Vợ ơi em thật đáng yêu - Chap 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Vợ ơi em thật đáng yêu


Chap 4


Đến bệnh viện, Ngọc anh được các bác sĩ y tá giỏi nhất bệnh viện cấp cứu.
Trước cửa phòng Tuấn Anh và Liên cứ đi đi lại lại, người thì dính đầy máu. 2 người đều có cùng 1 tâm trạng lo lắng sốt săng và tâm trí chỉ hướng về Ngọc Anh, chỉ mong cô qua khỏi nguy hiểm này.

Tuấn Anh lo lắng không thôi chốc chốc lại nhì vào đồng hồ, chốc chốc lại kêu lên: Chết tiệt, tại sao,lại lâu như vậy?”
Đồng hồ kêu lên từng giây tích tắc tích tắc…..1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng…

“Cạch”
Cánh cửa mở ra 1 người đàn ông trung niên tầm 45 tuổi bước ra với bộ đồng phục phẫu thuật, 2 bàn tay đều đeo gang tay, đang từ từ tháo bỏ khẩu trng y tế ra.

Còn 2 người kia sau khi thấy bác sĩ bước ra ngoài, trong lòng nóng như lửa đốt cung nhau lao về phái bác sĩ, 2 người 2 cánh tay, mỗi bên đều lay tay bác sĩ thật mạnh, vừa lay vừa hỏi: “Bác sĩ, cô ấy sao rồi, cô ấy đã tỉnh chưa, có nghiêm trọng lắm không, tôi có thể vào trong không?….vân vân và mây mây ….”
Trờiđất 2 anh chị đang hỏi thăm tình hình bệnh nhân chứ không phải đi tra khảo người khác nha

Còn bác sĩ, khi ông bước ra chưa kịp nói gì đã bị 2 người này lay tay ông như sắp gãy trên trán xuất hiện 3 dấu vạch đen và vài giọt mồ hôi, chân mày chau lại tỏ thái dộ không vừa lòng. Ông nghĩ hình như mình đang bị tra khảo thì phải…hazzz. Một lúc sau khi 2 người lại hành động của mình ông từ từ lên tiếng: “Cô ấy không sao đã qua cơn nguy kịch, bây giờ cô đc chuyển vào phòng hồi sức, gần chập tối thì bệnh nhân tỉnh, 30 phút sau anh cho cô ấy ăn cháo là đc.” Bác sĩ chuẩn bị cất bước rời đị thì đứng lại nói tiếp: “ Mà một điều quan trọng nữa là, chân cô ấy bị thương không thể đi lại được”

Nghe Ngọc Anh không sao thì 2 người thở phào nhẹ nhõm.

Liên thì đi về chuẩn bị quần áo cho Ngọc Anh còn anh thì ở lại làm giấy tờ nhập viện nhân tiện đóng tièn viện cho cô luôn.

***

6h15p p.m

Trong phòng hồi sức có 1 người đàn ông đang ngồi cạnh 1 cô gái, 1 tay cầm tay cô, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Chưa bao giờ anh ngồi nhìn ngắm cô với khoảng cách gần như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn 1 cô gái. Bây giờ cô không giống với người mà anh gặp lần đầu, lần đầu nhìn thây cô anh cảm thấy cô là người, nghịch ngợm, ghe gớm lắm mồm, nhưng rất đáng yêu, nhất là khi cô đeo kính. Còn bây giờ thì nhìn cô như 1 cái xác không hồn vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hình chữ V, đôi môi nhỏ nhắn nhợt nhat, mặt xanh xao, anh thấy mà xót.

Đôi lông mi cong vút của cô khẽ nháy nháy, ngón tay chỏ khẽ động đậy. Tuấn Anh thấy thế vui mừng không tả nổi vội nói: “ Này, 4 mắt cô tỉnh rồi sao?”

Còn cô sau khi tỉnh lại thì cảm thấy người đau ê ẩm, đôi mắt mở ra, trước mắt cô toàn là màu trắng, cô nhớ là mình cứu 1 bà cụ nhưng lại bị đâm, cô ngĩ chắc mình đã chết, chắ cđây là thiên đường. Hazz cô còn chưa có hưởng thụ cuộc đời mà…Bỗng có đôi bàn tay nâng cô lên: “ 4 mắt, cô muốn ăn gì để tôi đi mua?”

Giọng nói này…cô nghe có chút…..quen quen. Căng đôi mắt của mình ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp trai,…trời ơi đẹp trai quá… “Gì? Đây là tên hôm trước gặp ở biển đây mà, sao a ta lại ở đây?”
*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN