Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo - Chương 39: Một phòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo


Chương 39: Một phòng


Quý Hàn Bách không chỉ mua lễ phục cho Phó Lâm mà còn đi đến cửa hàng khác, mua mấy bộ quần áo bình thường.

Mua quần áo xong thì đi ăn đêm, lúc Quý Hàn Bách đưa cậu về thì đã là đêm khuya. Phó Oánh vừa mới tắm xong, tóc cũng chưa sấy khô, đứng ở tầng 4 nhìn trộm xuống bên dưới, thấy Quý Hàn Bách lấy từng túi từng túi trên xe xuống, giao cho Phó Lâm.

“Anh muốn lên nhà ngồi một chút không?” Phó Lâm hỏi.

“Muộn thế này rồi, quấy rầy mọi người mất.”

Phó Lâm gật đầu một cái: “Vậy anh về sớm nghỉ ngơi đi nhé, mai gặp lại.”

“Chín giờ sáng mai anh tới đón em.”

Phó Lâm gật đầu, Quý Hàn Bách nhìn lên tầng rồi nói: “Ôm một cái nhé?”

Phó Lâm giơ túi đầy trên tay mình.

Quý Hàn Bách liền chìa tay ra, chạm lên mặt cậu: “Vậy anh đi đây. Về đến nhà anh gọi điện cho em.”

Phó Lâm nhìn Quý Hàn Bách lái xe đi xa thì mới lên tầng. Phó Oánh cười híp mắt phẩy tóc, vừa quay đầu lại đã thấy Phó Vĩ ở sau lưng bà, đang thò người nhìn xuống: “Má ơi! Mày doạ chị chết khϊếp!” Phó Oánh nói.

Phó Vĩ nói: “Lái hẳn Ferrari cơ? Giàu thật đấy. Sao không lên đây ngồi một lúc?”

Phó Oánh không để ý tới gã, đi tới chỗ cầu thang đợi, chỉ một lát sau đã thấy Phó Lâm xách đồ đi lên.

Bà đi dép chạy xuống đón cậu, nhận lấy nửa số túi trong tay cậu: “Cái gì thế, sao mua nhiều vậy?”

“Toàn là quần áo ạ.” Phó Lâm nói: “Quý Hàn Bách mua cho cháu.”

“Armani đó.” Phó Oánh nhìn túi trong tay: “Zegna…”

Bà biết những nhãn hàng này, ngẩng đầu nhìn Phó Lâm, ánh mắt vô cùng xúc động.

Phó Lâm cười, vẻ mặt hơi mệt mỏi, cùng bà đi về nhà, ném quần áo trên ghế sofa.

Phó Oánh bắt đầu xem từng cái một, lễ phục đều là một nhãn hàng nhưng quần áo thường lại có mấy hãng liền, đều là nhãn hiệu nổi tiếng. Bà lấy từng cái ra nhìn, động tác thận trọng, nói: “Toàn đồ đắt thôi.”

Phó Lâm nhận lấy cốc nước, vừa uống vừa gật đầu.

Phó Oánh lại dè dặt xếp mấy bộ quần áo kia vào túi, Phó Vĩ muốn sờ, bà cũng kéo tay gã ra.

Con người không có cách nào chống lại ma lực của đồng tiền, chẳng còn thương cảm mà chỉ còn lại vui sướng.

Phó Vĩ không biết những nhãn hàng này, nhưng nhìn túi đựng thì cũng biết không phải là đồ rẻ tiền. Không ngờ đàn ông yêu đàn ông lại không khác gì tình yêu nam nữ, cũng sẽ tặng hoa, tặng quần áo, ngày nào cũng đưa người yêu về.

Tiền bạc và quyền thế là thứ có thể đàn áp tôn nghiêm của đàn ông nhất, vẻ mặt Phó Vĩ tỏ ra mấy phần khó khăn, gã ở bên cạnh nhìn, cũng không nói chuyện.

“Ngày mai cháu với anh ấy tới thành phố B, anh trai anh ấy tổ chức party độc thân, mời cháu đi cùng.” Phó Lâm nói.

Mắt Phó Oánh sáng lên, có điều bà cũng không nói gì, chỉ xách quần áo về phòng giúp cậu, chờ Phó Vĩ trở về phòng gã, bà mới đóng cửa lại nói: “Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đấy, cháu đi mấy ngày?”

“Ba ngày hai đêm ạ.”

“Đủ dùng rồi, cháu có lòng tin tóm được cậu ta hoàn toàn không?”

Phó Lâm cười, không lên tiếng.

Cậu không dám khoác lác, cậu còn là một con gà mới nở, coi như Quý Hàn Bách muốn, cậu cũng chưa chắc dám, tỉ lệ chạy trốn lúc lâm trận rất lớn.

Quý Hàn Bách cũng quá lớn rồi.

“Cho dù cuối cùng như thế nào, cháu vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng cho tốt.” Phó Oánh nói: “Chuẩn bị xong hết chưa, dầu gì gì đó.”

Phó Lâm nói: “Cháu không dùng cái đó.”

“Cháu không cần xấu hổ, đây đều là chuyện bình thường. Đàn ông với đàn ông, không dùng dầu thì đau chết cháu đấy.” Phó Oánh vừa nói xong thì nhướng mày một cái: “Cậu ta không phải là 0 đâu nhỉ?”

Phó Lâm cười, Phó Oánh cũng cười theo, phẩy tóc nói: “Người yêu nhau tiếp xúc thân thể một chút, đây là chuyện bình thường. Nếu cháu ngại mua thì dì đi mua cho cháu.”
“Cháu không mang theo những thứ này.” Phó Lâm cất quần áo, nói: “Anh ta có lòng thì anh ta nhất định sẽ chuẩn bị, không đến lượt cháu.”

Phó Oánh nghĩ cũng thấy phải, thận trọng một chút khá tốt, Quý Hàn Bách không chủ động, Phó Lâm chủ động thì không phải rất mất giá sao?

“Cũng đúng.” Phó Oánh nói: “Cháu cũng đừng cho thằng đó một lần được như ý luôn. Đàn ông đều phải treo lên.”

Bà vừa nói vừa kéo va li của Phó Lâm ra ngoài, bắt đầu sắp xếp đồ cho cậu.

Phó Lâm đi tắm. Lúc cậu tắm xong đi ra, Phó Oánh đã không còn ở phòng cậu nữa, vali cũng mới chỉ sắp xếp được một nửa, điện thoại di động của cậu ở đầu giường vẫn luôn rung lên, là Quý Hàn Bách gọi đến, nói: “Anh về đến nhà rồi.”

“Vậy anh đi tắm trước đi.” Phó Lâm nói: “Tắm xong thì đi ngủ luôn, hôm nay không gọi điện thoại nữa, tránh việc không ngủ được, mai lại không dậy nổi.”
Quý Hàn Bách “ừ” một tiếng, nói: “Yêu em.”

Phó Lâm mím môi cười, đáp “vâng”, Quý Hàn Bách nói: “Em vâng cái gì?”

“Em biết rồi.” Phó Lâm nói.

“Em không đáp lại là yêu anh hả?”

“Yêu anh.” Phó Lâm máy móc nói.

“Không có cảm xúc gì cả.”

Phó Lâm hơi lúng túng, nói: “Anh biết là em không thể nói mấy cái này mà.”

Cậu không giống người mở miệng ra là nói mấy lời âu yếm như Quý Hàn Bách, hơn nữa giọng điệu kia vừa mập mờ vừa dịu dàng, vô cùng quyến rũ.

Quý Hàn Bách ở đầu dây bên kia cười, tiếng cười khiến người ta chết chìm trong sự dịu dàng, rất men: “Vậy anh cúp máy đây, ngủ ngon nhé.”

Phó Lâm cúp điện thoại, ngồi xổm xuống nhìn hành lý của mình, vừa mới gấp xong một chiếc áo T shirt, cửa phòng đã bị đẩy ra, Phó Oánh xách túi đồ mới mua đi vào, nhìn thấy cậu thì cười nói: “Mua mấy món đồ bơi cho cháu này, nếu đi ra đảo chơi thì chắc chắn là phải bơi.”
Ngoài quần bơi ra còn có mấy cái qυầи ɭóŧ, Phó Oánh cũng nhét vào va li.

“Lúc cháu bơi phải chú ý an toàn, chỗ nào quá sâu thì không nên tới, tốt nhất là có người đi cùng, đừng có đi bơi một mình.”

“Dì yên tâm đi, cháu bơi giỏi như vậy mà.”

“Cháu là ỷ vào bơi giỏi nên mới dễ xảy ra việc ngoài ý muốn. Người chết đuối toàn là người biết bơi thôi, cùng vì biết bơi nên dễ lơ là.” Phó Oánh sắp xếp hành lý xong, vỗ vào đầu gối đứng lên, cũng không vội vã, chỉ nhìn Phó Lâm rồi thở ra một hơi.

Phó Lâm nói: “Muộn rồi, dì nhanh về ngủ đi.”

“Mai đi như thế nào, có muốn dì đưa cháu đi không?”

“Quý Hàn Bách nói là anh ấy đến đón cháu ạ.”

Phó Oánh gật đầu, hai tay chống eo nói: “Rất quan tâm. Vậy dì về phòng ngủ đây, cháu cũng ngủ sớm một chút đi.”

Bà nói xong cũng đi ra cửa, tiện tay giúp Phó Lâm đóng cửa. Sau khi cửa phòng khép lại, bà cũng dừng một chút, đứng một mình trong bóng tối một lúc, tay bấm chốt cửa.
Party trước đám cưới của Quý Thành Vĩ được làm vô cùng long trọng, bao cả một hòn đảo nhỏ ở thành phố ven biển nào đó, toàn bộ khách khứa tham gia đều được bao trọn máy bay đưa đón.

Lần đầu tiên tham gia buổi tụ họp của người giàu, Phó Lâm thật sự bị sự phô trương lãng phí này làm kinh ngạc đến ngây người.

Bạn bè của Quý Hàn Bách hầu như đã nhìn ảnh của Phó Lâm rồi, nhưng phần lớn là chưa được nhìn thấy người thật. Mọi người trên máy bay gần như là lần đầu tiên gặp mặt, có điều cũng may có người cậu quen, ví dụ như Mạnh Tiểu Kiều.

Mạnh Tiểu Kiều ăn mặc vô cũng phong cách, áo sơ mi hoa, quần cực ngắn, kính mát khoa trương gần như che hơn nửa khuôn mặt. Cậu vừa lên máy bay, Cương Tử đã ồn ào: “Tiểu Kiều tới rồi!”

Mạnh Tiểu Kiều bĩu môi một cái, nhìn qua kính râm một vòng, thấy Chu Phóng ngồi phía sau Cương Tử, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng may là có kính râm cản trở cho cậu.
Cậu và Chu Phóng đã mấy ngày không gặp. Trước kia hai người như hình với bóng, mấy ngày nay không gặp, cậu lại thấy không quen lắm. Nhưng không quen cũng không biểu hiện ra, cậu thấy mấy ngày nay Chu Phóng chơi rất vui vẻ đấy.

Bên kia ngủ với cậu, bên này chơi một mình vui vẻ như vậy, nghĩ qua thôi thật sự đã thấy rất bực bội.

Cậu tháo kính râm xuống, đi thẳng tới chỗ Phó Lâm.

“Em có thể ngồi cùng với Phó Lâm được không?” Cậu hỏi Quý Hàn Bách.

Đám bạn bên cạnh cười xem náo nhiệt: “Tiểu Kiều à, cậu làm kì đà cản mũi như vậy không tốt đâu nha.”

Quý Hàn Bách cho cậu ngồi, Mạnh Tiểu Kiều cất kính râm vào túi áo, cười nói với Phó Lâm: “Lâu rồi không gặp.”

“Lâu rồi không gặp.”

Bọn Cương Tử kinh ngạc đến ngây người.

Tính cách Mạnh Tiểu Kiều dễ dàng buông bỏ vậy sao? Hơn nữa với tính tình của cậu ta, sao có thể làm bạn cùng tình địch được?!
Cương Tử hỏi Chu Phóng: “Chuyện gì đã xảy ra với cậu ta vậy, tôi còn tưởng cậu ta sẽ đánh nhau với Phó Lâm đấy.”

Cương Tử lạnh lùng nói: “Không biết.”

“Không biết?” Cương Tử không biết nội tình, còn tiếp tục truy hỏi: “Cậu và Tiểu Kiều thân đến mức có thể mặc chung một cái quần(*), chuyện của cậu ta mà cậu lại không biết?”

(*) 穿一条裤子: Mặc một cái quần, ý chỉ quan hệ rất thân thiết, chung một phe.

“Cũng đã mấy ngày không gặp rồi.” Chu Phóng nói.

Cương Tử chậc chậc thở dài, nói: “Chắc là cậu ta đang chơi chiến thuật vu hồi(*).”

(*) 迂回 (Vu hồi): Đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương
Chu Phóng nhìn về phía sau một cái, không nói gì.

Trước khi đến Phó Lâm vẫn có nghi ngờ, sợ mình không thể hòa nhập được vào đám bạn bè của Quý Hàn Bách, cũng lo lắng những người này quá để ý tới mình. Lên máy bay rồi cậu mới phát hiện ra mình đã nghĩ nhiều, mọi người cười nói nói cười, không ai quá để ý tới cậu cả, Mạnh Tiểu Kiều ngồi bên cạnh rất hoạt bát, ỷ vào cái miệng cứng mà làm trò đùa, còn có thể lắm mồm hơn Sở Tiểu Hạo. Cậu ngồi bên cạnh, chỉ nghe thôi cũng có thể cười đến không khép được miệng.

Chỉ là cậu không biết, thật ra mọi người đều đang thầm quan sát cậu.

Đây chính là lần đầu tiên cái cây ngàn năm Quý Hàn Bách nở hoa, lại còn là con trai, bọn họ đều tò mò chết đi được. Những năm gần đây đám trai gái bò lên người Quý Hàn Bách nhiều như vậy, bọn họ muốn xem người có thể bắt được Quý Hàn Bách rốt cuộc là người như thế nào.
Đến lúc nhìn thấy Phó Lâm ở một mình, cảm nhận duy nhất của bọn họ chính là: Hợp lí!

Bỏ qua vấn đề giới tính thì nói, cậu cũng không kém gì bạn gái mà những người này tìm chút nào, đầu nhỏ vai rộng chân dài eo thon, đích thị là một mỹ nam tử. Ngồi ở đó yên lặng lại điềm đạm, vừa nhìn thôi đã thấy phong cách.

Nhất là Mạnh Tiểu Kiều ngồi ở bên cạnh cậu ta, một người diễm lệ như lửa, một người thanh thuần tuấn tú, liếc mắt nhìn thôi là có thể biết tại sao Mạnh Tiểu Kiều theo đuổi Quý Hàn Bách nhiều năm như vậy lại không thành.

Tôn Sướng ngồi cùng Quý Hàn Bách, hỏi: “Mày cũng yên tâm để hai người bọn họ ngồi cùng nhau à?”

“Trước kia Mạnh Tiểu Kiều thường xuyên chạy đến quán của tao, quan hệ của hai người bọn họ cũng không tệ lắm.” Quý Hàn Bách nói.
Sau khi bọn họ đến thì nhất định phải chơi cho tận hứng, hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Phó Lâm, Mạnh Tiểu Kiều khá thân với cậu, hai người cùng trò chuyện.

Mặc dù hắn vẫn không hiểu Phó Lâm và Mạnh Tiểu Kiều là hai kiểu người khác hẳn nhau, tại sao lại có tiếng nói chung như vậy.

“Quý Hàn Bách có thể lái máy bay đó, cậu biết không?” Mạnh Tiểu Kiều hỏi Phó Lâm.

Phó Lâm giật nảy mình: “Tôi không biết.”

Nhưng cậu biết lái máy bay cũng không phải là lái xe, rất khó để thi lấy bằng nhỉ?

“Không phải là loại máy bay bình thường chúng ta ngồi đâu, là máy bay tư nhân, trước kia anh ấy thi đỗ bằng lái máy bay tư nhân.”

Cũng quá giỏi rồi.

Phó Lâm không nhịn được nghiêng đầu nhìn Quý Hàn Bách, tim cậu đập thình thịch.

Rốt cuộc Quý Hàn Bách còn có bao nhiên tài năng mà cậu không biết nữa đây.
Đàn ông có tài năng thật sự rất có sức hấp dẫn.

Mạnh Tiểu Kiều nói đến bằng lái máy bay tư nhân mới chợt nhớ ra, hình như Chu Phóng cũng có.

Trước kia không cảm thấy, gần đây cậu phát hiện ra rất nhiều điểm riêng của Quý Hàn Bách, Chu Phóng cũng có, hai người rất giống nhau.

Sao trước kia cậu không để ý tới chứ?

Nhưng vì tính cách hai người hoàn toàn trái ngược, rất khó để đặt hai người vào một chỗ, Quý Hàn Bách có chút vô lại, mùi vị đàn ông rất căng tràn, Chu Phóng khá trầm mặc ít nói, có sự sắc sảo.

Cậu nhìn về phía Chu Phóng một cái, chỉ thấy gáy của hắn.

Phó Lâm thấy Mạnh Tiểu Kiều vẫn luôn nhìn về phía Chu Phóng thì đột nhiên nhớ tới lời Sở Tiểu Hạo nói với cậu, cậu hỏi Mạnh Tiểu Kiều: “Chu Phóng, anh ấy… thích đàn ông hay phụ nữ?”

Mạnh Tiểu Kiều nghe cậu nói như vậy thì phản ứng có chút cường điệu: “Sao cậu lại hỏi như vậy hả!”
“Tôi có người bạn rất thích anh ấy.” Phó Lâm nói: “Mà hình như anh ta là trai thẳng nhỉ!”

“Thẳng như cột điện, thẳng tắp.” Mặt Mạnh Tiểu Kiều ửng đỏ: “Hơn nữa ánh mắt người này rất kén chọn.”

Phó Lâm cười. Mạnh Tiểu Kiều bồi thêm một câu: “Tính cách cũng rất đáng ghét, rất nhiều tật xấu.”

“Tôi còn tưởng quan hệ của hai người rất tốt cơ.” Phó Lâm nói.

“Như vậy đó.” Mạnh Tiểu Kiều nói.

Lúc bọn họ đến khách sạn nghỉ ngơi đã chạng vạng, ánh nắng trên bờ biển đỏ rực một góc trời, đẹp đến kinh tâm động phách. Quý Thành Vĩ đã đến trước bọn họ một bước, mấy người bạn đi cùng hắn đứng nghênh đón ở cửa khách sạn. Bọn họ đi một chuyến này, ngồi máy bay rồi xe bus, lại ngồi cano, mọi người đều đã mệt mỏi, mỗi người đều có dự định sẽ nghỉ ngơi thật tốt, tối ăn cơm chung. Party chính thức bắt đầu vào tối mai.
Trước đó Quý Thành Vĩ đã chia xong phòng, chia Phó Lâm và Quý Hàn Bách vào chung một căn phòng, Phó Lâm đi vào nhìn qua, là phòng giường lớn, chỉ có một cái giường.

Quý Hàn Bách cởϊ áσ khoác, nhìn trong nhìn ngoài một lần, nói: “Cũng không tệ lắm.”

Khách sạn xây gần biển này, bên ngoài nhìn được biển rộng vô tận, ra khỏi phòng có ngay một cái hồ bơi, Phó Lâm đẩy cửa kính ra, thấy Mạnh Tiểu Kiều đang cởϊ qυầи áo nhảy xuống hồ bơi.

Mạnh Tiểu Kiều ở bên cạnh phòng bọn họ, hồ bơi bên ngoài khá lớn, kéo dài ba phòng, được ngăn cách với bể bơi khác bằng một vành đai xanh nhỏ. Cương Tử đứng ở sau vành đai xanh, cười hét: “Mạnh Tiểu Kiều à, cậu không mệt hả, tinh lực dồi dào quá vậy.”

Mạnh Tiểu Kiều không đáp lại hắn, ngụp đầu chui xuống nước luôn, thân thể trắng nõn giãn ra trong sắc xanh của bể bơi, ánh nắng chiều chiếu xuống, thật đẹp.
Phó Lâm trở về phòng, thấy Quý Hàn Bách ngồi xổm dưới đất, đang sắp xếp hành lý.

“Vậy chỉ có một cái giường.” Quý Hàn Bách ngẩng đầu nói.

Phó Lâm “vâng” một tiếng, khép cửa kính lại, đi tới mép giường ngồi xuống, hai tay chống cơ thể, lười biếng nhìn Quý Hàn Bách.

“Em có muốn nằm chung một chiếc giường với anh không?” Quý Hàn Bách còn nói.

Phó Lâm lại “vâng”.

Quý Hàn Bách không sắp xếp hành lý nữa, lấy điều khiển từ xa trên bàn, bấm một cái, phòng dần dần tối đi. Phó Lâm nghe được tiếng sột soạt thì nhìn ra ngoài, rèm ở cửa sổ kính chầm chậm đóng lại, che đến luồng sáng cuối cùng, phòng lập tức trở nên rất tối. Còn Quý Hàn Bách đi tới chỗ cậu, híp mắt nhìn chằm chằm vào cậu. Phó Lâm nằm luôn ra giường.

Quý Hàn Bách đặt hai tay trên giường, từ trên cao nhìn xuống cậu: “Em không trốn hả?”
Mạnh Tiểu Kiều ở bên ngoài đang định gọi Phó Lâm cùng xuống nước chơi, cậu vừa nghiêng đầu đã thấy rèm cửa sổ phòng Phó Lâm và Quý Hàn Bách đã đóng lại.

Ban ngày ban mặt, làm cái gì vậy trời?

Vãi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN