Vợ ngọt - ◙ Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
568


Vợ ngọt


◙ Chương 8


Lục Hãn Kiêu nắm giữ địa bàn nơi này từ khi anh ta mới năm ba đại học, tính đến thời điểm hiện tại cũng đã mười năm. Ở thành phố này lăn lộn cao thấp các nơi, ở các địa điểm ăn chơi đàn đúm cũng từng bị anh ta làm khó dễ không ít, những kẻ hiểu biết mỗi khi gặp mặt anh ta đều phải nể mặt kiêng kỵ vài phần.

 

Gã đàn ông cao to kia sợ đến mức run rẩy, dù thế nào cũng không ngờ đến việc này.

 

Giản Tích đột nhiên nói: “Không có ai đánh trúng em.” – Đây cũng xem như nói thật, mấy quyền cước đánh tới kia đều được Hạ Nhiên đỡ hết.

 

Lục Hãn Kiêu kiểm tra cao thấp trái phải xung quanh gương mặt cô, xác định thật sự không có vết thương nào, mới nhìn tên đàn ông to xác đang run rẩy kia phun ra một chữ: “Cút!”

 

Hạ Nhiên lúc này mới sờ sờ cằm “hít” một tiếng, “Mẹ nó, đau thật!”

 

Giản Tích cắn môi, chỉ nghĩ đến thôi thì cơn sợ đã tràn tới, mạnh miệng nói: “Ai bảo anh đứng ra cản làm gì?”

 

Hạ Nhiên cảm thấy sắp bị nghẹt thở vì tức rồi, thở ra từ từ xong mới nói: “Tay chân cô ốm yếu như vậy, tôi không che cho cô, ngày mai cô có thể xác định là nghỉ bệnh dưỡng thương chắc rồi!”

 

Giản Tích cũng không hiểu rốt cuộc mình đang tức cái gì, quay đầu đi: “Liên quan gì đến anh?”

 

Hạ Nhiên ngây cả người, sau khi chợt hiểu thì lòng mềm nhũn, hơi cúi đầu đè thấp giọng dè dặt: “Cô còn tức giận chuyện tối qua à? Hửm?

 

Giản Tích liếc sang bên cạnh, lạnh nhạt nói: “ Chuyện gì? – À, tôi quên lâu rồi!”

 

“Thật xin lỗi, để anh trai giải thích em gái nghe?” – Hạ Nhiên đột nhiên hạ giọng: “Tôi không nên hung dữ với cô.”

 

Một câu nói, đã thành công phá vỡ sự lạnh nhạt của Giản Tích, tủi thân dâng lên không ít, cô cúi đầu xuống không nói một câu.

 

“Này này này, tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao? Hai người sao thế này?”- Lục Hãn Kiêu nghe cái hiểu cái không, như nghĩ tới cái gì.

 

Hạ Nhiên liếc hắn một cái: “Liên quan rắm gì đến cậu.”

Lục Hãn Kiêu cũng không giận, vỗ vỗ lên vai Hạ Nhiên: “Tính khí sao vẫn nóng như vậy chứ, đụng chút là cáu giận à!”

 

Tên này đã chọn đúng vị trí bị thương của anh mà vỗ, Hạ Nhiên thầm mắng, đồ âm hiểm!

 

Tối nay, Lục Hãn Kiêu vốn đang chơi bài trên lầu, lúc sau có một người bạn thuận miệng nói tầng dưới đang có đánh nhau, trong đám đó còn có một cô gái đặc biệt xinh đẹp, vài người khác cũng hùa theo lên tiếng hỏi đẹp cỡ nào. Kết quả là nghe người bạn kia miêu tả lại, trực giác Lục Hãn Kiêu mách bảo có chuyện không ổn liền mang theo người xuống dưới nhìn xem.

 

Một lần nữa quay về chỗ ngồi, Lục Hãn Kiêu dẫn người đi vào, “Uống gì thì tự mình lấy.”

 

“Các người uống trước đi.” – Giọng Hạ Nhiên vừa cứng vừa lạnhlẽo, xoay người lại, nhắm ngay Lâm Gia đang đứng ở sau lưng giáng cho một cú đấm.

 

Lâm Gia ngã xuống đất, bụm mặt không dám lên tiếng.

 

“Đám người kia hoạt động cái gì, đừng nói cậu không biết. Lâm Gia, con mẹ nó, cậu đây là ngại đầu trên cổ mình quá nặng đúng không? Muốn lấy xuống cho người ta làm banh đá hử?”

 

Lâm Gia tròng mắt đỏ bừng, “Anh Nhiên, em…”

 

Hạ Nhiên nhấc chân đạp thêm một cái, “Em cái gì mà em! Nếu cậu muốn chết thì nhảy mẹ xuống dưới kia đi!” – Anh tức giận chỉ cửa sổ, “Chớ liên lụy người khác. Yên tâm, cậu mà chết thì mẹ cậu cùng đứa bé sắp chào đời, tôi đảm bảo một chút cũng chẳng muốn trông nom.”

 

“Anh Nhiên, thật xin lỗi.” – Lâm Gia nói giọng đứt quãng, giống như lưỡi bị cắm mười mấy cây tâm.

 

“Tôi không cần cậu xin lỗi tôi, người cậu phải xin lỗi là cô ấy.” – Hạ Nhiên túm áo Lâm Gia kéo hắn đến trước mặt Giản Tích, “ May mắn bác sĩ Giản cho tôi biết kịp, bằng không cậu ở đó mà chờ chết đi!”

 

Giản Tích nhíu mày, nhìn Hạ Nhiên chăm chú.

 

“Lại ở trong lòng mắng ông đây đúng không?” – Hạ Nhiên không hề úy kỵ, cười lạnh: “Đàn bà con gái tốt nhất bớt lo chuyện bao đồng đi, biết rõ trên núi có hổ còn cố đi lên, đó không phải gọi là dũng cảm, mà là ngốc nghếch đấy!”

 

Giản Tích hơi biến sắc, Lục Hãn Kiêu lúc này hướng ra ngoài cửa kêu một tiếng: “Lấy một xô đá lại đây.” – Rồi nhìn Hạ Nhiên nói: “Cậu cần hạ hỏa!”

Hạ Nhiên ngồi lại trên ghế xô pha, sắc mặt cực kì khó coi.

 

Giản Tích thật cảm thấy không có cách nào mà thông não người này được, đi thẳng vòng qua anh, nói với Lục Hãn Kiêu: “Em đi trước, đồng nghiệp đang đợi.”

 

“Đồng nghiệp? Vậy gọi lên đây cùng chơi luôn.” – Lục Hãn Kiêu vẫn hào phóng như từ trước đến giờ.

 

“Không cần, là chỗ làm tổ chức liên hoan, nãy giờ đã gọi mấy cuộc hối về rồi.”

 

Lục Hãn Kiêu giúp cô mở cửa: “Vậy thì đi thôi, lần tới anh sẽ ghé về thăm ba mẹ chúng ta.”

 

Vừa nghe mấy chữ “Ba mẹ chúng ta”, Hạ Nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu.

 

Giản Tích gật đầu: “Được.”

 

Đóng cửa lại, Lục Hãn Kiêu liếc mắt nhìn Hạ Nhiên: “Trên người tôi đều sắp bị cậu nhìn đến lủng vài lỗ rồi đấy, như thế nào, để ý em gái tôi? “

 

Hạ Nhiên tay chân dang rộng, tấm lưng rộng lớn dựa vào ghế sô pha, “Tôi với cậu quen lâu như vậy, đúng là không biết cậu còn có một cô em gái đấy.”

 

“Tính tình cậu lòng lang dạ sói, tôi tự hiểu rõ.” Lục Hãn Kiêu cười cười, móc điếu xì gà ném qua, “Hai ông già vốn là chiến hữu cách mạng, tình cảm hai nhà rất tốt, nên Giản Tích từ nhỏ đã luôn theo sau tôi, tôi cũng xem con bé như em gái ruột của mình. Sau này em ấy xuất ngoại đi du học, mấy năm nay cũng không gặp mặt nhiều.”

 

Hạ Nhiên châm xì gà xong, ngửa cổ nhả một hơi.

 

Lục Hãn Kiêu cười cười: “Để ý thật à?”

 

Hạ Nhiên: “Không được sao?”

 

Lục Hãn Kiêu dựa vào bên mép giường, hai tay lười nhác huơ huơ, giữa hai ngón tay kẹp điếu xì gà, tàn tro còn vương chút đỏ rực rơi xuống: “Hạ Nhiên, em gái tôi không giống như những con đàn bà mà cậu đã chơi qua.”

 

“Tôi không muốn chơi.”

 

Lục Hãn Kiêu cười búng tro thuốc một cái: “Chỗ tôi mới đến vài em còn nguyên zin, tôi cho người đưa qua cho cậu nhé.”

Ánh mắt Hạ Nhiên sắc bén như dao, gằn từng tiếng lặp lại: “Tôi không chơi đùa với cô ấy.”

 

Lục Hãn Kiêu ngẩn người, hời hợt né tránh vấn đề này: “Đến đây rồi sao không đến tìm tôi?”

 

“Tìm cậu để cậu xem tôi thê thảm đến mức nào sao?” – Hạ Nhiên xùy một tiếng, “Chỉ còn cái mạng cùi, có gì hay ho mà xem.”

 

Lục Hãn Kiêu dừng tay một lát, không thể làm gì hơn: “Năm đó nếu như không phải vì Hạ Tần hại cậu, cậu cũng sẽ không….”

 

“Mẹ kiếp, chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc lại nữa.” –Hạ Nhiên thô bạo cắt ngang lời hắn.

 

“Chỉ cần cậu muốn, xây dựng lại tất cả không khó, chỉ cần cậu nói một tiếng.” – Lục Hãn Kiêu trọng tình trọng nghĩa: “Tôi nhất định sẽ giúp cậu.”

 

Hạ Nhiên không nhịn được đứng dậy: “Đừng nói nhảm mấy chuyện dư hơi đó nữa. Tôi hỏi cậu, ba mẹ bác sĩ Giản làm nghề gì?”

 

Ánh mắt Lục Hãn Nhiên phức tạp: “Nghiêm túc thật à?”

 

“Mẹ kiếp, nói lời dư thừa!”

 

“Mẹ Giản Tích thì kinh doanh, còn ba em ấy….”- Lục Hãn Kiêu dừng lại, suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ nào cho thích hợp: “Là công chức. Giản Tích còn có một em trai nữa”

 

Thành phần gia đình tri thức? Cũng không khác mấy so với suy đoán trước đó của Hạ Nhiên.

 

Cách vách đang để một bàn mạt chược, Lục Hãn Kiêu nói: “Ê, chơi với tôi vài ván đi.”

“Dẹp, không có tiền” – Hạ Nhiên quăng ra vài chữ, mở cửa ra liền rời đi.

 

——

 

Giản Tích bên này.

 

Ngày thường bọn họ công tác theo tiết tấu khẩn trương đã quen, bây giờ khó khăn lắm mới được buông thả thì lại càng giống như ngựa chiến bị đứt dây cương vậy. Giản Tích vì lát nữa phải lái xe nên cũng không uống rượu, nhưng vì chuyện náo loạn vừa rồi, không còn hứng thú để chơi đùa nữa.

 

Bỗng nhiên di động vang lên, tin nhắn mới:

 

[Ra ngoài.]

 

Giản Tích không thèm để ý. Qua hai phút:

 

[Miệng vết thương của tôi giờ rất đau, tôi không biết xử lý thế nào.]

 

Giản Tích ấn tắt màn hình, xong lại mở lên, nhìn một lần lại một lần, vừa đứng dậy vừa trả lời tin nhắn: [Ở đâu?]

 

Cô kéo cửa ra, tay còn đang ở trên chốt cửa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt đầy máu bầm của Hạ Nhiên, tay trái mang theo một bịch xốp.

 

Giản Tích vươn tay qua: “Đưa tôi” – Cô mở bịch xốp ra nhìn một lượt: “Làm gì mua nhiều thuốc mỡ như vậy?”

 

Hạ Nhiên ừ một tiếng: “Chủ tiệm thuốc giới thiệu.”

 

“Ông ta muốn moi tiền anh thôi.” – Giản Tích khẽ mím môi: “Đi theo tôi.”

 

Là bác sĩ nên mấy năm nay, theo thói quen trong xe cô luôn mang theo hòm thuốc, sơ cứu các vết thương nhỏ đều không thành vấn đề.

 

Hai người ngồi trong xe, Giản Tích lấy ra một chai cồn sát trùng, một bịch băng bông, “Mấy thứ thuốc kia không dùng được, dùng cái này để khử trùng trước đã.”

 

Hạ Nhiên đem mặt lại gần cô: “Nhẹ tay một chút, đừng hòng dùng cách này trả thù tôi.”

 

Giản Tích mặt đối mặt với anh, nhanh chóng có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt anh, mũi cao mắt sâu. Chưa đến vài giây cả hai đều bật cười.

 

Nụ cười kia từ từ giảm xuống, Giản Tích hắng giọng: “Tôi đâu thô lỗ như anh.”

 

Hạ Nhiên căng thẳng cả đêm, sắc mặt lúc này rốt cục mới thả lỏng ra: “Tôi là đàn ông, cô so với tôi thế nào được?”

 

Cô cũng không cho là vậy, im lặng tiếp tục sát trùng vết thương cho anh.

 

Trong xe có thả tinh dầu, là mùi hoa lài thoang thoảng, đại khái không biết có phải do bầu không khí quá mức mềm mại hay không mà tiếng nói của Hạ Nhiên cũng đặc biệt ôn hòa

 

“Lần trước ở cổng tiểu khu, là tôi nói chuyện khó nghe.”

 

“Ừ.” – Giản Tích nói: “ Anh biết là được rồi.”

 

Lông mày Hạ Nhiên nhếch lên: “Coi như tôi nói bậy bạ, nhưng có một câu là thật.”

 

Giản Tích nhíu mày lại, hồi tưởng một phen hỏi: “Câu nào?”

 

“Cơ bụng của tôi cứng hơn dương vật của tên trai bao đó nhiều.”

 

Tay Giản Tích ngừng một lát, sau đó không chút do dự bấm mạnh một cái trên vết thương.

 

Hạ Nhiên gặp biến cũng không sợ hãi, bị đau cũng không thay đổi sắc mặt, ngược lại bắt lấy cổ tay cô: “Tôi nói thật, sao cô lại nhìn trúng tên trai bao đó vậy?”

 

Giản Tích không lên tiếng.

 

“Vì hắn đẹp trai?” – Hạ Nhiên giọng điệu nghiêm túc: “Chỉ bằng một lần ở KTV kia hắn đã không xứng với cô rồi.”

 

Lần đó Lục Bình Nam uống say lại cùng người khác cá cược, cá là trong vòng nửa giờ có thể tùy tiện gọi Giản Tích đến.

 

Hạ Nhiên nhìn gương mặt trầm tĩnh của cô, dứt khoát cầm lấy bông băng, tự mình xử lý.

 

“Hai người quen biết từ lúc đi học chứ gì?”

 

“Làm sao anh biết?”

 

“Tuổi trẻ lúc nào chẳng như vậy, cứ thích tự lừa dối chính mình. Cứ nghĩ một lòng một dạ với mối tình thắm thiết ấy sẽ có ngày được hồi đáp, nhưng thực tế, trong mắt người khác đó chính là một việc ngu ngốc.”

 

Giản Tích cảm thấy khi Hạ Nhiên nói những lời này, giống như anh đang cười tự giễu chính mình.

 

Cô nói: “Tôi thích anh ấy đã mười năm, chính là vào năm nhất đại học, anh ấy ở trên đài diễn thuyết, tôi còn nhớ rõ chủ đề là: Cải cách thể chế giáo dục như thế nào để có thể sáng tạo ra những điều mới.”

 

Hạ Nhiên khinh thường hầm hừ: “Chưa đủ lông đủ cánh liền muốn dạy người khác, mặt mũi gớm!”

Anh đậy nắp bình thuốc khử trùng lại rồi thả vào hòm thuốc, “Cái gì mà yêu mười mấy năm, yêu vì bên ngoài đẹp trai, đều là ảo tưởng thôi! Cô thử đặt mình là người khác rồi nhìn xem, tuyệt đối cũng sẽ cho rằng chuyện mình làm ngu xuẩn biết bao nhiêu.”

 

Giản Tích nhất thời im lặng.

 

“Không phải do đối phương quá ưu tú hay gì, mà là do chính cô không dám bước ra khỏi cái vòng này để nhìn rõ bản thân mình.” – Hạ Nhiên liếc cô: “Giật mình rồi đúng không?”

 

“Có lẽ anh nói đúng.” – Giản Tích quay đầu, tay khoát lên tay trái: “Thói quen này đã nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa từng có ai xuất hiện tốt hơn anh ấy.”

 

“Cố chấp, khổ thân.” – Hạ Nhiên dằn cơn cáu kỉnh: “Cô biết khi một người đàn ông thích một người con gái sẽ như thế nào không?”

 

Giản Tích nghĩ nghĩ: “Nhớ rõ từng ngày kỷ niệm, tặng quà?”

 

Hạ Nhiên lại bật cười thành tiếng: “Không trách được cô, là cô trải nghiệm quá ít, tên trai bao đó lại không đối xử tốt với cô. Khi một người đàn ông thật sự thích một người phụ nữ, anh ta sẽ không biết xấu hổ mà theo đuổi cô ấy, không thể nào chấp nhận được người khác đụng vào cô ấy, đánh nhau phải đem cô ấy che chở trong ngực, còn muốn đem cô ấy đè ở trên bàn mà xxx ngày đêm không ngừng….”

 

Hạ Nhiên nhìn cô, khóe miệng giương lên.

 

Một số việc khác nên “hành động” không tiện nói ra miệng.

 

“Bác sĩ Giản.” – Hạ Nhiên hỏi: “Gã trai bao đó có từng cho cô những trải nghiệm đó chưa?”

 

Giản Tích rũ mắt, nhìn tay mình chằm chằm.

 

“Vậy cô có muốn thử một lần không?” – Hạ Nhiên lại hỏi.

 

“Hả?” – Giản Tích nhất thời không bắt kịp nhịp nói chuyện: “Thử cái gì?”

 

“Thử được đàn ông yêu.”

 

Trong xe an tĩnh, ánh mắt nóng bỏng, tim đập liên hồi như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài.

 

Ý thức Giản Tích dần dần sáng tỏ, mà câu tiếp theo của Hạ Nhiên cũng đã chứng thực đáp án mà cô đang nghĩ.

 

Anh nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Làm sao bây giờ, ông đây đặc biệt muốn yêu em.”

 

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN