Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi


Chương 25


“Tôi… tôi yêu thầm anh?” Khuynh Thành dùng ngón tay chỉ vào mũi mình, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Thành Trì khẽ cong môi, không nói tiếp, chỉ để lại cho Khuynh Thành một ánh mắt cao thâm khó đoán, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với ông Khuynh.

Anh hoàn toàn không phủ nhận những gì ông Khuynh nói, thế nào ông Khuynh càng nói nhiều hơn, đại ý là đã chắc chắn Khuynh Thành và Thành Trì sẽ còn nối lại duyên xưa.

Khuynh Thành suýt chút nữa hộc máu, cô dùng ngón tay chọc xuống bàn, trong lòng không ngừng báng bổ Thành Trì.

Người đàn ông này sao không nói không có chút quan hệ gì với cô chứ? Sao cứ nhất định phải thuận theo lời ba cô? Lài còn khiến cho cầu tuyết hiểu nhầm càng lăn càng lớn vậy?

Đối với Khuynh Thành mà nói, đây chắc là bữa tối khó ăn nhất từ trước tới giờ, cực khổ hơn nhiều so với việc phải cùng lãnh đạo uống rượu.

Chờ tới khi hớp rượu cuối cùng trong chén của ông Thành đã cạn, ông mới tiếc nuối nói: “Rượu này đúng là rượu ngon… nhưng hôm nay không uống được nữa, uống nữa Thành Thành nhà tôi sẽ không vui.”

Khuynh Thành khóe miệng co giật, rầu rĩ nghĩ, ba còn biết con sẽ không vui sao? Chẳng phải ba uống rượu vào là quên luôn cả sự tồn tại của con sao…

Thành Trì cùng ông Khuynh uống hết nửa bình rượu trắng, ông Khuynh sắc mặt đã đỏ bừng, lời nói cũng có phần không rõ nhưng anh thì vẫn mặt không đổi sắc, không hề bị ảnh hưởng gì.

“Cậu… uống rượu rất vui, sau này có cơ hội lại tới nhé.”

“Bác, bác yên tâm đi, chỉ cần bác lên tiếng cháu sẽ tới uống rượu cùng bác.” Thành Trì khi tới mang khí chất cao quý, thâm trầm, khi trở về vẫn ung dung như cũ.

Anh đứng dậy từ biệt, gương mặt tuấn mỹ khiến căn nhà đơn sơ cũng trở nên rực sáng.

“Khuynh Thành, đi tiễn…” Ông Khuynh xua tay.

“Con biết rồi, ba đi tắm rồi đi ngủ đi.”

Khuynh Thành mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng Thành Trì là khác, tiễn vẫn phải tiễn.

Trời tối, đèn đường chập choạng, con đường này vốn hơi hẻo lánh, vì thế buổi tối rất ít người qua lại, nếu như mùa hè thì còn có các bà các dì ra đây tập thể dục, bây giờ tiết trời vào đông, các ông các bà cũng không muốn ra ngoài muộn thế này.

“À, anh uống rượu không thể lái xe, có cần gọi điện thoại tìm người lái xe giùm không?” Mặc dù Thành Trì nhìn vẫn rất bình thường nhưng đã uống rượu vào thì tốt nhất không nên lái xe, nhỡ xảy ra chuyện sẽ không hay.

“Xe ở đây có thể đậu một đêm không?” Thành Trì nghiêng mặt khẽ hỏi.

Giọng anh trầm thấp vang lên trong màn đêm yên tĩnh giống mang theo cả tiếng vọng.

“Được chứ, khi lấy xe nộp phí đậu xe là được.” Ánh mắt Khuynh Thành không hề nhìn lên người Thành Trì, cô cố tình nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt anh.

Đôi mắt đen nhánh đó quá thâm trầm khiến Thành Trì không dám nhìn lâu.

“Vậy thì dừng ở đây đi, mai tôi tới lấy.” Thành Trì nói xong liền bất ngờ bước lên trước một bước.

Khuynh Thành cố ý đi ở phía trước đã bị anh đuổi kịp.

Khuynh Thành trong lòng giật mình, nhích bước sang một bên theo phản xa, như vậy cô sẽ có thể cách xa Thành Trì một chút.

Người bình thường sau khi uống rượu trên người sẽ nồng nặc mùi rượu, ngửi loại mùi đó sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng trên người Thành Trì hình như chỉ tỏa ra một mùi hương rượu nồng nàn, mang chút cảm giác dễ chịu.

Khuynh Thành không hề uống rượu nhưng cô cho rằng nếu như mình đứng quá gần Thành Trì sẽ có thể bị say.

Bên đường vẫn có thể bắt xe, trong lúc đợi xe hai người đều không nói gì cả, Khuynh Thành cúi đầu nhìn mũi chân mình, chỉ thiếu nước ngồi vẽ vời xuống đất cho đỡ chán.

Cho tới khi Thành Trì gọi cô một tiếng.

Người này cho dù khi giọng nói lạnh nhạt thì trong lời nói vẫn cứ như thể có vô vàn thâm tình, khiến người ta một khi không chú ý sẽ chìm đắm vào trong đó.

Khuynh Thành lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thành Trì.

Hai tay anh đang đút vào túi áo khoác, dáng người cao lớn vô cùng nổi bật trong màn đêm, dưới ánh đèn đường chiếu xuống, ánh mắt Thành Trì như thể đang lấp lánh muôn ngàn vì sao sáng.

Khuynh Thành liền quay đầu lại.

“Xe tới rồi!” Khuynh Thành tinh mắt nhìn thấy có một chiếc taxi đang chạy tới, cô lập tức giơ tay vẫy xe, vội vàng nói với Thành Trì: “Anh mau lên xe đi, tạm biệt, tôi về đây!”

Trước khi Thành Trì lên xe vẫn còn nhìn theo bóng dáng vội vàng bỏ chạy của Khuynh Thành, nụ cười trên môi vô cùng ranh mãnh.

“Anh muốn đi đâu?”

“Thành Trì dựa vào ghế xe nhắm mắt, chậm rãi trả lời một địa điểm.

“Được thôi, đó là bạn gái anh phải không, đẹp thật đấy.” Người lái xe là một người thích nói nhiều, bắt đầu lên tiếng trò chuyện.

Thành Trì lúc này mới mở mắt: “Sao cơ?”

“Aiz, anh thật hạnh phúc, có bạn gái xinh đẹp, bà xã nhà tôi thì không, tướng mạo bình thường, có điều tôi lại thích kiểu như bà xã của tôi…” Anh vừa nói vừa lái sang chuyện của mình.

Thành Trì lại nhắm mắt, nụ cười trên môi không hề biến mất.

Bạn gái? Đúng là một cách xưng hô mới mẻ.

Chí ít trong bao nhiêu năm cuộc đời của mình, giáo sư Thành chưa bao giờ có giác ngộ tìm bạn gái, trong mắt anh tình yêu chẳng qua chỉ là một loại hành vi kinh tế, có nhu cầu, có cung ứng, có lợi ít, còn cần tính cả tỉ lệ đầu vào và đầu ra.

nhưng hôm nay khi nghe tài xế nói tới từ bạn gái, ánh măt Thành Trì vụt lóe sáng.

Vì thế khi xuống xe, anh cũng không chê bai việc tài xế taxi lảm nhảm dọc đường đi, tiện tay còn bo cho anh ta một ít.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khuynh Thành vì ở chỗ ba mình nên phải dậy sớm hơn một chút, nếu không cô sẽ không kịp tới đài truyền hình.

Buổi sáng cô không có tiết học, vì thế buổi chiều mới cần phải tới đại học A.

Khi Khuynh Thành bước ra ngoài liền nhìn thấy ngay chiếc Land Rover đang đậu ở đó và cả người đang đứng bên cạnh xe nữa.

Thành Trì hôm nay mặc một chiếc áo jacket màu đen, thiết kế cổ đứng càng tôn lên đường nét chiếc cằm sắc cạnh của anh, anh mặc một chiếc quần màu đen, đôi chân dài thửng tắp chiếm cứ phần lớn tầm nhìn, vô cùng cuốn hút.

“Anh tới lấy xe à?” Khuynh Thành chắc là do dậy sớm, chưa tỉnh táo, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại bước về phía anh.

Thành Trì nhướng mày: “Em nói xem.”

“Phí đậu xe giao cho ông Vương kia là được, sớm thế này không biết ông ấy đã tới chưa…” Khuynh Thành vừa nói vừa nhìn xung quanh tìm người trông xe.

“Đã nộp rồi.” Thành Trì ngắt lời Khuynh Thành.

“Ồ, vậy anh còn ở đây làm gì?” Khuynh Thành dụi mắt, dáng vẻ uể oải quay người bước đi: “Tạm biệt, tôi đi trước nhé.”

Không ngờ vừa mới đi được một bước cô liền bị giữ lại, Thành Trì nhanh chóng dứt khoát đẩy Khuynh Thành vào trong xe, cô vẫn chưa kịp phản ứng gì cả.

Khuynh Thành ngồi vào ghế lái phụ, ngây người nhìn tấm kính chắn gió.

“Tôi đưa em đi làm.” Thành Trì lên xe, dùng một câu nói để giải thích cho Khuynh Thành.

“Không cần đâu, tôi tự đi cũng được.” Khuynh Thành nói xong liền muốn xuống xe.

Một lần nữa cô lại bị Thành Trì kéo lại, thậm chí lần này, Thành Trì còn rướn nửa người qua người cô, giúp cô thắt dây an toàn.

Khoảnh khắc đó, tóc của Thành Trì nhẹ nhàng lướt qua mặt Khuynh Thành, cô thậm chí có thể nhìn thấy được mạch máu màu xanh dưới làn da của Thành Trì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN