Editor: demcodon
Lúc này bình tĩnh lại, Sở Đường cũng biết mình làm như vậy mặc dù trút giận. Nhưng ngược lại còn gây rắc rối, trong lòng cũng cảm thấy hơi hối hận.
“Thầy ơi, xin lỗi thì thôi. Nhưng em muốn xin nghỉ, trong nhà xảy ra chuyện như vậy em ở trong trường cũng không yên tâm.” Sở Đường lại nói.
Nếu mục đích của ông Lữ kia là muốn cưới chị cậu thì nhất định cũng đến nhà. Hơn nữa theo như lời người thư ký, mặc dù ông Lữ đã thật lâu không có đến huyện nhưng tiền tài cũng rất nhiều, có tiền có thể sai quỷ đẩy ma. Cậu không biết đối phương sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với chị cậu. Huống chi hôm nay cậu đánh người, lỡ như đối phương lấy chuyện này uy hiếp Sở Từ thì sao đây? Mặc dù tính tình của Sở Từ cứng rắn, nhưng cậu lại sợ chị bởi vì mình mà thỏa hiệp. Nếu là như vậy, cậu thật sự thà không đi học.
Cậu đi học vì cái gì? Ở trong trường học, các giáo viên nói là vì quốc gia. Nhưng trong lòng cậu biết, trước kia cậu là vì rời khỏi nhà họ Sở, sau đó cậu là vì Sở Từ, muốn cho chị yên tâm, muốn cho chị một bất ngờ. Nhưng nếu cuối cùng đi học trở thành liên lụy đến Sở Từ thì cậu cũng lười quan tâm đến tương lai của quốc gia nữa.
“Xin nghỉ thì xin nghỉ đi, em trở về nói rõ chuyện này với chị em. Về phần người bị đánh kia… thầy sẽ đến an ủi thay em trước.” Ông thầy lại nói.
“Thưa thầy, thật sự không cần xin lỗi anh ta.” Sở Đường vội vàng nói.
“Sở Đường, nhịn một hồi gió êm sóng lặng. Hôm nay em ra tay nặng như thế nào em không phải hiểu rõ sao? Bây giờ người ta đã đến bệnh viện. Nếu em không đi xin lỗi thì công an sẽ không đưa em đi sao? Mặc dù đánh người không phải tội nặng, nhưng ít nhất cũng phải giam mấy ngày răn đe. Quan trọng nhất chính là lưu lại hồ sơ, hồ sơ đó! Nếu em là học sinh khác thì thầy căn bản không lo lắng. Dù sao bọn họ thi vào đại học cũng khó, ở huyện này có bằng cấp 3 đã là khó tin rồi. Nhưng em thì khác, em không thể bởi vì chút chuyện này hủy đi tương lai của mình.” Ông thầy bướng bỉnh nói.
“Thầy à, xin lỗi cũng vô dụng.” Sở Đường nắm chặt nắm tay lại nói tiếp: “Mục đích của người này đến đây là muốn em thuyết phục chị của em lấy ông chủ của anh ta, ông chủ của anh ta đã hơn 50 tuổi. Bây giờ em tặng nhược điểm qua, con đường duy nhất muốn đối phương không truy cứu chính là làm cho chị của em thỏa hiệp lấy chồng. Nhưng thầy cảm thấy có thể sao? Em cũng sẽ không đồng ý cho chị của em làm như vậy.”
Hối hận là có, nhưng nếu quay lại một lần cậu vẫn sẽ ra tay. Không phải cậu ngu, mà cậu là con người. Nếu cậu ngay cả chút tính cách này cũng không có thì mới đáng sợ nhất.
Ông thầy nghe xong thì cảm thấy đau đầu, cũng hiểu được hai chị em Sở Đường là gặp rắc rối lớn. Ông cũng không ngốc, sau khi cẩn thận nghe xong lời giải thích của Sở Đường cũng biết xin lỗi chắc chắn vô dụng.
Ông đúng là muốn cho Sở Đường trong sạch thi đậu đại học, nhưng không có khả năng đi khuyên Sở Đường đi thuyết phục chị mình lấy một ông già. Chuyện gây tai họa cho người như vậy, ông làm thầy giáo sẽ không thể làm chuyện mất đạo đức như vậy.
Bởi vậy cũng chỉ có thể thở dài, vỗ vai Sở Đường: “Nếu có chuyện gì trường học có thể giúp đỡ em cứ việc nói, thầy sẽ nói với thầy hiệu trưởng thay em. Nhưng Sở Đường à, làm người không thể hành động theo cảm tính, em và chị em hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng kích động nữa, biết không?”
“Em biết, cám ơn thầy.” Sở Đường gật đầu.
Sau khi xin nghỉ học với trường học, Sở Đường lập tức ngồi xe trở về Phúc Duyên Đài. Nhưng lúc này chỉ nhìn thấy lối vào của Phúc Duyên Đài náo nhiệt, dưới mặt đất có rất nhiều giấy đỏ, mùi khói thuốc súng còn trong không khí, dường như vừa mới nổ pháo.
“Chị, có chuyện gì vậy?” Trái tim của Sở Đường đã nhảy đến cổ họng, vừa vào cửa nhìn thấy Sở Từ đang cho người treo cái gì trên tường.