Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi
Chương 9
Còn Thành Trì thì không xem người con gái nhút nhát trước mặt mình ra gì.
Anh căn bản không muốn kết hôn, nhưng ông anh tuổi tác đã cao lại dùng cái chết để ép buộc, anh không thể không thỏa hiệp.
“Vì thế cô cho rằng, giao dịch giữa cô và tôi là công bằng?” Thành Trì ngẩng đầu, nheo mắt quan sát Khuynh Thành, đối phương khiến anh có cảm giác hoàn toàn khác hẳn với cô gái mấy năm về trước.
“… Tôi đã cứu anh, giáo sư Thành nhường tôi một chút thì có sao chứ?” Khuynh Thành rất bình tĩnh, nhân lúc ba cô chưa quay lại cô nhất định phải khiến Thành Trì đồng ý với mình, tuyệt đối không thể để ba cô biết nguyên nhân năm xưa cô gả cho Thành Trì, không thì với tính cách của ba cô nhất định ông sẽ vô cùng tự trách mình.
Khuynh Thành không muốn nhìn thấy ba mình áy náy.
Khóe miệng Thành Trì nở một nụ cười thoáng qua, cuối cùng anh cũng gật đầu: “Được!”
Chẳng qua chỉ là giữ bí mật, ai không thể giữ chứ?
Giáo sư Thành cho rằng, thay vì nói cho ông Khuynh biết sự thật năm xưa Khuynh Thành gả cho anh không bằng giữ chặt bí mật này, như vậy… hình như rất thú vị.
Khuynh Thành bất giác cũng bật cười, mặc dù gương mặt cô có phần nhợt nhạt nhưng vì nốt ruồi lệ ở khóe mắt nên trông cô có phần rạng rỡ hơn.
Thành Trì nhìn thấy khuynh Thành mỉm cười rạng rỡ, bất giác không hiểu sao thấy đau mắt.
Họ nói không được bao lâu thì ông Khuynh đẩy cửa bước vào, ông bước tưới bên giường bệnh, vội vã nói với Khuynh Thành: “Cửa hàng có chút việc, bây giờ ba phải về trước, xử lý xong sẽ mang bữa tối vào cho con.”
Khuynh Thành vừa định nói ba không cần phải vất vả như vậy thì Thành Trì đã chậm rãi lên tiếng:
“Bác trai, bác cứ lo việc của bác đi, còn về bữa tối… ở đây không phải đã có rồi sao?” Giáo sư Thành chỉ vào hộp cơm mà mình mang tới, ánh mắt có phần đắc ý.
Ông Khuynh thấy Khuynh Thành không có ý kiến gì, lại nhìn Thành Trì giống như một con hồ ly, ông cứ có cảm giác để con gái lại đây không phải là một cách hay.
Nhưng bây giờ ông đúng là có việc, nhất định phải rời đi.
Một hồi sâu sau, ông Khuynh đành lặng lẽ thở dài.
Thôi mặc kệ, dù sao thi Khuynh Thành cũng không còn nhỏ nữa, có nhiều chuyện người làm cha như ông không thể quản được, đành mặc kệ cô thôi.
Ông Thành dặn dò thêm vài câu sau đó mới rời đi, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn Khuynh Thành và Thành Trì.
Không có ba ở đây, Khuynh Thành lập tức cảm nhận được khí thế và áp lực tỏa ra trên người Thành Trì, khiến cô cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Khi cô và Thành Trì còn chưa ly hôn, hai người cũng chỉ tới lúc phải ứng phó với ông Thành mới gặp mặt, bình thường đều sống cuộc sống không dính dáng gì tới nhau, cô cũng không cảm thấy không khí quái dị như lúc này.
Phòng bệnh chìm vào không khí lặng lẽ tới quái dị.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Khuynh Thành mà thôi.
Thành Trì thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, uể oải rút điện thoại ra không biết đang làm gì.
Khuynh Thành nằm đơ người trên giường, vì có Thành Trì ở bên cạnh, cô tới cử động cũng không dám, thậm chí tới tiết tấu thở cũng bất giác chậm lại.
Cô rầu rĩ nghĩ thầm, Thành Trì không phải giáo sư có tiếng nhất của đại học A sao? Sao lại rảnh rỗi thế này, lẽ nào còn định ngày nào cũng tới đây trực bệnh nhân sao?
Sau khi đấu tranh nội tâm, cuối cùng Khuynh Thành cũng phá vỡ sự im lặng: “À… tôi đói rồi.”
Cô nghĩ, mình ăn cơm, chắc Thành Trì sẽ đi về chứ?
Thành Trì nhướng mày, cất điện thoại đi và đứng dậy.
Trên thực tế, lúc này anh đang giải quyết việc ở trường học, không mang theo máy tính nên đành phải dùng tạm điện thoại, tuy tốc độ có chậm hơn một chút nhưng cũng không tới nỗi nào.
Giống như buổi trưa, giáo sư Thành phục vụ toàn bộ, cẩn thận đặt giấy ăn lên chiếc bàn nhỏ sau đó khẽ cười nói: “Ăn đi.”
Khuynh Thành đành phải ngoan ngoãn ăn cơm dưới sự quan sát của Thành Trì.
Thành Trì lại ngồi xuống, ánh đèn trong phòng bệnh chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh, đôi mắt sâu thẳm cao thâm khó đoán.
Sau đó điện thoại trong tay giáo sư Thành vang lên.
“Giáo sư Thành, cậu không có nhà cơ đấy, lẽ nào lại đi chăm sóc cô vợ cũ bé nhỏ của mình rồi?”
Người nói là giáo sư Lục.
“Nói đi, cậu tới nhà tôi làm gì?”
Giáo sư Thành không định phí lời.
“Đừng thông minh vậy chứ, tôi tới tìm cậu để ăn trực.”
“Biến!”
Giáo sư Thành đơn giản biểu đạt ý kiến sau đó liền cất điện thoại đi.”
Lúc này, Khuynh Thành cũng vừa ăn hết miếng canh cuối cùng.
Không thể không nói rằng tài nấu nướng của Thành Trì rất hợp khẩu vị của Khuynh Thành.
“Cám ơn anh.” Khuynh Thành mỉm cười, bởi hai bữa qua cô đều đều ăn cơm do giáo sư Thành nấu, cô cũng cảm thấy hơi ngại.
Thành Trì mỉm cười nhưng không nói gì, chỉ nhanh chóng thu dọn toàn bộ.
Không khí trong phòng lại trở nên im lặng một cách quái dị.
Cho tới khi Thành Trì lên tiếng trước: “Sắp tới ngày giỗ của ông rồi.”
Khuynh Thành lập tức nhíu mày nhìn lịch, đúng là đã sắp tới ngày rồi.
Sau khi cô và Thành Trí kết hôn được một năm thì tuổi thọ của ông Thành cũng đã đi tới hồi kết, nhưng có thể nhìn thấy cháu nội của mình yên bề gia thất, cuộc đời ông coi như đã viên mãn.
Điều duy nhất khiến ông tiếc nuối là không thể nhìn được chắt nội mình chào đời.
Nhưng nếu như ông biết được rằng, cháu nội của mình ly hôn với Khuynh Thành ngay sau khi ông qua đời, nói không chừng sẽ tức giận đội mồ trở dậy.
Sau khi Khuynh Thành và Thành Trì ly hôn, mỗi khi tới ngày giỗ của ông Thành cô đều đi thắp hương, bởi năm xưa khi nhà cô lâm vào bước đường cùng, chính ông Thành đã giúp gia đình cô giải quyết, huống hồ sau khi cô và Thành Trì kết hôn, ông Thành cũng thương cô như con cháu ruột thịt, không bao giờ bạc đãi cô.
Khuynh Thành là người biết cảm ơn, sau khi cô gả vào nhà họ Thành, vì thái độ của ông Thành nên cũng không phải chịu bất cứ uất ức nào, bởi vậy tới ngày giỗ của ông cô đều đi thắp hương.
Bây giờ, ông Thành cũng sắp qua đời được nửa năm.
“Tôi biết hàng năm cô đều đi thắp hương cho ông.” Trên mặt Thành Trì không có chút cảm xúc nhưng giọng nói thì có phần dịu lại.
Khuynh Thành đã ly hôn với anh đương nhiên không muốn có bất cứ dính dáng gì với nhà họ Thành nữa, vì thế tới ngày lên mộ thắp hương cô đều chọn đi vào buổi sáng.
Trên thực tế những lần đó Thành Trì đều nhìn thấy cô.
Chỉ có điều giáo sư Thành nhận ra đối phương không muốn nhìn thấy anh nên cũng cố ý tránh trùng thời gian với cô.
Còn Khuynh Thành thì không hề biết rằng mỗi lần cô tới thắp hương đều bị Thành Trì nhìn thấy.
“Ông nội… Ông Thành khi còn sống đối xử với tôi rất tốt, tôi đi thắp hương cho ông cũng là việc nên làm.” Khuynh Thành nghĩ rằng mình đã không còn liên quan gì tới nhà họ Thành nữa, cũng không gọi ông Thành là ông nội nữa.
Thành Trì nhạy bén nắm bắt được sự thay đổi của cô nhưng cũng không nói gì.
“Sau này khi vết thương của cô lành hẳn, khi đi thắp hương cũng không cần né tránh chúng tôi, mặc dù trước đây chỉ là thỏa thuận kết hôn nhưng ông nội thực sự coi cô là cháu dâu của ông.”
Khuynh Thành gật đầu biểu thị mình đã biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!