết thanh điều chế được rồi, tạm thời không cần lo chuyện rắn độc cắn c-h-ế-t người nữa. Nhưng sức khỏe con bé quá yếu, trên người đủ vết thương từ nặng đến rất nặng… e là khó giữ được mạng.
Tôi nghe mà sầu não vô cùng, mặc dù tôi đã lường trước về chuyện sức khỏe của A Nhị nhưng khi nghe mẹ tôi nói như vậy, tôi vẫn thấy tinh thần xuống dốc không phanh. Hồng gia hứa với tôi sẽ bảo vệ A Nhị, mà đúng là anh ta có bảo vệ thật, bằng chứng là về chuyện điều chế huyết thanh trị cho A Nhị, tiền của đều là do Hồng gia bỏ ra. Nhưng vấn đề quan trọng ở đây lại không phải là tiền và quyền lực, bởi vì có núi tiền núi bạc cũng không chắc có thể giữ được mạng sống cho A Nhị. Hồng gia không nghèo, Hoàng gia cũng không nghèo, vậy mà A Nhị lại không rõ sống c-h-ế-t ra sao… đây rõ ràng là điều bất lực nhất của người giàu!
Thấy tôi im lặng, mẹ tôi lại tiếp tục lên tiếng, ý tứ của bà lúc này có chút bất mãn.
– Cái thằng bé Phúc Bảo gì đó, mẹ nghĩ con nên nói chuyện lại với Thế Nam đi, trong nhà để xảy ra chuyện phiền phức như vậy, mẹ thấy không được một chút nào. Con cũng là vì thằng nhóc đó mới bị thành ra thế này, vậy mà mẹ chồng con lại không thèm giải thích với nhà mình một câu. Mẹ chồng con làm vậy là không được, không có cái chuyện chủ mẫu bênh cháu bỏ dâu như vậy… bà ấy nghĩ nhà họ Hoàng mình là dòng họ bình thường hay sao?
Tôi biết mẹ tôi bất mãn, mà tôi cũng biết là nhà họ Hoàng đã bắt đầu nảy sinh bất mãn với thái độ của phủ Hạ về chuyện của Phúc Bảo. Cũng không phải mẹ chồng tôi không muốn giải thích, mà bà ấy là sợ khi nhắc đến chuyện này với nhà tôi sẽ khiến Hoàng gia ghét bỏ rồi lại gây sức ép đến tộc họ Hồng, bắt ép Thế Nam phải làm rõ ràng danh phận của Phúc Bảo. Là mẹ chồng tôi có nhờ tôi nói lại với người nhà, ý của bà ấy là muốn tôi lựa lời nói khéo một chút cho êm chuyện. Tôi cũng đã đồng ý với bà ấy như vậy, nhưng tôi lại chẳng thèm giải thích với nhà tôi một câu nào…
Tôi đây là đang muốn Hoàng gia bất mãn với Hồng gia phủ Hạ, càng bất mãn càng tốt, tôi còn muốn cả hai tộc họ “combat” nhau nữa cơ, ở đó mà nói khéo với chả êm chuyện…
Với lại, tại sao tôi phải nói đỡ cho con riêng của chồng? Tôi đã rất tử tế với mẹ con Hà Viên rồi, đây là do Hà Viên không biết dạy con chứ không phải là do tôi cố tình muốn gây sự. Đùa với tôi à, mẹ chồng tôi nghĩ tôi bị ngu sao, nghĩ tôi lắp não để cho đủ bộ phận mà không biết cách dùng sao?
Phúc Bảo mất tích, tìm đông tìm tây không tìm thấy… đột nhiên lúc tôi và A Nhị xảy ra chuyện thì lại tìm được thằng bé nấp ở trong vườn một cách thần kỳ. Âm mưu dương mưu rõ rành rành như vậy mà mẹ chồng tôi lại cố tình muốn xem như không có chuyện gì xảy ra sao? Buồn cười…
Tôi bảo rồi, đợi tôi ổn định trở về, tôi phải san bằng khu núi đá giả đó thì tôi mới vừa lòng. Với lại, trong chuyện lần này có phải là âm mưu của Hà Viên hay không… đợi tôi về rồi nói!
*
Hai mẹ con dìu dắt nhau xuống đến sảnh bệnh viện, vì có vệ sỹ bảo vệ nghiêm ngặt nên đặc biệt gây sự chú ý của mọi người xung quanh. Cũng may là tôi đã dặn vệ sỹ đừng quá phô trương mà vẫn còn ầm ĩ như thế, cỡ mà không dặn trước thì không biết còn ầm ĩ đến cỡ nào nữa!
Suốt dọc đường đi cứ bị người khác nhìn ngó bàn tán, tôi phiền muộn hết sức. Cứ tưởng xuống đến sảnh là sắp được sống như người bình thường thì đột nhiên lúc này… một nhân vật bất thường xuất hiện… khiến cho tôi ngỡ ngàng đến không biết phải đối mặt với anh ta ra sao…
Mẹ tôi cũng nhìn thấy được người nọ, bà kề tai tôi nói thật khẽ:
– Thiên Thiên… Hồng Vũ sao lại ở đây? Nó tới đón con xuất viện à? Sao mẹ không thấy Kim Ngọc?
Tai thì nghe mẹ hỏi, mắt thì bận rộn nhìn về phía trước… nhìn về hướng một người đàn ông ôm một bó bông to vật vã đang đứng nhìn tôi cười toe toét…
Điên rồi! Hồng Vũ bị điên rồi! Anh ta dám đến đón tôi, lại còn mua cả hoa… phen này Kim Ngọc sẽ g-i-ế-t anh ta chết… có khi còn g-i-ế-t cả tôi nữa không chừng…
Mẹ nó! Bông với chả hoa, lại còn là hoa hồng đỏ, bảo sao tôi và Hồng Vũ có duyên mà không phận. Kỳ này mà để Kim Ngọc hay tin chồng chị ấy đến bệnh viện đón tôi… khiếp thật… tôi không dám tưởng tượng tiếp nữa… tôi thật sự không muốn c-h-ế-t… ai đó cứu tôi với!

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (14 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN