Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ


Chương 11


Trước tiên là đến nhà Lý Nghị thay một bộ quần áo khác, chỉnh trang lại đầu tóc rồi mới về nhà dùng cơm tối. Đã một tháng không nhìn thấy con trai cưng, Trần Hải Linh trong lòng vô cùng cao hứng, nâng gương mặt đẹp trai của con lên mà có chút đau lòng, nói “Đã gầy mà lại còn đen đi nữa, có phải con không được ăn ngon không?”

“Không phải đâu, mỗi ngày đều được ăn ngon ngủ ngon, thỉnh thoảng lại sưởi nắng thôi”

“Con đúng là biết hưởng thụ, ra ngoài đi du lịch cũng không nói cho mẹ biết một tiếng, muốn làm mẹ lo lắng chết mới vừa lòng phải không”

Lâm Hạo Hi thả balo xuống ghế sopha ở phòng khách rồi ngồi xuống “Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, mẹ không cần phải lo lắng đâu”

Trần Hải Linh cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo Hi, bàn tay mang chiếc vòng ngọc xanh vỗ đùi Lâm Hạo Hi dịu dàng nói “Con dù có lớn đến mấy cũng là con trai của mẹ, có người làm mẹ nào mà không lo lắng cho con cả đời chứ”

Lâm Hạo Hi nhìn mẹ mình, chợt nhớ tới Tống Vũ Huy, có lẽ những ký ức về tình mẫu tử như thế này, cậu từ đó đến giờ chưa từng được trải qua.

Trần Hải Linh chợt nhớ ra điều gì đó “Lần này con đi du lịch với ai thế? Có phải là đi cùng bạn gái không?”

“Không có, con đi một mình”

“Chỉ đi có một mình mà con có thể ở bên ngoài ngốc lâu như vậy, mẹ không tin” Trần Hải Linh luôn luôn tin tưởng mình rất hiểu rõ soái nhi tử nhà mình, ở trường học có biết bao nhiêu là nữ sinh yêu thích như vậy, cho dù có bạn gái cũng là chuyện bình thường “Mau thành thật khai báo cho mẹ biết đi, hay là cho mẹ xem hình cũng được”

Lâm Hạo Hi nghiêng đầu lắc “Mẹ, thật sự là không có bạn gái mà”

Nói rồi hắn đứng lên, nhấc theo balô trên ghế sopha khoác lên vai “Con lên phòng cất đồ đây”

Trần Hải Linh cũng đứng lên theo hắn “Con mới vừa về, đi nghỉ một chút trước cái đã, đồ để mẹ thu dọn cẩn thận cho”

“Con tự mình làm được” Lâm Hạo Hi khoác balô đi về phòng mình.

Trần Hải Linh nhìn theo bóng lưng của con trai, cũng không nói gì nữa. Nhìn dáng vẻ của Lâm Hạo Hi xem chừng tâm trạng con trai đang không được tốt lắm.

Phòng riêng của Lâm Hạo Hi rất rộng, kéo rèm cửa sổ sang một bên là có thể nhìn thấy được tiểu cảnh quan sân vườn. Khu này đều là biệt thự , bên cạnh là công viên thành phố, đối diện là trung tâm thành phố và các khu thương mại, điều kiện sống vô cùng tốt.

Hắn nhìn căn phòng của mình, lại nghĩ tới phòng ở của Tống Vũ Huy, lúc không mở cửa thì trong phòng rất tối, chỉ có tia sáng xuyên qua từ những lỗ thủng trên vách tường, trong phòng chỉ có một cái giường, hai cái rương, bộ bàn ghế gỗ với một tủ đồ.

Ngả người nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, Lâm Hạo Hi lấy điện thoại mở ra album ảnh ra xem, những hình ảnh bên trong chủ yếu là mấy bức nông thôn, cảnh quan, hình mấy thứ thực phẩm và còn có ảnh chân dung của Tống Vũ Huy.

Thiếu niên trên màn hình gương mặt ngại ngùng nhìn vào camera, nở nụ cười thuần thiết, đôi mắt giống như mang màu xanh Phỉ Thúy, trong con ngươi có hàng vạn ngôi sao nhỏ đang phát ra tia sáng lấp lánh.

Cậu còn đang ở bên trong ngọn núi kia, cùng chốn đô thị phồn hoa cách thiên sơn vạn thủy, ở cái góc sơn thôn bị mọi người lãng quên. Chỉ có người dân ở thôn mới luôn nhớ, nhớ từng ngọn núi, từng con sông, từng mảnh ruộng đất.

Hiện giờ Tống Vũ Huy vừa mới lên núi chặt một bó củi về, hai ngày nữa cậu sẽ theo anh họ vào thành phố, không chừng năm sau cũng chưa thể về đây được nên muốn chặt thật nhiều củi chất đầy trong nhà kho để hai vị lão nhân gia không cần phải lên núi.

Cậu như thường ngày ở trong bếp, đem củi đã chặt cho vào trong bếp nhóm lửa. Trong bữa cơm, trên bàn ăn khôi phục lại những món bình thường, một đĩa gừng dầm trưa hôm nay còn lại, một đĩa măng chua xào tiêu, còn có một đĩa đậu hủ xào nấm.

Bữa ăn hôm đấy, Tống Vũ Huy không sao mở miệng nói chuyện nhiều một chút được, chờ gia gia nãi nãi tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ hết, cậu mới trở về phòng. Mở đèn trong phòng lên, ngồi ở mép giường, ngơ ngẩn nhìn bóng đèn ở phía bàn học, trên bàn thiếu đi một cái laptop, góc tường ít đi một cái vali. Từ trước đến giờ đã quen ở một mình, nhưng một ngày nào đó trong cuộc đời lại xuất hiện thêm một người đến làm bạn với mình, về sau khi chia xa, cảm giác ở một mình quen thuộc trước kia cũng không thể tìm lại được nữa.

Hai ngày sau xuất phát đến thành phố làm công, Tống Vũ Huy đem theo rất nhiều những đồ vật cần dùng tới, sợ lên đến đấy phải tốn tiền mua. Chăn bông và chiếu trong nhà đều đã cũ cả rồi, Tống nãi nãi nói “Chăn bông với chiếu đừng mang theo, đợi đến thành phố thì mua”

Tống Vũ Huy đem quần áo với giày mà Lâm Hạo Hi mua cho cất vào balo, hai bộ quần áo với giày đều vẫn còn mới tinh, bình thường làm việc nhà nông cậu tiếc không dám mặc.

Tống nãi nãi kéo Tống Vũ Cường đến bảo tới thành phố thì nhất định phải chăm sóc tốt cho em trai, đừng để em trai bị bắt nạt, nếu cậu gặp khó khăn nhất định phải giúp đỡ.

Dặn dò một thôi một hồi, Tống Vũ Cường chỉ gật đầu qua loa lấy lệ “Dạ biết rồi, biết rồi”

Tống Vũ Huy đi, Tống nãi nãi nhịn không được mà rơi chút nước mắt. Ngày trước học sơ trung, ngoại trừ một tuần năm ngày Tống Vũ Huy ở lại trường học, khoảng thời gian khác đều ở bên cạnh họ không rời đi đâu cả.

Thành phố Tống Vũ Cường đưa Tống Vũ Huy tới là thành phố D công nghiệp phát triển. Toàn bộ học sinh trường trung học của hắn đều được xếp vào nhà máy luyện kim này thực tập, chỗ làm là do nhà trường ký hợp đồng với doanh nghiệp, nhân tiện nhà trường có thể thu vào một ít tiền, lại có thể bổ sung một số lượng lớn lực lượng lao động giá rẻ.

Nhà xưởng chính đang không ngừng mở rộng quy mô, lượng tài nguyên nhân công hiện giờ không có cách nào bắt kịp mức tăng trưởng quy mô, vì thế để có thể vận hành sản xuất kinh doanh bình thường, nhà xưởng sẽ tuyển một số lượng lớn học sinh trong thời gian nghỉ hè, nhưng kỳ nghỉ hè kết thúc thì số học sinh đó cũng quay trở lại trường tiếp tục việc học tạo ra một chỗ trống lớn lượng lao động cần thiết.

Nghe người trong xưởng nói, nếu công nhân trong xưởng có thể giới thiệu được một người vào xưởng làm việc sẽ nhận được 100 đồng tiền môi giới.

Tống Vũ Cường mang theo Tống Vũ Huy vác hành lý lên trấn đi nhờ xe, chiếc xe máy cày cũ nát trên đường đi xóc nảy suốt hai giờ đồng hồ mới tới được thị trấn. Đến thị trấn mới đổi xe để đến thành phố D, thêm khoảng hai giờ đi xe nữa.

Đây là lần thứ hai Tống Vũ Huy đến thị trấn, ngồi trên xe nhìn ra bên ngoài, những nhà cao tầng tới mười mấy cái cửa sổ, trên đường mười mấy xe vận tải bánh xe to lớn di chuyển, cậu ngả người dựa vào cửa kính xe không nhịn được thích thú muốn xem thêm vài lần.

Tống Vũ Cường lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút vài hơi thỏa mãn, người phụ nữ ngồi phía trước ôm đứa con nhỏ nghiêng đầu qua một bên vẻ mặt khó chịu “Có thể đừng hút thuốc ở trên xe không, làm mọi người trong xe đều phải ngửi khói thuốc cả đấy”

Tống Vũ Cường nhanh mồm nói “Được được, tôi tắt liền đây”

Chờ người phụ nữ kia quay đầu đi, Tống Vũ Cường hai mắt trừng trừng dùng khẩu hình miệng hướng về phía người phụ nữ đó mắng mấy câu.

Tống Vũ Huy nhìn Tống Vũ Cường một chút, định nói gì đó nhưng rồi lại không nói ra, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh.

Đến bến xe ở thành phố D, chuyển sang đi xe bus công cộng, đi qua tám trạm là tới nhà xưởng.

Tống Vũ Cường tới nhà xưởng này nhiều lần, khu vực cửa nẻo ở đây đều quen thuộc, Tống Vũ Cường dẫn Tống Vũ Huy đến ký túc xá của công nhân. Ký túc xá của công nhân ở ngay bên cạnh nhà xưởng, thuận tiện đi làm. Ký túc xá này có điều kiện sống tương tự như ký túc xá trường trung học, một gian phòng nhỏ tám người ở, ngủ giường tầng.

Tống Vũ Cường để đồ đạc của Tống Vũ Huy để trên giường trong phòng ký túc xá “Đợi lát nữa xếp đồ sau, giờ cậu theo tôi đi gặp xưởng trưởng cái đã”

“Dạ” Tống Vũ Huy theo Tống Vũ Cường rời khỏi ký túc xá, qua một khu đất trống là đến văn phòng nhà xưởng, văn phòng gồm tám người phụ trách toàn bộ các công tác hậu cần của nhà xưởng.

Văn phòng xưởng trưởng ở sát vách, Tống Vũ Cường gõ cửa đi vào.

Vị xưởng trưởng đầu hói ngồi ở ghế sau bàn làm việc, bước tới trước mặt Tống Vũ Huy ưỡn bụng đánh giá một lượt, hỏi “Có mang theo chứng minh thư không?”

Tống Vũ Huy thành thật trả lời “Dạ chưa làm ạ”

“Mấy tuổi rồi?”

“Mười lăm”

Còn chưa tới mười sáu tuổi đã đi làm công nhân, nhưng nhà xưởng cũng không ít trường hợp công nhân chưa đủ tuổi lao động đến làm nên đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Xưởng trưởng bưng lên hớp một ly trà nóng “Ở trong xưởng làm việc, bất kể có ai hỏi cậu bao nhiêu tuổi, cậu nhất định phải nói là 18 nghe chưa”

Tống Vũ Huy không hiểu vì sao xưởng trưởng lại yêu cầu như vậy, Tống Vũ Huy ở bên cạnh kéo kéo áo cậu, ghé vào tai cậu nói nhỏ “Còn không mau gật đầu nhanh lên”

Tống Vũ Huy liền gật gật đầu “Dạ biết”

Xưởng trưởng đặt ly trà nóng xuống “Đầu tiên cậu cứ ở trong xưởng làm mấy việc vặt, chủ quản sẽ phân phó công việc cho cậu, còn về tiền lương thì, tháng đầu tiên cho cậu nhận 800 đồng, về sau nếu biểu hiện tốt thì sẽ tăng lương”

Ở trong mắt Tống Vũ Huy, tiền lương một tháng 800 đồng là rất cao, đủ để ở nhà tiêu dùng trong nửa năm lận. Cậu vô cùng phấn khởi mà đáp ứng “Dạ dạ, cám ơn xưởng trưởng”

“Được rồi, nếu như không có gì thì ngày mai bắt đầu đi làm, trước khi làm thì tới đây lấy công bài”

“Dạ biết”

Tống Vũ Huy rời khỏi văn phòng, Tống Vũ Cường một tay hút điếu thuốc, một tay đặt trong túi quần jean nói “Ở trong xưởng làm việc đừng có đi lung tung, mắc công cậu có chuyện, bà nội lại lột da tôi ra nữa”

“Dạ em biết rồi”

Trở lại ký túc xá công nhân, Tống Vũ Huy dọn dẹp lại giường chiếu. Lúc đó mới biết Tống Vũ Cường không ở cùng phòng với mình, anh ta cùng bạn đồng học trước đây ở chung.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN