Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo - Chương 28: Xem phim
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo


Chương 28: Xem phim


Lúc Quý Hàn Bách trở lại quán, đúng lúc người đưa điều hoà tới.

Ship trong thành phố rất nhanh.

Lắp điều hoà hơn một giờ, lắp xong rồi bật, Phó Lâm thử mấy chỗ trong quán, không gian quán lớn, quả nhiên không có cách nào để mát cả quán, có điều ít nhất cũng có luồng gió mát mẻ.

“Tối sau khi tan làm em không cần phải đi ngủ sớm chứ?” Quý Hàn Bách vừa ngồi điều hoà vừa hỏi Phó Lâm.

Phó Lâm nói: “Anh muốn làm gì?”

“Chúng ta đi xem phim đi, suất chiếu khuya, không ảnh hưởng tới giờ đi làm của em.”

Phó Lâm nói: “Vậy cũng phải đến nửa đêm.”

“Anh phê chuẩn cho em nghỉ buổi sáng ngày mai, có thể ở nhà ngủ nướng, không cần đến làm.”

Có tiền thật tự do phóng khoáng.

Phó Lâm nói: “Vậy sao không cho em nghỉ ban ngày, chúng ta đi xem ban ngày thật tốt biết bao.”

Quý Hàn Bách nói: “Xem phim vào buổi tối mới thú vị chứ.”

Cậu còn có thể không biết trong lòng hắn nghĩ thế nào chắc!

Phó Lâm cởi cúc cổ áo, quay người về phía điều hoà, sau đó “ừ” một tiếng.

Buổi tối đi làm ở quán bar, Sở Tiểu Hạo vừa nhìn thấy cậu đã lập tức lôi cậu ra ngoài hành lang, hỏi đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

“Hôm qua sau khi giao cậu cho Quý Hàn Bách, tôi vẫn luôn lo lắng, sợ cậu xảy ra chuyện lại trách tôi.” Sở Tiểu Hạo nói.

“Sao cậu lại nghĩ đến chuyện tìm Quý Hàn Bách?”

“Không phải tôi muốn tìm nha.” Sở Tiểu Hạo nói: “Là cậu lẩm bẩm, bảo tôi gọi Quý Hàn Bách đến, cậu nghĩ là cậu có ý đó.”

Phó Lâm hơi ngạc nhiên, cậu uống say như vậy mà vẫn còn ý chí chiến đấu sao? Lại còn không quên thân mình vì nhiệm vụ chân chính!

“Có điều trông thế này, chắc là Quý Hàn Bách chưa làm gì cậu nhỉ?” Sở Tiểu Hạo nói: “Cậu còn có thể đến nhảy nhót, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ xin nghỉ cơ. Quý Hàn Bách này định lực mạnh như vậy sao, không làm gì hết hả? Hắn thật là quân tử mà.”

“Tôi uống nhiều, hắn không có hứng thú với người say như chết đâu nhỉ?” Phó Lâm nói: “Sao có thể coi hắn là một quân tử được chứ, đặc…”

Lời mới nói được một nửa, cậu cười một tiếng với Sở Tiểu Hạo.

Sở Tiểu Hạo lập tức hỏi: “Hắn đặc cái gì, đặc sắc?”

Phó Lâm nói: “Tôi cảm thấy hắn có chút đói khát.”

Sở Tiểu Hạo bật cười hì hì: “Vậy rất tốt nha, tiết kiệm bao nhiêu chuyện cho cậu. Đàn ông cái tuổi này của hắn không dâm mới lạ đó. Nhưng cái này đều không phải là điểm chính, cậu còn muốn thật sự yêu đương với hắn nữa đó. Vậy thì khảo sát nhân phẩm của hắn một chút, dù sao cũng là loại phú nhị đại có tiền, có nhan sắc, có ciu bự như hắn, thường đều cả thèm chóng chán(*).”

(*) 三分钟热度: Lúc bắt đầu một việc gì thì rất thích, có động lực nhưng được một thời gian thì chán.

Thật ra Phó Lâm cũng lo lắng về cái này.

Cả thèm chóng chán là trạng thái bình thường của đàn ông.

Nếu như Quý Hàn Bách đối với cậu chẳng qua chỉ là cả thèm chóng chán, cậu cũng phải giữ vững lòng mình, đi thận không đi lòng. Cậu cho Quý Hàn Bách thân thể, Quý Hàn Bách cho cậu nhiều tiền, được cái mình muốn, không ai có lỗi với ai, cũng rất tốt.

Buổi tối sau khi tan làm, Quý Hàn Bách sẽ tới đón cậu.

Hắn đã có lòng phải từ từ lộ ra thân phận giàu có của mình, lần này hắn lái xe tới, là một chiếc BMW.

Đây là chiếc xe đầu tiên trong cuộc đời của hắn, có tuổi rồi, năm đó tốt nghiệp cấp ba Quý Minh tặng quà trưởng thành cho hắn, không đắt lắm, vì là chiếc xe đầu tiên của mình nên có cảm tình, cho nên hắn vẫn luôn để ở trong nhà để xe, hôm nay mới mang ra lái.

Khi nhìn thấy chiếc xe kia Phó Lâm hơi ngạc nhiên một chút, có điều cũng không hỏi nhiều, cậu ngồi luôn lên xe.
Hôm nay cậu đã đạt được trình độ có thể “ngồi khóc trong xe BMW”.

“Có đói không?” Quý Hàn Bách nói: “Hơn nửa tiếng nữa phim mới chiếu, có muốn đi mua ít đồ ăn không?”

“Xem xong rồi nói.” Phó Lâm nói: “Có phải xe này đã rất lâu không được lái không ạ?”

Xe lâu không được lái với xe được lái mỗi ngày có mùi không giống nhau.

Quý Hàn Bách nói: “Anh không lái xe làm gì, xe này vẫn luôn để ở nhà.”

Hắn vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Phó Lâm, hỏi: “Em thấy anh có xe mà không thấy lạ nhỉ?”

“Anh cũng mở quán sửa xe mà, không có xe mới lạ ấy.” Phó Lâm cười nói.

Cũng đúng.

Chiếc BMW này của hắn cũng không phải là xe tốt gì.

Đã gần hai năm nay Quý Hàn Bách chưa vào rạp chiếu phim, lần trước vào là vì bạn bè cầu hôn ở rạp chiếu phim, hắn đi theo góp vui.

Khoảng thời gian này, người trong rạp đã ít vô cùng, có mấy người ngồi lẻ tẻ trong phòng chờ, hầu như đều là tình nhân. Hai người đàn ông như bọn họ đi cùng nhau, chỉ một đôi này, chắc là do hắn cao, khá nổi bật, nhân viên bán vé cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn cũng sớm quên mất lấy vé tự động như thế nào, trực tiếp đi đến quầy. Nhân viên vừa bán vé cho hắn vừa nhìn về Phó Lâm phía sau lưng hắn.

Trời ạ, đẹp trai vậy.

Lại còn xem phim tình cảm, nhất định là một đôi.

“Có đồ ăn này.” Quý Hàn Bách cầm vé, hỏi Phó Lâm: “Em muốn ăn gì không?”

Trước kia Phó Lâm cũng đã tới rạp chiếu phim, lần đầu tiên tới thì không hiểu, mua bắp rang bơ, uống Coca đắt cắt cổ, từ đấy diệt sạch suy nghĩ ăn uống bất kì thứ gì ở rạp chiếu phim của cậu.

“Xem xong đi ra ngoài ăn đi.” Cậu nói.

Quý Hàn Bách vẫn mua hai cốc Coca, lần đầu tiên đi xem phim quá giản dị hắn cảm thấy không hay, không phù hợp với quan điểm tình yêu của hắn.

Bọn họ tới sớm, còn mười mấy phút nữa mới đến giờ chiếu nên cả hai ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh. Phó Lâm vừa ngồi xuống đã thấy có một cô gái dè dặt cầm điện thoại tới.
Nhìn là biết muốn xin Wechat.

Bản thân Quý Hàn Bách hay bị người khác xin Wechat, chớp mắt đã nhìn ra. Có điều cô gái này đã có bạn trai, bạn trai ở bên cạnh nhìn, cô đã chạy tới xin Wechat của một anh đẹp trai khác, có thích hợp không vậy?

Hắn lạnh lùng nhìn đối phương một cái, cô gái cười dè dặt, nhìn về phía Phó Lâm: “Anh là Thẩm Kim Đài(*) đúng không ạ?”

(*) Thẩm Kim Đài: Thụ chính trong truyện “Tình địch mỗi ngày lại trở nên đẹp hơn” cùng tác giả này, là một diễn viên nổi tiếng.

Phó Lâm lắc đầu: “Không phải.”

“Thật là không phải không ạ?”

Phó Lâm: “Thật sự không phải.”

“Vậy anh là minh tinh ạ?”

“Không phải.” Phó Lâm mỉm cười nói.

Cô gái kia rất tiếc nuối rời đi, Quý Hàn Bách nhăn mày hỏi: “Thẩm Kim Đài, ai vậy?”

“Là một minh tinh đó.” Phó Lâm nói: “Anh không biết hả?”
Quý Hàn Bách thật sự không biết, hắn chẳng quan tâm giới giải trí như thế nào, cũng không xem phim truyền hình và phim điện ảnh trong nước.

Phó Lâm bèn lấy điện thoại lướt tìm, tìm được bức hình của Thẩm Kim Đài, sau đó đưa cho hắn xem.

Quý Hàn Bách nhìn, đúng là đẹp trai, nhưng kém hơn Phó Lâm rất nhiều, hoàn toàn là hai phong cách khác nhau. Thẩm Kim Đài kia có phong cách sân khấu, tóc vàng mắt đen, trang điểm đậm diễm lệ.

“Mắt bị đui à, vậy mà cũng có thể nhận nhầm thành em?” Quý Hàn Bách nói.

“Đây cũng không phải lần đầu em bị nhận nhầm thành anh ta, hình như thấy bảo lúc Thẩm Kim Đài này để mặt mộc nhìn cũng khá giống em.”

Kĩ thuật trang điểm và camera làm đẹp đều thần kì như nhau, kiểu người đẹp chói lọi như Thẩm Kim Đài, khi tẩy trang ra lại giống cậu cũng không phải là chuyện không thể.
“Vẫn là em đẹp hơn một chút.” Quý Hàn Bách nói từ trong thâm tâm.

Phim sắp được chiếu, bọn họ lục đục đứng dậy đi vào rạp, cô gái vừa mới bắt chuyện với hắn cũng xem rạp này cùng bạn trai.

Cô gái kia còn vừa đi vừa len lén nhìn lại phía sau, sau đó cười rất hưng phấn, nắm lấy tay bạn trai cô.

Đôi tình nhân này chắc là mua vé muộn hơn bọn họ, cho nên cố ý ngồi ở hàng trước, cách bọn họ năm sáu hàng trống. Phó Lâm đi theo Quý Hàn Bách về phía sau, càng đi càng cảm thấy ngại.

Vì Quý Hàn Bách dẫn cậu đi thẳng đến hàng cuối cùng.

Ở giữa có nhiều chỗ trống điều kiện tốt để xem như vậy mà không ngồi, lại muốn ngồi ở hàng cuối cùng, nghĩ một lúc thôi cũng biết lí do.

Phó Lâm dừng lại ở hàng thứ chín: “Chúng ta ngồi đây nhé?”

Quý Hàn Bách thấy dù sao phía sau cũng không có người nên ngồi ngay tại hàng thứ chín, cả rạp có năm người, có một cô gái ngồi một mình ở hàng thứ hai trung tâm, đôi tình nhân kia ngồi hàng thứ năm, hai người bọn họ ngồi hàng thứ chín.
Quý Hàn Bách có chút kích động.

Đèn của rạp chiếu tối dần, bắt đầu chiếu giới thiệu phim điện ảnh. Quý Hàn Bách nhấp một hớp Coca, chuẩn bị đợi một lúc nữa sẽ nắm tay Phó Lâm.

Lần trước hôn quá mạnh khiến cho Phó Lâm không chịu nổi, hắn cũng biết mình nên khắc chế một chút. Có điều đã là cặp đôi đến xem phim tình yêu, nếu xem đàng hoàng rồi, chỉ có người gỗ mới không cảm nhận được thú vị thôi ha?

Là một thằng đàn ông thì đều phải làm cái gì đó vào lúc này, nắm tay nè, không quá phận chút nào.

Kết quả hắn còn chưa nắm được tay, trong bóng tối đã có hai người tiến vào lúc màn ảnh bắt đầu tối đi, không thấy rõ bậc thang, người đàn ông đi trước còn mở đèn điện thoại để đi tiếp.

Phía sau là một cô gái có chút phấn khích, vẫn đang nhỏ giọng cười, hai người rất không “đứng đắn” đẩy kéo nhau ngồi xuống hàng cuối cùng.
Quý Hàn Bách: “…”

Phó Lâm cũng nhìn thấy, cậu cũng có chút thất vọng.

Tâm tư của Quý Hàn Bách cậu biết, mấy phút này tim cậu đập rất nhanh, vừa hồi hộp vừa mong đợi.

Cậu muốn biết Quý Hàn Bách sẽ làm gì trong rạp chiếu phim.

Nắm tay, hôn, hoặc là sờ mó cậu như mấy tên lưu manh hay làm?

Sở Tiểu Hạo đã nói cho cậu rất nhiều chuyện tình yêu bí mật trong rạp chiếu phim, còn có người bạch bạch bạch trong rạp nữa. Kiểu người háo hức như Quý Hàn Bách, cậu thật sự không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì quá đáng không.

Nếu như làm, cậu phải phản ứng như thế nào đây, là kìm nén tiếp nhận hay phản kháng một chút.

Quý Hàn Bách nhìn ra phía sau, thấy đôi tình nhân kia vừa ngồi xuống, cô gái đã nhào vào trong ngực cậu trai.

Phía sau có người, Phó Lâm da mặt mỏng, hẳn là không chịu nổi tiếp xúc quá thân mật.
Quý Hàn Bách hơi hơi bực bội.

Phim đã bắt đầu chiếu, hắn liếc mắt sang nhìn Phó Lâm, cảm thấy Phó Lâm xem rất nghiêm túc.

Chất lượng phim tình yêu trong nước cũng chỉ vậy thôi, kiểu người trời sinh không thích xem phim tình yêu thấy tẻ nhạt vô vị, nếu đã không bị phim điện ảnh hấp dẫn thì trong đầu sẽ suy nghĩ bậy bạ. Phía sau có tiếng cười mập mờ, cũng không biết đôi tình nhân đó đang làm gì.

Không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ. Quý Hàn Bách nghĩ.

Thậm chí hắn còn không muốn âu yếm Phó Lâm trước mặt đôi tình nhân như vậy! Giống như suy nghĩ của hai kẻ dâm tà này sẽ vấy bẩn Phó Lâm của hắn mất.

Cho nên cả quá trình Quý Hàn Bách không làm bất kì hành động khác thường nào.

Lần sau hắn sẽ bao rạp.

Sau khi bộ phim kết thúc, hai người đi ra khỏi rạp, nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ rồi.
Trong phòng chờ ngoại trừ hai nhân viên làm việc thì không còn ai nữa.

Trên đường về cũng không còn ai, gió ấm áp tạt lên mặt người. Trừ hai đôi tình nhân đi ra thì còn một cô gái ngồi ở hàng thứ hai kia, lẻ loi đang đi phía trước. Điều này khiến Phó Lâm rất xúc động.

Một cô gái đến xem phim tình yêu vào đêm khuya một mình.

Nhất là sau lưng cô, có một cặp thanh niên phóng đãng ngồi hàng đối diện cuối cùng, ôm ôm ấp ấp đùa nghịch, tiếng cười cô gái cao vút trong màn đêm.

Một chi tiết rất nhỏ bé vậy thôi lại khiến cho Phó Lâm cảm nhận được sự tinh tế và ấm áp trong tình yêu.

“Sao anh không chọn một bộ phim anh thích để xem?” Cậu nói với Quý Hàn Bách.

Cậu nhận thấy Quý Hàn Bách cũng không thích bộ phim tình yêu này.

Quý Hàn Bách nhìn mấy người kia đi xa, nói: “Anh không xem phim điện ảnh. Em cảm thấy bộ phim hôm nay thế nào?”
“Tạm.” Phó Lâm nói: “Kết cục hơi lằng nhằng, có điều nhìn mặt không thôi cũng đủ rồi.”

“Mặt ai cơ?”

“Mặt nam chính ấy.”

Đây là cậu cố tình khiêu khích Quý Hàn Bách rồi.

Quý Hàn Bách nghe vậy, quả nhiên nghiêng đầu nhìn cậu một cái. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, nụ cười của Phó Lâm nhuốm chút dịu dàng mệt mỏi, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng vào ban ngày của cậu.

Quý Hàn Bách “í” một tiếng, nói: “Có gì trong mắt anh này.”

“Cái gì?”

“Trong mắt anh có cái gì đó.” Quý Hàn Bách vừa nói vừa cúi đầu: “Em xem giúp anh là cái gì.”

Phó Lâm tiến lại gần để nhìn, không thấy gì cả, cậu cảm thấy Quý Hàn Bách đang cố ý lừa gạt cậu, chắc là muốn hôn cậu.

Cậu nhếch môi cười, nói: “Không có gì đâu.”

“Anh nói nghiêm túc đấy, em nhìn kĩ một chút đi.” Quý Hàn Bách căng mí mắt ra, tròng mắt trắng cũng lộ ra ngoài.
Phó Lâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc không giống như muốn hôn cậu của hắn rồi nhích lại gần, cẩn thận xem thử. Mắt Quý Hàn Bách rất sáng, cậu siêu thích ánh mắt của Quý Hàn Bách, cảm thấy rất đơn thuần.

“Không có gì mà.”

“Không thấy em hả?”

Phó Lâm ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ra.

Thằng chó này học ở đâu mấy cái tiết mục cẩu huyết cũ rích này vậy!

Cậu mỉm cười, đang muốn đứng dậy thì Quý Hàn Bách đã kéo cổ áo cậu lại, hôn cái chóc lên môi cậu một cái.

“Trong mắt anh chỉ có em thôi.” Quý Hàn Bách dán lấy môi cậu, hôn mà như không hôn, môi của Phó Lâm cũng đã tê rần.

Mặc dù cũ rích, nhưng vẫn rất ngọt.

Phó Lâm nhìn xung quanh, chỉ có một chiếc xe lái qua, người đi đường không ai nhìn thấy. Trên đường phố buổi đêm, đèn đường lại sáng, vừa giống như vị trí rất an toàn, lại dường như rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
“Hôm nay mọi kế hoạch đều bị cặp tình nhân phía sau làm hỏng.” Quý Hàn Bách nói.

Phó Lâm hỏi: “Vậy kế hoạch ban đầu của anh là gì?”

Quý Hàn Bách nhìn cậu, chìa tay ra ôm eo cậu.

Có hơi nhột nhưng vẫn có thể chịu được.

Quý Hàn Bách nói: “Kế hoạch này này.”

Nói xong hắn cúi đầu xuống lại hôn cậu, nhưng Quý Hàn Bách vẫn nhớ lời kiến nghị khi hôn của cậu lần trước, cho nên lần hôn này rất nông, rất nhẹ, hôn xong trán hai người còn áp vào nhau, đến khi chiếc xe ở xa kia lái đến gần bọn họ, hắn mới buông cậu ra.

Thả lỏng eo cậu, nhưng nắm lấy tay cậu.

Hai người nắm tay nhau bước đi trên con đường không một bóng người, bóng của cả hai dưới ánh đèn đường đều cao gầy, chân của Quý Hàn Bách dài hơn một chút, vóc dáng cũng cường tráng hơn. Bóng của Phó Lâm thì gầy yếu, cánh tay cũng rất nhỏ. Chuyện nắm tay rất trong sạch, nhưng lại chạm vào trái tim Phó Lâm còn hơn cả hôn hít nóng bỏng.
Hơi hồi hộp, sợ người khác nhìn thấy, lại có chút ngọt ngào, rất ấm áp, kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa vặn, cũng bình thản vừa vặn.

“Em phải bao dung nhiều hơn, con người anh khá nhiều khuyết điểm đấy.” Quý Hàn Bách vừa nắm tay cậu đi bộ vừa nói: “Bất kể anh làm gì cũng là vì quá thích em. Anh sẽ chú ý, em có gì không hài lòng thì nói thẳng cho anh, anh sẽ lắng nghe.”

Phó Lâm nghĩ, Quý Hàn Bách này quả thật rất được, chân thành.

Cậu cũng chưa thả câu gì cả, Quý Hàn Bách đã tự mình mắc câu, chỉ tiếc là thân thể mình quá nhạy cảm, nếu không thì đã có thể thu lưới.

Phải làm sao đây?

Có phải vì kinh nghiệm thân thể quá ít, lúc bình thường nên động chạm nhiều hơn một chút mới có thể tốt hơn không nhỉ?

Phó Lâm siết tay Quý Hàn Bách, tim đập hơi nhanh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN