Vợ ngọt - ◙ Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
541


Vợ ngọt


◙ Chương 23


Qua vài giây, Giản Tích gửi đến một icon.

 

Là icon bị sét đánh cho đen mặt.

 

Hạ Nhiên nở nụ cười, gửi tin lại: “Ngủ đi.”

 

Lâm Gia bên cạnh có chút ngây người, mắt chớp chớp, “Anh Nhiên, là bác sĩ Giản à?”

 

“Ừ.” Hạ Nhiên đem di động đặt trên bàn, “Lần sau gặp mặt phải gọi cô ấy là chị dâu.”

 

“Em không gọi đâu, gọi chị nghe trẻ hơn.” Lâm Gia cười hì hì nói: “Chuyện khi nào thế, có thấy anh có động tĩnh gì đâu ta.”

 

“Cô ấy để ý anh đã lâu rồi, nhưng anh đây phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới đồng ý thời gian gần đây thôi.” Hạ Nhiên vô cùng tự tin, lấy ra một điếu thuốc, Lâm Gia nhanh tay châm lửa đốt cho anh, “Anh Nhiên, em cảm thấy bác sĩ Giản đặc biệt tốt.”

 

“Nói nhảm, bằng không anh mày lại yêu cô ấy đến chết đi sống lại như thế này.” Hạ Nhiên búng tàn thuốc một cái, cầm băng vải trên tay quấn chặt chút, đột nhiên nói: “Cách mưu sinh như bây giờ cũng nên kết thúc rồi, anh tính đổi một công việc khác kiếm tiền.”

 

Lâm Gia không thể tin, “Anh, anh không đòi nợ nữa à?”

 

“Không đòi nữa.”

 

“Vì sao?” Lâm Gia không thể lý giải, “Thanh danh của anh trong giới này rất có tiếng, đâu sợ không có mối làm ăn?”

 

Hạ Nhiên không lên tiếng.

 

“Tuy rằng vất vả, nhưng tốt xấu gì vẫn kiếm được kha khá tiền hơn nữa kinh nghiệm anh lại phong phú, cũng không tính quá nguy hiểm.”

 

“Không nguy hiểm?” Hạ Nhiên ngước mắt, liếc nhìn cánh tay bị thương của mình, “Hôm nay chậm một giây thôi, cây dao này liền đã tạo một lỗ thủng xinh xắn trên người cậu rồi đấy.”

 

Lúc này đến phiên Lâm Gia trầm mặc, một hồi lâu, hắn mới hỏi: “Không phải là vì bác sĩ Giản đấy chứ?”

 

Khói thuốc bốc lên, một làn khói mỏng manh tỏa khắp không trung, giờ phút này trở thành động tĩnh duy nhất.

 

Ngón tay Hạ Nhiên cầm đầu lọc điếu thuốc, xoay hai vòng, rốt cục thừa nhận: “Cô ấy có một công việc đàng hoàng, người cô ấy tiếp xúc đều là những người đàng hoàng. Chúng ta thu nợ tuy rằng cũng có thể cơm no áo ấm, nhưng nói ra vẫn là khiến người khác chê cười. Anh muốn sống trọn đời với chị dâu cậu. Làm cho người phụ nữ của mình xấu hổ, thì đâu xứng làm đàn ông.”

 

Lâm Gia cúi đầu, hốc mắt đều có chút đỏ.

 

Hạ Nhiên liếc hắn một cái, nhẹ giọng, “Cậu đừng nghĩ nhiều, cuộc sống vốn khốn nạn như thế đấy, có thể sống khỏe mạnh, chính là bản lĩnh.”

 

Trong mắt Lâm Gia có nước mắt, “Kỳ thật em cũng từng nghĩ đến, rất nhiều người đều xem thường em, hai năm nay bán mạng mới kiếm được tiền, nhưng ở trong mắt người ta, em vẫn còn là một tên côn đồ.”

 

“Côn đồ thì sao? Cậu nuôi sống cái nhà này, có gì mà mất mặt?” Hạ Nhiên vỗ vai hắn một cái, “Phấn chấn lên! Nước mắt còn nhiều hơn đàn bà nữa.”

 

“Em cũng không muốn, nhưng em không còn cách nào khác.” Lâm Gia lấy mu bàn tay quệt lên mặt, nước mắt nước mũi dính đầy trên tay, “Bệnh của mẹ em một tháng ngốn hết sáu bảy ngàn, chưa kể còn chuẩn bị cho đứa nhỏ ra đời.”

 

Không chỉ có kiếm tiền, còn phải kiếm nhiều một chút.

 

Hạ Nhiên thấy rõ ràng, nhưng người sống trên đời, ai nấy cũng có vận mệnh khác nhau, an ủi cùng khuyên giải đều vô nghĩa.

 

Hai tay anh khoát lên trên vai Lâm Gia, miệng vết thương đau đến kêu gào cũng không buông ra.

 

“Cậu nhớ kỹ cho anh, nuôi gia đình sống qua ngày là trách nhiệm của đàn ông, ông trời đã an bài số phận như vậy cho cậu, cậu không có quyền trách nó.” Hạ Nhiên nói rất nhẹ nhưng đầy uy lực, “Về sau có chỗ nào cần anh trai giúp, anh trai sẽ hết sức, nhất định giúp cậu.”

 

Lâm Gia ổn định cảm xúc, “Anh Nhiên, anh đã nghĩ sẽ đổi công việc gì chưa?”

 

“Chưa nghĩ ra.” Hạ Nhiên nói: “Anh không làm nữa, nhưng những mối làm ăn trên tay anh đều cho cậu, mấy mối lão Diêu bên kia giới thiệu, cũng đều chuyển qua cho qua cậu. Cậu nghe anh khuyên một câu, vượt qua thời kỳ khó khăn này, cũng thu tay lại tìm một công việc đứng đắn mà làm.”

 

Lâm Gia gật mạnh đầu hứa hẹn, “Anh Nhiên, anh nghỉ ngơi đi, ngày mai em chở anh đi đổi thuốc.”

 

“Anh đi tắm.” Một ngày gà bay chó sủa, cả người đều mệt mỏi.

 

Tay bị thương nên chỉ còn cách nâng tay lên để nó không dính nước, đơn giản cọ rửa những nơi khác một phen, Hạ Nhiên trở về phòng gọi điện cho Lục Hãn Kiêu.

 

“Tôi đang nhớ cậu đây, Nhiên Nhiên.” Lục Hãn Kiêu say lè nhè, vừa tiếp điện thoại liền hăng hái, “Tới chơi không.”

 

“Ngu ngốc!” Hạ Nhiên đem di động lấy xa một chút, trong miệng bật ra, “Cậu yên lặng một chút nghe tôi nói chuyện. “

 

Không bao lâu, thanh âm của Lục Hãn Kiêu có chút bình thường, “Nói, nói, nói.”

 

“Tôi hỏi cậu, nhà Giản Tích thế nào?”

 

Lục Hãn Kiêu vừa nghe liền biết, “Ba em ấy quản lý sự vụ, mẹ thì bán dung dịch tẩy rửa.”

 

Hạ Nhiên có chút muốn đánh hắn một trận, “Nói cho đàng hoàng.”

 

“Khiết Tê Nhật Hóa, là mẹ em ấy mở.”

 

“Ặc…” Hạ Nhiên nhịn không được, xí nghiệp này rất nổi danh.

 

“Cậu nhớ tôi đến vậy à? Úi làng nước ơi, tôi là anh em với cậu đó, sao cậu là có thể như vậy chứ?” Lục Hãn Kiêu hét toáng lên: “Được rồi, được rồi, tôi chiều cậu lần này thôi đó, phòng 308, em Lục sẽ ở sẵn trên giường chờ đợi anh Nhiên đó nhoaaaa~~~~”

 

Hạ Nhiên đem di động quăng trên giường, bắt đầu đêm thời gian, đoán chừng bên kia lên cơn điên xong rồi, anh mới nhặt điện thoại lên lần nữa.

 

“Tính cách của mẹ vợ tôi như thế nào?”

 

“Mạnh mẽ.”

 

“Ba vợ?”

“Quyền lực.”

 

“Còn cậu em vợ ảnh đế?”

 

“Thích đùa.”

 

“Cậu cảm thấy nhà cô ấy có thể đồng ý không?”

 

“Tôi cảm thấy cậu rất không biết xấu hổ.” Lục Hãn Kiêu rất ghen tị, “Cái gì ba vợ cậu, rồi mẹ vợ cậu, em gái tôi đồng ý rồi chắc?”

 

Hạ Nhiên cao ngạo cất cao giọng, “Đừng nói nhảm, có muốn giúp hay không.”

 

“Tôi dám không giúp sao? Cậu cần tôi đến mức đó cơ mà.” Lục Hãn Kiêu cười ha hả, “Yên tâm đi, cũng không có dọa người như vậy đâu, nhà em ấy khá thân thiện, mẹ em ấy lúc rảnh rỗi thích nhất là luyện quyền anh, đừng lo lắng.”

 

Hạ Nhiên có chút muốn nhảy vào màn hình, rồi đập cho tên kia gãy đôi như cái côn nhị khúc.

 

“Không nói nữa, cúp đây.”

 

“Đừng, đừng, đừng, Nhiên Nhiên, tới giúp tôi chắn rượu với.” Lục Hãn Kiêu kêu lên.

 

“Ngu ngốc, uống đến ngu người luôn đi.” Hạ Nhiên nói, “Lần khác tới tìm cậu bàn chuyện chính sự.”

 

Đầu óc Lục Hãn Kiêu còn có chút chập chờn, cầm điện thoại di động nghĩ rằng, “Ngu người và ngu ngốc có điểm khác nhau sao? Mắng người khác còn cần phải dùng đến hai tính từ, Nhiên Nhiên đúng là vẫn hoang dã như trước kia, theo không thiệt thòi.”

 

– – –

 

Giản Tích xuống ở vùng nông thôn rất hẻo lánh, đây là hoạt động cuối cùng của chương trình nhân ái lần này. Khoa phụ sản của bệnh viện Nhất Thị là địa điểm nổi tiếng trong thành phố, không phải chỉ có cái tiếng bên ngoài, mỗi một việc làm đều vững chắc và có ý nghĩa.

 

Lúc này chỗ ở điều kiện không tốt, kiếng cửa sổ cũng có chút sứt mẻ, cả đêm đều bị gió lùa vào. Giản Tích cùng hai y tá nhỏ ở tạm trong một căn nhà, các cô ấy vừa tốt nghiệp, tuổi còn rất trẻ nên cực kì hoạt bát.

 

“Bác sĩ Giản, ban nãy chị gọi điện cho bạn trai sao?”

Giản Tích đang ngâm chân, “Đúng, gọi video, tín hiệu không tốt.” 

 

“Bác sĩ Giản, bạn trai chị có phải là người lần trước đón chị tan tầm ở cửa bệnh viện không?” Y tá nhỏ tò mò hỏi.

 

“Là lần nào?”

 

“Lần lái chiếc Cayenne đó.”

 

Nghe vậy biết ngay là Lục Bình Nam, Giản Tích nói: “Không phải, bạn trai của tôi không lái xe.”

 

Giản Tích đối xử với mọi người luôn thân thiện điềm đạm, không làm cao hay ra dáng, nên y tá nhỏ lớn gan hơn một chút, “Bác sĩ Giản, chị và bạn trai chị quen nhau như thế nào vậy?”

 

Giản Tích cười, “Điều tra hộ khẩu hả cô bé.”

 

Y tá tuổi còn nhỏ, bất chợt cảm xúc ưu tư: “Em cảm thấy sau khi tốt nghiệp, có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình. Ra trường rồi, ba mẹ em lại cảm thấy em là thiếu nữ lớn tuổi, suốt ngày thúc giục em tìm đối tượng.”

 

Giản Tích lẳng lặng nghe.

 

“Kỳ thật em cũng muốn tìm bạn trai, nhưng tỉnh thành không giống với địa phương nhỏ của chúng em, có tiền, còn phải thật xinh đẹp. Em không có hộ khẩu ở đây, cũng không có tiền, vẻ ngoài cũng không đẹp, đối tượng sẽ coi thường em, mà người đó của em, nói thật, nếu anh ta quá kém cỏi, em cũng hoài nghi mình sẽ không đủ dũng khí bắt đầu từ con số 0 với anh ta.”

 

Giản Tích lau chân, tiếng nước nhỏ lách tách, vài giọt đung đưa rớt xuống, thanh âm cô nhẹ nhàng: “Không có gì khác nhau, chỉ là người này cô không đủ thích.”

 

Y tá nhỏ không rõ, chớp mắt nhìn cô.

 

Giản Tích cười nói: “Mức độ thích cùng dũng khí là ngang nhau, khi tình cảm của cô đạt đến một độ dày nhất định, thì mọi thứ sẽ phát sinh một cách tự nhiên, kể cả việc cô cam tâm tình nguyện ở bên người đó. Không cần cố ý, càng không cần thuyết phục bản thân mình phải làm gì.”

 

Y tá nhỏ cái hiểu cái không, “Bác sĩ Giản, chị rất có kinh nghiệm nha.”

 

“Tôi cũng từng bị đau khổ.” Giản Tích nói rất nhẹ nhàng.

Cô từng chịu qua cảm giác đau khổ khi thầm mến Lục Bình Nam, thời sinh viên chỉnh là thời kì thầm mến cuồng nhiệt, sau bao nhiêu năm tháng không hề được đáp lại, đoạn tình cảm đó đã bị mài mòn dần. 

 

Thẳng đến khi gặp Hạ Nhiên, anh chỉ dần cho cô thấy, cô đã ngu muội như thế nào trong đoạn tình cảm đó, dần dần kết quả đã trở về số 0, nhường chỗ cho một tình cảm mới nảy mầm.

 

Nghĩ vậy, trong lòng Giản Tích giống như ăn mật, dòng chảy ngọt ngào đó lan tỏa khắp toàn thân, cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho Hạ Nhiên một tin nhắn Wechat.

 

Rất nhanh, Hạ Nhiên đã hồi âm lại, giọng điệu còn rất hung:

 

[Đang “sướng” đến một nửa, bị tiếng chuông báo tin nhắn của em dọa cho héo luôn. Đừng tìm chuyện, bằng không trở về em chết với anh. ]

 

Giản Tích vừa cười vừa nhắn trả lời: [Chết như thế nào?]

 

Hạ Nhiên: [Sướng chết. ]

 

“Lưu manh.” Giản Tích mắng khẽ một tiếng, lại không ngăn được bật cười thành tiếng.

 

Hoạt động khám bệnh từ thiện sau hai ngày đúng giờ chấm dứt, chủ nhiệm ở trên xe buýt bắt đầu báo tin mừng cho mọi người: “Hoạt động lần này có thể hoàn thành viên mãn, cũng được lãnh đạo bên trên rất tán thưởng, chính là nhờ mọi người đã đồng lòng cố gắng, tối nay chúng ta liên hoan, sau đó đến chỗ cũ ca hát!”

 

Câu cuối cùng được nhấn nhá thật mạnh: “Có thể mang theo người nhà!”

 

Tiếng vỗ tay tiếng la hưng phấn bao trùm toàn bộ toa xe.

 

Giản Tích móc điện thoại di động ra, gửi cho Hạ Nhiên một tin nhắn:

 

[ Buổi tối phòng em có tiệc, anh đi với em không? ]

 

Hạ Nhiên không trả lời, mà là trực tiếp điện thoại lại đây.

 

“Đến đâu rồi?”

 

“Mới xuất phát.”

 

“Các em có hoạt động gì?”

“Ca hát.” Giản Tích hỏi: “Anh đến không?”

 

“Anh muốn gặp em.” Hạ Nhiên nói: “Anh đây vừa có chút việc, hết bận sẽ đến.”

 

Giản Tích lên tiếng trả lời, “Được, đến lúc đó em sẽ nhắn địa chỉ cho anh.” Cô nghiêng đầu qua một bên, thanh âm nhỏ một chút: “Vậy, buổi tối gặp.”

 

Hạ Nhiên cúi đầu cười, “Ngoan.”

 

Giản Tích bị câu nói cùng tiếng cười của anh làm đỏ bừng cả mặt, “Ừ” một tiếng, “Bye bye.”

 

“Đừng ừ trong điện thoại làm gì.” Giọng Hạ Nhiên đột nhiên thật trầm: “Buổi tối, em hãy “ừ” cho anh nghe.”

 

Qua hồi lâu, y tá nhỏ kế bên chấm dứt nói chuyện phiếm cùng đồng nghiệp, quay đầu lại “Ủa” thanh, “Bác sĩ Giản, chị nóng lắm à?”

 

Nếu không sao lại lấy tờ báo quạt gió, còn quạt hăng hái như vậy.

 

– – –

 

“Anh Nhiên, này, uống chút nước đi.” Lâm Gia thấy Hạ Nhiên không nói điện thoại nữa, mới đưa tới một chai nước, “Lo chuyện của cậu trước đi, chỗ này của anh chỉ mộtngười không có việc gì.”

 

Hạ Nhiên vặn nắp bình, “Anh đã nói sẽ cùng cậu đem mối này làm cho xong, hơn nữa, con nợ lần này có vẻ khó nhằn nhất, một mình cậu không lo nổi.”

 

Lâm Gia gật gật đầu, “Anh Nhiên, tiền thuê anh lấy bảy phần đi.”

 

“Đừng cho anh làm gì.” Hạ Nhiên nhíu mày, lấy ra một điếu thuốc cắn ở miệng nhưng không đốt, “Tất cả thuộc về cậu, được rồi, lo theo dõi người ta đi.”

 

Lần trước ở bãi đỗ xe tuy bị con nợ làm cho bị thương, nhưng đã nhận nhiệm vụ thì phải kiên trì cho xong. Hai người được tin tức, ở ngã tư, một quán vỉa hè, tối nay đối tượng sẽ đến xã giao.

 

Mùa đông, sắc trời vừa đến năm giờ liền nhanh chóng thay đổi trở nên tối sớm, sương mù đặc biệt khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

 

Con nợ quả nhiên xuất hiện, tiền hô hậu ủng một đám đông, không phải là thời cơ động thủ tốt.

 

Hạ Nhiên nói: “Đi theo, tìm cơ hội.”

 

Hai người mờ ám theo dõi sau đó, sau khi thấy rõ tên khách sạn cùng phòng VIP, cả hai quyết định canh giữ ở đại sảnh chờ thời cơ.

 

Lại một giờ nữa trôi qua, Lâm Gia nửa đường nhận một cuộc điện thoại.

 

Sau khi nói xong, hắn khoát tay Hạ Nhiên chặn lại hưng phấn nói: “Anh Nhiên, có thể kết thúc công việc! Số tiền nợ, ông chủ vừa lấy được!”

 

Hạ Nhiên nhổm lên, “Chắc chứ?”

 

“Không có vấn đề, ông chủ tự mình gọi tới.” Lâm Gia lấy điện thoại di động cho anh xem, “Dãy số 158 đó.”

 

Hạ Nhiên lấy di động của mình ra, kiểm tra lại đúng là số chủ nợ không có lầm, mới thả lỏng, “Rút thôi.”

 

Lâm Gia tâm tình thật tốt, “Anh, ăn thịt xiên đi.”

 

“Không đi.” Hạ Nhiên hai tay bỏ túi, bước chân nhanh hơn, “Anh phải trở về hôn bà xã nhà anh.”

 

Di động Lâm Gia lại vang lên, Hạ Nhiên ngừng lại, nghiêng tai.

 

“Ông chủ, là em. Gì? Chó má thật mà! Được được được, chúng em không về.” Mặt Lâm Gia vội vàng, “Anh Nhiên, thằng đó giỡn mặt, không có gửi toàn bộ tiền!”

 

“Mẹ nó.” Mắt Hạ Nhiên trở nên nghiêm túc, “Đi, chặn người lại!”

 

Hai người chạy về hướng lầu hai bên phía sảnh, “Cậu canh giữ ở cửa cầu thang, anh lên trên.”

 

Phân công hành động, rốt cục ở trên lầu là thời điểm tan tiệc đem con nợ chặn lại.

 

Cả người Hạ Nhiên đầy hung tàn, mím chặt môi, cầm lên một cây chổi, “Mẹ kiếp, mày đứng lại cho tao!”

 

Anh giơ gối lên, bắt đầu đập mạnh chổi xuống, cây chổi nháy mắt gãy làm đôi, đoạn đầu nhọn đâm mạnh vào tường hét: “Trước khi xen vào chuyện của người, hãy coi mình có muốn sống nữa hay không.”

 

Âm thanh ồn ào làm cho mọi người chung quanh sợ hãi. Con nợ sợ tới mức chạy nhanh xuống lầu dưới.

 

Hạ Nhiên bắt hụt, vội hô to: “Lâm Gia.”

 

“Có mặt!” Lâm Gia nhảy ra ngăn chặn.

 

Nhưng đối phương cũng là một người đàn ông cao to, cầm một chậu kiếng trên lan can đập về phía mặt Lâm Gia.

 

“Ai ôi!” Lâm Gia trúng đòn, con nợ mới nhân cơ hội đó chạy trốn.

 

Hạ Nhiên từ sau đầu vượt qua, cả giận nói: “Mẹ kiếp! Đuổi theo!”

 

– – –

 

Bảy giờ, phòng liên hoan gần kết thúc.

 

Y tá nhỏ kéo kéo ống tay áo Giản Tích, “Chủ nhiệm chúng ta điên rồi sao.”

 

Giản Tích nhỏ giọng nói, “Khi ông ấy uống chút rượu đều như thế, cô có tin khi đến KTV ông ấy có thể nhảy suốt đêm không?”

 

Y tá nhỏ che miệng cười.

 

“Mọi người ăn no chưa?” Chủ nhiệm đỏ ửng vì say, “Ăn no liền dời chiến trường nào, tiến quân đến KTV!”

 

Chừng mười cá nhân bắt đầu đi ra ngoài, Giản Tích đem khăn quàng cổ quấn chặt lại, y tá nhỏ kéo tay cô.

 

“Bác sĩ Giản, khăn quàng cổ này của chị là ai tặng thế!”

 

“Người ta tặng.”

 

“Bạn trai sao?”

 

“Rồi, rồi, rồi, lại tra hộ khẩu.”

 

Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cười cười nói nói. Nhưng mới vừa đi ra khỏi khách sạn, liền nghe được phía trước truyền đến tiếng kêu la.

 

“Đánh nhau, đánh nhau!”

 

Không biết là ai hét lên, gây sự chú ý của tất cả mọi người, rất đông người đều tới gần xem náo nhiệt. Y tá nhỏ kéo Giản Tích chen về phía trước, “Nhường một chút, nhường một chút.”

 

Giản Tích dở khóc dở cười, chỉ phải đi theo, đi về phía trước, kết quả vừa ngước mắt lên, giống như thiên lôi đánh qua đầu vậy.

 

Phía xa năm ba thước, là một đám người đang ẩu đả nhau, tay chân vung loạn, tiếng kêu vang ầm trời.

 

Một người đàn ông trung niên ục ịch bị nhấn trên mặt đất, cưỡi ở trên người ông ta là một gã thanh niên nhiệt huyết kiêu ngạo.

 

Hạ Nhiên nắm đầu con nợ mà đánh, dùng sức kéo về phía sau, “Dám đánh anh em của ông à, mẹ mày, tao phế mày luôn!”

 

“Ôi, người nọ bị đánh thật thê thảm, sưng cả hai mắt.”

 

“Đám lưu manh giành địa bàn ấy mà, coi gã nằm trên hung hãn chưa kìa.”

 

“Suỵt, cô nhỏ giọng một chút, coi chừng bị đánh, không nhìn thấy bọn họ đang đánh nhau à.”

 

“Sợ cái gì, nguy hiểm thì báo cảnh sát bắt bọn chúng lại.”

 

Những tiếng bàn tán thì thầm không ngừng vang lên, như là một đường ranh giới chia rõ khoảng cách rõ ràng. Mọi người đứng ở bên chính nghĩa chí cao vô thượng, phỉ nhổ vào những con người mà trong mắt bọn họ là cặn bã bại hoại.

 

Y tá nhỏ kêu nhiều lần, “Bác sĩ Giản, bác sĩ Giản?”

 

Giản Tích lại như không hề nghe thấy gì cả, ánh mắt cô vẫn đang dán chặt vào người gã đàn ông đang đánh hăng say kia.

 

Mà khi nghe được câu “Bác sĩ Giản”, người đàn ông đang thoải mái vung nấm đấm kia bỗng chốc cứng người lại, không dám tin nghiêng đầu nhìn qua.

Ánh mắt đối diện nhau, như lửa lại như băng.

 

Kịp tỉnh hồn lại đầu tiên là Giản Tích, cô cất bước đi thẳng về hướng Hạ Nhiên.

 

Hạ Nhiên thầm mắng một tiếng, “Mẹ kiếp!” Nhanh chóng đứng bật dậy, “Lâm Gia, rút lui!”

 

Sau đó cũng không liếc mắt nhìn Giản Tích thêm lần nào nữa, cầm lấy áo khoác màu xám lộn nhào một vòng rồi chạy về hướng ngược lại.

 

Trên người Hạ Nhiên còn bị thương, bàn tay bị con dao đâm vào hôm qua, lúc này cũng đang rướm máu.

 

Anh không thể quay đầu, không thể bước đến để nhận nhau, trong lòng anh chỉ có một ý tưởng, là mình phải chạy thật xa, nhất định không thể làm cho người phụ nữ của mình đón nhận những ánh mắt đầy ác ý và khinh thường đó được.

 

Nhất định không thể.

 

Giản Tích bị anh cố ý làm lơ mà trở tay không kịp, đứng tại chỗ như hồn lìa khỏi xác.

 

Hai anh em Hạ Nhiên dọc theo đường nhỏ chạy lên cầu vượt, chạy thục mạng, đến gần mười mấy phút đồng hồ sau mới dừng lại, Hạ Nhiên đem tay chống lên lan can cầu vượt, thở hồng hộc.

 

Điện thoại di động anh rung chuông, một lần lại một lần.

 

Lâm Gia thúc giục, “Anh Nhiên, nghe máy kìa!”

 

Mâu thuẫn trong lòng Hạ Nhiên đang đấu đá lẫn nhau, giống như đang cầm trên tay một củ khoai nóng phỏng tay vậy. Cuối cùng là không đành lòng, ấn mạnh xuống phím nhận điện.

 

Anh còn chưa mở miệng, thanh âm nức nở của Giản Tích đã truyền đến.

 

“Hạ Nhiên, anh là tên khốn kiếp!”

 

Hạ Nhiên há hốc miệng, đến một chữ cũng không nói được.

 

“Anh trốn em làm gì?” Giản Tích gần như sụp đổ, “Anh trốn cũng không có tác dụng đâu, em đều đã nói với đồng nghiệp, gã lưu manh đánh nhau lúc nãy là bạn trai em!”

 

Trái tim của Hạ Nhiên run lên, tựa như chiếc máy cũ bị bỏ hoang rất nhiều năm, bỗng đột nhiên hoạt động, sống lại, và nóng ấm.

 

“Giản Tích…”

 

“Còn nhớ tên em? Vậy anh quay đầu lại, quay đầu.”

 

Hạ Nhiên nhanh chóng xoay người lại, đầu cầu vượt bên kia, Giản Tích mặc một chiếc áo khoác lông nhung trắng, gương mặt đỏ ửng vì chạy theo, hô hấp kịch liệt.

 

Cô bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, uất ức nhìn Hạ Nhiên.

 

“Xin chào anh chàng vận động viên, làm như không quen em, còn không chờ em. Sao, muốn chia tay hả?”

 

Hạ Nhiên nghiến chặt răng, quai hàm căng cứng, lúc đầu là đi, cuối cùng là chạy, càng chạy càng nhanh, vươn tay ra đem cô ôm vào lòng.

 

Giản Tích đụng vào lồng ngực anh, giọng cô ấm ách, “Chạy đi, sao không chạy nữa, ngựa tốt không ăn cỏ từng ăn, anh còn quay đầu lại làm gì?”

 

Hạ Nhiên bật cười nhẹ, nói: “Ăn em.”

 

Sau đó ôm Giản Tích thật chặt, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn.

 

Đầu lưỡi ẩm ướt, hơi thở nóng bỏng, người con gái trong tay lúc này – –

 

Là của anh.

 

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN