Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
Chương 87: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không có, chú không biết, chú không biết gì cả.” Sắc mặt của Lăng Vận Thành vàng vọt, đã sớm chột dạ đến xụi lơ trên mặt đất.
“Chồng ơi, chúng ta không có làm gì cả, sợ cái gì?” Hàn Tuệ đứng ra, hung hăng mở to mắt nhìn Lăng Vận Thành, cười nói: “A Viễn, mặc dù con không có cưới Y Y, nhưng mà dù sao vẫn có tình cảm, Vận Thành nhà dì là chú của Y Y, làm sao có thể hại cả nhà bọn họ được?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chú sẽ không hại một nhà anh hai chị dâu, đứa bé Y Y kia là chú nhìn nó lớn lên.” Lăng Vận Thành hoảng hốt gật đầu, trong lòng đã sớm trở nên rối loạn.
“Con muốn nghe lời nói thật.” Lục Tử Viễn nói từng câu từng chữ, giọng nói lạnh lùng. Khuôn mặt vốn luôn nhu hòa cũng từ từ trở nên sắc bén, “Các người chỉ có một cơ hội.”
Trong tay của anh cầm một cây súng lục màu đen, chỉa vào giữa mi tâm của Lăng Vận Thành, “Chú Lăng, nói sai rồi sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Súng, súng, súng…..” Lăng Vận Thành nhìn thấy súng, càng run rẩy không ngừng.
“Đừng, đừng giết anh ấy.” Hàn Tuệ cũng bị dọa sợ.
“Nói thật.” Lục Tử Viễn lạnh lùng nói.
“Thật, nói thật, nói thật.” Lăng Vận Thành gần như choáng váng, ngơ ngác lặp lại hai chữ này, run rẩy hồi lâu, bỗng nhiên xụi lơ trên sàn nhà, run rẩy nói: “Cái bảo hiểm đó, bảo hiểm của một nhà anh hai là do tôi mua, thắng xe cũng là do tôi….. Do tôi động tay động chân.”
“Là do tôi bị tiền mê hoặc đầu óc, mới làm ra chuyện như vậy, tôi không phải là người, tôi đã làm hại anh trai ruột của mình……” Đôi mắt của Lăng Vận Thành ửng đỏ, một bàn tay lại một bàn tay rơi vào mặt mình, trong lòng cực kỳ hối hận.
“Nhưng mà, tôi cũng không muốn như vậy….. Tôi cũng không muốn…..” Hắn khóc nức nở, thân thể mập mạp không ngừng run rẩy.
“Là do anh trai không tốt, anh ấy ép tôi. Tôi đánh bài thua năm trăm ngàn, nếu như trả không đúng thời hạn, bọn họ sẽ chặt tay chân của tôi, nhưng mà, nhưng mà tôi không có nhiều tiền như vậy. Tôi đã thương lượng với anh trai, anh ấy rất tức giận, kêu tôi tự giải quyết.”
Hắn thật sự là bất đắc dĩ, suy nghĩ rất lâu, mới quyết định xuống tay.
Đêm đó, hắn ở trước mặt anh trai của mình thề non hẹn biển, dựa vào kỹ thuật sửa xe hắn học được lúc còn chơi xe, lừa lấy chìa khóa xe từ trong tay của anh trai, hắn rất quen thuộc với chiếc xe, chẳng qua là tùy tiện động một chút tay chân.
Lúc ấy hắn không bận tâm những thứ khác, chỉ là muốn, muốn lấy được số tiền bảo hiểm kia, hơn nữa thừa kế tài sản của Lăng gia, hắn có thể trả sạch khoản nợ rồi.
“Chồng, thật sự là anh sao?” Hàn Tuệ hét lên, mở to mắt, không thể tin nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình, bỗng nhiên lắc đầu nói: “Không thể nào, lá gan của anh nhỏ như vậy, làm sao có thể hại một nhà anh hai, anh có phải là bị hù đến choáng váng rồi hay không, có phải hay không?” Bà đưa tay, tát hai cái lên mặt của Lăng Vận Thành, “Mau nói với bọn họ, không phải là do anh làm, anh sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Là tôi, là tôi, thật sự là tôi, tôi là tội nhân.” Lăng Vận Thành khóc lớn, chảy nước mắt, chuyện này không còn cách nào bù đắp lại được nữa, “Tôi không nên bị tiền mê hoặc, không nên đi đánh bài.”
“A Viễn, con đừng so đo với chú Lăng, ông ấy cũng không phải cố ý, con tha cho ông ấy đi.” Hàn Tuệ xông lại, gắt gao nắm lấy ống tay áo của Lục Tử Viễn, cầu xin: “Con đừng giết ông ấy, Lăng gia chỉ còn lại một mình ông ấy, nếu như con giết ông ấy, Lăng gia có thể sẽ tuyệt hậu. Cho dù là ông ấy làm ra lỗi lớn hơn nữa, ông ấy cũng là chú của Y Y, con nể mặt Y Y, đừng giết ông ấy.”
Sắc mặt của Lục Tử Viễn trầm xuống, nhắm mắt lại, nếu như không phải là do Lăng Vận Thành, anh và Y Y, làm sao lại đi tới bước đường này, coi như là mặt đối mặt với cô, cô cũng không nhớ ra anh.
Anh nên giết chết Lăng Vận Thành mới đúng.
Nhưng mà…..
“Các người đi đi!” Anh nhắm mắt, không hề nhìn vợ chồng Lăng gia, anh sợ mình nhìn nữa sẽ thay đổi ý định.
“Cám ơn, cám ơn.” Hàn Tuệ gật đầu, cảm động đến rơi nước mắt, đỡ Lăng Vận Thành đã hoàn toàn không còn nghe theo sai khiến đứng dậy, “Đi, chúng ta đi nhanh lên!”
“Cầm tiền đi!” Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên lên tiếng.
Vệ sĩ bước tới, nhanh chóng bỏ toàn bộ số tiền vào bên trong cái rương da, sau đó giao rương da cho Hàn Tuệ: “Đây là thứ bà nên có.”
Trong mắt của Hàn Tuệ lộ ra sự mừng rỡ, do dự một lúc, lập tức cầm rương da nặng trịch, đỡ Lăng Vận Thành nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Anh để cho bọn họ mang theo tiền, anh có
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!