Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
215


Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi


Chương 30


“Ha ha, giáo sư Thành.” Khuynh Thành bật cười vô cùng bối rối: “Không phải anh đang trả lời câu hỏi của mọi người sao?”

Thành Trì không hề gỡ kính trên sống mũi xuống, đôi mắt ẩn sau mắt kính sâu hun hút.

“Trưởng phòng Vương đã nhờ tôi phải để ý hơn tới em, vì thế… em đương nhiên quan trọng hơn.” Thành Trì nửa như đang cười nửa như không, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi vô cùng đáng sợ.

Khuynh Thành bất giác sờ lên mũi: “Anh cứ làm việc của anh là được, tôi thực ra cũng không cần…”

“Đã hết giờ rồi.” Thành Trì nói xong câu đó liền bước mấy bước về phía Khuynh Thành, giữ chặt lấy cánh tay cô.

“A, anh làm gì vậy?” Nhiệt độ lòng bàn tay Thành Trì rất nóng, khiến Khuynh Thành cảm thấy da cổ tay mình như phát nhiệt.

“Đương nhiên là làm theo sự dặn dò của trưởng phòng Vương rồi, bồi dưỡng riêng cho em.” Thành Trì không nói thêm gì nữa mà kéo thằng Khuynh Thành đi, cũng không cần biết lúc này cô đang vô cùng chống đối.

Khuynh Thành bây giờ mới phát hiện ra sức lực của Thành Trì rất mạnh, nắm lấy cổ tay cô khiến cô không tài nào giãy giụa được, chỉ có thể máy móc đi theo sau lưng anh.

Các sinh viên trong giảng đường liền thò đầu ra ngoài cửa sổ, đồng loạt lên tiếng rì rầm bàn tán, thảo luận xem giáo sư Thành và người tới học ké này rốt cuộc có quan hệ gì.

Thành Trì bước đi rất vững vàng, từ góc độ của Khuynh Thành, tới gáy của Thành Trì cũng toát lên khí thế mạnh mẽ, bờ lưng rộng rãi tạo cảm giác rất an toàn.

“Hay là anh buông tôi ra trước rồi nói? Tôi xin đảm bảo có vấn đề gì nhất định sẽ hỏi anh!” Khuynh Thành định bụng mặc cả với Thành Trì.

Thành Trì bước lên phía trước, chỉ mỉm cười, ánh mắt hơi chùng xuống: “Đừng hòng.”

Buông tay, lại buông tay, cô nhất định sẽ bỏ chạy mất tăm ngay lập tức.

Giáo sư Thành mặc kệ mình đang nghĩ gì, quyền uy của anh tuyệt đối không cho phép bị khiêu khích, vì thế Khuynh Thành bây giờ đừng hòng chạy trốn khỏi tầm mắt anh.

Thành Trì cứ thế đường đường chính chính kéo Khuynh Thành đi dọc hành lang mặc kệ ánh nhìn kì lạ của mọi người qua lại.

Khuynh Thành dọc đường đi đều dùng một tay che mặt, không muốn để ai nhìn thấy cô.

Có lẽ trong mắt mọi người… Khuynh Thành lại là một kẻ xui xẻo đắc tội với giáo sư Thành.

Cô cũng cảm thấy vậy, rõ ràng cô chả làm gì cả, chỉ nhìn thấy Thành Trì là bỏ chạy, sao lại cũng đắc tội với anh chứ?

Cho tới khi bước vào phòng làm việc của Thành Trì, khuynh Thành mới rút được cổ tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh.

Mặc dù anh kéo rất mạnh nhưng không hề khiến cổ tay của Khuynh Thành bị khó chịu, có điều Khuynh Thành vẫn rất chột dạ.

Da cô hình như vẫn còn lưu lại hơi ấm lòng bàn tay Thành Trì, đó là một cảm giác rất kì quái, khiến cô cảm thấy rất bối rối.

“Vì thế anh dẫn tôi… tới đây…” Khuynh Thành nói, Thành Trì trước mặt đã bước tới bên cửa sổ mở toang cửa sổ ra, anh đứng ngược sáng, xung quanh giống như đang tỏa hào quang.

“Chứ em nghĩ sao? Tôi dẫn em tới đây…” Thành Trì ép sát lại gần Khuynh Thành, mùi hương trên người anh ập tới như thủy triều.

Khuynh Thành không kìm được liền nuốt nước miếng, cho dù cô không muốn thừa nhận nhưng Thành Trì đúng là một… yêu nghiệt.

“Là muốn làm gì?” Thành Trì cúi đầu, ánh mắt nhìn xoáy vào gương mặt Khuynh Thành, cười đầy ẩn ý.

Trái tim Khuynh Thành đập thật mạnh, cô lập tức luống cuống lấy trong túi ra cuốn “Kinh tế học vi mô: Quan điểm hiện đại”, lật tới bài giảng ngày hôm nay của Thành Trì, không hề do dự hỏi vấn đề mình thắc mắc.

“Ngồi xuống đi, lẽ nào em muốn để tôi đứng đây trả lời câu hỏi của em.”

Khi Thành Trì giải đáp vấn đề liền ngồi trên sofa trong văn phòng, Khuynh Thành đành phải ngồi bên cạnh anh, nhưng cô cũng chưa kịp nghĩ ngợi nhiều liền chăm chú lắng nghe theo dòng phân tích của Thành Trì.

Lúc này cô không hề có chút ngượng ngùng nào nữa, đạo lý không biết thì hỏi Khuynh Thành rất hiểu, cùng lắm thì bị Thành Trì cười nhạo một phen mà thôi, dù sao thì đây cũng là những kiến thức cô mới tiếp xúc thời gian gần đây, cho dù không hiểu cũng là điều bình thường.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của cô, Thành Trì không những không cười nhạo cô mà còn rất kiên nhẫn giảng giải những vấn đề mà Khuynh Thành không hiểu.

Đợi tới lúc Thành Trì hỏi cô: “Bây giờ đã hiểu chưa?”

Khuynh Thành nhìn Thành Trì viết công thức nghiệm toán trên giấy, Thành Trì dùng cách đơn giản nhất để cô hiểu được những vấn đề rất phức tạp, Khuynh Thành mỉm cười gật đầu: “Hiểu rồi…”

Khi cô ngẩng đầu lên ánh mắt lại thấp thoáng tâm trạng hoảng loạn.

Vừa rồi Khuynh Thành còn chưa phát hiện ra khoảng cách giữa mình và Thành Trì đã gần như kéo lại rất gần, lúc này cô dường như đang ghé sát đầu vào đầu Thành Trì, hơi thở của hai người thậm chí còn đang đan xen.

“Tôi…” Khuynh Thành chớp chớp mắt, lặng lẽ nhích lại sau.

Đôi mắt đen nhánh của Thành Trì giống như luồng ánh sáng vô tận.

“Em đang sợ tôi?” Thành Trì nhướng mày.

“Không…”

Giọng nói thấp trầm của Thành Trì giống như một câu bùa chú, luẩn quất mãi trong tai Thành Trì khiến tâm tư của cô chấn động.

“Em có biết thái độ của em lúc này đang nói với tôi rằng em đang sợ tôi.” Thành Trì nói rất chậm nhưng giống như đang đánh trống lên tim Khuynh Thành.

Khuynh Thành cắn môi hít một hơi thật sâu, đứng dậy khỏi sofa: “Nếu như không có việc gì khác thì tôi đi đây, cám ơn anh hôm nay đã giúp tôi giải đáp vấn đề.”

Lại muốn chạy? Cô gái này sao cứ giống như một con rùa rụt cổ vậy?

Thành Trì bất giác mím môi, ở bên người khác thì rất thoải mái, cứ gặp anh là lại vắt chân lên cổ để chạy.

Hơn nữa trong lòng Thành Trì, biểu hiện như vậy của Khuynh Thành không phải là sợ anh mà là… chê bai anh.

Bị chê bai khiến giáo sư Thành rất bất mãn.

Trong quá khứ, ấn tượng của Khuynh Thành đối với anh chắc là bất cứ lúc nào đối phương cũng duy trì nụ cười dịu dàng, ánh mắt thì vô cùng lạnh lùng.

Ở điểm này, không thể không nói rằng Khuynh Thành và Thành Trì rất giống nhau, chỉ khiến người khác có thể nhìn được một vẻ bề ngoài mờ nhạt, không thể đi sâu vào quan sát trạng thái nội tâm của mình.

Khi đó Khuynh Thành là vợ của Thành Trì, lúc nào cũng nghiêm nghị, không nói thừa thãi một câu cũng không làm thừa thãi một việc, nếu như Thành Trì cần, cô liền xuất hiện trước mặt anh, khi không cần cô cũng không hề làm phiền anh chút nào.

Bên cạnh Thành Trì rất ít khi có cô gái nào trầm ổn như Khuynh Thành, có rất nhiều cô gái muốn cưa cẩm anh nhưng thường để lộ ra dã tâm và dục vọng của mình, còn Khuynh Thành, từ khi gả cho anh không hề bộc lộ ra bất cứ ý định nhòm ngó nào cả, giống như thể có phải gả cho Thành Trì hay không cũng không hề ảnh hưởng tới cô.

Còn Khuynh Thành bây giờ… chỉ muốn vạch định rõ ranh giới với anh, điều này khiến giáo sư Thành rất nghi ngờ rằng lẽ nào mình lại bị người khác

Khuynh Thành đứng đó mấy giây nhìn Thành Trì không nói gì, tưởng rằng anh cho phép mình rời đi liền thở phào quay người định bước đi.

Nhưng ngay lập tức lại có một luồng sức mạnh ập tới sau lưng cô, cả người Khuynh Thành bị Thành Trì kéo lại.

Thế là sau khi Khuynh Thành bị xoay một vòng, vừa hay… ngã lên người Thành Trì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN