Vợ Ơi, Về Nhà Nào!
Chương 33: Bị hại
“Chào mọi người, tôi là Tô Hiểu Du nhân viên mới đến, mong mọi người giúp đỡ.” Mái tóc được cột đuôi gà phía sau, miệng cười tươi tắn. Tô Hiểu Du gập nhẹ người chào tất cả đồng nghiệp mới.
Vài đồng nghiệp nam vừa nhìn thấy cô mắt đã sáng rực lao tới.
“Chào cô, tôi là Hạo Nam.”
“Xin chào, tôi là Dương Đình.”
Lần lượt xung quanh cô bị bao quanh bởi mấy tên háo sắc. Cô giữ thần thái cụp hàng mi xinh đẹp.
“Chào mọi người, kính mong mọi người giúp đỡ!”
Đâu đó phía xa một nhóm nhân viên nữ đứng lườm nguýt cô như kẻ thù, miệng lẩm bẩm vứt lại vài câu khinh miệt.
“Xinh đẹp có gì hay? Vào được đây chắc cũng có người nâng đỡ rồi.”
“Phải phải. Nhìn mặt đã thấy ghét.”
“Lũ đàn ông đúng là chỉ mê sắc.”
“Tôi sẽ không giúp đỡ cô ta đâu.”
[…]
“Tô Hiểu Du, cô lập cho tôi bảng doanh thu lợi nhuận tháng này của tổ một. Một lát tôi ghé lấy.” Chị Trương đặt xuống bàn chồng tài liệu cao ngất, tay đưa gọng kính nâng lên một chút. Lông mày khẽ chau lại.
“Nhiều vậy sao?” Cô bất mãn nhìn đống tại liệu lại quay sang nhìn chị ta. Cô vừa mới đến làm buổi đầu tiên đã giao nhiều việc như vậy khác nào làm khó cô.
“Cô có ý kiến?” Giọng chị ta thay đổi hẳn, nheo nheo mắt như không hài lòng thái độ của cô.
“Kh..không có, tôi làm ngay đây.” Khó khăn lắm mới có công việc này, giờ mà để mất tương lai liệu đi về đâu chứ?
Cô khóc thầm, tay lật đều vài trang tài liệu nhìn các con số chi chít đan xan xát nhau. Mắt muốn đảo lộn lên xong không thể không làm. Chị ta nói tầm mười hai trưa sẽ qua lấy, như vậy là cô chỉ còn hai tiếng! Hai tiếng làm sao mà kịp?
“Cô Tô, đi ăn trưa không?” Một cô gái trẻ trung đi cùng một đoàn người tới gần cô, họ đều là nở nụ cười giễu cợt.
Cô cười gượng lắc lắc đầu. “Tôi không đói, mọi người cứ đi đi.”
“Vất vả cho cô rồi, chúng tôi đi trước nhé!” Họ cười hi hi ha ha lao qua chỗ ngồi của cô, để lại phía sau khuôn mặt hằm hằm của cô. Vào công ty trước cô thì ghê gớm lắm sao? Chẳng qua là hơn cô một chút kinh nghiệm mà đã lên mặt. Ở đây cô không thể ưa ai.
Vất vả hơn một tiếng không nghỉ ngơi cuối cùng cô đã xong. Cơ thể ngồi ghế lâu nhức mỏi, bụng kêu òng ọc vì đói, vừa đứng dậy mắt cô đã quay cuồng. Thật mệt chết đi! Kiếm được đồng tiền quả không dễ dàng.
Bảng doanh thu lợi nhuận cô đã sao chép qua USB được một nửa, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo ngay sau đó để đồ đạc lại mà đi ra phía sau căn phòng pha cà phê. Sắp mười hai giờ rồi, có đi ăn cũng không kịp nữa, uống tạm tách cà phê lót dạ cho bữa trưa cũng là cách tốt.
Mười hai giờ hơn một chút mới thấy chị Trương ghé qua cô, nhìn chị ta rất gấp gáp.
“Đã xong chưa?”
“Đã xong.”
Chị ta cười thoải mái gật gật đầu chìa tay ra chờ đợi. Cô không để đợi lâu liền tiện tay rút cái USB ở máy tính đưa cho chị ta.
Vừa nhận được chị ta đã quay lưng mà đi không có một lời cảm ơn. Thế mà vì đống tài liệu đó cô đã mệt mỏi cắm mặt vào máy tính hơn tiếng đồng hồ, chưa kể tra cứu số tài liệu trên bàn cũng đủ chân tay bủn rủn mắt hoa lại.
Tô Hiểu Du đưa tay ra phía trước vươn mình vặn vẹo. Biểu cảm thu hút mọi ánh nhìn nam nhân xung quanh.
“Tô Hiểu Du, trong giờ làm việc đừng phân tâm.” Mộ Tương Dao ngồi phía trước chứng kiến đám sói già phía sau chăm chăm vào con thỏ nhỏ đáng ghét liền khó chịu nhắc nhở.
Hiểu được ý cô ta. Cô nhanh chóng trở về chỗ ngồi tiếp tục hoàn thành công việc của mình.
Chưa yên ổn được bao lâu Trương Khả Thi đã xồng xộc lao tới ném mạnh tệp giấy trắng mới được phô tô còn hơi ấm vào mặt. Phẫn nộ hét lên vào mặt cô.
“Cô Tô, cô có thể ghét tôi hận tôi không sao, lại dám đem chuyên quan trọng ra làm trò đùa cho cả bộ phận của công ty chúng ta. Thực ra cô muốn gì hả?”
Cô ngớ ngẩn hồi lâu mới đứng dậy từ từ thăm hỏi.
“Chị nói gì vậy tôi không hiểu?”
“Bảng doanh thu lợi nhuận tháng này toàn bộ phần khách hàng giao dịch và lợi nhuận đều bị bỏ trống. Bảng doanh thu này vốn dĩ đem nộp cho phó giám đốc, khi phô tô ra để thuyết trình lại đều là giấy trắng? Cô muốn hại chúng tôi sao?” Chị ta nghiến răng nghiến lợi đưa tay ra tát bốp vào mặt cô.
Hành động quá bất ngờ làm cô không có sự chuẩn bị để né tránh, bị một tay bà ta giáng xuống làn da trắng liền in dấu tay hồng nhạt. Đồng tử muốn rực lửa xong vẫn quay lại nhìn chị ta ngây ngô như đứa trẻ không hiểu chuyện.
“Chị đang nói gì vậy? Số liệu tôi đã liệt kê và hoàn tất hết. Không thể có chuyện bỏ lại phía sau được.” Cô nhớ rõ ràng đã kiểm tra kĩ lại vài lần sau đó mới sao lưu lại vào USB, ngoài cô và chị ta làm gì còn ai động vào máy tính cô để có thể thay đổi được nội dung bảng thu lợi nhuận tháng này.
Trương Khả Thi nghe xong, lập tức xám xịt khuôn mặt, đáy mắt nổi vài tia phẫn nộ sau đó cáu gắt một tay đưa lên cao hướng vào thẳng khuôn mặt cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!