Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
Chương 93: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bận rộn trong phòng bếp suốt ba tiếng đồng hồ, sau khi bụng của hai đứa trẻ đã kêu ùng ục nhiều lần, cuối cùng Ninh Noãn Dương cũng bưng thức ăn lên bàn.
Bắp nướng, cá rán cà chua, canh gà, đậu hủ, bốn món ăn đơn giản như vậy, cô lại bận rộn tận ba tiếng đồng hồ.
Bốn chén cơm trắng được để lên bàn, ứng với yêu cầu của hai tiểu quỷ, Đỗ Ngự Đình cố ý đi mua một bốn chén đũa gia đình, mỗi cái chén đều có hình vẽ phù hợp, có ba, mẹ, anh trai, em gái.
Đỗ Thần Duệ chơi đùa trong tay, cười tới miệng chưa từng khép lại, bé có mẹ, hơn nữa ba cũng thích bé. Thậm chí ba còn mua cho bé một con người máy biến hình, thật ra thì loại người máy như vậy, bé đã không chơi từ lâu, nhưng mà bởi vì người máy là do ba mua cho, bé lại yêu thích không buông tay.
“Ăn cơm thôi!” Nụ cười đã lâu không thấy lại xuất hiện trên mặt của Đỗ Ngự Đình, đã lâu rồi phòng bếp của Đỗ gia không có náo nhiệt như vậy.
“Bắt đầu—–” Ninh Noãn Dương hét lên, ba cha con cầm đôi đũa, giành nhau ở trên bàn.
Chỉ có Đỗ Ngự Đình và Đỗ Thần Duệ là thật sự vui vẻ ăn, Đỗ Vũ Sa chẳng qua chỉ là vui vẻ tranh giành, thật ra thì không có ăn món ăn, món ăn của mẹ làm, thật sự không thể ăn, điểm này bé đã lĩnh ngộ đầy đủ, “Ba, ăn ngon không?” Bé đồng tình nhìn ba đang ăn như hổ đói, dáng vẻ của ba hình như là rất đói, món đậu hủ kia hoàn toàn không có muối, có lẽ ba thích ăn món ăn không có mùi vị.
“Ăn rất ngon!” Đỗ Ngự Đình ăn từng ngụm cơm, lại gắp một khối đậu hủ bỏ vào miệng. Cho dù là món ăn đơn giản như vậy, cũng hơn cả sơn hào hải vị, bởi vì những món ăn này đều là do cô làm, đều là do cô tự tay làm.
“Ba thật đáng thương.” Đỗ Vũ Sa khẽ thì thầm, suy yếu ăn cơm. Nhất định là ba sợ cái tát của mẹ, cho nên mới nhắm mắt khen ngợi những món ăn này.
Ba quá kém rồi!
“Thật sự là ăn rất ngon!” Không chỉ có Đỗ Ngự Đình, ngay cả Đỗ Thần Duệ cũng ăn đến ngon miệng, từ trước tới nay bé ăn không nhiều lắm, nhưng mà hôm nay lại ăn đến hai chén cơm, còn ăn rất nhiều món ăn, “Mẹ, sau này mỗi ngày mẹ đều nấu cơm cho con ăn, có được không?” Bé chớp mắt, đáng thương nhìn mẹ của mình.
Mỗi ngày đều ăn cơm của mẹ làm, mỗi ngày bé đều có thể khoe khoang với những người bạn nhỏ khác trong nhà trẻ.
Ninh Noãn Dương còn chưa trả lời, liền nghe Đỗ Ngự Đình nói: “Không được, trong nhà có đầu bếp.” Tiểu tử thúi này, lại dám kêu vợ của anh nấu cơm, ngứa mông rồi phải không?
Đỗ Thần Duệ không nói gì thêm, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất, “Dạ, con biết rồi.”
“Đỗ — Ngự — Đình ——” Nhìn thấy con trai chịu ủy khuất, mặt của Ninh Noãn Dương liền biến sắc, cắn răng nghiến lợi nhìn Đỗ Ngự Đình, tay trực tiếp nhéo lỗ tai của anh, “Ai cho anh bắt nạt con của em?” Khoảng thời gian cô không có ở đây, con trai đáng thương của cô không biết đã chịu bao nhiêu ủy khuất.
“Ui da —— Anh không có, không có.” Đỗ Ngự Đình bị nhéo lỗ tai, đau đến hét lên: “Noãn Noãn, buông tay, mau buông tay.” Anh không sợ mất mặt trước mặt của bọn nhỏ, chỉ sợ cô tức giận không tốt cho thân thể.
“Hừ ——” Ninh Noãn Dương buông tay, lấy đi toàn bộ thức ăn trước mặt của Đỗ Ngự Đình, tức giận nói: “Người bắt nạt con trai của em, không cho người đó ăn thức ăn em làm.”
Đỗ Ngự Đình dở khóc dở cười nhìn cái bàn trống rỗng trước mặt mình, khẩn cầu: “Noãn Noãn, anh sai rồi, đừng tức giận, sau này anh sẽ sửa đổi.”
“Hừ ——”
“Noãn Noãn!”
Hai đứa trẻ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!