Vợ ngọt - ◙ Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
531


Vợ ngọt


◙ Chương 19


Giản Tích nhanh chóng buông anh ra, sắc mặt đỏ như ánh nắng ban mai. 

 

Hạ Nhiên hiển nhiên vẫn còn chưa kịp hồi hồn, vài giây sau: “Con bà nó!” – Anh chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp, anh bị cưỡng hôn rồi!”

 

“…” – Lúc này bao nhiêu lúng túng, mất tự nhiên bị tiếng hét này của anh làm vơi đi bớt phần nào, Giản Tích cũng thanh tĩnh lại: “Cưỡng hôn anh thì sao chứ, làm bạn trai rồi còn không để cho người ta hôn à?”

 

“Nhường một chút, em chết à.” – Hạ Nhiên ôm lấy hông cô, dùng sức để cô dán sát lên người mình: “Như vậy là phạm quy đó bác sĩ Giản ơi, không được, anh phải hôn lại mới công bằng.”

 

Bao nhiêu lời kháng nghị chưa kịp thốt ra thì đã bị nhấn chìm trong môi và răng của Hạ Nhiên. 

 

Cũng cùng là lưỡi, nhưng có lực hơn cô rất nhiều, Giản Tích buông vũ phí đầu hàng, để anh hoàn toàn làm chủ tiết tấu trận hôn môi đó.

 

Hạ Nhiên hôn đầy gợi tình, vài giây mà thôi, cũng đủ trầm luân.

 

Khi cô được buông ra, Giản Tích thở gấp không thôi, sắc mặt Hạ Nhiên cũng mất tự nhiên vài phần, ôm vai cô kéo về phía trước.

 

Giản Tích vóc dáng cũng cao, nhưng cả người lại mềm mại nhỏ nhắn, làm lòng bàn tay của Hạ Nhiên như có lửa đốt.

 

“Anh.” – Giản Tích do dự một phen, không biết mở miệng thế nào.

 

Hạ Nhiên dứt khoát thừa nhận: “Đúng, anh cứng rồi.”

 

“…”

 

“Loại tình huống này mà không cứng thì không phải đàn ông!”

 

“….”

 

Lúc này nói cái gì cũng đều dư thừa, Giản Tích cô gắng làm giọng điệu của mình trở lại bình tĩnh nhất có thể: “Trễ rồi, về thôi.”

 

“Về nhà em hay về nhà anh?” – Hạ Nhiên hỏi.

Người đàn ông này có thể đừng gài hàng bằng mấy từ ngữ không biết xấu hổ như vậy không hả? Giản Tích cô mới không mắc lừa: “Về bệnh viện làm việc.” 

 

Hạ Nhiên cười thật khẽ: “Nói thật, bộ dạng lúc em mặc áo blouse trắng đặc biệt xinh đẹp.”

 

Giản Tích: “Đẹp nhiều lắm không?” 

 

“Đẹp đến nỗi chỉ nhìn thôi mà anh đã ‘cứng’!”

 

“…”- Giản Tích theo không kịp khí chất lưu manh thay đổi xoành xoạch của anh, quyết định im lặng là vàng. 

 

Hai người quay về đường cũ lấy xe, lúc Giản Tích cúi đầu thì vụng trộm liếc một cái, nghĩ rằng, “Dù em không mặc áo blouse bác sĩ, anh cũng cứng mà.”

 

Rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc mô tô mới của anh.

 

Hạ Nhiên đội mũ bảo hiểm lên cho Giản Tích, lại đem vài sợi tóc còn vương bên trán của cô vén ra sau tai, “Mũ này là anh mới mua, cố ý chọn một cái màu hồng nhạt cho em, thích không?”

 

“Không thích!” – Giản Tích đáp rõ ràng: “Em đã hai mươi sáu rồi, không còn là mấy em gái nhỏ lãng mạn thích hường phấn đâu.”

 

“Chậc.” – Cô gái chết tiệt này: “Khen anh một câu không được à?”

 

“Không được, anh đã ngang ngạnh như ông trời con rồi.”Giản Tích hất cằm lên: “Khen vài câu nữa, chẳng phải là sẽ bay lên cung trăng ở luôn sao.”

 

Hạ Nhiên cười mắng: “Bé cưng đanh đá quá, nhưng mà đầu lưỡi của em lại mềm.”

 

Giản Tích đúng là tâm phục khẩu phục, người đàn ông này đúng là có bản lĩnh, có thể nói ra những lời nói lưu manh một cách trơn tru mà không hề biết ngượng.

 

Hạ Nhiên sải chân dài một bước phóng lên xe, sau đó mang mũ bảo hiểm: “Ngồi chắc chưa?”

 

Giản Tích gật đầu: “Xong rồi!”

 

Anh đạp mạnh chân ga, động cơ xe gầm rú lên rồi mạnh mẽ lao vút đi, cả người ngồi trên nó cũng rung theo từng nhịp, xe chạy ngược chiều gió làm cho từng cơn gió cứ thế bao trọn cơ thể không khỏi làm con người ta cảm thấy hưng phấn. Giản Tích đem hai tay vòng trên thắt lưng Hạ Nhiên, gió dù có mạnh, nhưng cũng không thể thổi tan được hương vị đặc biệt trên người anh.

 

Bọn họ theo đường Hoài Hải tiếp tục chạy về hướng đông, gào thét như cuồng phong lướt qua khu phồn hoa đầy nhộn nhịp.

 

Khí trời thì lạnh, mặt trời cũng đang tìm đường về nhà, hơi thở ấm áp và người đàn ông trước mặt này là chân thật.

 

Giản Tích càng ôm anh chặt hơn, Hạ Nhiên thoáng nghiêng đầu, thanh âm trong không khí khẽ vang trên đỉnh đầu cô, “Mẹ kiếp, ôm chặt như vậy, em muốn bẻ gãy eo anh đúng không?”

 

Không thèm quan tâm, Giản Triết giống như một con cá bám chặt lên người phía trước, dán cứng ngắc trên lưng Hạ Nhiên.

 

Gặp đèn đỏ, chiếc mô tô hoang dã đen nhánh ở giữa một đám xe hơi cực kỳ hút ánh mắt của người khác. Hạ Nhiên chống một chân, đẩy kính che của mũ bảo hiểm lên, quay đầu hướng Giản Tích nói: “Ôm chặt hơn chút nữa đi.”

 

Giản Tích: “Vì sao?”

 

“Ông đây thích.”

 

“…” Giản Tích bị câu nói đó làm bật cười, đưa tay hướng vai anh dùng sức đấm một cái, “Sao anh thích lắm thứ thế.”

 

Thời gian chờ đèn đỏ này rất dài, Hạ Nhiên tháo bao tay da ra, nắm lấy tay cô bao bọc ở trong lòng bàn tay anh, “Mềm như vậy, tay em không có xương à?”

 

Cảm xúc ấm áp bao vây đến từng đầu ngón tay, nhưng ở nơi phố xá sầm uất thế này, Giản Tích có chút ngượng ngùng.

 

“Tránh cái gì mà tránh, muốn thi kéo co với anh à?” Hạ Nhiên bất mãn, “Tay đã lạnh muốn đóng băng rồi này, đừng nhúc nhích, để anh ủ ấm, ủ ấm cho ha.”

 

Xe máy xen kẽ ở hai làn đường, bên trái là một chiếc xe tư nhân, bên phải phía sau là chiếc xe MPV chuyên dụng loại lớn. Và người ngồi trên chiếc MPV ấy mắt sắp trợn trắng lên rồi Đào Tinh Lai xoa mắt rồi lại xoa mắt lần nữa, “Mẹ ơi! Đó là chị của mình đúng không?”

 

Cậu nhanh chóng áp mặt vào trên cửa sổ, xác định một lần rồi lại một lần, “Mẹ kiếp, đúng là chị mình sao?!”

Giỏi lắm, hai người đi cùng một chiếc xe gắn máy, còn thân mật như vậy, rất ngang tàng! 

 

Đào Tinh Lai nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm gọi một dãy số, thấy Giản Tích làm một loạt động tác kiểm tra điện thoại, Đào Tinh Lai nôn nóng đợi câu trả lời, nên chăm chú lắng nghe tiếng vọng từ đầu bên kia điện thoại!

 

“Thực xin lỗi, mời bạn vui lòng gọi lại sau.”

 

Giản Tích trực tiếp ngắt máy, không nhận.

 

Đào Tinh Lai lại càng hăng máu hơn, nhanh chóng gửi một tin nhắn đầy hăm dọa qua – –

 

[Đêm nay dám ngắt điện thoại của Ảnh đế! Giỏi quá phỏng? Sáng mai em sẽ đến Thành ủy tìm Giản Thị trưởng khiếu nại.]

 

Đến cửa khu chưng cư, sau khi xuống xe, Giản Tích mới nhìn thấy tin nhắn mà Đào Tinh Lai gửi tới. 

 

Cô nhịn không được bật cười thành tiếng, “Điên.”

 

Hạ Nhiên đang dừng xe, nghe thấy thế, khẽ nhíu mày, “Lại mắng anh?”

 

Giản Tích nhanh chóng giải thích, “Không có đâu, là nói em trai em.”

 

“Làm trong giới giải trí?”

 

“Đúng, chơi cho vui thôi.”

 

“Giới tính của trai em có phải hơi có gì đó không??” Hạ Nhiên hỏi thẳng, “Bộ dạng cậu ấy còn xinh hơn con gái nữa.”

 

Giản Tích hoàn toàn nở nụ cười, “Nó không phải gay đâu! Thẳng hơn thước đo đó.”

 

Nói xong, mở điện thoại gọi lại cho Đào Tinh Lai, bên kia bắt máy nhanh như điện:

 

“Chúa ơi, chị, chị đang yêu phải không, nhưng yêu thì yêu, sao lại ngắt điện thoại của em, chị không cảm thấy đau lòng sao?”

 

Giản Tích một tay vòng thắt lưng, đá hòn đá nhỏ trên đường cười nói: “Không hề.”

 

Đào Tinh Lai: “Em không muốn nói chuyện với người phụ nữ không có nhân tính này nữa, nhưng nếu chị muốn giải thích chuyện trên xe gắn máy lúc nãy, thì em miễn cưỡng nghe một chút.”

 

Giản Tích sắp chết vì cười mất, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Nhiên đang dựa vào bên cạnh xe cúi đầu đốt điếu thuốc, ánh lửa chợt lóe, giống như vì sao, lại giống như hư ảo.

 

“Tinh Lai, chị rất thích anh ấy.”

 

Âm thanh của Giản Tích nhẹ nhàng như đóa hoa vừa bị làn gió cuốn rời cành, Đào Tinh Lai nghe câu nói đó, cảm thấy muốn khóc: “Thích nhiều bao nhiêu? So với em thì sao? Có phải kém xa như từ mặt đất đến thiên đàng không?”

 

Giản Tích nhẹ giọng cười cười, mắng khẽ, “Ba hoa.”

 

“Vóc dáng mạnh mẽ, nhưng hành động thì ngông nghênh quá, ở trên xe gắn máy mà dám giở trò dê xồm với chị, bây giờ trong thành phố không phải là tháng tuyên truyền lối sống văn hóa lành mạnh sao? Hai người các người tội lỗi chồng chất, dám đi ngược lại với chỉ thị của ngài Giản!”

 

Đào Tinh Lai bắt đầu luyên thuyên không dứt, “Em không cần biết, em muốn anh ta mời em ăn cơm, nếu mời em ăn cơm em sẽ không kiện anh ấy.”

 

“Rồi, để chị hỏi lại.” Giản Tích vừa nói vừa đi về phía Hạ Nhiên.

 

“Tuy nhiên phải đăng kí lịch hẹn trước nhá, vì hiện tại lịch làm việc của em đầy hết rồi.” Đào Tinh Lai bắt đầu tự cao.

 

Nói điện thoại xong, Hạ Nhiên cũng dụi tắt điếu thuốc mới hút được một nửa.

 

Giản Tích quơ quơ di động, “Vừa rồi ở trên đường, bị em trai em thấy được.”

 

Hạ Nhiên gật đầu, “Ngày mai hẹn nó làm vài ly.”

 

“Nó vẫn còn là con nít, đừng dạy hư nó.” Giản Tích khẽ mím môi, nói: “Thời gian không còn sớm, anh cũng trở về đi.”

 

“Đuổi anh?” Hạ Nhiên như cười như không, “Không mời anh lên nhà ngồi một chút à?”

 

Giản Tích nhìn anh.

 

Hạ Nhiên đột nhiên đem mặt dán sát đếnnhỏ giọng nói: “Bác sĩ Giản, anh sợ tối lắm!”

 

Ánh mắt Giản Tích cong cong, nương theo ánh sáng của trăng đêm, như mây như khói.

 

“Cũng được, ” Cô nói: “Vậy anh đi lên ngồi một chút nha.”

 

Hạ Nhiên chững lại hai giây, cười rộ lên, “Gan lớn gớm!”

 

Giản Tích trong lòng nắm chắc, bắt đầu khiêu khích, “Thế nào, có dám hay không?”

 

“Không dám.” Hạ Nhiên rất biết cho cô thể diện, chịu thua cô, “Anh sợ em có âm mưu quấy rối anh.”

 

Giản Tích cũng nở nụ cười, “Cũng biết sợ.”

 

“Nếu là em thì sợ một chút cũng chẳng sao.” Hạ Nhiên sờ sờ đầu của cô, “Bên ngoài lạnh lắm, đi lên đi.”

 

Giống là một loại ăn ý, Giản Tích dám chắc chắc rằng, Hạ Nhiên tuy rằng thoạt nhìn có vẻ thuộc type người sống phóng đãng bất cần, nhưng phẩm chất nội tâm anh rất kiên định vững vàng.

 

“Vậy, ngày mai gặp.” Giản Tích thì thầm.

 

“Được, ngày mai gặp.” Hạ Nhiên phất phất tay, một lần nữa sải bước lên xe máy.

 

Khoảng cách giữa hai người bắt đầu kéo dài từng chút, từng chút, nhưng ở trong mắt nhau, đối phương lại bắt mắt giống như ánh sáng giữa màn đêm.

 

“Giản Tích.” Hạ Nhiên gọi cô lại, “Ngày mai mấy giờ em…”

 

“Năm giờ rưỡi em tan tầm.” Giản Tích như tiên tri, trả lời câu hỏi còn chưa nói hết củaanh. 

 

Ánh mắt của cô sáng ngời trong vắt, “Anh tới đón em tan tầm sao? Em không lái xe được không?”

 

Mặt Hạ Nhiên buông lỏng, ” Được.”

 

– – –

 

Đưa Giản Tích về nhà xong, lúc Hạ Nhiên về nhà mình đã gần mười hai giờ.

 

Bà ngoại để cửa chờ anh, vừa thấy người trở về lại bắt đầu lầm bầm, “Thằng nhóc này, cả ngày cứ chạy ngoài đường. Về trễ như vậy, lần sau bà khóa cửa cho cháu ở ngoài đường luôn.”

 

Hạ Nhiên dường như đã quen với thói quen niệm kinh như Đường Tăng này rồi, “Có người bà nào lại cố chấp như bà sao, đem cháu trai của mình đuổi ra khỏi cửa giữa đêm hôm giá rét như vậy à.”

 

“Thằng nhóc xấu xa, trả lời là giỏi nhất.” Bà ngoại bọc áo hoa bên ngoài, bước tiếp mấy bước nhỏ lạo xạo đi vào phòng bếp mang lên một chén cơm rượu, “Nhân lúc còn nóng ăn đi, ăn no lại đánh con một trận.”

 

Hạ Nhiên tiếp nhận, ngửa đầu uống ừng ực hai cái liền uống sạch, “Đệt, bà lại không bỏ đường vào rồi.”

 

“Ăn đường nhiều sẽ bị sâu răng.”

 

Hạ Nhiên chết cười, “Lão đồng chí Lý Xuân Dao à, cháu ở trong mắt bà vĩnh viễn là đứa bé lên ba phải không?”

 

Bà ngoại đẩy đẩy kiếng lão trên mũi, “Ba tuổi thì làm sao, cháu còn không nghe lời bằng mấy đứa nhỏ ba tuổi đâu, chó sói con, mau tìm cháu dâu về đây cho bà, bà cũng chẳng thèm quản cháu làm gì.”

 

Hạ Nhiên đến phòng bếp rửa chén, mở vòi nước ra nói: “Tìm được rồi.”

 

“Lại nói bừa.”

 

“Bà không tin cũng được.” Hạ Nhiên cầm chén cất vào ngăn tủ, xoa xoa tay đi ra, “Cháu đi tắm đây.”

 

Bà ngoại thấy thế lại lầm bầm hai câu: “Lớn rồi mà không nên thân, mẹ mày sinh cho bà thằng cháu gì thế này.”

 

Hạ Nhiên tắm rửa xong đi ra, bà ngoại đã tắt đèn đi ngủ, trên bàn chỉ còn lại một ly nước quất chưng đường phèn còn đang bốc khói.

 

– – –

 

Hôm nay Giản Tích ở khu nội trú, mang theo một một vài bác sĩ thực tập đến kiểm tra các phòng.

 

“Giường số 23 cần chú ý đặc biệt, là thai đôi, ngày mai chuẩn bị phòng mổ, chú ý kiểm tra tim thai kỹ hơn một chút.” Giản Tích nhẹ giọng dặn dò, mấy bác sĩ thực tập vừa nghe vừa ghi lại.

 

Đi một vòng đã là nửa giờ sau, vừa đến văn phòng, Giản Tích đã nhận được tin nhắn của Đào Tinh Lai: 

 

[ Chị, buổi tối em có một tiết mục ghi hình, được tặng mấy vé, cho chị một cơ hội để nhìn thấy phong thái của ảnh đế tiểu Đào.]

 

[ Mấy giờ? ]

 

[ 6 giờ rưỡi bắt đầu, chương trình thực tế Big Shot ở đài truyền hình. ]

 

Đào Tinh Lai trước kia đa số đều diễn vai nam phụ số 4, người đại diện cũng tranh thủ cho cậu ta một vị trí, lúc đoàn làm phim đi tuyên truyền ít ra cũng có thể xuất hiện trên mặt báo.

 

Chương trình đó rất có tiếng tăm và nội dung hay. Giản Triết có chút hứng thú, hỏihắn:

 

[ Em có mấy vé? ]

 

[Hai vé, gọi thêm anh chàng phóng đãng của chị đến luôn, khi quay xong tiết mục bảo anh ta mời em ăn cơm, thuận tiện cánh cáo anh ta một câu. ]

 

Xem xong tin nhắn, Giản Tích cười chết.

 

Cùng Đào Tinh Lai trò chuyện xong, cô gọi điện cho Hạ Nhiên, đầu kia bắt máy nhanh như bay.

 

“Làm sao vậy?”

 

“Tối nay anh có rảnh không? Chúng ta đến đài truyền hình xem tiết mục, em trai em mới gửi hai vé.”

 

“Đi thôi, sau khi xem xong anh mời em trai em ăn cơm luôn.”

 

Giản Tích đứng ở bên cửa sổ, thân mình như hòa vào bên trong ánh mặt trời, cười nói: “Nó còn bảo em cảnh cáo anh một câu.”

 

“Câu gì?”

 

“Nó nói, nó là người có thể ăn 6 con cua Hoàng đế trong một bữa đó.”

 

Đầu kia điện thoại, Hạ Nhiên cười đến mất thở, cảm thán một câu: “Tính cách của em trai em, thật giống Lý Xuân Dao.”

 

Giản Tích hỏi: “Lý Xuân Dao là ai thế?”

 

Hạ Nhiên còn cười, “Bà ngoại anh.”

 

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN