Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi
Chương 39
Khuynh Thành bất giác di chuyển ánh mắt từ người anh xuống bên chân ánh, một chiếc lồng chim hình cầu màu bạc, trên giá đỡ bên trong có một con vẹt màu sắc rực rỡ đang đứng đó, lông vũ óng mượt, đuôi rất dài, xung quanh mắt là một quầng lông màu trắng, mỏ cũng có màu trắng sữa, nhìn vô cũng bắt mắt.
Con vẹt này ngay lập tức thu hút tầm nhìn của Khuynh Thành, cô thực sự hiểu ra tại sao mình lại cảm thấy đám vẹt bán trên thị trường không thể nào vừa mắt rồi, chỉ có con vẹt trước mắt có thể sánh với con của Lục Kỷ Niên.
Vì thế con người đều là đồng vật thị giác, thích những thứ đẹp đẽ, những thứ bề ngoài đẹp đẽ sẽ khiến lòng người vui vẻ.
Nghe thấy tiếng thang máy, Thành Trì liếc ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Khuynh Thành xong liền dấy lên chút ít ấm áp.
“Về rồi sao?”
Khuynh Thành có chút lúng túng, cô cứ có cảm giác câu nói của Thành Trì có chút kì quái sao đấy…
Nhưng cô vẫn thu hết lại những tâm tư khác lạ của mình hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Thành Trì khẽ mỉm cười nói: “Không phải em muốn nuôi một con vẹt sao?”
“À, đúng là có dự định đó, nhưng…” nhưng hôm nay cô đi suốt nửa ngày mà cũng không gặp được con nào ưng ý.
Thành Trì cúi người nhấc chiếc lồng chim dưới mặt đất lên, nói thẳng: “Nếu như em có thời gian thì hãy nuôi nó đi.”
Khuynh Thành mở tròn mắt: “A?”
Vừa rồi cô cũng khá nghi ngờ, Thành Trì tại sao lại mang một con chim tới đây, nhưng bây giờ hiểu ra ý của Thành Trì, cô vẫn có chút kinh ngạc.
Thành Trì muốn tặng con vẹt này cho cô? Mặc dù cô không hiểu biết sâu sắc về loài chim này nhưng vẫn rất tin tưởng vào khiếu thẩm mĩ và mức độ kén chọn của mình, có thể khiến cô ưng mắt, chắc chắn không phải vẹt tầm thường… đặc biệt là tối qua cô còn đặc biệt lên mạng tra về giống vẹt màu xanh biếc kia, nghe nói giá không hề rẻ chút nào.
Con vẹt trong tay Thành Trì lúc này, cô có cảm giác cũng chẳng hề kém cạnh.
“Tôi không có thời gian nuôi nó, vừa hay em có hứng thú.” Thành Trì không hề cho Khuynh Thành cơ hội từ chối: “Em có thể xem như tôi tặng em, nếu như em không muốn thì con vẹt này sẽ bị tôi ném ra ngoài đường cho nó tự sinh tự diệt.”
Khuynh Thành nghẹn lời, khẽ nhếch khóe môi: “Có ai tặng đồ giống anh không…”
Thành Trì chỉ cười không nói gì, ý nghĩa trong ánh mắt rất rõ ràng.
Khuynh Thành bất giác lại nhìn con vẹt trong lồng, màu sắc thực sự rất đẹp, dáng vẻ cũng đẹp, cô thực sự khá động lòng.
Cô thử thương lượng với Thành Trì: “Hay là tôi mua nó từ anh với giá thị trường có được không?”
Làn môi gợi cảm của Thành Trì khẽ mấp máy, chậm rãi nói: “Tôi để ở chỗ em, có gì không hiểu hãy gọi điện cho tôi.”
Sau khi nói xong câu này Thành Trì liền bước đi không hề do dự, chỉ để lại cho Khuynh Thành một bóng lưng cao lớn.
Trong miệng Khuynh Thành vẫn còn một câu “đợi đã”, nhưng cũng chỉ đành phải nuốt xuống bụng.
Thành Trì đúng là… không bao giờ làm việc gì theo lí lẽ tự nhiên.
Người đã đi rồi, cứ thể vứt lại lồng chim ở đây, Khuynh Thành thở dài bước tới cửa, cúi xuống, mặt đối mặt với con chim vẹt màu sắc rực rỡ kia, mắt to nhìn mắt nhỏ.
Mắt vẹt rất tròn, sáng long lanh, nó cứ thể chăm chú nhìn Khuynh Thành qua chiếc lồng.
Một hồi lâu sau, Khuynh Thành còn chưa nói gì, vẹt ta bất ngờ ngẩng đầu lên, học theo dáng vẻ của cô, thở dài một tiếng.
Khuynh Thành: “…”
“Xin chào! Xin chào!” Sau đó con vẹt lại tiếp tục cất tiếng nói, giọng nói trong trẻo vang vọng trong hành lang.
Cánh cửa bên cạnh Khuynh Thành mở ra, Dung Tư xuất hiện ở cửa.
Cô mặc một bộ đồ mặc ở nhà đơn giản, không cần trang điểm nhưng khi gương mặt đó xuất hiện sẽ khiến người khác cảm nhận được thể nào là đẹp rạng rỡ, mê hồn nhiếp phách.
Mái tóc đen nhánh, đôi mắt long lanh ướt át, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng như cánh hồng, và cả khí chất an tĩnh xuất trần thoát tục giống như tiên nữ chốn bồng lai tiên cảnh hạ phàm.
Dung Tư băn khoăn nhìn Khuynh Thành đang ngồi xổm trên mặt đất và chiếc lồng chim trước mặt cô, bên trong là một con chim vẹt màu sắc rực rỡ.
Cô khẽ hỏi: “Khuynh Thành, thế này là sao vậy?”
Khuynh Thành nói: “Có người tặng mình con vẹt này…”
“Cậu chuẩn bị nuôi nó sao?” Dung Tư tò mò bước tới, sự chú ý của cô nhanh chóng bị con vẹt thu hút.
“Chắc là… không thể không nuôi.” Khuynh Thành có dự cảm, Thành Trì sẽ không cho phép cô từ chối.
“Thôi kệ, mình cứ sắp xếp ổn thỏa cho nó đã.” Khuynh Thành mời Dung Tư: “Cậu có muốn vào nhà ngồi một lát không?”
Dung Tư gật đầu, mỉm cười dịu dàng: “Ừ!”
Khuynh Thành đặt lồng chim lên bàn ở ban công sau đó rót nước mời Dung Tư, cô ngồi xuống sofa nhìn con vẹt đang tự rỉa lông mình, rầu rĩ nói: “Khi đó mình không nên nói với anh ta.”
“Nói gì với ai?” Dung Tư không hiểu hỏi.
“Aizz… là người tặng mình con vẹt này.”
Sau khi nói chuyện vài câu, đề tài trò chuyện của họ không xoay quanh vẹt nữa, Dung Tư cầm cốc nước như thể do dự rất lâu rồi mới lên tiếng: “Khuynh Thành, người đàn ông đi cùng cậu, hai người là bạn à?”
Người Dung Tư nói chắc chắn là Thành Trì.
Khuynh Thành đắn đo suy nghĩ, cô và Thành Trì cũng coi là bạn nhỉ? Bỏ đi những quan hệ trong quá khứ, bây giờ chắc cũng có thể là bạn bè bình thường chăng?
“Ừ, sao vậy?” Khuynh Thành chú ý tới sự thay đổi trong thần sắc của Dung Tư, cảm thấy chắc cô có điều quan trọng muốn nói.
“Cậu có thể giúp mình nhờ anh ta giúp đỡ, đừng nói việc mình ở đây cho người khác biết có được không?” Dung Tư cắn môi, có vẻ cắn rất mạnh.
Khuynh Thành không hiểu tại sao Dung Tư lại phải làm vậy, nhưng phân tích đơn giản chắc Dung Tư có lí do của cô ấy.
Bảo Thành Trì không nói với người khác rằng cô ở đây cũng có nghĩa Dung Tư muốn giấu giếm sự tồn tại của mình, vì thế là Thành Trì quen biết người nào đó, và Dung Tư muốn né tránh người này?
Khuynh Thành rất khâm phục bản thân mình có thể nghĩ được nhiều việc như vậy trong thời gian ngắn ngủi nhưng cũng vì từ sau khi cô quen biết với Dung Tư, trong lòng đã có những ngờ vực của bản thân.
Dung Tư hình như có rất nhiều bí mật, tại sao cô lại một mình nuôi con, tại sao không bao giờ nhắc tới ba của Chử Duệ, đây đều là những điều Khuynh Thành suy đoán, trong đó có những vấn đề nhạy cảm mà cô không muốn đề cập tới.
Có điều Khuynh Thành chưa bao giờ hỏi.
“Mình biết yêu cầu của mình rất đường đột, Khuynh Thành, mình sẽ nói cho cậu biết tại sao mình phải làm vậy, nếu như cậu đồng ý hãy giúp mình việc này có được không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!