Vợ Ơi! Anh Xin Lỗi! - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Vợ Ơi! Anh Xin Lỗi!


Chương 19


Cậu và nhỏ chạy xe về để thông báo tin cho cô. Cậu bóp còi nhưng ko ai ra mở của nhỏ bước ra để mở cửa thì thấy một đứa bé nằm bệnh vệ đường, nhỏ đi lại gần, cậu thấy vậy cũng xuống xe đi lại nhỏ. Nhỏ nhìn kĩ đứa bé đó

“T…Tiểu Hoàng” nhỏ hốt hoảng vội bế Tiểu Hoàng lên.

“Hả? Mau, mau đến bệnh viện nhanh” cậu vội chạy lại mở cửa xe cho nhỏ bế Tiểu Hoàng len xe.

“Vù Vù”

Xe cậu lướt tốc độ xé gió nhanh đêna bệnh viện. Nhỏ ngồi khóc nức nở khiến cậu đau lòng muốn ôm nhỏ vào lòng mà lại đang lái xe *kêu gào trong lòng*=_=

“Tiểu Hoàng à! hức hức” nhỏ rất thương Tiểu Hoàng.

“T..Thôi cô đừng khóc nữa mà. Tiểu Hoàng sẽ ko sao đâu” cậu an ủi nhỏ

“Hức…hức nhưng sao Tiểu Hoàng c…cứ i..im liềm hức…hức l..làm t..tôi lo” nhỏ cô kiềm nén nhưng nhìn ko ít vết thương trên người Tiểu Hoàng nhỏ lại rất xót.

Cậu lái xe nhanh đến bệnh viện gần nhất. Cũng may là nhà cô gần bệnh viện trung tâm bên cũng an tâm thêm phần nào. Tiểu Hoàng nhanh chóng được đưa vào cấp cứu. 1tiếng 2tiếng 3tiếng trôi qua, càng làm cậu và nhỏ xót ruột, nhỏ thì khóc nức nở rồi thiếp đi trên vai cậu, cậu phải ngồi im ko động đậy tránh làm nhỏ thức giấc. Cậu thông báo cho nàng và chàng đã tìm được Tiểu Hoàng.Còn Ny Ny thì cậu ko có số và cũng ko gần chỗ chàng và nàng

“Tiểu Hoàng sao rôi” nàng lo lắng hỏi

“Vẫn chưa thấy ra” cậu buồn bã nói. Nhỏ thấy hơi ồn nên thức giấc

“Tiểu Di đâu sao ko thấy” chàng nhìn quanh tìm kiếm cô

“Cki ấy ko có ở nhà” nàng nói

“Hả? cô ấy ko có ở đây” nhỏ hốt hoảng nói.

“Reng Reng” Điện thoại của nàng reo lên

“Alo”

“Bama ko bị gì hết đó là cái bẫy Di Di đâu” Ny Ny đang lái xe. Lúc đó Ny Ny đến nơi thì có nhóm người đứng đó khoảng 5,6 tên.

“Người đâu” Ny Ny bước xuống xe

“hahaha đúng là cừu non nhoa dễ bị gạt đến vậy. Đêm nay đi cùng tụi anh đi em sẽ ko hối hận đâu” một tên trong nhóm người đó. Mấy tên còn lại cũng nhếch môi cười

“woa! vậy lại đây nà anh” Ny Ny

“hahaha ngoan vậy mới ngoan nha bé cưng” tên đó bước lại gần nâng mặt Ny Ny lên cười đểu. Ny Ny nhếch môi khinh bỉ và chân dùng một sức lực có thể giết trâu đá thật mạnh và bộ hạ của hắn ta một cái làm hắn láy hai tay chụp lại nhảy tưng tưng như khỉ làm Ny Ny phì cười.

“A..aaaaaaa” tiếng la thất thanh của tên đó

“Sao anh yêu! sướng ko anh haha” Ny Ny cười lớn

“T…Tụi bây…a…lên đ..đánh nó cho tao” hắn ta ra lệnh trong đau đớn

Mấy tên đó lao đến. Ny Ny là một sát thủ nên hạ vài đứa tép rêu này là chuyện nhỏ như con thỏ.

Kết thúc

“Ko ai thấy Tiểu Di đâu hết”nàng lo sợ nói.

“Chết tiệt!” Ny Ny thầm rủa

“Cki tới trung tâm bệnh viện đi” nàng nói

“Uk”

“Tút Tút”

Cùng lúc đó Tiểu Hoàng cũng được đưa ra.

“Ai là người nhà của bệnh nhân?” ông bác sĩ nói

“Tôi” nguyên nhóm người của nàng đồng thanh

“May là đưa đến kịp thời, thằng bé quá yếu nên rất huy hiểm nhưng cũng đã qua rồi, chỉ cần chăm sóc tốt một chút. Tôi đã chuyển bệnh nhân đến phòng vip 645. Tôi xin phép” Bác sĩ rồi đi

Tất cả đi tới phòng của Tiểu Hoàng.

“Thiên!Cậu đứng lại” nhỏ nói

“Hả?” cậu bất ngờ

“Cậu phải chờ cki Ny Ny đến”Nhỏ nói rồi đẩy mọi người đến phòng để lại cậu vẫn đang sốc.

5′ sau Ny Ny đã có mặt ở bệnh viện.

Cậu dẫn Ny Ny đến phòng của Tiểu Hoàng. Ny Ny nhìn đứa con khốn khổ của cki mình mà đau lòng nó lại phải chịu khổ như mẹ nó vậy một giọt nước mắt ấm lăng dài trên má Ny Ny

*Sau việc này thì ko ai làm hại được cki và con cki nữa. Em hứa đó*

Cùng lúc đó.

Cô đang ở một căn phòng dơ bẩn bằng gỗ cô bị trói vào chiếc ghế.

“Tạt nước cho cô ta tỉnh” ả ngồi trước mặt cô.

“Ào”

Một tên côn đồ tuân lệnh ả tạt xô nước vào cô. Cô mệt mỏi từ từ mở mắt ra khung cảnh xung quanh khác ngày hôm qua.

“Tỉnh rồi à!”ả ngồi đó nói

“A Tiểu Hoàng đâu”cô lạnh lùng

“À Tao cũng thương nó nên sẽ ko nó chịu khổ nữa nhưng..còn tùy vào số của nó! hahaha” ả cười

“Là sao? Mày đã làm gì con tao hả” cô tức giận, lo sợ

“Tao đã vứt nó rồi nhưng gần nhà mày nên nếu mấy người trong nhà mày may mắn thấy nó thì nó sống còn cui thì die! hahaha” ả cười thỏa mãn của trò chơi ả làm

“Cô sẽ chết trong trò chơi mà cô tạo nên Khánh Ly à” cô thương xót cho Khánh Ly mù quáng trong tình yêu

“Hahaha! trò chơi này tao tạo nên, luật cũng là của tao. Mày chỉ là một nhân vật để chơi mà thôi” ả đi lại gần cô

“Cô sẽ chết vì trò chơi này đấy, Khánh Ly” cô nói

“bốp”

“trò chơi này là do mày tạo nên. Đừng trách tao” ả tức giận tát cô

“Tôi?” cô ko hiểu

“Phải! vì mày mà trái tim Tuấn Anh ko còn thuộc về tao nữa” ả nói

“Là vì cô bỏ anh ấy đi rồi cô quay về rồi muốn như ngày xưa cô đang mơ hả Khánh Ly chẳng lẽ cô ko biết thời gian là gì? nhưng anh ấy cũng đã bên cô rồi con gì” cô tức giận nói

“Hahaha” ả cười

“Mày có biết anh ta còn yêu mày ko?” ả đưa một khung hình cho cô xem là hình trong ngăn kéo của anh, hình ạn và cô.

“…”

“Anh ta còn yêu mày. Nhưng ko sao, tao sẽ được xem anh ta sẽ có thể giết mày mà bên tao dù là yêu mày, Di Di” ả cười

“choang”

ả chọi khung hình xuống đất khung ảnh vỡ tung những mảnh vỡ vô tình lướt ngang qua mặt cô tạo ra một vế cắt nhẹ làm cô nhớ đến ngày mà cô biết cô có Tiểu Hoàng, ngày anh rời bỏ cô đi. Ngày tồi tệ nhất đời cô.

Ả lại lượm hình của cô và anh.

“Anh ta đã để tấm hình vào ngăn tủ thường ngày luôn mở ra mở vô. Xem anh ta rất yêu mày” ả nói rồi”xoẹt”ả xé đôi anh ra cô một bệnh anh một bên.

“Nhưng tao sẽ ko để anh ta bên mày hahaha”ả cười”Mày đúng như mẹ mày”

“Mẹ tôi liên quan gì chứ” cô khó hiểu

“Mẹ mày cũng như mày cướp đi ba tao, giờ mày cướp Tuấn Anh” ả nói”mẹ mày và mày cũng là kẻ thứ ba thôi”

“cô ko được xúc phạm mẹ tôi” cô

“Yên tâm mày sắp gặp lại mẹ mày rồi,hahaha” ả cười

“Tụi bây chắm sóc cô ta đi” ả nói rôi đi ra ngoài.

“Người đẹp như vậy mà…chậc…nhưng đành vậy” tên đó lấy roi đánh vào cô.

“A…A..aaaaa”Tiếng la trong đau đớn của cô vang lên. Ả nhếch môi cười.

“Đây là sự trả giá của việc cướp đi đồ của tôi. hahaha” ả cười

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN