Vợ ngọt - ◙ Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
552


Vợ ngọt


◙ Chương 30


Qua một lúc lâu, Hạ Nhiên mới lấy lại được giọng nói của mình, “Chúng ta đang đổi vai hả bác sĩ Giản?”

 

Giản Tích tựa vào đầu vai anh cười, “Mỗi khi anh yếu ớt, em sẵn sàng bảo vệ anh.”

 

“Anh yếu ớt khi nào?”

 

“Uống rượu đến nỗi phải nhập viện, không yếu ớt thì là gì?” Giản Tích ngẩng đầu lên một chút, nhìn anh nói: “Công việc này thật vất vả, anh nhất định phải làm sao?”

 

Hạ Nhiên gật đầu, “Tất nhiên rồi.”

 

Giản Tích nhìn anh, ánh mắt yên lặng.

 

Hạ Nhiên không tự tạo thêm áp lực cho chính mình, vuốt ve tóc cô, “Giản Tích, anh muốn gặp mặt ba mẹ em. Nếu họ đồng ý gặp anh, trong lúc nói chuyện cũng không đến mức không có gì để nói.”

 

Cho dù dùng ngữ khí tự giễu nhưng tâm tình anh vẫn nặng nề, “Em nghĩ xem, đến lúc ba mẹ em hỏi anh, đi làm ở đâu, công việc là gì, có nhà cửa gì không, có xe cộ gì không —- anh cũng không thể nào liên tục trả lời hai chữ ‘không có’, như vậy quá không ổn.”

 

Hòa lẫn trong gió đêm là giọng nói của Hạ Nhiên đang cố tỏ ra thoải mái.

 

Nhưng Giản Tích không than thở tiếng nào, chậm rãi cúi đầu.

 

“Kỳ thật, ba mẹ em không phải người như vậy, ba em đã nói, chỉ cần một người đàn ông có trách nhiệm thì đã đạt một trăm điểm rồi.”

 

Hạ Nhiên không xem nhẹ câu nói của cô, anh nghe ra được sự không xác định trong đó, anh cũng không vạch trần, dắt tay cô nói, “Anh thật là may mắn, có được một người ba vợ sáng suốt như vậy.”

 

Hai người lái xe về nhà, vừa đến tiểu khu tuyết bắt đầu rơi.

 

Giản Tích cố ý dừng xe lại bên đường, hạ kính xe vươn tay ra ngoài, những hạt tuyết lạnh ngắt tan thành nước trong lòng bàn tay cô, vẻ mặt vui vẻ, “Tuyết đầu mùa rơi rồi.”

 

Hạ Nhiên thúc giục, “Được rồi, đừng đưa tay ra ngoài nữa, trời lạnh lắm, bị cảm bây giờ, ngày mai nếu mặt đường kết băng em đừng lái xe đi làm.”

 

“Ngày mai em được nghỉ.” Giản Tích kéo kính lên, tiếp tục lái xe về hướng gara, “Em sẽ làm tài xế đặc biệt cho anh.”

 

Hạ Nhiên lên tiếng, “Không cần em đưa anh đi, em ở nhà ngủ thêm một chút.”

Giản Tích lắc đầu, lầm bầm nói, “Em mặc kệ, cho dù có bão tuyết em vẫn đồng hành cùng lão Hạ.”

 

Hạ Nhiên ngồi tựa vào ghế, trong lòng cười vui sướng, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt hung dữ: “Em thật giỏi nói lời ngon ngọt.”

 

Giản Tích gật gật đầu rồi ngừng xe, quay đầu lại nhẹ giọng, “Vì em yêu anh.”

 

Hạ Nhiên sửng sốt, bị bốn chữ này làm cho đầu óc trống rỗng, tứ chi bủn rũn, anh cắn chặt hai hàm răng: “Xem ra đời này anh chết trong tay em rồi.”

 

Giản Tích chạy vào bãi đỗ xe, đang xoay tay lái, vừa nghe nời này, nhanh chóng quay qua hôn lên mặt Hạ Nhiên một cái, “Vậy em sẽ làm anh chết đứ đừ luôn.”

 

Hạ Nhiên ngây ngốc.

 

Giản Tích liếc nhìn anh một cái, “Còn không mau xuống xe?”

 

Tay trái cô vừa đặt lên cửa xe, cánh tay phải đã bị Hạ Nhiên túm lại kéo cô vào trong ngực anh.

 

Ánh mắt đen huyền của Hạ Nhiên dừng trên mặt cô, sau đó khóe miệng cong cong, không biết xấu hổ mà xoay má phải sang, “Bà xã thật bất công, hôn má trái rồi, má phải cũng muốn mà.”

 

Bị anh dùng nam sắc dụ dỗ, hô hấp Giản Tích có chút gấp gáp, có chút không kiềm được mà nói, “Anh bỏ đi từ ‘muốn’ được không? Nghe được em chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà thôi.”

 

Hạ Nhiên cười như được mùa, không cùng cô náo loạn nữa, “Đi nào.”

 

Vừa vào nhà Giản Tích, cô tìm kiếm gì đó ở cái giỏ tre nhỏ trên tủ giày, lát sau đem đưa cho anh một chùm chìa khóa, “Từ công ty anh đến đây cũng gần, anh cầm chìa khóa đi, có việc gì cũng tiện hơn.”

 

Hạ Nhiên tiếp nhận, “Ừ, em muốn bao nuôi anh sao?”

 

Giản Tích vừa đi vừa cởi áo khoác, “Thôi đi, nếu có bao nuôi thật, em cũng phải tìm một người đàn ông đẹp trai một chút.”

 

Hạ Nhiên không lên tiếng, đi đến sau lưng cô, ngồi xổm xuống ôm Giản Tích lên, trực tiếp đem cô ôm ngang.

 

“Dạo gần đây em kiêu ngạo thật, có phải lâu rồi chưa bị trừng phạt không? Hử?”

 

Giản Tích sợ tới mức hét to lên, liền lấy tay ôm chặt cổ anh, ở bên tai anh thì thầm, “Hạ lão đại, em quả thật là thiếu bị trừng phạt.”

 

Hạ Nhiên căng thẳng, liền nghe cô tiếp tục, “Đêm nay anh trừng phạt em thật nặng, được không?”

 

Khuôn mặt Giản Tích tràn đầy vui vẻ thoải mái, cũng chỉ khi lòng ngực anh cô mới để lộ biểu cảm quyến rũ như thế. Đúng là rất quyến rũ, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

 

Hạ Nhiên cúi đầu hôn môi cô, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại, anh ngăn chặn hành động của cô, trong khi đó chính mình không ngừng mút vào. Chưa được bao lâu, Giản Tích kêu lên vài tiếng, buông vũ khí đầu hàng.

 

Hạ Nhiên buông lỏng sức lực, nhưng vẫn dùng đầu lưỡi di chuyển lòng vòng trong khoang miệng cô như đang thăm dò.

 

Kỳ thật, trong phương diện này Hạ Nhiên không hề có chút dịu dàng, mà vừa bá đạo vừa trực tiếp, mỗi khi điên cuồng, cả đêm có thể khiến Giản Tích lên đỉnh nhiều lần mệt như chết đi sống lại. Mà hôm nay, anh cứ dịu dàng âu yếm như vậy, quả thật làm cho người ta khó chống đỡ.

 

Tay Hạ Nhiên vừa muốn hướng xuống dưới thăm dò, Giản Tích liền đè lại.

 

Anh cười khẽ, kề sát bên tai cô nói, “Buông ra nào, bảo bối, anh chỉ rửa tay thôi mà.”

 

Do dự của Giản Tích vẫn còn trên mặt, nhưng bàn tay cô đã có phần buông lỏng.

 

Tay anh vừa đẩy lưng quần xuống khỏi bụng dưới, ngón giữa liền hướng xuống vào trong thăm dò, rồi nhẹ nhàng di chuyển. Giọng nói Hạ Nhiên khàn khàn, “Ai ui… em vừa nhìn thấy anh đã ướt rồi chứ gì….”

 

Đêm nay, Hạ Nhiên không dựa vào men rượu mà phát cuồng, anh hết sức kiên nhẫn cùng dịu dàng, đến cuối cùng, hai chân Giản Tích vì giang ra mà tê dại, vừa khóc vừa kêu lại vừa mắng vừa mà xin tha, anh mới ngẩng đầu lên, miệng đầy nước mà ôm cô dỗ dành.

 

“Em vẫn còn run à?” Hạ Nhiên ôm cô, xoay người để hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, “Em tới chưa?”

 

Giản Tích giọng mềm nhũn, “Cái gì tới chưa?”

 

Hạ Nhiên cắn lỗ tai cô, “Lên đỉnh đó.”

 

Cả người Giản Tích nổi hết da gà, nhấp môi vờ như không nghe thấy.

 

Hạ Nhiên xoa xoa vai cô, “Mấy lần?”

 

Anh quả thật không biết xấu hổ, Giản Tích buồn bực, vùi đầu mình vào gối, “Một lần đều không có!”

 

Hạ Nhiên ồ lên một tiếng, động tác nhanh nhẹn mà đẩy cái gối, trèo lên người cô, “Được rồi, vậy để chồng em đền cho em.”

 

Giản Tích sợ hết hồn, vội vàng thú nhận, “Ba lần, ba lần anh vừa lòng chưa?”

 

Hạ Nhiên cười ra tiếng, “Đúng là cô gái không thành thật, từ khi nào nó lời thật lòng lại khó với em như vậy?”

 

“Nếu anh muốn có mặt mũi như vậy, mỗi ngày em sẽ khen anh lên tới trời, được chưa?”

 

“Anh không cần nhiều mặt mũi như vậy, em với anh đánh cược đi, trong vòng mười khu lớn nhỏ gần đây, em không thể nào tìm ra được một tên đàn ông nào đẹp trai như anh.”

 

“Hạ Nhiên! Anh muốn chết à?”

 

“Đúng vậy, đẹp trai muốn chết.”

 

Giản Tích bực mình mà lăn qua lăn lại trên giường hai ba vòng, “Trời ạ.”

 

“Ừ, anh ở đây.” Hạ Nhiên nhanh nhẹn đáp lời, ánh mắt sáng rực như bó đuốc.

 

Nhìn cô náo loạn, nghe cô cười, vì cô mà cố gắng phấn đấu trong cuộc sống khó khăn này.

 

Đúng, từ nay về sau, cho dù trời có sập, anh sẽ là người chống đỡ cho em.

 

Giản Tích mơ hồ cảm nhận được ý tứ sâu xa trong câu nói đó, cô ngồi dậy, nâng mặt Hạ Nhiên lên ngoan ngoãn nói: “Anh không cần quá vất vả, em dễ nuôi lắm, không cần quần áo đắt tiền, dù có ăn cải trắng và đậu hũ thôi cũng được, còn có tác dụng dưỡng nhan hạ sốt nữa.”

 

Hạ Nhiên thần sắc liền trở nên có chút phức tạp, ánh mắt dường như lóe sáng, sau đó liền sang tối, Giản Tích nhìn thấy anh như vậy, trong lòng chỉ duy nhất có một cảm xúc – đau lòng.

 

Hạ Nhiên cô đơn mà cúi đầu, từ lúc gặp thất bại trong sự nghiệp tới nay đã hơn ba năm, anh chưa từng cảm thấy hối hận hay có một chút oán hận nào.

 

Nhưng thời khắc này, anh tiếc nuối, tiếc nuối rằng anh không gặp được Giản Tích trong quãng thời gian kim bích huy hoàng.

 

“Thực xin lỗi, để em chịu khổ rồi.”

 

Giản Tích lập tức nâng mặt anh lên, hai bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa nắn, “Cái này đâu thể gọi là khổ, anh có nhìn qua người nào lái Audi A6 mà cực khổ chưa? Em đang sống vui vẻ, khỏe mạnh, tất cả đều tốt đẹp muốn chết.”

 

Mặt Hạ Nhiên bị cô xoa đến biến dạng, nhưng cố vui mừng quá sớm rồi, cuộc đời mà, được cái này thì mất cái khác, chiếc chăn nhung cô đang quấn bỗng nhiên tuột xuống, hai ngọn đồi trắng nõn mượt mà đang đứng thẳng trước mặt Hạ Nhiên.

 

Ánh mắt Hạ Nhiên ngày càng sâu, trực tiếp cúi đầu liếm đến. Giản Tích hít hà một hơi, bất kỳ lời trách cứ hay từ chối nào cũng đều chuyển thành rên rỉ. 

 

Sau nửa đêm, giọng nói Hạ Nhiên như điên như cuồng —— “…. Trời ạ, anh đây sớm hay muộn gì cũng chết trong miệng của em…”

 

Hai giờ sáng, sau khi xx chính là thời điểm ngủ say, Giản Tích hô hấp đều đều, bị Hạ Nhiên từ phía sau ôm vào ngực.

 

Suy nghĩ quá nhiều cùng mệt mỏi, cô không hề lưu ý trên bàn nhỏ màn hình di động sáng lên.

 

Hai tiếng trước, có một tin nhắn, là của Đào Khê Hồng:

 

[Tiểu Tích, mẹ đang ở ngoài cửa.]

 

Chờ Giản Tích biết được chuyện này thì đã là chuyện của sáng hôm sau.

 

Hạ Nhiên đã đi làm, trên bàn còn để lại bánh quẩy và cháo vẫn còn âm ấm.

 

Giản Tích có chút ngơ ngẩn, không kịp ăn sáng, thay quần áo liền lái xe đi.

 

Cô dừng lại ở ngã tư, gọi một cuộc điện thoại, “Thư ký Lý, tôi là Giản Tích, tôi muốn hỏi một chút, mẹ tôi hôm nay có ở công ty không?”

 

Nhận được câu trả lời, Giản Tích quay đầu xe quay về nhà cũ.

 

Giản Tích đi gấp, quên mang theo chìa khóa, cô trực tiếp ấn mật mã, đẩy cửa, mùi thơm đậm đà của thịt liền bay tới. 

 

Dì giúp việc vừa thấy người liền giật mình, “Ồ, Giản tiểu thư đã về sao?”

 

Giản Tích chào hỏi, hỏi: “Mẹ cháu có nhà không dì?”

 

“Có, phu nhân ở lầu hai.”

 

Đào Khê Hồng đang ở vườn hoa trên gác mái chăm sóc cây cỏ, hoàn toàn không có chút bất ngờ về việc Giản Tích sẽ đến, chỉ chỉ cái xẻn nhỏ trên mặt đất, “Tích Tích, con lấy cái xẻng kia đưa cho mẹ.”

 

Giản Tích hít một hơi sâu, quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Mẹ, tối qua ghé nhà con à?”

 

“Hả?” Đào Khê Hồng nhanh chóng phản ứng lại, “Ừ, tiện đường nên mẹ ghé ngang đưa cho con chút đồ ăn khuya.”

 

Bà nói đến đó thì ngừng, không nói thêm gì nữa, bình tĩnh chậm rãi mà chăm sóc cây cỏ.

 

Giản Tích lại hít sâu lần nữa, thẳng thắn nói: “Tối qua con ở cùng với Hạ Nhiên.”

 

Gió nổi lên, một bồn hoa lớn đã được chăm sóc cẩn thận, cành lá tốt tươi lay động theo gió.

 

Đào Khê Hồng tưới nước lên gốc cây văn trúc cuối cùng, mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Giản Tích, nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng.

 

Giản Tích vừa muốn nói tiếp, liền nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô quay đầu lại, là nhân viên của công ty Đào Khê Hồng.

 

“Đào tổng, đây là tài liệu bà cần.” Để lại một cái tập hồ sơ bằng giấy màu nâu, người liền lập tới rời đi.

 

Đào Khê Hồng lúc này mới ngừng tay lại, bỏ ra đôi bao tay lộ ra bàn tay được chăm sóc kỹ càng không có chút nếp nhăn nào. Bà ngồi trên ghế mây, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, đem mở tập hồ sơ ra.

 

Giọng nói không hề có độ ấm: “Hạ Nhiên, sinh năm 87, quê quán Dao Tỉnh, từ nhỏ cha mẹ không hòa thuận, đến năm mười hai tuổi thì cha mẹ ly hôn, tòa phán cho cha nuôi dưỡng.”

 

Giản Tích như bị sét đánh, cả người không thể nhúc nhích. 

 

Đào Khê Hồng mở đến trang sau, tiếp tục đọc: “Tốt nghiệp hệ Chính quy trường Đại học Hoa Trung, 2007 tự mình gây dựng sự nghiệp, bắt đầu với việc buôn bán đĩa lậu, lúc sau thành lập công ty kinh doanh địa ốc và tài chính, năm 2014, chịu trách nhiệm cho hạng mục bị thua lỗ, trực tiếp bị Hội đồng quản trị miễn nhiệm.”

 

Huyệt thái dương của Giản Tích trướng đau, giọng chua chát, “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

 

Đào Khê Hồng đưa mắt liếc nàng một cái, tiếp tục quay trở lại với nội dung trên giấy, đọc trọng điểm.

 

“Là người cuồng vọng, hành vi phóng đãng, trong làm ăn buôn bán thì âm ngoan xảo trá, sinh hoạt cá nhân phức tạp, quan hệ gia đình hỗn loạn, cho đến bây giờ, vẫn chờ phụ cấp phí nuôi dưỡng mỗi tháng hai nghìn.” Đào Khê Hồng đốn hạ, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, “Diêu Di Chi, bạn gái cũ, từ nhỏ đã là hàng xóm, thanh mai trúc mã hai mươi lăm năm.”

 

Bà đọc xong, tay Giản Tích gắt gao nắm chặt.

 

Môi cô trắng bệch, âm thanh run run hỏi: “Mẹ, …. Sao mẹ có thể điều tra anh ấy?”

 

Ngữ điệu Đào Khê Hồng tăng lên, “Mẹ muốn biết được người mà con gái mẹ mê mẩn đến hồn điên bát đảo tột cùng là người như thế nào.”

 

Giản Tích chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng.

 

Đào Khê Hồng không hề dao động, âm thanh bình tĩnh, thái độ cứng rắn, “Cậu ta có thể không có tiền, có thể không có nghề nghiệp ổn định, có thể làm những chuyện không chính đáng trong quá khứ, nhưng hiện nay, mẹ không chấp nhận được việc cậu ta không có chí tiến thủ, sinh hoạt cá nhân lộn xộn.”

 

“Anh ấy không có.” Giản Tích ổn định cảm xúc, cùng mẹ đối diện, tự tin mười phần mà nói, “Anh ấy có việc làm, có tiền gửi ngân hàng, có gia đình, có nơi ở, không phải không có chí tiến thủ, sinh hoạt cá nhân cũng không lộn xộn.”

 

“Con sai rồi!” Đào Khê Hồng đột nhiên lạnh giọng, bây giờ bà cũng không che được sự kịch liệt trong giọng nói, “Đêm qua, nhà hàng Bảo Sơn đường Hoài Hải tầng năm, cậu ta cùng một cô gái bước vào phòng 506, một tiếng sau mới đi ra.”

 

Dứt lời, Giản Tích không hề có nửa điểm do dự hay suy xét, “Không có khả năng.”

 

“Mẹ tận mắt nhìn thấy.”

 

“Như vậy cũng không có khả năng.” Hốc mắt Giản Tích còn một tầng nước mỏng, nhưng lại toát lên sự kiên định cùng tín nhiệm rõ ràng, “Mẹ, con tin anh ấy.”

 

Đào Khê Hồng trong nháy mắt chấn động, liền lập tức áp chế, cười nhạo nói, “Tin cậu ta ư? Vậy nam nữ ở cùng một phòng để làm gì, nói chuyện về trời đất thế sự sao? Giản Tích, nếu con thực sự tin tưởng như vậy, mẹ không còn lời nào để nói.”

 

Giản Tích nuốt nước miếng, không hề lên tiếng cãi cọ, trong mắt mắt lại có một tia quật cường không chịu thua.

 

Đào Khê Hồng rèn luyện nhiều năm như vậy, tâm tư cùng cảm xúc đã đạt tới cảnh giới có thể dễ dàng che giấu hoặc giả vờ hết sức tự nhiên.

 

Nhưng giờ phút này, nhìn con gái như vậy, bà cực kỳ đau lòng, lại càng vững tâm hơn. “Vẫn là câu nói kia, mẹ không phải dựa vào việc là mẹ con, một người đàn ông giàu nghèo không quan trọng, nhưng cậu ta bắt buộc phải chung thủy với vợ mình! Đây là điểm mấu chốt!”

 

Lời nói của Đào Khê Hồng nói như sấm sét vào mùa đông, từng chữ nện vào lòng Giản Tích làm cho cô thêm buồn bực.

 

Sau một hồi trầm mặc, lần nói chuyện này của hai mẹ con không tính là ánh lửa bắn ra tứ phía, nhưng dư vị khói thuốc súng còn lại vẫn chưa tan đi hết.

 

Sau một hồi lâu, Giản Tích ánh mắt kiên định mà ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, “Không có gì có thể lay động được vị trí của anh ấy trong lòng con, tiền không thể, người không thể, bất kỳ ai cũng không thể.”

 

Hốc mắt Giản Tích đỏ bừng, nhẹ giọng nói, “Mẹ, con thực sự yêu người đàn ông này.”

 

Đào Khê Hồng khiếp sợ đến tột đỉnh, còn có một điều không hiểu nổi, bà rốt cuộc hỏi tới, “Giản Tích, ngay cả ba mẹ con cũng không cần sao?”

 

Nước mắt Giản Tích trong nháy mắt liền chảy xuống, “Nhất định mẹ phải bắt đưa ra lựa chọn tầm thường như vậy sao?”

 

Đào Khê Hồng im lặng không nói gì.

 

Giản Tích chậm rãi cúi đầu, “Nếu nhất định con phải chọn, con sẽ nói cho mẹ đáp án —- con sẽ không phản bội lại ba mẹ, nhưng ba mẹ vĩnh viễn sẽ mất con.”

 

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN