Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
Chương 98: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tử Viễn chính thức ở trong Đỗ gia, hơn nữa còn đi theo Ninh Noãn Dương như hình với bóng, bất cứ lúc nào Đỗ Ngự Đình ôm hôn Ninh Noãn Dương đều ló đầu ra, Đỗ Ngự Đình đã nín giận đầy bụng không có chỗ nào phát ra.
Này không, sáng sớm Đỗ Ngự Đình thật vất vả mới có cơ hội ngăn vợ thân yêu ở vách tường, chơi trò hôn hôn sờ sờ.
“Cục cưng, chỉ hôn một cái, một cái là được rồi.” Đỗ đại thiếu bắt đầu đè ép người ở bên tường, vểnh môi tới gần cô, “Chỉ muốn một cái là được rồi!”
Miệng một cái.
Cổ một cái.
Sau đó lại là……
“Anh nói chỉ hôn một cái!” Hai tay của Ninh Noãn Dương gắt gao ngăn lồng ngực của người đàn ông không ngừng đến gần, bị hô hấp nóng rực của anh làm cho cả người có cái gì đó không đúng.
“Chỉ có một cái mà.” Đỗ Ngự Đình cong môi cười, cực kỳ yêu thích bộ dáng tiểu bạch thỏ này của cô, “Mỗi một chỗ hôn một cái.” Anh cười xấu xa cầm lấy ngón tay mềm mại của cô, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng gặm cắn.
Này giống như món ăn ngon nhất trên thế giới, lưỡi của anh nóng mềm mại, tỉ mỉ quấn quanh đầu ngón tay của cô, vẻ mặt dịu dàng.
“Không cần, sẽ bị người khác nhìn thấy.” Bị cảm giác kỳ lạ làm cho trái tim đập loạn, Ninh Noãn Dương khẽ kháng nghị: “Không cần.” Cô còn nhớ rõ Lục Tử Viễn và hai tiểu quỷ còn ở nhà, ngộ nhỡ bị nhìn thấy cô nên giải thích như thế nào.
“Sẽ không, bây giờ còn sớm như vậy.” Đỗ Ngự Đình làm sao chịu dễ dàng bỏ qua tiểu dê béo dâng tới miệng như vậy, đương nhiên là trực tiếp áp dụng thủ đoạn cưỡng chế, chặn miệng của cô, hai tay không ngừng lôi kéo quần áo cản trở.
“Không muốn ——”
“Đỗ thiếu nhã hứng thật tốt!” Một giọng nói như ma quỷ nguyền rủa truyền đến.
Đỗ Ngự Đình ngừng lại, thiếu chút nữa làm ra tật xấu nào đó, “Anh ——” Anh lúng túng giơ tay lên, mặc quần áo cho cô, bản thân thì đứng che trước mặt của cô, “Mắc mớ gì tới anh? Đây là vợ của tôi, đang ở trong nhà của tôi!”
Ninh Noãn Dương ngượng đỏ mặt, chôn mặt trong ngực của Đỗ Ngự Đình, hoàn toàn không dám ngẩng đầu, đều do anh, đã nói không nên ở chỗ này. Bây giờ thì tốt rồi, bị Lục Tử Viễn nhìn thấy, rất xấu hổ nha!
“Dĩ nhiên là không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn nói với Đỗ thiếu, sáng sớm đừng ở chỗ này diễn cảnh cung xuân, hành lang này bất cứ khi nào cũng có người giúp việc đi qua, anh dĩ nhiên không bận tâm người ta sẽ nhìn thấy, nhưng mà anh nên chú ý Noãn Noãn một chút!” Lục Tử Viễn cười như không cười, so với năm năm trước, anh ta ít đi vẻ ôn hòa và nhiều thêm vẻ lưu manh.
Anh ta cười, rõ ràng còn chưa tới đáy mắt, hai tay nắm chặt thành quyền để ở trong túi quần, rõ ràng là cố thuyết phục mình hết lần này tới lần khác, lần này tới đây chẳng qua là muốn xem cô sống có tốt hay không. Nhưng mà khi tận mắt nhìn thấy hình ảnh này, trái tim của anh đau đến chết đi sống lại.
Lông mi dày khẽ cụp xuống, che giấu cảm xúc ở đáy mắt, anh hài hước cười nói: “Nếu như cảm thấy thời gian buổi tối không đủ, hai người có thể trở về phòng tha hồ tận hưởng, Tiểu Đậu Sa và Tiểu Duệ giao cho tôi là được rồi, nói thế nào bọn họ cũng gọi tôi một tiếng ba.”
Vừa nghe lời này, Đỗ Ngự Đình liền nổi trận lôi đình, giận dữ hét lên: “Lục Tử Viễn, Tiểu Đậu Sa và Tiểu Duệ là con của tôi, không cho bọn họ gọi anh là ba.”
“Ba Lục ——”
“Ba Lục ——”
“Éc?”
Hai tiểu quỷ mặc áo ngủ đạp dép nhung, uể oải nhào vào ngực của Lục Tử Viễn, “Ba Lục, ôm!”
“Được, ba Lục ôm!” Lục Tử Viễn cười đắc ý, khom lưng ôm lấy hai tiểu quỷ làm cho người ta thương yêu.
“Moa ~”
“Moa ~”
Hai người mỗi người một nụ hôn, hôn đến trên mặt của Lục Tử Viễn đều là nước miếng.
“Không được gọi anh ta là ba Lục.” Đỗ Ngự Đình bị chọc tức, nổi giận đùng đùng bước tới, một tay cướp lấy hai đứa trẻ, gắt gao kẹp chặt ở trong ngực, tức
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!