Vợ ơi, chào em!
Chương 25: Ông nói gà bà nói vịt
Nếu nói đến người bố không có phẩm hạnh kia của Tô Nhạc, sợ rằng phần lớn phụ nữ nghe xong sẽ đều nghiến răng nghiến lợi, thuận tiện ân cần thăm hỏi vài câu.
Mẹ cô kết hôn với ông khi chưa tròn hai mươi tuổi, chưa được một năm thì bố Tô Nhạc lên đường sang tỉnh khác đãi vàng, cho tới khi Tô Nhạc chào đời, bố cô vẫn chưa trở về.
Khi Tô Nhạc đã cai sữa, mẹ cô mới biết chồng mình đã có tình nhân ở ngoài. Lúc mọi người đều cho rằng mẹ cô sẽ tìm người phụ nữ đó đánh ghen ầm ĩ thì bà chỉ mời luật sư đưa đơn lên tòa án, cầm được phí nuôi dưỡng rồi một mình kiên cường nuôi nấng Tô Nhạc. Càng không có những tình tiết một mình len lén lau nước mắt như những nữ chính đau khổ vì tình trong phim ảnh. Bà là một người phụ nữ lạc quan, khi nên mua quần áo đẹp thì vẫn mua như thường, cái gì nên ăn thì vẫn thoải mái mà ăn, chỉ không đi thêm bước nữa. Bà cũng là một người phụ nữ giỏi giang, tự mình mở một xưởng may quần áo nhỏ, việc làm ăn cũng không tệ lắm. Hai năm gần đây, bà cảm thấy mình không cần vất vả như thế nữa, bà bán xưởng may, mở một xưởng thêu, thuê mấy công nhân nữ, cuộc sống cũng dễ chịu, thỉnh thoảng lại cùng bạn bè đi chăm sóc sắc đẹp, du lịch, đánh bài, chơi mạt chược, không thấy đến một nửa cái bóng của người phụ nữ đau khổ vì tình.
Khi nhắc tới mẹ Tô Nhạc, ấn tượng đầu tiên của người dân địa phương chính là một người phụ nữ giỏi giang, ấn tượng thứ hai là hâm mộ cuộc sống nhàn nhã sung sướng của bà, cuối cùng mới nhớ tới bà là một người phụ nữ đã ly hôn.
Theo cách nói của mẹ Tô Nhạc thì một người phụ nữ không dựa vào đàn ông cũng có thể sống tốt, thành công hay không không phải nhờ có người đàn ông mà phải dựa vào bản lĩnh của bản thân.
Nhớ tới mẹ già vừa mới đi du lịch hồ Lô Cô của mình, Tô Nhạc bất đắc dĩ nhìn bà Ngụy: “Hai ngày trước cháu vừa nhận được điện thoại của mẹ, bà nói đã đi cùng đoàn du lịch tới hồ Lô Cô, mẹ cháu là người không chịu ngồi yên.”
Bà Ngụy vốn đã chuyển trọng tâm câu chuyện vì lo lắng trong nhà Tô Nhạc có việc riêng, nay nghe Tô Nhạc chỉ nhắc tới mẹ, trong lòng lập tức hiểu ra, cười nói tiếp.
Ngụy Sở biết tình hình trong nhà Tô Nhạc, nhưng anh thật sự không ngờ Tô Nhạc lại cởi mở về việc này như thế, bỗng nhiên lại nghĩ, Tô Nhạc vốn là một cô gái như vậy, cô sẽ khiến cho cuộc sống của mình thật tốt, gặp bất cứ chuyện gì sẽ không lộ ra vẻ mềm yếu. Một cô gái như vậy, ai có thể khiến cô rung động chính là một chuyện may mắn nhất.
Một lát sau, cô dâu chú rể tới chúc rượu khách khứa, phía sau dẫn theo phù dâu phù rể, còn có một người cầm camera.
Tiểu Diêu đi tới bàn họ hàng nhà mẹ đẻ, vốn không cần giới thiệu thân phận, người bên cạnh đã quen biết họ hàng nhà mình hết rồi, chỉ là cô vừa đảo mắt lại thấy Tô Nhạc đứng bên cạnh anh họ nhà mình, có chút ngạc nhiên những vẫn giới thiệu với chồng: “Đây là Tô Nhạc, người bạn em đã quen hơn hai năm, bình thường rất ít gặp mặt nên anh chưa gặp bao giờ, vì vậy không nhận ra.”
“Xin chào.” Chú rể đoán người bên cạnh anh họ này có thể là bạn khi Tiểu Diêu viết tiểu thuyết nên cười bắt chuyện, rồi lại chúc rượu một lượt.
Tiểu Diêu cười như có như không, liếc mắt nhìn anh họ nhà mình, đôi mắt cười híp lại thành một đường thẳng. Nhìn dáng vẻ này dường như anh cô có ý với Tất Tất, nhớ tới một số bài ngôn luận đầy dũng mãnh của Tất Tất trên diễn đàn, Tiểu Diêu vứt cho Ngụy Sở một ánh mắt thông cảm. Con đường này, chỉ sợ là đường núi với mười tám khúc cua rồi.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Tô Nhạc nói chuyện một lúc với Tiểu Diêu. Lý Ngọc Hiểu và Chu Sảng phải vội vàng lên máy bay quay về, Tô Nhạc mới nói được với bọn họ hai câu đã thấy hai người cấp tốc bắt taxi đi mất.
Tiểu Diêu thay một bộ sườn xám màu hồng đi tới bên cạnh Tô Nhạc, thấy Tô Nhạc đang đứng đờ ra, cô nàng đưa tay chọc chọc vai cô: “Nghĩ cái gì vậy?”
Tô Nhạc quay đầu lại nhìn Tiểu Diêu, thở dài nói: “Tớ đang cảm thán sự chênh lệch giữa người với người thật lớn, cuộc sống của chúng ta thật nhỏ bé.”
Tiểu Diêu bóc một viên kẹo sô-cô-la bỏ vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt rồi mới liếc mắt khinh thường: “Bỏ đi, buồn bã ưu thương không hợp với cậu, tên bạn trai ngoại tình của cậu thế nào rồi?”
“Hai ngày trước bị tớ đánh cho một trận, gần đây không xuất hiện nữa.” Tô Nhạc cười vẹo má Tiểu Diêu: “Chồng cậu có vẻ không tệ, cậu sẽ rất hạnh phúc.”
“Thèm vào cậu khen.” Tiểu Diêu hất tay cô ra: “Chồng của Ngụy Tĩnh Diêu tớ đương nhiên phải tốt rồi.”
Nghe xong lời này, Tô Nhạc cười ra tiếng, cũng thật sự hy vọng Tiểu Diêu sẽ hạnh phúc cả đời, kiên cường một mình tất nhiên không sai, nhưng hai người cùng nhau gánh vác tương lại cũng rất tốt: “Đúng vậy, đúng vậy, ông chồng nhà cậu là tốt nhất.”
Nghe ra vẻ giễu cợt trong câu nói của Tô Nhạc, Tiểu Diêu ngắt lời: “Cậu biết anh họ tớ?”
Tô Nhạc gật đầu: “Ngụy Sở là đàn anh của tớ, nhưng lần trước ở hội bạn học bọn tớ mới quen nhau.”
“Trước đây cậu ở trong hội tuyên truyền của trường đúng không?” Tiểu Diêu đột nhiên hỏi, ánh mắt có chút hiếu kỳ.
“Sao cậu biết?” Tô Nhạc kinh ngạc nhìn Tiểu Diêu: “Lẽ nào cậu cũng là bạn học của tớ?” Trí nhớ cô kém như vậy sao, không nhớ được anh trai cũng chẳng nhớ nổi em gái?
Hai mắt Tiểu Diêu lại sáng lên, dáng vẻ cũng vô cùng phấn khích: “Thì ra là cậu, tớ đã nói là có chuyện mà, nói cho cậu biết…”
“Tiểu Diêu, sao em lại ở đây, chú thím đang tìm em kìa, khách khứa phải về rồi, em mau ra tiễn khách đi.” Lúc này, Ngụy Sở đã đi tới, vỗ vỗ đỉnh đầu Tiểu Diêu.
Tiểu Diêu cũng không cố nói chuyện với Tô Nhạc nữa, vội vàng bỏ đi.
Tô Nhạc nhìn bóng lưng thon thả của cô nàng, lắc đầu ra vẻ xúc động: “Ở trong hạnh phúc, con gái ai cũng như ai.” Ai có thể nhìn ra Tiểu Diêu ngày thường lười biếng cũng sẽ có bộ dạng như ngày hôm nay.
“Xem ra em hiểu rất rõ Tiểu Diêu.” Ngụy Sở đứng bên cạnh cô: “Tiểu Diêu được nuông chiều từ bé, may mà có người chịu được tính tình của con bé.”
“Sai rồi, phải nói là có người được lọt vào mắt xanh của Tiểu Diêu được nuông chiều từ bé, đây chính là vận may của anh ta.” Tô Nhạc bao che khuyết điểm rất hùng hồn: “Tiểu Diêu nhà chúng ta đẹp như vậy, bằng cấp tốt, gia thế cũng tốt, có chỗ nào không tốt?”
“Nhà chúng ta?” Ngụy Sở cong khóe miệng cười nhìn Tô Nhạc.
Lúc này Tô Nhạc mới ý thức được mình nói sai, bình thường, trên diễn đàn, mọi người đều thích gọi nhau là ai đấy nhà chúng ta, chỉ là, đứng trước mặt người nhà thật sự của Tiểu Diêu mà nói lời này thật sự có chút xấu hổ, cô cười gượng hai tiếng: “Chỉ đùa chút thôi.”
Ngụy Sở không để ý đó là nói đùa, rõ ràng rất hưởng thụ những lời này, nụ cười trên khóe miệng cũng không giảm: “Ừ, em nói rất có lý.” Rốt cuộc là câu nào có lý, cũng chỉ có một mình anh hiểu.
Tô Nhạc liếc mắt nhìn anh, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trên bàn ăn, nghiêng người nói với anh: “Anh nói đi, hình như họ hàng nhà anh hiểu lầm quan hệ của chúng ta, anh không giải thích một chút sao?”
“Chẳng có gì để giải thích.” Ngụy Sở thấy Tô Nhạc trêu chọc mình, cười cười: “Dù sao một thời gian nữa bọn họ sẽ hiểu rõ.”
Tô Nhạc thấy dáng vẻ không để ý của Ngụy Sở, cũng hiểu mình đã nghĩ nhiều, mấy người lớn đều thế này, thấy con nhà mình dẫn theo bạn khác phái sẽ luôn luôn hiếu kỳ, nếu con nhà mình không nói gì, bọn họ cùng lắm chỉ tò mò một khoảng thời gian rồi sẽ quên ngay.
“Nhưng chuyện trưa nay anh quả thực cảm thấy có lỗi, tính tình mẹ anh hơi nóng vội một chút…”
“Bác gái rất tốt.” Tô Nhạc ngắt lời Ngụy Sở: “Hơn nữa anh cũng chỉ thấy em ngồi một mình buồn chán nên cố ý gọi em đến ngồi cùng cho đỡ phải xấu hổ, em sao có thể bắt anh xin lỗi được.”
Ngụy Sở nghe xong câu nói này, vô cùng biết lắng nghe mà cùng Tô Nhạc nói sang chuyện khác, về phần mẩu đối thoại ông nói gà bà nói vịt trước đó, có ý tứ gì hay không, chỉ mình anh mới biết.
“Em ba, chị thấy cô gái này rất không tệ.” Mẹ Tiểu Diêu đứng bên cạnh bà Ngụy, lén liếc nhìn đôi trẻ đang đứng nói chuyện: “Vừa rồi chị có hỏi Tiểu Diêu, con bé nói tính cách của cô bé này quả thật rất tốt.”
Bà Ngụy đương nhiên nhìn ra đôi mắt trông chờ của con trai nhà mình lúc nào cũng hướng về con gái nhà người ta, cười nói: “Đúng là rất tốt, em cảm thấy rất thích, nhìn bộ dạng này của Tiểu Sở có vẻ cũng rất để ý tới cô bé này, chuyện thanh niên bọn chúng em cũng không quản, nếu cô bé này có thể trở thành con dâu nhà em thì coi như cũng là chuyện tốt.”
“Yên tâm đi, Tiểu Sở thế nào chúng ta đều rõ, con gái thích thằng bé rất nhiều, muốn tiến tới với cô bé này hẳn cũng không phải chuyện khó.” Mẹ Tiểu Diêu chẳng có mấy lo lắng.
Bà Ngụy cười cười không trả lời, trong lòng lại lại rất rõ con trai mình thích cô gái này nhiều đến thế nào, bà chỉ sợ con trai hiếm khi nào rung động lại không được đối phương đáp lại. Làm sao bà có thể không nhìn ra cô gái này không phải bạn gái của con trai bà?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!