Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn - Thiên Phàm Quá Tẫn
Chương 17: Đồng hồ Báo thức trứng rung
Edit: Hương Cyndi
Sáng sớm, Tần Lộ nằm sấp ở trên giường ngủ say, hôm qua người nào đó không biết kiềm chế mà giày vò khiến cả người cô phải hầu hạ tới rã rời.
Trời dần dần sáng, ánh mặt trời xuyên qua kính trần nhà và vách tường từ bốn phương tám hướng, Tần Lộ tiện tay kéo cái gối qua che lên mặt mình, định tiếp tục ngủ, nhưng mà hạ thân lại có một cơn chấn động.
Không biết là vật thể gì đang không ngừng nhảy lên ở sâu trong cô, rung rung, khiến cô vừa thoải mái lại vừa khó chịu, khoái cảm cùng ham muốn đồng thời hành hạ phía dưới, cuối cùng Tần Lộ cũng từ trong giấc mộng tỉnh dậy.
Tần Lộ toàn thân trần trụi mở đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn xung quanh, dường như đây là phòng ngủ của Triển Lê, nhưng chủ nhân căn phòng sớm đã chẳng thấy đâu, chỉ có ánh mặt trời chiếu rọi sáng sủa khắp cả căn phòng.
Vật thể bên trong vẫn còn đang rung rung, Tần Lộ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, phải cố gắng mấy lần mới lấy được nó ra, nhìn một cái thấy thì ra là một cái trứng rung[1], nhưng khác với cái trứng rung bình thường chính là còn có thêm màn hình hiển thị thời gian.
[1]Trứng rung: (hay còn gọi là trứng rung tình yêu) là một món đồ chơi tình dục. Trong chương này, trứng rung được nhắc đến là loại có cả chức năng báo thức.
Triển Lê nhét vật này vào trong cơ thể mình từ khi nào chứ? Tần Lộ nhìn dấu vết lưu lại sau khi hoan ái trên người mình trước gương, chỉ nhớ rằng đêm qua quá mức kịch liệt, mình bị làm từ phía sau đến hôn mê bất tỉnh.
Nói vậy thì, Tần Lộ đã hiểu nguyên nhân tại sao Vô Song Kỳ không thích tìm Triển Lê, tuy đối phương có trình độ tốt, nhưng quan hệ xong lại chẳng có trách nhiệm gì cả, mà cũng chính tại trình độ quá tốt, nên mỗi lần Tần Lộ đều cảm thấy mình mới là người bị chơi ấy.
Tần Lộ vào phòng tắm đơn giản tắm qua, cũng không biết quần áo ngủ ở đâu, liền tùy tiện quấn khăn tắm rồi xuống dưới tầng.
Ánh mặt trời vừa phải, trong sân ngoài trời dưới tầng một, Triển nhị thiếu gia không biết là đang dùng bữa sáng hay bữa trưa, mắt thấy Tần Lộ tới, nhìn chằm chằm người cô chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm liền khẽ cau mày một cái.
Mẹ nó, giả bộ cái gì mà giả bộ, cô sớm đã bị thấy hết rồi, bây giờ mà cô có khỏa thân đi cũng có gì khác nhau chứ.
“Hay là đại tiểu thư thay quần áo khác rồi mới tới dùng bữa đi.” Triển Lê mở miệng nói với Tần Lộ đang ngồi trước mặt mình
“Chưa tỉnh ngủ, không có khẩu vị.” Sáng sớm Tần Lộ đã bị quấy nhiễu, tâm tình vốn đã không thoải mái, thấy Triển Lê lên tiếng như vậy, lúc này đặt trứng rung trên bàn của Triển Lê, “Lê thiếu làm rớt đồ này, tôi lấy xuống cho anh đó”
“À —— ” Triển Lê bình tĩnh nhìn thoáng qua cái trứng rung đặt trên bàn, cầm khăn lên nhẹ lau miệng, sau đó mới giải thích: “Nghe người làm Tần gia nói, đánh thức Đại tiểu thư chẳng phải là chuyện dễ dàng, cho nên trước đó tôi đã đặt cả đồng hồ báo thức để gọi đại tiểu thư dậy.”
Đồng hồ báo thức á?! Tần Lộ còn đang buồn bực sao lại không thấy công tắc đâu, vậy mà vật kia lại chợt rung lên trong cơ thể mình. Thì ra là do Triển Lê đã thiết lập hết từ trước.
Nhìn khuôn mặt Triển Lê có vẻ rất nhàn nhã, Tần Lộ rất muốn chửi người. Ai ngờ đối phương vẫn còn không biết xấu hổ, thêm dầu vào lửa một câu: “Hay là đại tiểu thư cảm thấy tôi vẫn cần phải cố gắng hơn nữa?”
Tên biến thái này! Tại sao anh ta có thể vô sỉ đến như vậy. Tần Lộ đang muốn nổi giận thì chợt ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Tần Lộ quay đầu, chỉ thấy trên sân cỏ cách đó không xa bày một cái vỉ nướng, có một người đàn ông ngoại quốc đẹp trai tóc vàng mắt xanh đang cầm dầu ô liu rưới lên thịt bò bít tết và lật nướng.
“Đó là Romain, ở cuộc thi ẩm thực quốc tế vừa rồi đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, biết rằng đại tiểu thư kén chọn, nên sáng sớm tôi đã đặc biệt mời anh ta tới làm bữa trưa cho đại tiểu thư.”
Triển Lê giới thiệu sơ qua một câu, dường như Romain có thể nghe hiểu tiếng Trung, cười với Tần Lộ coi như chào hỏi. Tần đại tiểu thư nhìn bản thân đang bao áo ngủ, nhìn thêm chút nữa thấy trứng rung mình để trên bàn, ho khan hai tiếng, tỏ vẻ bình tĩnh từ chỗ ngồi đứng lên, rồi “ưu nhã” bước chân quay về phòng.
“Buổi sáng tôi đã bảo người làm mang bộ quần áo tới cho tiểu thư, ở trong phòng của tôi.” Triển Lê ở phía sau nhắc nhở một câu, trong giọng nói như chứa nụ cười.
Thay quần áo xong, Tần Lộ rửa mặt rồi trang điểm đơn giản,tới trước bàn ngồi xuống lần nữa.
Trên vỉ nướng, thịt bò nhìn thật tươi non, vang lên tiếng tí tách. Tần Lộ không nói thêm gì nữa, nghiêng đầu thưởng thức tay nghề của đầu bếp Romain.
Thật ra thì cô phần lớn là thưởng thức thân hình của đối phương, ngón tay anh ta thon dài, bắp thịt trên cánh tay mạnh mẽ lại đều đặn. Tần Lộ di chuyển tầm mắt, dừng lại trên cần cổ hấp dẫn của anh ta, tưởng tượng dáng vẻ anh sau khi cởi quần áo ra.
Tay Tần đại tiểu thư khẽ gõ hai cái trên mặt bàn, vừa nghĩ hành động tiếp sẽ thế nào, nhưng Triển Lê ở đối diện như đã đoán được suy nghĩ của cô, mở miệng nói: “Tôi khuyên đại tiểu thư đừng nên tiếp xúc với Romain.”
“Sao nào, đây cũng là em họ của Lê thiếu anh à?” Tần Lộ quay lại về phía anh.
“Cũng không phải ——” Triển Lê cười một tiếng, sau đó thấp giọng, “Chẳng qua là tôi quên nói với Đại tiểu thư rằng, Romain là một Gay.”
Wh?! Tần đại tiểu thư ngay lập tức thấy chán ghét, không nhìn Romain nữa, vùi đầu chuyên tâm dùng bữa.
Sân thượng được xây hướng ra biển, sóng biển vỗ vào đá ngầm, gió biển mặn thỉnh thoảng thổi qua, dùng bữa trong hoàn cảnh này ngược lại mang đến tâm trạng khác. Tần Lộ nhấp ngụm rượu vang đỏ, đánh giá phong cảnh xung quanh.
Ban ngày nhìn cái đảo nhỏ này, mới phát hiện rằng diện tích đảo rất lớn, bốn phía có núi rừng, có hồ, quang cảnh thật đẹp.
“Lê Thiểu à, đảo này không tệ nha, thường xuyên mang bạn gái tới đây dã ngoại, ngắm biển, càng tăng thêm tình cảm.” Tần Lộ thở dài nói.
“Ban đầu đảo này là Tần Tổng Phách để cho đại tiểu thư, nhưng đại tiểu thư lại không muốn, về sau nơi này mới chuyển qua tay tôi.” Triển Lê đung đưa ly rượu vang đỏ, nhàn nhạt trả lời một câu, một lúc sau lại nói, “Hơn nữa, ngoại trừ đại tiểu thư ra, quả thật là tôi chưa từng mang người phụ nữ nào tới nơi này.”
“Vậy sao? Thế thì thật vinh hạnh quá.” Tần Lộ thờ ơ mở miệng nói: “Đúng rồi, nếu vậy thì quần áo ngủ này là chuẩn bị cho ai?”
“Đại tiểu thư không phát hiện quần áo ngủ vô cùng vừa người sao?” Triển Lê hỏi ngược lại.
“?”
Tần Lộ có chút bối rối, không hiểu Triển Lê có ý gì. Cô ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Triển Lê, lại thấy đối phương buông ly rượu xuống, xoa xoa môi dưới: “Ý của tôi là tôi còn thiếu bạn gái.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!