Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài - Chương 30: Sự dày vò của anh là nỗi đau của cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
261


Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài


Chương 30: Sự dày vò của anh là nỗi đau của cô


Trong một phòng khác, Thịnh Trình Việt tao nhã ngồi trên ghế sofa, nhìn Tiêu Mộc Diên đang đứng trước mặt anh, anh đén mờ ảo chiếu rọi lên gương mặt cô, tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.

Đột nhiên cô giơ tay lên, cầm khóa váy, kéo xuống trước ánh mắt nhìn chằm chằm của anh.

Anh vẫn nhìn cô như vậy, không ngăn lại cũng không nói gì, trên gương mặt là biểu cảm phức tạp, không đoán ra được rốt cuộc là anh có ý gì?

Trong lòng cô càng ngày càng căng thẳng, mãi đến khi cô trần trụi nhìn anh, anh mới híp mắt, nhưng vẫn không nói một câu.

Thịnh Trình Việt cảm thấy máu và hô hấp của mình đang dồn lên, nhưng anh vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh như cũ, anh rất muốn xem người như vậy khiến anh vui vẻ sẽ như thế nào.

Tiêu Mộc Diên thấy anh không vui không buồn, trong lòng căng thẳng, cô chầm chậm tiến lại gần anh, trời mới biết được cô phải lấy dũng khí lớn cỡ nào mới có thể đi đến chỗ anh, nhìn Thịnh Trình Việt ngay trước mắt, cô chỉ thấy lòng mình có chút chua xót.

Giờ phút này, anh như người ngồi tít trên cao, như một bậc đế vương, cả người anh toát ra một loại khí chất tôn quý. Còn cô thấp kém như vậy, hèn mọn đến nỗi vì tiền mà phải đến mua vui cho anh, một khoảnh khắc kích động nào đó, cô rất muốn bỏ chạy, nhưng vì tiền, cô không thể bỏ chạy dù chỉ một bước.

“Tổng giám đốc Thịnh, để tôi cởi quần áo giúp anh.”

Tiêu Mộc Diên nhè nhè nói, giọng của cô rất nhẹ, lúc nói chuyện, bàn tay cô đã đặt trên cúc áo của Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt thấy động tác của cô, rõ ràng là sững lại một lúc, trước đây lúc anh cần phụ nữ chỉ đơn thuần là để giải quyết nhu cầu, nên từ trước tới nay không có cởi quần áo, cũng không có người phụ nữ nào thấy thân thể của anh, ngay cả cái đêm 6 năm về trước, dù rằng anh có cởi quần áo nhưng ngày đó đèn đuốc tối om.

Trước đây anh rất ghét phụ nữ chạm vào anh, nhưng bây giờ, đối với sự tiếp xúc của cô anh cũng không thấy phản cảm gì, mà ngược lại còn có sự chờ đợi.

“Tổng giám đốc Thịnh, anh có cần tắm rửa không? Tôi tắm cho tổng giám đốc trước nhé!”

Cô vẫn còn nhớ người phụ nữ trước đó ở dưới thân anh, cô vẫn nên tắm rửa cho anh để tiêu độc thì hơn.

Thịnh Trình Việt khẽ nhướng mày, anh biết trong lòng người phụ nữ này nghĩ gì nhưng anh vẫn gật đầu, trong phòng tắm vẫn có thể cùng cô…

Tiêu Mộc Diên thấy anh đồng ý bèn cười đứng dậy.

“Tôi đi lấy nước, nhưng xin hỏi tổng giám đốc Thịnh, lúc nào thì anh đưa 3,5 tỷ cho tôi.”

Tiêu Á Viêm hỏi, gương mặt nhỏ lộ ra ý mong chờ. Nếu cô lấy được tiền thì có thể chuộc ba ra rồi.

Thịnh Trình Việt vừa nở nụ cười bỗng chốc đông cứng, người phụ nữ này sao lại biết cách phá vớ bầu không khí như vậy, cô không nhắc đến một lúc thì sẽ chết sao? Cô thật giống như lời con trai cô đã nói, yêu tiền như mạng sống!

“Đợi 1 tháng nữa!”

Thịnh Trình Việt không vui đứng dậy, tinh thần vốn đang rất phấn chấn lại bị người phụ nữ này làm cho mất hứng. Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào thân thể lõa lồ của cô, không dời đi dù chỉ một phút.

Tiêu Mộc Diên vừa nghe thấy anh nói như vậy thì cúi mặt, anh nói sau một tháng, điên chắc? Hợp đồng của bọn họ không phải ký một tháng sao?

“Vậy thì tổng giám đốc Thịnh, xin hỏi có thể thanh toán theo ngày không?”

Đúng vậy, nhỡ sau này cô ở bên anh đủ một tháng rồi nhưng anh lại dây dưa không đưa cô tiền, vậy thì cô lỗ lớn rồi, hơn nữa chuyện được người khác bao nuôi nhục nhã nhã như vậy cô cũng không thể nào đi kiện được.

Sắc mặt Thịnh Trình Việt càng ngày càng đen hơn, đầu óc cô không biết làm bằng gì nữa, bây giờ lại còn nhắc đến tiền với anh, sao cô lại thích tiền như thế chứ?

“Có thể thanh toán trong ngày, một lần 350 triệu, cô thấy được không?” Cuối cũng anh không nhịn được lên tiếng. Muốn lên giường với người phụ nữ này thật sự tốn sức.

Một lần 350 triệu? Tiêu Mộc Diên trợn tròn mắt nhìn Thịnh Trình Việt, một ngày nếu làm 10 lần, vậy thì không phải là có 3.5 tỷ rồi sao? Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên vui vẻ ngẩng đầu, nhưng lúc cô nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt bỗng chốc như bị lửa hun.

Thân hình anh đẹp thật, ngũ quan như tạc tượng, cơ ngực săn chắc, thân hình anh hoàn hảo, tinh thếm dưới ánh đèn như phát ra ánh sáng mờ ảo, nhìn xuống dưới khiến cô giật mình, nhanh chóng dời tầm mắt.

“Cũng không phải là lần đầu tiên còn xấu hổ sao?”

Thịnh Trình Việt vừa nói vừa đi đến phía Tiêu Mộc Diên, hơi thở lạnh lùng vờn quanh cánh mũi cô.

Tiêu Mộc Diên sững sờ, lời này của anh như đang nhục mạ cô vậy, cảm giác này giống như anh cho cô một bạt tai, khiến tim cô đau nhói. Đúng vậy. Đây không phải là lần đầu của cô, lần đầu của cô là cái đêm nhờ mang thai hộ, lần thứ hai là cái đêm trên xe Thịnh Trình Việt, vì thê hôm nay là lần thứ ba.

Tiêu Mộc Diên khó khăn nhìn lên thân thể anh, chỉ là ánh mắt cô không còn sáng ngời nữa mà trầm đục, khiến người ta không thể nhìn thấu nội tâm bên trong của cô.

“Tổng giám đốc Thịnh nói đúng lắm, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu, nên không cần phải giả vờ xấu hổ, vốn tưởng rằng tổng giám đốc Thịnh thích bộ dạng xấu hổ, nên tôi mới giả vờ ngượng ngùng, thật không ngờ lại bị anh nhìn thấu, xem ra kỹ thuật của tôi còn kém quá, cần phải cố gắng thêm.”

Tiêu Mộc Diên nói vô cũng bình tĩnh, vang vọng trong phòng.

Thịnh Trình Việt khẽ híp mắt, mặc dù cô nói rất bình tình nhưng anh vẫn cảm nhận rõ ràng sự bi thương trong cô, giây phút này anh thật sự muốn ôm cô vào lòng.

Anh cũng không nói gì thêm,, quay người bước vào phòng tắm.

Tiêu Mộc Diên cố nặn ra một nụ cười khổ, sau đó cũng đi theo vào trong phòng tắm, đời này của cô đã định là sống trong nhơ nhớp, ô nhục.

Trong phòng tắm, cô kỳ nhẹ người cho anh, động tác rất nhẹ, rất nhẹ, chỉ sợ làm anh không vui.

“Cô chưa ăn cơm sao?”

Thịnh Trình Việt không hài lòng lên tiếng, đây mà cũng gọi là kỳ à? Còn nhẹ hơn cả gãi ngứa, như một trận gió thổi vậy. Nếu không có mùi bách hợp trên người cô, anh còn tưởng rằng cô đã không còn ở bên cạnh nữa rồi?

Tiêu Mộc Diên bĩu môi, không nói gì nhưng cô lại hơi dùng lực. Quả thật cô chưa có ăn cơm, vì vừa nghĩ tới tối nay cô phai đi gặp anh nên trong lòng thấy hoảng loạn, sợ hãi không ăn được gì cả.

“Cô định dùng gương mặt lạnh này để khiến tôi vui sao? Thế này làm sao tôi có ham muốn được chứ? Cô không đồng ý thì thôi?”

Anh lại nói, nhìn mặt cô âm u thế này cứ như kiểu anh nợ cô bao nhiêu tiền vậy.

Tiêu Mộc Diên thấy anh nói vậy cố nặn ra một nụ cười, mặc dù rất miễn cưỡng nhưng cũng xem như là cô đang tươi cười.

Thịnh Trình Việt nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, giơ tay kéo cô lại, mặt không vui, anh mua cô là để vui vẻ chứ không phải là để đối diện với gương mặt cau mày khó chịu này của cô, cho dù trong lòng cô có hàng ngàn hàng vạn sự không vui thì cũng không được để lộ trước mặt anh.

“Được rồi, cô không cần cười nữa”

Thịnh Trình Việt lạnh nhạt nói, trong lòng anh có chút bực dọc, đây rõ ràng là một giao dịch được sự đồng ý từ hai bên, hơn nữa còn là cô đến tìm anh, chẳng lẽ còn cần anh phải dỗ cô vui vẻ à?

Mặc dù anh có phản ứng rồi nhưng Tiêu Mộc Diên lại khiến anh thấy buồn bực. Đáy lòng lờ mờ có cảm giác không muốn làm khó dễ cô.

“Tổng giám đốc Thịnh, cảm xúc của tôi có chút thất thường, nhưng yêu cầu của anh tôi nhất định sẽ đáp ứng.”

Từ lúc Thịnh Trình Việt nói câu “cũng không phải là lần đầu tiên còn xấu hổ à?” thì cô đã tụt hết cảm xúc, dường như đã chạm đến giới hạn rồi. Động vào nơi yếu mềm nhất trong lòng, nỗi bi thương bắt đầu trào dâng.

Thịnh Trình Việt định nói thêm nhưng vừa quay đầu lại bèn nhìn thấy cơ thể mê người của cô.

“Vậy thì từ từ khôi phục lại cảm xúc ở trong nước đi.”

Anh quay người, kéo Tiêu Mộc Diên vào trong bồn tắm, bồn tắm đủ lớn để chứa hai người bọn họ.

Cô không kịp hô lên, cả người đã bị anh kéo vào trong nước, bỗng chốc rơi vào trong lòng anh, như cảm nhận được cái gì đó nhô lên, trong lòng run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Cái ôm ấp áp, tay anh cũng không hề thảnh thơi.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy toàn thân như có dòng diện chạy qua, cảm giác này khiến cô có chút hiếu kỳ, cô không hề thấy phản cảm, nhưng tim vẫn rất đau.

“Cô thật đẹp…”

Thịnh Thái Vũ không nhịn được mà cảm thán một câu, môi mỏng cũng hạ xuống.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy toàn thân run lên, ngay lập tức co rút, cảm nhận được anh đang muốn, môi anh cũng lạnh như người anh, hương chanh đặc trưng kích thích dây thần kinh trong cô.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, rõ ràng là có cảm giác nhưng lại ngượng ngùng, anh làm như vậy chỉ để khiến cô khó xử thôi sao?

Thịnh Trình Việt bỗng nhiên cắn mạnh, như đang trách phạt sự sao nhãng vữa nãy của cô, ở trước mặt anh mà cô lại nghĩ chuyện khác, đang nhớ người đàn ông khác à? Nhớ bố của con cô sao?

Thấy biểu cảm trên mặt cô, cô làm chuyện này với anh lại đau khổ như vậy là vì người đàn ông khác sao? Ngay lúc này, bản lĩnh đàn ông trong anh như đang bị sỉ nhục, anh hôn điên cuồng, từ trước tới nay chưa từng có người phụ nữ nào dám coi thường anh, trước mặt anh còn nghĩ đến người đàn ông khác.

Anh đột nhiên ôm cô, thậm chí hai người còn không kịp lau khô người, anh đã để cô lên bàn thủy tinh trong phòng tắm, điên cuồng hút sạch vẻ đẹp của cô.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thất anh hôn rất đau, nhưng cô không thể phản kháng, chỉ có thể chấp nhận nụ hôn tàn nhẫn của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN