Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc
Chương 23: Vợ nhỏ thăng chức thành mợ nhỏ
“Ô, hôm nay sao lại về sớm thế này?” Mẹ Cao buông tờ báo trên tay, tháo cặp kính viễn thị xuống, rót ly trà cho ba Cao.
“Con trai con dâu nhà lão Vương về thăm.””
“Ôi, vừa khéo, con trai ông hôm nay cũng về thăm nhà đây.” Vẻ mặt mẹ Cao thần thần bí bí “Còn mang cả con dâu về cho ông nữa đấy.”
“Cao Đạm đã về?” Ba Cao gật gật đầu, hình như lại nghĩ đến cái gì “Từ từ, bà vừa mới nói cái gì, con dâu?!” Ông đột nhiên nâng cao giọng.
Mẹ Cao vỗ ông một cái, hất hất đầu về phía trên lầu “Nhỏ giọng chút, người ta đang ở trong phòng của Cao Đạm trên lầu đấy.”
“Là người như thế nào?”
“Tôi thấy khá tốt, là người an phận thủ thường, nhưng mà tuổi quá trẻ.”
“Tuổi trẻ, năm nay bao nhiêu rồi?”
“Cao Đạm nói năm nay mới tốt nghiệp đại học.”
Nghe nói con trai mình thế mà lại tìm người vợ kém nó tận hơn mười tuổi, ba Cao tay dùng sức gõ cây trượng xuống nền đất, cao giọng mắng trách “Quả thực là càn quấy!”
“Ba đang nói ai càn quấy thế?” Cao Đạm nắm An Hân Phỉ đi xuống lầu.
“Tiểu Phỉ, lại ngồi bên cạnh mẹ nào.” Vẻ mặt của mẹ Cao từ ái, hướng phía cô vẫy tay.
An Hân Phỉ nơm nớp lo sợ đến ngồi bên cạnh mẹ Cao, cúi đầu không dám đối mặt với ba Cao đang “”khí tràng [1] cường đại””. Cao Đạm tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay tự nhiên mà khoát lên thành ghế sofa sau lưng cô: “Ba, con giới thiệu một chút, đây là An Hân Phỉ, vợ của con.”
“Hừ, thì ra là cánh đã cứng cáp rồi đấy phỏng, kết hôn lấy vợ gả chồng chuyện lớn như thế cũng không cùng cha mẹ thương lượng bàn bạc, tự mình quyết định xằng bậy!” Mắng xong, ánh mắt sắc bén của ba Cao quét sang phía An Hân Phỉ. Như thể là cô dụ dỗ đứa con trai quý báu của ông.
Lưng An Hân Phỉ như bị gai đâm, nếu bây giờ có cái khe đất thì cô nhất định sẽ chui vào.
“Phỉ Phỉ, em còn không mau hành lễ lạy cha mẹ đi.”
Ba Cao giương tay lên “Thôi đừng, tôi không nhận nổi!”
Nhất thời tình cảnh trở nên lúng túng, An Hân Phỉ đứng ngồi không yên, mẹ Cao vội vàng ra tay hoà giải “Thôi được rồi, lát nữa lại nói tiếp, ăn cơm trước đã!” rồi hướng vào phòng bếp gọi “Vú Trương, dọn cơm lên thôi!”
“Vâng, phu nhân”
“Đi thôi, ăn cơm nào.” Mẹ Cao nhìn nét mặt không rõ buồn giận của ba Cao, quay sang lắc lắc đầu với ông con trai quý hóa nhà mình.
Sau khi cha mẹ Cao rời đi, Cao Đạm nắm lấy tay An Hân Phỉ “Thực xin lỗi” anh quá nóng vội rồi.
Cô lắc đầu “Em không sao.”
“Ăn cơm trước đi, chuyện còn lại cứ để cho anh.”
Trên bàn ăn, ba Cao ngồi trên ghế chủ nhà, mẹ Cao ở phía bên trái, Cao Đạm cùng An Hân Phỉ ngồi phía bên phải của ông, đồ ăn ngon lành theo thứ tự được mang lên bàn ăn, khi bốn người trong nhà bắt đầu dùng bữa, bên ngoài truyền đến tiếng ô tô.
“Phu nhân, là cô chủ về nhà.”
Đang nói, con gái nhà họ Cao, em gái Cao Đạm mang theo đứa con trai bốn tuổi đi vào nhà.
“Anh đã về rồi à?”
“Ba, mẹ!”
“Hừ, mấy ngày nay không thấy cô đâu, hôm nay về làm cái gì?” Thật là, không làm cho người khác bớt lo.
“Ấy dà, hôm nay hỏa lực của ba cao quá, có phải chơi cờ cùng bác Vương bị thua đúng không ba?”
“Hừ!”
Mẹ Cao nghiêng đầu, liếc ba Cao một cái “Vú Trương, mang thêm chén đũa ra đây.”
“Cháu chào ông bà ngoại ạ!”
“Ai u, bé Phàm Phàm của bà ngoại, bà ngoại nhớ con muốn chết rồi.”
Ba Cao tuy rằng thấy đứa con gái không ngoan ngoãn này vẻ mặt liền không vui, nhưng gặp cháu ngoại thì vẫn mừng rỡ, bộ dáng hòa ái, sờ sờ khuôn mặt của đứa cháu nhỏ.
Cao Nghệ vừa mới ngồi xuống đã chú ý đến cô thiếu nữ bên cạnh Cao Đạm, cái đầu lanh lẹ của cô rất nhanh liền hiểu được vị này chính là chị dâu mới của mình, nhưng nhìn qua cũng không lớn hơn cô là bao nhỉ.
Cao Nghệ nhướng mày nhìn về phía Cao Đạm, hai anh em tất nhiên là hiểu ý nhau, anh cười gật gật đầu, vẫy tay gọi cháu ngoại lại gần mình, rồi ôm đứa bé vào trong ngực.
“Cậu ạ!” – Giọng điệu ngây thơ đầy vị sữa của Tiểu Phàm Phàm vang lên.
“Phàm Phàm ngoan quá, cậu mang quà về cho con đấy, lát nữa con lấy ra chơi được không?”
“Cảm ơn cậu!” nói đoạn, mắt to bay tới chỗ An Hân Phỉ, cô cũng đang nhìn bé, đứa nhỏ này liếc qua một cái là biết đồ trên người bé toàn quần áo trẻ em xa xỉ, giầy thể thao màu trắng, hai mắt thật to, làn da vừa trắng vừa non vừa mềm, tóc mềm mại, nhìn qua đáng yêu cực kỳ.
“Cô là bạn gái của cậu sao?”
“……”
“Ha ha, con trai, đó là mợ của con đó, mau gọi mợ đi.”
Cao Tử Phàm hết nhìn cậu đang ôm mình, rồi lại nhìn “”mợ”” ngồi một bên, cuối cùng vươn tay ra trước mặt cô: “Mợ ôm một cái~”
An Hân Phỉ kinh ngạc nhìn về phía anh, lại nhìn Cao Nghệ trước mặt mình, chỉ thấy hai người đều mỉm cười, vì thế ôm thân mình mềm mại của Phàm Phàm vào trong lòng.
Mẹ Cao mẫu nhìn cô ôm đứa cháu nhỏ, tuy rằng động tác có hơi lóng ngóng, nhưng nhìn ra được cô cũng thực thích trẻ con, ba Cao quan sát cô, ánh mắt ông cũng có một tia biến hóa.
“Con ngoan, xuống thôi, chúng ta ăn cơm, đến với mama nào.”
“Phàm Phàm không thể ngồi ở chỗ này sao?” Đôi mắt nhỏ ngập nước nhìn An Hân Phỉ.
“Có, có chứ.” Thiên thần nhỏ bé này ấy à, ai có thể cự tuyệt đây.
“Mama, mợ nói được kìa.”
Cao Nghệ nhún nhún tỏ ý “”không sao cả””.
Vẫn là Cao Đạm sờ sờ mái đầu tơ mềm của cháu nhỏ, dỗ dành: “Cậu bảo người làm mang ghế dựa để bên cạnh mợ con, con ngồi chỗ đó, được không?”
Tiểu Phàm Phàm gật gật đầu “Vâng ạ.”
Người một nhà lúc này mới bắt đầu ăn cơm.
[1] Khí tràng cường đại “”气场强大””: khí tràng (气场) là năng lượng vô hình của con người – theo Triết học Trung Quốc và Đạo giáo, nó – dù ít hay nhiều – là thứ có thể nắm chắc quy luật tự nhiên. Người thuận theo quy luật tự nhiên, khí tràng càng lớn; người rời xa quy luật tự nhiên, khí tràng lại càng nhỏ. Quy luật tự nhiên cùng quy luật hoạt động của thân thể và tâm trí con người vừa vặn thống nhất với nhau […] (Trích baike)
Tóm lại ở đây hiểu là ba Cao đang max tức giận, vậy thôi =.=””
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!