Vợ ngọt
◙ Chương 66
Ý định đi du lịch nhanh chóng trở thành kế hoạch của cả hai.
Hơn 9 giờ đêm, nhóm trung niên muốn rời đi.
Một xe không đủ, Hạ Nhiên liền lấy xe Đào Tinh Lai chở Hạ Chính An.
Hạ Chính An hạ cửa kính xe, lấy bật lửa châm thuốc.
“Bớt hút một chút.” Hạ Nhiên nói, “Lớn tuổi rồi, còn tưởng mình là lính cần vụ hai mươi mấy tuổi sao —- Cho.”
Anh lấy một tay đưa cho ông một hộp kẹo bạc hà.
“Cái này không có đường, mỗi lần nghiện thuốc thì ngậm, có thể giúp giảm cơn nghiện thuốc.” Hạ Nhiên nói, “Con dâu của ba cầm về từ bệnh viện đó.”
Hạ Chính An bỏ qua một bên, “Ta không ăn.”
Hạ Nhiên lười tranh luận cùng ông, trực tiếp nhét vào ngực ông, “Không thích cũng phải ăn, dù sao cũng không cho phép hút thuốc.”
“Thằng nhóc thối.” Hạ Chính An âm thầm nói thầm một tiếng, bất đắc dĩ cầm lấy, lấy ra một viên, lạnh lùng cao ngạo, tỏ ra ngầu bỏ vào miệng.
“Thứ gì, thật khó ăn.”
“Những thứ khó ăn mới tốt cho cơ thể.” Hạ Nhiên từ kính chiếu hậu liếc một cái, thấy Hạ Chính An tuy mạnh miệng nhưng vẫn là bất động thanh sắc bỏ kẹo bạc hà vào túi áo.
Hạ Nhiên ngoắc ngoắc miệng, nhìn con đường phía trước, “Cha.”
“Ừ.” Hạ Chính An bị anh gọi một tiếng, chú ý.
Hạ Nhiên nói: “Chuyện của nhà mình, còn sẽ cùng Giản Tích thương lượng lại. Công việc của cô ấy tại bệnh viện, cho dù có nguyện ý cùng con về Dao Tỉnh, cũng cần chút thời gian để sắp xếp.”
Hạ Chính An không có lên tiếng.
“Manh Manh còn nhỏ, nếu như cô ấy không muốn đi, con cũng phải đem mọi việc sắp xếp một chút.” Hạ Nhiên mười phần bình tĩnh trần thuật: “Ba cho con một tháng, con chuẩn bị tốt bên này, con liền về công ty học tập.”
Hạ Chính An vẫn không nói chuyện.
Hạ Nhiên có chút không kiên nhẫn, “Cha?”
Cũng không biết có phải mình bị ảo giác hay không, anh phảng phất nghe được tiếng thở dài.
Giao lộ phía trước gặp đèn đỏ, thân xe chậm rãi ngừng lại.
Tay Hạ Nhiên khoác lên tay lái, như có như không mà gõ một cái.
Tính tình của ông già nhà mình từ trước đến này đều không không theo lý mà nói, không biết có phải lại chọc ông ấy không vui chỗ nào rồi không.
“Ba có phải thấy một tháng quá dài không? Nhưng con không có cách nào, cần…”
“Được rồi.” Hạ Chính An đột nhiên mở miệng.
Ngón tay Hạ Nhiên đang gõ liền dừng lại, nghiêng đầu, “Ba có tính toán gì?”
Đèn đường xuyên thấu qua cửa kính xe, ánh sáng đều đặn chiếu vào.
Đôi mắt Hạ Chính An nhìn từ góc độ này thấy được ánh sáng rực rỡ.
“Công ty bên kia, con không cần trở về.”
Hạ Nhiên sửng sốt.
“Con từ nhỏ đã không bằng người ta rồi, tổ tiên mấy đời nhà ta không hề có ai được coi là hỗn thế ma vương, nhưng đến đời con đã thành hiện thực. Ta nghĩ lại lúc con còn bé, liền nhớ kỹ hai chữ – đánh nhau.”
Tâm Hạ Chính An hơi phiền, đè đè lông mày, “Nói đến chuyện này, ta liền hối hận, hối hận năm đó không đánh con thêm mấy lần.”
Hạ Nhiên phì cười, “Hư năm cái dây lưng vẫn chưa tính là nhiều sao?”
“Đó là do con nên bị đánh.” Môi mỏng của Hạ Chính An kéo căng, phút chốc nới lỏng khí, “Nhiều năm như vậy, ta xác thực không có quản con, lập nghiệp, sinh sống, kết hôn, hay thậm chí thời điểm sự nghiệp của con bị lung lay, người làm cha này cũng không đưa tay một tay giúp đỡ cho con.”
Hạ Nhiên cười, cũng dần dần hiểu, nụ cười treo trên khóe miệng, có chút chua chát.
“Tiểu Tích là một cô gái tốt, con nên cảm ơn cô ấy, ba cũng nên cảm tạ con bé.” Hạ Chính An quay đầu, nhìn vào ánh mắt của con trai, “Con bé đã khiến một lãng tử quay đầu, thật không dễ dàng.”
Trong hai mươi mấy năm trong cuộc đời Giản Tích, bao nhiêu đau khổ đều từ người của Hạ Nhiên mà ra.
Vô duyên vô cớ bị đánh, thời điểm sanh con cũng thiếu chút nữa mất mạng.
Hạ Nhiên cúi đầu, được bóng đen che đậy, hốc mắt nhanh chóng căng chặt.
“Con sẽ đối tốt với cô ấy, cả một đời cố gắng vì cô ấy.”
Hạ Chính An gật gật đầu, “Con biết vậy thì tốt. Công ty nhà mình, làm đều là gạo khoai tây. May mắn, những năm gần đây, phát triển đều đều, có quy tắc nguyên tắc rõ ràng, ba không phải lo lắng quá nhiều. Con trở về, có khi lại sinh sự, không cần trông cậy vào sự hiếu kính của con.”
Hạ Chính An đã từng cố chấp, gia trưởng, tất cả mọi chuyện nhất nhất phải theo những gì mà ông quyết định.
Bây giờ ông giống như có chút dao động, cảm thấy tự do phát triển cũng là một chuyện tốt.
Giống như Hạ Nhiên, một thằng nhóc thối, hai người không đội trời chung nhiều năm như vậy. Không có anh, Tập đoàn Chính An cũng không phải không thể phát triển lớn mạnh được.
Hạ Chính An thậm chí nghĩ, “Nó không trở lại, dựa theo tình trạng trước mắt, thế giới hòa bình như vậy cũng tốt.”
Hạ Nhiên quay đầu ra chỗ khác, giống như nhìn chằm chằm thì cửa sổ xe sẽ nở ra được một đóa hoa.
“Câm rồi?” Hạ Chính An đang bất an, không cho được ngữ khí tốt.
Hạ Nhiên hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc cuồn cuộn, cứng rắng nói: “Ba cũng đừng có hối hận đó.”
“Ta hối hận?” Hạ Chính An hừ lạnh một tiếng, “So với con, ta còn biết kiếm tiền hơn. Có bản lĩnh thì đuổi theo ta.”
Đáy mắt Hạ Nhiên có chút nước, dù anh tam thập nhi lập (*), từ một cậu thiếu niên đến một người đàn ông trưởng thành, giờ khắc này, đối mặt với tình thân, trong nháy mắt có thể làm mềm đi sự cứng rắn của anh.
(*) Có nghĩa là khi người ta tới 30 tuổi, tự thân lập nghiệp mới có thể chắc chắn và vững vàng. Theo cách chia giai đoạn trong đời người của Khổng Tử.
Ngày hôm sau, Hạ Chính An liền muốn trở về Dao Tỉnh. Giản Nghiêm Thanh liên tục giữ lại, nhưng đêm hôm đó, Hạ Chính An còn phải bay ra nước ngoài để tham dự một diễn đàn về nông nghiệp, thực sự là không thể ở lại thêm.
Manh Manh đã được đón trở về. Trước khi đi, Hạ Chính An ôm con bé, trong nháy mắt một người nghiêm túc như ông liền biến thành một lão ngoan đồng.
“Cái tay mập mạp này của con giống như lốp xe Michelin.” Hạ Chính An vui vẻ hớn hở đùa cháu gái, “Ông nội trồng rất nhiều rau quả, đều cho con ăn.”
Thiên phú về ngôn ngữ của Manh Manh biểu thị rõ, so với những đứa trẻ cùng tuổi, bắt đầu nói chuyện rất sớm, hay tay lay lay động, “Không ăn đồ ăn, muốn ăn thịt thịt.”
Người trong nhà cười như được mùa.
Hạ Chính An luôn miệng đáp ứng, “Được! Trở về ông nội sẽ cho người ra chăn heo nuôi bò nuôi dê.”
Miệng Hạ Manh Manh biến thành hình chữ O, “Còn muốn nuôi cậu.”
Giản Tích mừng rõ nói với Hạ Nhiên: “Oh! Con gái mình cuối cùng cũng phát âm đúng.”
Cô lấy điện thoại, mở Wechat, đi đến bên người cha chồng, nhìn Manh Manh nói: “Con gái, gọi một tiếng cậu đi con.”
Giản Tích ấn tin nhắn âm thanh, chuẩn bị lưu lại gửi cho Đào Tinh Lai.
Tiểu gia hỏa gian xảo vô cùng, nghiêm trang gọi lại, “Bức bức gà, bức bức gà.”
Nhanh chóng Hạ Chính An cũng mở miệng cười lớn tiếng.
Hạ Nhiên hạ thấp giọng nói, nói với ông: “Ba, môi tuần con sẽ mang Manh Manh về thăm ba.”
“Tuyệt đối đừng.” Hạ Chính An rất kiêu ngạo, “Ta rất bận rộn, khắp thế giới mời ta tham gia hoạt động, đừng chậm trễ công việc của ta.”
Giản Tích lại gần, “Ba, con mang Manh Manh đến.”
“Vậy được!” Tốc độ trở mặt của Hạ Chính An có thể so với tốc độ hỏa tiễn, “Trong nhà, ban công, đều là rau quả ba tự mình trồng, hái cho con ăn.”
Hạ Nhiên có chút ghen ghét, “Không phải ba bận bay khắp thế giới sao?”
“Con không để cho ta nghỉ ngơi hay sao? Ta đã lớn tuổi rồi, cũng nên có ngày nghỉ chứ.”
Hạ Nhiên: “…”
—–
Thứ bảy.
Trong nhóm chat Đào Tinh Lai thẳng gào thét, một tin nhắn thoại lại thêm một tin nhắn thoại khác.
“Mọi người nhất định phải xem cho kỹ truyền hình trực tiếp nha!”
“Dùng ứng dụng Apple trên điện thoại có thể xem được.”
“Đậu phộng rau má, tại sao không để ý đến em, có phải là không gửi đi được không.”
Giản Tích hôm qua bị Hạ Nhiên dày vò một đêm, nằm lỳ trên giường, không muốn động đậy, nhìn đồng hồ mới có sáu giờ rưỡi.
Cô nói: “Đào Tinh Lai, giọng em bị khàn rồi, khó nghe chết được.”
Hạ Nhiên mở mắt ra, xoay người lên trên, “Em còn không biết xấu hổ mà nói người khác sao? Giọng của mình thành dạng gì rồi.”
Giản Tích quở trách, “Đều tại anh.”
“Hừ, thoải mái xong liền không nhận người nữa sao.” Hạ Nhiên: “Tối qua em kêu thế nào, anh nhắc lại cho em nhớ một chút.” Anh hắng giọng một cái, bóp nhỏ âm thành, không biết xấu hổ nhại lại giọng cô, “Ô ô ô, ông xã, nhanh hơn chút nũa, người ta rất thích nha.”
Giản Tích: “…”
Đào Tinh Lai lại gào lên trong nhóm.
“Tám giờ tối, bắt đầu phát sóng trực tiếp, tốt nhất từ bảy giờ ba mươi mọi người liền bắt đầu vào xem đi, xem quảng cáo nhằm hun đúc chút tình cảm đậm sâu.”
Lục Hãn Kiêu cũng trả lời bằng tin nhắn âm thanh, “Đào Nhi, ứng dụng Apple phải là thành viên mới được xem, ba mươi đồng một tháng quá đắt.”
Đào Tinh Lai nổi giận: “Anh Lục Lục, sáng sớm, mặt anh bị rơi đâu mất rồi à? Trong nhóm này, người có tiền nhất là anh. Em trong lòng anh chẳng lẽ không bằng ba mươi đồng luôn sao?”
Lục Hãn Kiêu: “Đừng ganh tị, điện thoại đều bị sự ganh tị của em mà đứng máy. Đương nhiên anh sẽ tận mắt chứng kiến cảnh Đào Nhi cầm danh hiệu Ảnh đế.”
Nghe xong hai chữ Ảnh đế này liền khẩn trương đến không chịu nổi, Đào Tinh Lai không nói thêm gì nữa.
Điện thoại của mỗi người bọn họ đều nhận được một thông báo —-
[Cảm ơn quý khách đã trở thành hội viên VIP của ứng dụng phát trực tuyến Apple, miễn phí xem Lễ trao giải Kim Hươu.]
Đào Tinh Lai cho mỗi vị người trong nhóm người thân, bạn bè 30 mươi đồng phí hội viên.
Lục Hãn Kiêu: “Mẹ kiếp, lần đầu tiên lão tử làm hội viên mà cảm thấy cực kỳ vinh quanh như vậy. Không nên cười, vương miện hội viên sẽ rơi xuống.”
Hạ Nhiên nhẹ nhàng ném đi hai chữ bằng âm thanh: “Ngu ngốc.”
Lục Hãn Kiêu: “Hạ Hạ, giọng nói của cậu thật dâm đãng nha, ta nghe còn không thể hít thở được.”
Đào Tinh Lai: “Anh Lục Lục, chỗ em có bình dưỡng khí, anh đến đây hít hai hơi đi.”
Giản Tích: “Này này, em cũng hèn nhát quá thể, hồi hộp đến vậy à? Còn muốn dùng bình oxy nữa.”
Đào Tinh Lai gửi mấy trăm cái icon biểu lộ cõi lòng tan nát, thành công phủ kín màn hình.
Bộ phim cậu đóng vai chính với Kiều Thù, khi khởi chiếu thu được tiếng tăm lớn, còn được bội thu phòng vé. Bộ phim bọn họ đóng về chủ đề thanh xuân, dùng tình cảm giản dị nhất, kể lại câu chuyện tình yêu từ khi còn là thiếu nam thiếu nữ cho đến khi tình yêu trưởng thành. Không có sảy thai, không có nước mắt, thuần túy, chân thực càng được lòng người.
Đào Tinh Lai cũng nhờ vai nam chính số một trong phim này mà thành công lọt vào danh sách đề cử Giải thưởng Kim Hươu năm nay.
Tám giờ tối, lễ trao giải bắt đầu.
Hôm nay tạo hình của Đào Tinh Lai mười phần đơn giản, áo sơ mi trắng đem khí chất của cậu tôn lên triệt để.
Thời điểm đi thảm đỏ, hội fan hâm mộ khổng lồ, tiếng hô đặc biệt lớn. “Ngôi sao vĩnh viễn bảo vệ anh!”
Đào Tinh Lai chắp tai trước ngực, đặt lên trên môi, là cảm ơn, là cầu nguyện.
Mà động tác này, được bộ phận quan hệ xã hội hoàn mỹ chụp lại, đăng lên mạng xã hội. Bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái lại vô cùng thành kính, thành công lôi kéo không ít người qua đường.
Lúc công bố Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, người trao giải bước lên sân khấu, toàn thể hội trường đều bị oanh tạc.
Chính là người hai năm trước giành giải Ảnh hậu, Kiều Thù.
Màn hình điện tử phát ra danh sách những người được đề cử, người cuối cùng là Đào Tinh Lai.
Dưới hàng ghế khán giả, tiếng vỗ tay như nước thủy triều, cũng có ý giúp đỡ.
Kiều Thù bình tĩnh thì thầm: “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất Giải thưởng Kim Hươu lần thứ hai mươi tám chính là —-“
Cùng lúc này, những fan hâm mộ của hai người dưới khán đài, hô to: “Đào Tinh Lai.”
Kiều Thù hé miệng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, đúng. “Đào Tinh Lai.”
Tia sáng đèn huỳnh quang chiếu đến, tiếng nhạc, tiếng thét chói tai lập tức im ắng.
Toàn thể ánh đèn đều tụ vào Đào Ảnh đế.
Tất cả những hồi hộp trước đó, đều lui tan một cách thần kỳ, trên mặt cậu chỉ là sự thong dong vừa vặn mỉm cười.
Cậu đứng dậy, đứng giữa sự chú ý của mọi người, bước lên sân khấu.
Ánh mắt Kiều Thù sáng rực, nghênh đón sự xuất hiện của cậu.
Hai người rốt cuộc cũng xuất hiện cùng lúc trên sân khấu, tiếng vỗ tay tiếng kinh hô sóng sau cao hơn sóng trước.
“Ôm một cái! Ôm một cái!” Hò hét vang trời, cuối cùng biến thành “Cùng một chỗ! Cùng một chỗ!”
Đào Tinh Lai tiếp nhận cúp, Kiều Thù nhẹ giọng, “Chúc mừng.”
Kiều Thù mặc một bộ váy dài màu trắng, cùng áo sơ mi trắng của cậu hợp thành một chỗ càng tăng thêm sức mạnh.
Đào Tinh Lai chậm chạp không nói gì, hiện trường chậm rãi yên tĩnh lại như đang chờ đợi.
Hồi lâu, cậu cong khóe miệng, nhìn qua Kiều Thù giang hai tay ra chờ cô ấy ôm ấp yêu thương.
Dưới khán đài, sóng nhiệt bùng lên lần nữa.
Trong mắt Kiều Thù vẫn còn vương lại nước mắt, thời điểm bọn họ chỉ ôm nhau chính là thời khắc có rating nhất của đêm nay.
Ôm cũng đã ôm, nhưng ở cùng một chỗ vẫn còn hơi xa vời.
Trước ti vi, Giản Tích ngập tràn trong nước mắt.
Hạ Nhiên đưa khăn tay cho cô, “Mẹ trẻ con à, đây là chuyện tốt, trong nhà rốt cuộc cũng có được một Ảnh đế.”
Lục Hãn Kiêu đặc biệt hưng phấn, “Ảnh đế đã có trong tay, ta có tài nguyên.”
“Ông nội cậu.” Hạ Nhiên đá đá đôi dép lê của anh ta, “Suốt ngày có ý đồ kia.”
“Cút, đừng có làm bẩn dép lê của tôi.” Lục Hãn Kiêu tránh đôi chân dài ra, “Cô gái của tôi tự tay mua cho tôi.”
Giản Tích không nể mặt mũi vạch trần chân tướng, “A, hôm đó em đi siêu thì cũng cô ấy, thời điểm tính tiền không có tiền lẻ, liền thuận tay cầm đôi dép lê được giảm giá, cho chẵn tiền.”
Lục Hãn Kiêu: “…”
Hạ Nhiên không thể tỏ ra mừng rỡ, vỗ vỗ bả vai anh ta, “Người anh em, đừng rơi lẹ, vương miệng ba mươi đồng hội viên sẽ rơi. Ngày mai tôi sẽ nhờ bà ngoại làm cho cậu một đôi vớ, mang lại sự ấm áp cho đôi chân cậu.”
Lục Hãn Kiêu cao quý, lạnh lùng, phun ra một câu, “Bệnh tâm thần.”
Xem hết phần Đào Tinh Lai đoạt giải, ba người ra ngoài ăn lẩu.
Lục Hãn Kiêu nói: “Đúng rồi, bên chỗ Tam Á, xe cộ tôi đã sắp xếp xong xuôi, hai người đặt vé máy bay chưa?”
“Đặt rồi, sáng ngày mốt.” Hạ Nhiên gắp miếng rong biển cho Giản Tích.
“Chơi mấy ngày?”
“Năm ngày.” Giản Tích nói: “Số ngày nghỉ của em không nhiều, cho nên nhờ anh hỗ trợ tìm xe. Đến đó chúng ta sẽ lái xe đi.”
“Yên tâm đi, công ty của anh bên đó có chỗ tiếp đãi, có vấn đề gì có thể tìm anh bất kì lúc nào.”
Lục Hãn Kiêu đưa tay vẫy vẫy, “Phục vụ, củ cải chua của tôi sao còn chưa thấy?”
Hạ Nhiên chịu không được, “Mẹ kiếp, cậu là củ cải thành tinh sao?”
Giọng nói Lục Hãn Kiêu tỏ vẻ ngạc nhiên, “Cậu làm sao biết được? À mà đã xem qua dự báo thời tiết chưa? Đừng đi chơi khi trời mưa to.”
“Xem rồi, thời tiết tốt.”
“Mang theo anh đi với.” Lục Hãn Kiêu nói: “Cô gái nhà anh đang thi, không để ý đến anh. Khi cô ấy vào đại học, nam sinh khác có thể giành mất, làm cho anh không có cảm giác an toàn.”
“Tôi không mang theo cậu.” Hạ Nhiên quả quyết cự tuyệt, “Có mang theo chó cũng không mang cậu theo.”
Lục Hãn Kiêu da mặt dày, lúc này học ba tiếng cho sủa, “Gâu gâu gâu—– lúc này có chịu mang theo tôi không?”
Hạ Nhiên: “…”
Giản Tịch: “…”
——–
Như dự báo thời tiết, hôm xuất phát, thời tiết tốt.
Bay đi Tam Á, hai tiếng rưỡi, mười một giờ trưa, máy bay hạ cánh.
Hạ Nhiên rất yêu thích ánh nắng nơi này, cảm thấy bản thân cách màu da lúa mạch gần thêm một bước.
Giản Tích tương đối sợ nắng, đem theo liền mấy tuýp kem chống nắng.
“Anh như vậy mà thật sự không có nhìn qua biển à?” Giản Tích ngược lại ngạc nhiên.
“Thật không có nhìn qua.” Hạ Nhiên đeo kính đen, bên mặt hình dáng rõ ràng rất đẹp. “Trước kia đi công tác, đều chỉ chạy trên đường, làm gì có thời gian mà đi chơi.”
Giản Tích đắc ý nói: “Em lợi hại hơn so với anh, thời gian em đi học ở Anh quốc, hầu như đã đi chơi gần hết cả Châu Âu. Kiến thức rộng rãi nha.”
Hạ Nhiên mặt không đỏ, tim không đập, “Ừ, may mắn là nhớ kiến thức rộng rãi, mới chọn anh đây làm chồng em đó.”
Khó có được khi Giản Tích không phản bác, cười dịu dàng, hướng đến mặt anh hôn một cái.
Hạ Nhiên nghiêng mắt, “Gấp cái gì, còn chưa tới đêm nữa.”
Anh đặt một căn biệt thự nhỏ, sau khi đem cất hành lý, hai người vác theo máy ảnh đi chơi.
Đi bộ dọc theo bờ biển, lắng nghe tiếng gió cùng tiếng sóng vỗ.
Giản Tích mặc váy trắng, Hạ Nhiên mặc áo sơ mi trắng. Giản Tích mê mẩn nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, tụt lại hơi xa, Hạ Nhiên cũng không quay đầu nhìn lại mà gọi một tiếng, “Bà xã.”
Anh đưa tay ra sau lưng, đầu ngón tay ngoắc ngoắc.
Giản Tích liền tự giác đuổi theo, đặt tay mình vào bàn tay anh.
Hai người bước đi ung dung chậm rãi, tùy tâm tùy ý nhìn ngắm. Ban đêm cũng lười biếng tản bộ cùng nhau trên bờ biển.
Thành phố ven biển có không khí đặc biệt tươi mát.
Sóng từng đợt từng đợt mà vỗ lên bãi cát, Giản Tích để chân trần chạy trên bờ cát.
Hai tay Hạ Nhiên đút túi, lẳng lặng đứng nghiêng một bên quan sát. Cô cười, anh cũng cười theo. Nét cong lên nơi khóe miệng của hai người thực sự giống nhau như đúc.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Giản Tích chật vật lại hèn nhát, nhưng vẫn không thể nào ngăn được sự kinh ngạc trong lòng anh.
Bộ mặt xấu xa của Hạ Nhiên, cái anh không muốn bị lộ ra bị Giản Tích nhìn thấy tận mắt, từ sự cố đó mà hai người bắt đầu cảm nhận sự chân thực, thẳng thắn của nhau.
Lần thứ nhất hai người hôn nhau, dũng khí của Giản Tích có thể so với mặt trời.
Hạ Nhiên mang cô đi đua xe mô tô, cho dù đã mấy năm trôi qua, cô vẫn còn nhớ đêm đó tiếng gió có bao nhiêu động lòng người.
Anh dùng cách thức của một người đàn ông thực hiện cái gọi là cố gắng và trách nhiệm.
Tại Thâm Quyến, trong gian phòng cũ nát ở tầng hầm ngầm, hai người trắng đêm hoan ái.
Hồi ức tựa như những thước phim quay chậm, oanh oanh liệt liệt lướt qua trước mắt.
Giản Tích, người đang đùa với những con sóng, váy đã thấm ướt, tiếng cười vang vọng.
Hạ Nhiên lớn tiếng gọi cô, “Giản Tích.”
“Dạ?” Cô quay đầu, nụ cười vẫn còn trên môi, “Gì vậy anh?”
Hạ Nhiên không lên tiếng, chỉ dùng khẩu hình nói ba chữ —-
“Anh yêu em.”
Ánh trăng trong đêm cũng không thể sáng bằng đôi mắt anh.
Bước chân Giản Tích run lên, nhảy lên một cái ngồi bệt xuống nơi sóng đang vỗ.
Trời ạ, làm cô xúc động như vậy.
Váy trắng ướt đẫm, Hạ Nhiên cởi áo thun ra, vây bên hông cho cô.
Hai tay anh để trần, thân trên cơ bắp cùng đường cong như âm thầm khoe khoang.
Hai người tay trong tay, bước trên ánh sáng, đi ra đường lớn, đi dạo phố lớn.
Giản Tích cực kỳ hào hứng, “Tí nữa chút ta đi ăn đồ nướng được không?”
“Được, em muốn ăn gì?”
“Tôm, sò biển dùng còn muốn ăn xúc xích nướng.”
Hạ Nhiên cười cười, “Cái khác đều được, xúc xích nước thì khỏi đi, chỗ anh có sẵn một cây, đừng lãng phí.”
Giản Tích đập anh một cái, “Trên phố lớn, nói nhỏ chút đi.”
“Xúc xích nướng có lỗi gì? Trên đường không nói được sao?”
“Anh lúc nào cũng đùa lưu manh.”
“Anh đây không phải là lưu manh, anh đây là người tốt.”
“Biết, biết rồi, đồ tốt đã sớm là của em.”
“Mẹ kiếp, Giản Tích em lại cướp thoại của anh.”
“Cả người anh, toàn thân trên dưới đều là của em, em còn cần cướp đoạt cái gì?”
“Đúng, xúc xích nướng cũng là của em, nói đi, đêm nay em muốn ăn thế nào, kho tàu hay vẫn là hấp?”
“Em nghĩ anh là muốn ăn đập.”
“Mẹ nó, xuống tay thật sao, ai ai ai, đừng cào eo anh, nhột.”
Một đường thẳng tắp, có đèn đường làm bạn, không thể nhìn rõ đầu người.
Hai người cười nói nhốn nháo, bước đi giữa ánh sáng và bóng tối——
Sớm chiều là em. Trăm năm cũng là em.—–
——–Hoàn chính văn——–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!