Quý Hàn Bách mở khoá xe.
Ngực của Phó Lâm vẫn âm ỉ đau, cậu chạy thật nhanh vào quán bar.
Sở Tiểu Hạo đi sát theo cậu, quay đầu nhìn xe của Quý Hàn Bách, sau đó vội vàng đi theo: “Giờ hắn đưa đón cậu mỗi ngày à? Sao em gái cậu lại có phúc như vậy chứ!”
Phó Lâm quay đầu nhìn cậu ta, cười nói: “Chào buổi tối.”
“Chào buổi tối, tâm tình không tệ nhỉ.” Sở Tiểu Hạo nói: “Tình yêu này của cậu thật đáng, tôi cảm thấy gần đây cậu cười nhiều hơn.”
“Trước kia tôi rất chán đời sao?”
“Cũng không chán đời lắm, chỉ là không có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi.”
Phó Lâm thở ra một hơi, nói: “Chắc vì tôi có một linh hồn già cỗi.”
Trước đó cậu có chút trầm lặng, bị cuộc sống chèn ép đến suy sụp, một lần nữa bò dậy, cần thêm một khoảng thời gian nữa.
“Phó Bạch Liên đã leo lên cành cao rồi.” Chị Hồng quái gở nói: “Ngồi hẳn BMW cơ.”
Lúc cô ta đi đến cửa quán đã thấy được, xe thì không tính là xe sang gì, nhưng người đàn ông trong xe BMW thật sự khiến cho người ta đỏ mắt.
Phú nhị đại, ông chủ lái xe sang cũng rất nhiều, nhưng đại soái ca ngồi trong xe đó lại rất hiếm thấy. Mặc dù cô ta không nhìn rõ thì vẫn có thể nhìn được người kia là một anh chàng đẹp trai, trẻ tuổi, anh tuấn.
Kim chủ trẻ tuổi đã hiếm gặp, trai đẹp lại càng hiếm, Phó Lâm này nhận được vận cứt chó gì chứ!
Phó Lâm cười nhìn về phía cô ta: “Đúng vậy, leo lên rồi.”
“Hâm mộ không?” Sở Tiểu Hạo hỏi.
Chị Hồng hừ lạnh một tiếng: “Tao chỉ kiếm tiền sạch sẽ thôi.”
Sở Tiểu Hạo lại muốn nổi đoá, Phó Lâm kéo cậu ta lại.
Miệng của chị Hồng vốn đã cay nghiệt, cũng không chỉ cay nghiệt với một mình cậu. Cậu đẩy Sở Tiểu Hạo đến phòng trang điểm còn trống bên trong cùng, nói: “Kệ đi, miệng cay nghiệt như vậy, trong lòng nhất định đang rất đau khổ.”
Sở Tiểu Hạo cảm thấy lời này rất hả giận.
Phó Lâm ngồi xuống, vừa mới kẻ mắt, bên ngoài đã có người gọi: “Phó Lâm ơi, có người tìm cậu.”
Phó Lâm quay đầu lại nhìn, hỏi: “Ai thế?”
“Không biết, một trai đẹp, lúc tôi đi ngang qua, cậu ấy hỏi tôi Phó Lâm có ở bên trong không.”
Phó Lâm nhìn Sở Tiểu Hạo, Sở Tiểu Hạo tò mò, hai người cùng đứng lên, lúc đi ngang qua chị Hồng, cô ta hừ lạnh.
Tiểu yêu tinh, không ít thủ đoạn, quyến rũ một lũ đàn ông, đàn ông khi đã lẳng lơ, thật sự là còn hơn cả phụ nữ các cô!
Phó Lâm ra ngoài hành lang, nhìn thấy một chàng sinh viên đại học trẻ tuổi, vóc người cao gầy, tóc húi cua, trong tay cầm một bó hoa hồng.
Phó Lâm hơi ngạc nhiên, đi tới: “Soái ca, cậu tới tìm tôi hả?”
Người nọ vừa nhìn thấy Phó Lâm thì đỏ mặt, nhưng ánh mắt trong veo nhiệt tình, đưa hoa cho cậu.
Phó Lâm chưa cầm vội, chỉ cười khanh khách nhìn người con trai kia, nam sinh kia bị cậu nhìn như vậy thì lại càng căng thẳng hơn, nói: “Tặng anh.”
Thi thoảng bọn họ cũng sẽ được người tặng hoa sau sân khấu, đây không phải lần đầu tiên Phó Lâm nhận được, cậu nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Nam sinh cười, nói: “Tôi nghe nói anh thích bách hợp đỏ.”
Bách hợp đỏ trong tay rất tươi, không nhiều, chỉ có sáu cành. Phó Lâm cầm lên ngửi, Sở Tiểu Hạo đi tới sau lưng cậu, dựa vào tường cười nhìn nam sinh kia.
Phó Lâm nói: “Đây là bạn tôi, cùng nhảy với tôi.”
Sở Tiểu Hạo liền hỏi: “Thích Phó Lâm hả?”
Nam sinh kia gật đầu một cái, sắc mặt có hơi xấu hổ, cũng không dám nhìn vào mắt Phó Lâm, dáng vẻ rất ngây thơ.
“Cảm ơn sự yêu thích của cậu.” Phó Lâm đã quen đối phó với loại khách hàng này: “Buổi tối tôi có buổi biểu diễn, nhớ ủng hộ tôi nhé.”
“Thứ ba tuần nào tôi cũng tới.” Chàng trai vội vàng nói: “Tôi xem anh rất nhiều lần rồi… Tôi không quấy rầy anh nữa, anh chuẩn bị biểu diễn đi… Tôi tên là Lý Hành, Hành trong Bình Hành(*).”
(*) bình hành = cân đối/ thăng bằng.
Nam sinh kia nói xong cũng chạy đi, Phó Lâm liếm môi một cái, nghiêng đầu nhìn Sở Tiểu Hạo ở bên cạnh.
Sau khi sống lại, cậu lựa chọn con đường hoàn toàn khác hẳn, vốn tưởng rằng kiếp người cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, nhưng một số việc vẫn bị trùng lặp.
Sở Tiểu Hạo nói: “Thanh khiết vậy, nhưng tiếc là không có tiền.”
Vừa nãy cậu ta nhìn qua quần áo của Lý Hành, đều là nhãn hàng không có tên tuổi, hẳn là một sinh viên trong gia đình bình thường.
Bọn họ có khả năng này, chỉ cần mở mắt nhìn quần áo, giày hoặc đồng hồ đeo tay của đối phương là sẽ đoán được tám chín phần mười năng lực kinh tế của người kia. Là người lọc lõi hay loại tay mơ, bọn họ cũng có thể đoán ra.
Phó Lâm cầm hoa đứng trên hành lang một lúc, nói: “Về thôi.”
Cậu cầm bó hoa trở lại phòng trang điểm, có người nói: “Lâu rồi Phó Lâm mới nhận được hoa nhỉ?”
So với cậu thì là rất lâu, nhưng thực ra mới hơn một tuần thôi, sở dĩ bọn họ nói như vậy là vì trong đám người bọn họ, Phó Lâm là người nhận được nhiều hoa tươi nhất.
Chị Hồng nhìn qua gương, nói: “Một bó nhỏ thế, bủn xỉn.”
Phó Lâm ngồi xuống, để bó hoa ở bàn trang điểm, tiếp tục kẻ đuôi mắt, kẻ một nửa thì vành mắt lại ươn ướt, chắc là trong lòng bùi ngùi. Cậu nhấp môi ngẩng đầu lên, trong gương là một gương mặt lạnh lùng yêu dã.
Lúc lên sân khấu biểu diễn, quả nhiên cậu nhìn thấy anh chàng kia ngồi dưới, cậu nhảy cũng rất bốc lửa, ánh mắt nam sinh kia chỉ nhìn thẳng.
Nam sinh kia xem xong màn biểu diễn của cậu nhưng cũng không vội đi.
Phó Lâm tẩy trang chuẩn bị tan làm, Sở Tiểu Hạo vẫn phải ở lại làm phục vụ, nói: “Cái người tặng hoa cho cậu, hình như còn chưa đi đâu.”
Phó Lâm ừ một tiếng, khoác balo lên vai, cầm bó hoa ở trên bàn trang điểm, nói: “Đi đây, tạm biệt.”
Sở Tiểu Hạo ừ một tiếng, nhét một viên thuốc vào trong miệng, lấy nước uống hết.
“Cậu uống thuốc gì thế, không khoẻ hả?”
Sở Tiểu Hạo nói: “Thuốc điều chỉnh thân thể, có thể nâng cao tinh thần.”
“Thỉnh thoảng cậu cũng nên xin nghỉ một chút đi, thức đêm không tốt cho sức khoẻ đâu.”
“Tôi định trước khi khai giảng góp tiền mua một cái máy tính.” Sở Tiểu Hạo nói.
Xuất thân của Sở Tiểu Hạo cũng không tốt.
Vì điều kiện gia đình nên có những sinh viên đại học tới quán bar làm vũ công.
Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, kiếp trước cũng chỉ có Sở Tiểu Hạo không nói nhiều lời đã cho cậu mượn tiền.
Đều là người thành thật, đều bị tiền bạc đè còng lưng.
Phó Lâm vỗ vai cậu ta một cái, ra khỏi phòng trang điểm.
Sau khi đi ra, cậu đi thẳng đến chỗ Lý Hành. Quả nhiên là Lý Hành vẫn chưa đi, nhìn thấy cậu, hắn lập tức xuống khỏi ghế chân cao, đứng thẳng, cười với cậu.
Phó Lâm cầm hoa chào hỏi với hắn, hai người đi ra khỏi quán bar. Trên đường đi có hai ba người đi tới bắt chuyện với Phó Lâm, Lý Hành nói: “Nhiều người thích anh thật đấy.”
“Cậu là sinh viên trường bên cạnh à?” Phó Lâm hỏi: “Nghỉ hè rồi, sao lại không về quê?”
“Tôi làm thêm.” Lý Hành nói.
“Vậy mà cậu vẫn mua hoa tặng tôi?” Phó Lâm hỏi.
Lý Hành cười, không lên tiếng, hắn cảm thấy hành động bới lông tìm vết này của Phó Lâm rất mê người.
Phó Lâm đi tới ven đường thì dừng lại, nhìn về phía Lý Hành, nói: “Sau này đừng tiêu tiền cho tôi nữa, cậu không theo đuổi tôi được đâu. Con người tôi chỉ thích người có tiền thôi.”
Lý Hành vốn đang cười, nghe vậy thì nụ cười lập tức cứng lại, sau đó vẻ mặt lộ ra mấy phần quẫn bách, hai tay giấu ở trong túi, cổ họng động động, không thể nói được lời nào.
Phó Lâm khoác chiếc balo trên vai, đưa bó hoa trong tay ra.
Màu đỏ của hoa bách hợp trong màn đêm lại càng lộ ra vẻ diễm lệ, nhuỵ hoa dài nhọn màu vàng, hơi đung đưa trong bóng đêm, toả ra mùi thơm nhàn nhạt.
Lý Hành lắc đầu, nắm chặt tay ở trong túi, sau đó cười, nói: “Tặng anh, vì tài năng của anh.”
Hắn nói xong thì quay đầu bước đi.
Phó Lâm liếm môi một cái, nhìn thấy một chiếc xe đang nháy đèn cách đó không xe.
Cậu nghiêng đầu nhìn sang, đã nhìn thấy xe của Quý Hàn Bách.
Lúc đèn xe bật lên, người trên đường cũng đều quay đầu lại nhìn, bao gồm cả Lý Hành.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Hành, Phó Lâm đi đến xe của Quý Hàn Bách.
Quý Hàn Bách hỏi: “Cậu ta là ai?”
“Một khách hàng.” Phó Lâm nói.
“Hắn tặng hoa cho em?”
Phó Lâm gật đầu.
“Ném đi.”
Phó Lâm nói: “Em chưa bao giờ ném hoa của khách hàng cả.”
Lần đầu tiên du͙ƈ vọиɠ độc chiếm và gương mặt u ám của Quý Hàn Bách được phơi bày, hắn sa sầm khởi động xe, lái xe một lúc, sau đó đột nhiên vươn tay, túm lấy bó hoa trong tay Phó Lâm, ném thẳng ra hàng ghế phía sau.
Phó Lâm có chút sợ hãi, cơn giận dữ trong nháy mắt hiện lên khuôn mặt, nhưng rất nhanh đã bị cậu đè xuống, cười hỏi: “Anh ghen hả? Khách hàng bình thường thôi, trước kia em cũng nhận được không ít hoa. Bọn họ cũng thích em mà.”
“Nhận hoa thì được, nhưng không cho phép em cầm về nhà.” Quý Hàn Bách nói.
Phó Lâm không nói gì nữa.
“Giận à?”
“Không.”
Thật ra Quý Hàn Bách cũng không muốn để cho Phó Lâm nhận hoa, nhưng hắn cũng biết hai người mới bắt đầu yêu nhau thôi, không thể quản lý quá chặt.
“Sau này không nhận nữa.” Phó Lâm nói.
Quý Hàn Bách vốn đang rất vui vẻ trong lòng tới đón Phó Lâm, kết quả vừa tới cửa đã thấy Phó Lâm đứng cùng với một thằng nhóc trẻ tuổi, còn cầm một bó hoa, trong lòng hắn giật thót.
Phó Lâm rất được hoan nghênh, hắn biết chứ.
Du͙ƈ vọиɠ độc chiếm của hắn cực kì mạnh, nhưng vừa mới yêu, hắn không dám biểu hiện ra, nếu không thì hắn đã ngay lập tức bắt Phó Lâm bỏ công việc ở quán bar này rồi.
Những nơi như thế này quá thu hút ong bướm, ong bướm quá nhiều, định lực của bản thân là một chuyện, sự ăn mòn từ bên ngoài lại là một chuyện khác.
Ngoại hình của thằng nhóc kia còn đẹp trai như vậy, cũng rất cao, đứng ở cạnh Phó Lâm cùng mang dáng dấp của sinh viên, rất xứng đôi.
Trong lòng hắn rất không thoải mái.
Cái loại tay mơ này mà cũng hòng làʍ ŧìиɦ địch của hắn, thật không biết lượng sức mình. Cũng không tự lấy nướƈ ŧıểυ của mình ra mà soi gương, xem có chỗ nào xứng với Phó Lâm chứ.
Trong lòng Quý Hàn Bách có thái độ thù địch, suy nghĩ có chút hung ác khinh miệt, tràn đầy địch ý.
“Có đói không, anh đưa em đi ăn khuya.”
“Thôi, hôm nay em hơi mệt, em muốn về nhà ngủ sớm.” Phó Lâm nói.
Mặt mũi Phó Lâm lạnh lùng, bản thân cũng rất hờ hững, bình thường cũng không có gì, nhưng hôm nay Quý Hàn Bách lại cảm thấy cậu rất lãnh đạm. Con người của hắn không nhịn được thứ gì trong lòng, có vấn đề gì không giải quyết được, đêm nay hắn sẽ ngủ không ngon.
Hắn bèn đỗ xe ở ven đường, bỏ dây an toàn ra, nhìn về phía Phó Lâm nói: “Anh thừa nhận, anh có ghen. Có phải là hắn nói thích em, muốn theo đuổi em không?”
Phó Lâm gật đầu: “Có điều em đã nói cho cậu ấy biết rồi, anh yên tâm đi, em yêu anh, sẽ yêu mình anh, không một chân đạp hai thuyền.”
Quý Hàn Bách không ngờ đột nhiên cậu lại nói như vậy, trong lòng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nói: “Em là người đầu tiên anh yêu, cũng là người duy nhất mà anh yêu, anh hi vọng trong lòng em chỉ có anh. Cả đời này em đừng nghĩ đến người đàn ông nào khác.”
Khoé miệng Phó Lâm lộ ra ý cười, sự âm u trong lòng đã tản đi, hỏi: “Mới quen biết chưa được bao lâu, anh đã nói chuyện cả đời, đời người dài như vậy, ai biết tương lai sẽ ra sao. Có thể sau này quen biết lâu rồi, anh hiểu rõ con người em hơn, phát hiện ra em không tốt đẹp như anh nghĩ thì sao?”
“Anh chỉ cần thích em, thì sẽ không thấy được khuyết điểm của em. Chỉ cần không phải chuyện lớn như nɠɵạı ŧìиɦ hay những cái tương tự, khuyết điểm của em ở trong mắt anh sẽ trở thành đáng yêu.” Quý Hàn Bách nói: “Em có khuyết điểm gì, nhanh cho anh nhìn một chút, để cho anh hạ hoả bớt.”
Phó Lâm cười, nhưng không lên tiếng, Quý Hàn Bách nói: “Anh cũng có khuyết điểm, em có nhận ra không?”
Phó Lâm hỏi: “Anh có khuyết điểm gì?”
“Anh cực kì bá đạo, du͙ƈ vọиɠ độc chiếm khá mạnh, đồ của anh chỉ có thể thuộc về một mình anh, bất kể là em thích người khác, hay là người khác thích em, anh đều thấy không vui.”
Phó Lâm nghe vậy thì cười, cảm thấy Quý Hàn Bách có chút ấu trĩ, giống với đứa con nít.
“Em đừng có cười, anh nói thật đấy.” Quý Hàn Bách nói: “Nếu như anh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, có thể sẽ nhốt em lại, không cho em gặp ai hết. Thỉnh thoảng anh sẽ rất biếи ŧɦái.”
“Biếи ŧɦái như thế nào?” Phó Lâm nói: “Nhốt em hả?”
Cổ họng Quý Hàn Bách lên xuống, hắn nhìn ra ngoài xe. Bọn họ dừng ở ven đường, không có gì khác ngoài xe cộ đi ngang qua. Bên trong xe không bật đèn, đèn đường chiếu vào, trong xe hơi tối, hắn nói: “Anh nói ra rồi, em cũng đừng sợ. Anh chỉ nghĩ đến thôi, chứ không nhất định sẽ thực hiện.”
Có lẽ hơi tối, Quý Hàn Bách lại cao, Phó Lâm cảm thấy hơi sợ hãi trong lòng.
Quý Hàn Bách nói: “Có lúc anh muốn véo em, bóp em, cắn em.”
Phó Lâm: “…”
“Còn muốn làm hư em nữa.” Quý Hàn Bách lại nói.
Phó Lâm: “…”
“Sợ không?”
Phó Lâm vốn chỉ muốn trêu Quý Hàn Bách một chút, không nghĩ tới lại bị bật lại như vậy, vừa bất ngờ vừa quẫn bách, yết hầu trượt lên trượt xuống, cậu lạnh lùng nói: “Không. Hình như nơi này không thể dừng xe quá lâu…”
“Em sợ sao?” Quý Hàn Bách hoàn toàn không cho cậu nói sang chuyện khác: “Có lúc anh cảm thấy anh sẽ làm thật.”
Phó Lâm mím môi một cái, nói: “Anh có… khuynh hướng S hả?”
Cho dù Quý Hàn Bách có phải S hay không, cậu cũng không thể lùi bước lúc này… Trời ơi, mạng của cậu sao lại khổ như vậy!
“Cũng không đến mức đó.” Quý Hàn Bách nói: “Anh chỉ muốn thương em.”
Phó Lâm cảm giác mình đang ngồi tàu lượn siêu tốc, sao lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy.
“Có thể là quá muốn thương em, nhưng lại chưa có cách thương em, không phát tiết ra được, như vậy đó.”
Hắn nói đến đây, vẫn có chút kích động.
Hắn cảm thấy Phó Lâm quá đáng yêu, cực kỳ muốn bóp vỡ cậu.
Ý niệm này toát ra trong đầu, tay cử động đầu tiên, bóp thịt trên mặt Phó Lâm.
Trơn nhẵn lại mềm mại.
Sao lại đáng yêu như vậy, sao lại đáng yêu như vậy!
Hắn bỗng nhiên kích động, những lúc hắn đối mặt với Phó Lâm luôn đột nhiên dâng lên một sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô hình, không kìm nén được, hắn quay lại nâng mặt Phó Lâm lên, hôn cậu.
Đm.
Phó Lâm chẳng hiểu đầu cua tai nheo như thế nào(*).
(*) 丈二和尚摸不着头脑: sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hoà thượng, chỉ “không hiểu chuyện gì đang xảy ra”.
Cảm xúc mạnh mẽ này đột nhiên không thể nói rõ được, hắn đang làm gì vậy. Không phải phút trước Quý Hàn Bách vẫn đang không vui sao?
Quý Hàn Bách đã có bài học kinh nghiệm, vừa hôn vừa nói như tự ám thị mình: “Anh nhẹ nhàng, nhẹ nhàng.”
Nhưng Phó Lâm thấy hắn càng lúc càng mạnh bạo, còn miệng thì vẫn nói nhẹ nhàng.
Nhẹ concac, sắp nuốt cậu vào trong bụng đến nơi rồi.
Quý Hàn Bách vẫn không nhận ra, sự vui vẻ ngọt ngào trong lòng tràn ra ngoài: “Anh rất thích hôn em.”
Editor: Đọc chương mới nhất tại WordPress của nhóm ^^