Vợ Lớn Trở Về
Phần 32
Trong thang máy, tôi bận rộn chỉnh lại cổ áo cho Thế Nam, người đàn ông này vóc dáng đẹp thật, mặc áo sơ mi màu nào cũng không làm mất đi phong thái ngạo nghễ bất phàm của anh. Tính ra thì mắt chọn đàn ông của tôi cũng tốt lắm chứ, bằng chứng là nhan sắc này và với sức lực đêm qua… phải nói là tuyệt vời!
Thế Nam vịn nhẹ lấy eo tôi, anh cúi khẽ đầu, cười hỏi:
– Lại đang toan tính cái gì? Vẫn còn muốn sang tên nữa à?
Tôi ngước mắt nhìn anh, cũng không ngại ngùng gì mà tỏ ra thân mật nịnh nọt thêm chút nữa.
– Sang tên thì lúc nào em cũng muốn, nhưng mà từ nãy tới giờ, em là đang thầm cảm thán… không biết anh ăn cái gì mà lớn lên lại xuất chúng tới như vậy. Có ai nói với anh là anh rất đẹp trai chưa?
Hồng gia cười tới vui vẻ:
– Nghe rất nhiều, không còn ngạc nhiên nữa. Nhưng mà…
Sau hai chữ “nhưng mà” là ý ngập ngừng không chịu nói tiếp. Tôi có chút tò mò, liền nhướn mày lên nhìn anh, như kiểu sốt ruột bảo anh nhanh nói tiếp.
Thấy tôi đợi, Hồng gia cũng không làm mất thời gian, tay anh xoa nhẹ eo tôi, trầm thấp, nói:
– Không có gì… chỉ là anh thấy em… hình như khác trước kia rất nhiều…
Tôi nhíu mày, sao đang từ chuyện nọ lại xọ sang chuyện kia, nghĩ nghĩ, tôi mới vờ vịt hỏi:
– Khác chỗ nào? Em vẫn như vậy mà…
– Khác… là trước và sau khi em bị trận sốt kéo dài gần cả tháng kia…
Vừa nói Thế Nam vừa nhìn tôi, ánh mắt anh rất tĩnh, không chút gợn sóng nào, cũng không rõ được là anh đang nghi ngờ hay chỉ là vu vơ nói như vậy thôi…
Tôi nhìn anh, cố gắng bình thường nhất có thể, tôi cười nhạt, nửa thật nửa đùa, đáp:
– Ý anh muốn nói là em bị sốt đến hỏng não à? Bệnh như thế rất mệt, coi như là c-h-ế-t đi sống lại đấy.
Tới phiên Hồng gia nhướn mày nhìn tôi:
– Hửm? C-h-ế-t đi sống lại?
Tôi khản nhiên gật đầu, đáp như thật.
– Vâng, cái cảm giác đó… kinh khủng lắm… anh không hiểu được đâu.
Dứt câu, cửa thang máy cũng dần được mở ra, Hồng gia cũng không tiếp tục hỏi đến vấn đề đó nữa. Thoáng nghe qua thì thấy có vẻ như Hồng gia chỉ là hỏi vu vơ như thế thôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nhìn ra được là anh ấy… cố tình muốn hỏi như thế. Cũng không phải do tôi hay ho gì đâu, mà có thể là do tôi… đã quá hiểu tính tình của Hồng gia…
Nhưng mà cũng không sao, dù cho anh ấy có nghi ngờ, có điều tra đến từng chân tơ kẽ tóc của tôi thì cũng không thể nào phát hiện ra được chuyện… tôi đã từng c-h-ế-t đi sống lại. Có đôi khi sống bí ẩn một chút cũng là một cái gì đó rất đỗi hay ho, chứ sống thật quá, chân thành quá, kết quả nhận lại cũng chỉ toàn là những điều phũ phàng!
Sảnh lớn của Vạn Hồng có rất nhiều nhân viên đi đi lại lại, sự xuất hiện của tôi bên cạnh Hồng gia làm cho đại sảnh trở nên huyên náo hơn lạ thường. Tôi nhìn mọi người xung quanh đang trầm trồ to nhỏ về thân phận của tôi, có chút buồn cười, tôi kề khẽ tai Hồng gia, nói thầm.
– Sau này em sẽ chăm đến Vạn Hồng hơn, để khi anh cho em một nửa công ty, bọn họ sẽ không bỡ ngỡ.
Hồng gia cười lớn, ung dung khoác tay sau lưng tôi, thân mật cười đùa.
– Anh đồng ý. Em mà không thường xuyên đến đây, bọn họ kiểu gì cũng nghĩ anh nuôi bồ nhí bên ngoài. Bằng chứng là ánh mắt dò xét của nhân viên trong đại sảnh, da mặt anh dày cũng không chịu nổi hàng trăm ánh nhìn nghi ngờ như thế này đâu.
Ở kiếp trước tôi cũng hiếm khi xuất hiện ở Vạn Hồng, bởi vì tôi rất không có hứng thú với tài sản của Hồng gia, chỉ hứng thú duy nhất với con người của Hồng gia mà thôi. Bên ngoài mọi người đều biết Hồng gia có vợ, nhưng vợ anh ấy là ai… hoàn toàn là một bí ẩn…
Đưa tôi ra xe, Hồng gia phải trở vào trong làm việc, thông qua kính chiếu hậu của xe hơi, mãi tới khi xe đã chạy được một đoạn mà tôi vẫn còn nhìn thấy được thân ảnh sừng sững của Thế Nam đang mãi dõi theo. Thật ra là tôi vẫn đang rất mơ về cảm xúc hiện tại của mình, một nửa là khao khát muốn được đắm chìm vào cảm giác được yêu, một nửa lại luôn tỏ ra cảnh giác và sợ hãi với những thứ đáng sợ mà tôi đã từng trải qua…
Ở kiếp trước hay là kiếp này, Hồng gia vẫn luôn khiến cho tâm can tôi bị giày xéo như vậy… quả thật là có bản lĩnh!
*
Tình hình sức khỏe của cậu tôi vẫn như vậy, không tốt hơn mà chỉ có tệ thêm mỗi ngày. Trong khi đó cuộc sống hôn nhân của tôi và Hồng gia thì lại trái ngược, phải nói là cực kỳ cực kỳ tốt, ái ân tràn trề, thiếu điều cứ như là vợ chồng mới cưới ngày hôm qua vậy…
Nói chung thì bây giờ tôi sẽ không suy nghĩ sâu xa phức tạp nữa, ban đầu vốn định là sẽ ly hôn, ai có ngờ đến cuối cùng lại thành ra như thế này. Nếu ý Trời đã như vậy thì tôi cũng không ngăn cản cảm xúc của bản thân mình nữa. Chỉ là sống lại một kiếp, tâm tính tôi đã không còn cố chấp vào tình yêu với Thế Nam như trước đây. Có thể nói là bây giờ tôi sống theo chủ nghĩa… yêu được thì tốt, mà không yêu được thì cũng không vấn đề gì… tôi sẽ tự tìm niềm vui khác cho mình… thế cho nhẹ đầu!
A Tam nhận thấy tâm tình của tôi khá hơn trước đây, con bé ríu rít bưng đến một chén yến còn ấm vừa mới chưng xong. Đưa đến trước mặt tôi, con bé nói:
– Mợ ăn đi cho ấm, nhà bếp vừa mới chưng xong ấy ạ.
Tôi nhìn chén yến, hỏi khẽ.
– Sao hôm nay lại chưng yến, là bà muốn ăn à?
A Tam lắc đầu, con bé đáp:
– Dạ không ạ. Là do cô Viên cần dùng, vậy nên nhà bếp mới chưng thêm nhiều phần khác cho mợ và bà chủ.
– Ra là vậy…
A Tam lúc này đột nhiên nói tiếp, thần thái có vẻ bí mật lắm.
– Mợ… có chuyện này em thấy lạ lắm…
– Chuyện gì thế? Lại chuyện mấy chị em trong phủ đánh nhau à?
A Tam lắc đầu, con bé liền đáp:
– Dạ không, là chuyện có liên quan đến chị Nhị và cô Viên…
Nghe nhắc đến A Nhị, tôi khẽ nhếch mày, nghiêm giọng, hỏi:
– Nói mợ nghe xem nào.
A Tam là tai mắt của tôi ở phủ Hạ, thông tin của con bé đa phần rất chính xác, chưa làm tôi thất vọng lần nào.
– Dạo này sức khỏe của cô Viên không tốt lắm, em để ý là từ đợt nhìn thấy dòng chữ “A Nhị bị oan” là cô Viên bắt đầu đổ bệnh… thuốc thang suốt ngày. Em còn nghe chị B, là người thân cận của dú Cúc kể lại… chị B nói là ban đêm cô Viên ngủ hay gặp ác mộng lắm… chỉ gần đây thôi chứ trước giờ không có như vậy. Có khi ban ngày cũng bị sảng luôn đó mợ…
Tôi nhíu mày, nghiêm túc hỏi:
– Tin này có chính xác không?
A Tam gật đầu chắc nịch.
– Cực kỳ chính xác! Mợ cũng biết là em thương chị Nhị nhất mà, vậy nên kể từ lúc mợ kêu em âm thầm để ý hành tung của cô Viên là em chưa dám lơ là ngày nào. Thông tin mà em vừa nói cho mợ nghe đều là sự thật, tại vì mợ không gặp cô Viên đó, chứ nếu mợ gặp là mợ hết hồn liền… cô Viên xuống sắc dữ lắm.
Dừng chút, A Tam đột nhiên tỏ vẻ cực kỳ nghiêm trọng, con bé kề sát vào tai tôi, nói thầm từng chữ từng chữ một.
– Nhưng cái này mới là chuyện bất thường nhất nè mợ… là chính mắt em nhìn thấy cô Viên đưa cậu Bảo ra sau vườn vào đêm khuya thanh vắng… để đốt giấy tiền vàng mã. Mợ nghĩ đi, làm gì có người bình thường nào lại có hành động kỳ lạ như vậy… rõ ràng là có vấn đề. Hà Viên này… chắc chắn có liên quan đến cái c-h-ế-t của A Nhị… chắc chắn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!