Vô Tâm
Quyển 1 - Chương 13
Ta uống vài ngụm nước, trong lòng có chút cảm thán: Đúng là có sư phụ liền có tất cả mà.
Ta trả hồ lô lại cho Thẩm Hoành, “Sư phụ cũng uống chút đi.”
Vẻ mặt của Thẩm Hoành liền thỏa mãn, khiến ta cảm thấy công lao của lời này có thể sánh với chắp tay vái tạ non sông gấm vóc. Cẩn thận ngẫm lại, hình như điểm thỏa mãn của Thẩm Hoành không giống với tính cách bên ngoài của hắn. Mỗi lần đều vì lời nói vô tâm của ta mà vẻ mặt tươi cười, rồi lại vì những suy nghĩ cá nhân ta lỡ thốt ra mà lạnh mặt.
Hay cao nhân ẩn mình nơi núi rừng đều… khó hiểu như vậy?
Nhưng cũng phải nói lại, ta thật sự tò mò sao Thẩm Hoành có thể tìm được ta. Ta hỏi:
“Sư phụ, sao đột nhiên người lại tới Tướng Quốc Tự đánh cờ với Liễu Không đại sư vậy?”
Thẩm Hoành trả lời: “Sau khi ta hồi phủ liền nghe hạ nhân nói con đi Tướng Quốc Tự với Thái tử, ta liền biết có chuyện không ổn. Thái tử có ý không tốt, sao ta có thể để A Uyển thành quân cờ của Thái tử chứ? Trước kia, ta từng có giao tình với Liễu Không đại sư, lần này tới đây liền nhờ ông ấy giúp ta làm một chuyện nhỏ.”
Ta nối mọi chuyện lại, mắt liền sáng rực, “Tiểu hòa thượng nói với Thái tử là Phương trượng cho mời do sư phụ bày mưu đặt kế?”
Thẩm Hoành gật đầu cười.
“Nhưng mà…” Chân mày Thẩm Hoành khẽ chau lại, ánh mắt nhìn ta thêm vài phần áy náy, “Ta cũng chưa từng đoán đến việc người của Tam hoàng tử sẽ nhúng tay vào. Chủ ý của ta là thừa dịp Liễu Không đại sư trò chuyện với Thái tử, liền mang con rời khỏi Tướng Quốc Tự. Không ngờ lại bị người của Tam hoàng tử đi trước một bước.”
Ta kinh ngạc hỏi: “Là Tam hoàng tử? Con với Tam hoàng tử cũng không thù không oán…” Còn chưa nói hết, ta đã đột nhiên giật mình, “Nếu con chết thì người bị tình nghi lớn nhất chính là Thái tử, còn Tam hoàng tử sẽ thành người được lợi nhất. Cha sẽ không ở phe của kẻ thù giết con gái, cũng chỉ có thể gia nhập phe của Tam hoàng tử, có đúng không?”
“A Uyển thông minh, nói rất đúng.”
Ta không khỏi thở dài một phen, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị dính vào chuyện của triều đình, không ngờ cuối cùng vẫn bị dính vào. Vì muốn lôi kéo cha mà đứa con gái là ta đây lại trở thành mồi nhử. Ta còn tưởng rằng không muốn quan tâm thì không cần quan tâm, nhưng chuyện đã tới nước này, ta thật sự còn có thể vô tâm vô phế làm một Bình Nguyệt quận chúa luôn làm theo ý mình được nữa sao?
Hiện tại chỉ cần hơi không cẩn thận một chút thì sẽ có nguy hiểm tới tính mạng. Lần này ta may mắn tránh được, còn lần tới thì sao?
Ta thở dài, mặt có vẻ buồn rầu.
Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “Người ở địa vị cao khó tránh khỏi sẽ gặp nhiều chuyện bất đắc dĩ. Tuy A Uyển không muốn bị liên lụy, nhưng chỉ cần cha con còn ở phe kia một khắc thì vô hình trung con cũng sẽ ở trong đó. Con không có lựa chọn, chỉ có thể đối mặt. Nếu A Uyển thật sự không muốn đối mặt thì có thể cùng vi sư ở ẩn trong rừng, trong núi rừng chỉ có hai thầy trò chúng ta, yên tĩnh thoải mái, ngày ngắm mặt trời mọc, đêm ngắm trăng sao…”
Ta nháy mắt mấy cái, “Nếu con buồn, người sẽ đàn cho con nghe chứ?”
Thẩm Hoành nở nụ cười, “Tất nhiên rồi, A Uyển muốn nghe khúc nào, sư phụ đều nguyện đàn cho con nghe khúc đó.”
“Người đàn hay hơn Dịch Phong hả?”
“A Uyển nghe qua liền biết.”
Sư phụ tốt như vậy, đào tim móc phổi cũng khó có thể tìm được. Cha lẻn vào thâm sơn thay ta mời sư phụ như vậy, chắc mất không ít công phu. Chờ sau khi hồi phủ, nhất định phải bảo cha tăng lương cho Thẩm Hoành mới được.
Ta nói: “Ý tốt của sư phụ, A Uyển xin nhận. Chỉ là A Uyển đã quen với cuộc sống ở Vương phủ, nếu để con ở ẩn nơi núi rừng, con nhất định sẽ điên lên mất. Tuy cuộc sống theo lời sư phụ nói rất tốt, nhưng không thích hợp với A Uyển.”
Ánh mắt Thẩm Hoành hơi thất vọng, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, vẻ mặt lại mang theo vài phần hối hận. Bỗng dưng, hắn im lặng nhìn ta, “A Uyển thích sống trong Vương phủ?”
Ta gật đầu, “Con thích sống dưới sự che chở của cha, không có liên quan đến chuyện triều đình.”
Thẩm Hoành lại hỏi: “Vậy A Uyển sẽ thích sống trong cung chứ?”
Ta nhíu mày, lắc đầu nói: “Sẽ không. Trong cung từ Hoàng hậu đến phi tử đều là nhân tinh[1], ở trước mặt các nàng, muốn nói cái gì cũng phải cân nhắc nửa ngày mới dám nói, quá tốn sức. Con tiến cung, cả người liền không thoải mái.”
[1] Nhân tinh: chỉ người rất có tâm nhãn, rất biết tính kế, thông minh rành đời, không dễ gạt, xử sự khôn khéo đưa đẩy, không biết chịu thiệt.
“Được.” Thẩm Hoành đột nhiên nói. Hai mắt hắn phát ra một tia sáng, như đang ao ước cái gì đó.
Ta khó hiểu hỏi: “Được cái gì?”
Thẩm Hoành dịu dàng cười nói: “A Uyển thích sống ở đâu, vi sư cũng thích ở đó. A Uyển chán ghét, vi sư cũng chán ghét.”
Nghe lời này xong, ta liền có cảm giác như gặp được tri âm. Ta cười khanh khách nói: “Xem ra chúng ta đã được định sẵn làm thầy trò từ kiếp trước rồi, sư phụ, người hợp ý với con ghê.” Dừng một chút, ta nói: “Có lẽ về sau chúng ta có thể luôn ở bên nhau rồi.” Sư phụ tốt với ta như vậy, lại còn tài hoa như thế. Chờ một ngày thích hợp, ta sẽ khuyên cha nhận sư phụ làm con nuôi, đến lúc đó, sư phụ liền có thể danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ với ta, chờ sau này sư phụ cưới sư mẫu duyên dáng động lòng người, ta sẽ có thêm một huynh trưởng và chị dâu rồi.
Quá hạnh phúc mà.
Trong mắt Thẩm Hoành cũng tràn ngập khát khao về một tương lai tốt đẹp giống ta, hắn cười đến vô cùng thỏa mãn, nói:
“Ừ, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
…
Sau đó, Thẩm Hoành lại kể cho ta nghe không ít chuyện thú vị, ta nghe được chuyện hay, cũng kể cho Thẩm Hoành nghe chút chuyện vô sỉ ta đã từng làm với huynh trưởng. Nếu chuyện này để cha nghe thấy, chắc chắn người sẽ lột da ta mất. Nhưng Thẩm Hoành không phải cả đời làm cha, sau khi nghe xong, sắc mặt của hắn cũng không thay đổi, chỉ đến khi ta kể đến việc huynh trưởng dắt ta đi rình coi Trưởng tử của Lễ bộ Thị lang đại chiến ba trăm hiệp với nữ nhân của hắn, ánh mắt mới hơi hơi lóe lên.
Ta kể thoả thích, Thẩm Hoành lại rất săn sóc, khi ta nói đến khô miệng thì đúng lúc đưa hồ lô lên. Nói mệt, Thẩm Hoành lại cởi áo choàng đã được hong khô của mình trải xuống đất, dịu dàng nói:
“Ngủ đi, đợi hết mưa rồi chúng ta về nhà.”
Ta cảm thấy lời này có chút không đúng, nhưng cũng không nghĩ tiếp nữa, ngáp một cái rồi nằm trên áo choàng của Thẩm Hoành. Thẩm Hoành ngồi bên cạnh ta, thỉnh thoảng thêm chút củi lửa, khi ta sắp chìm vào giấc ngủ, Thẩm Hoành bỗng nhiên nói một câu:
“A Uyển, không hợp lễ thì chớ nhìn, sau này đừng cùng huynh trưởng xem mấy thứ đó nữa.”
Đầu ta mơ mơ màng màng, trả lời cho có lệ.
Chỉ nghe Thẩm Hoành lại nhẹ giọng nói, “Sau này… nếu con… ta…” Giọng rất nhỏ, ta chỉ có thể loáng thoáng nghe được vài chữ. Nhưng ta cũng không thèm để ý, chép chép miệng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ta mơ một giấc mộng.
Không phải giấc mộng đã theo ta mười sáu năm qua mà là giấc mộng hoàn toàn mới. Trong mộng có một phủ đệ theo phong cách Giang Nam, mưa bụi mông lung, đình đài lầu các cực kỳ lịch sự tao nhã. Ta đang đứng trên hành lang màu đỏ thắm, xung quanh có nha hoàn vội vàng đi ngang qua, nhưng không một ai có thể nhìn thấy ta.
Ta thử đưa tay ra ngăn một nha hoàn đang đi ngang qua để thăm dò, nào ngờ cánh tay lại xuyên qua vai phải của nha hoàn đó, ta giật mình vội thu tay về. Nhìn trái nhìn phải xung quanh một hồi, ta phát hiện có một mảnh lụa trắng bên trong phủ đệ.
Ta sống trong Vương phủ đã lâu nên cũng biết vài chiêu, nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra, cách tốt nhất là vào trong phòng của đám nha hoàn để hóng chuyện. Nhưng ta rất xa lạ với phủ đệ này nên cũng không biết phòng nha hoàn ở đâu, ta bình tĩnh lại, rồi nhanh chân đuổi theo nha hoàn.
Ta vừa tới gần, đã nghe thấy một nha hoàn búi tóc song kế hạ giọng nói: “Đại tiểu thư đúng là mệnh khổ, xinh đẹp như thế mà lại cố tình coi trọng Vô Song công tử lạnh lùng.”
Một nha hoàn khác cũng phụ họa nói thêm: “Tuy Vô Song công tử có vẻ đẹp có một không hai, nhưng cũng chẳng thể đẹp cả đời được.”
“Haiz, thật khổ mà. Lão gia phu nhân khổ, Đại tiểu thư khổ, Tần công tử cũng khổ. Nếu Vô Song công tử không thu Đại tiểu thư làm đồ đệ thì bây giờ con của Tần công tử cùng Đại tiểu thư cũng có thể vào trường học luôn rồi.”
Ta nghe xong cũng có thể đại khái đoán được chuyện xưa của phủ đệ này. Ừm, hẳn là Đại tiểu thư của phủ đệ này có chút quan hệ tình cảm với Tần công tử, ta đoán hẳn là thanh mai trúc mã gì đó, vốn hai người đến tuổi sẽ thành thân, không ngờ sau này Đại tiểu thư được Vô Song công tử thu làm đồ đệ, sau đó lại xảy ra vài chuyện khiến Đại tiểu thư rời khỏi nhân thế hại cha mẹ nàng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nha hoàn song kế lại thở dài: “Tần công tử nặng tình với Đại tiểu thư, Tần gia cùng Tạ gia chúng ta cũng là thế giao, năm đó Tần công tử làm biết bao nhiêu chuyện vì Đại tiểu thư, thật khiến người ta phải rơi nước mắt, nếu tôi là Đại tiểu thư thì sẽ không quan tâm đến Vô Song công tử gì đó, mà sẽ cùng Tần công tử tình thâm mười năm như một chẳng hề thay đổi, tôi liều chết cũng muốn gả cho Tần công tử, đừng nói là làm thê, làm thiếp tôi cũng cam lòng.”
Ta sờ sờ cằm, xem ra ta đoán cũng không khác lắm.
Ra khỏi hành lang màu đỏ thắm, vài nha hoàn không nói gì nữa, chỉ yên lặng cầm tiền giấy đặt trong chậu gỗ tiến vào gian nhà chính. Ta cũng vào theo, bên trong là linh đường, vài vị phụ nhân đang đốt tiền giấy bên cạnh quan tài, trong đó có một vị phụ nhân khóc đến đau lòng, “Con của mẹ, sao con nỡ nhẫn tâm bỏ mẹ mà đi! Lúc trước mẹ không nên để con tùy hứng, Thẩm Yến là tên đáng chết! Là hắn hại con ra nông nỗi này!”
Ta hơi ngẩn ra.
Thẩm Yến…
Cái tên này, hình như ta đã nghe qua ở đâu rồi.
Ta nhìn quan tài còn chưa được đậy lại, rồi đột nhiên có ý muốn đi xem thử, nhưng ta mới vừa bước một bước thì có một cơn gió từ sau thổi tới, có một bóng đen chạy xuyên qua người ta, trực tiếp nhào tới trước quan tài, đôi mắt sưng đỏ khiến người ta khiếp sợ, chỉ nghe thấy hắn bi thương gọi:
“A Uyển! A Uyển! A Uyển…”
Ta hơi kinh hãi, bất kỳ ai nhìn thấy có người nhào vào một quan tài gọi tên mình, cũng sẽ thấy sợ nổi cả da gà đi.
Tim ta lạnh buốt, muốn tiến lên nhưng lại không bước nổi dù là nửa bước. Lúc này, vị phụ nhân quỳ trước đống giấy tiền vàng lảo đảo đứng dậy, đỡ lấy vị nam tử bị tâm thần kia, khóc lóc nói:
“Mộc Viễn, là bác có lỗi với cháu…”
Nam tử kia hình như không nghe thấy, ánh mắt của hắn chỉ chuyên chú nhìn người đang nằm trong quan tài.
Bỗng dưng, nam tử tên Mộc Viễn kia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía ta. Ta giật mình, ánh mắt kia quá điên cuồng, ta không khỏi lui về sau vài bước…
“A Uyển tỉnh tỉnh…” Chợt có thanh âm xa xôi như từ cuối chân trời truyền đến, “A Uyển tỉnh tỉnh, con gặp ác mộng.”
Ta bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt xuyên thấu người ta không còn nữa, xung quanh cũng không phải phủ đệ lịch sự tao nhã mà là sơn động quen thuộc và xa lạ. Ta “Oa” một tiếng, nhào thẳng vào lòng người bên cạnh, run giọng nói:
“Sư phụ, con gặp ác mộng!”
Thẩm Hoành ôm sát ta, “A Uyển đừng sợ, ta ở đây.”
Mặc dù giấc mộng kia đã theo ta mười sáu năm, mỗi lần tỉnh mộng chỉ có thể nhớ lại cảnh máu nhuộm đầy trời, cũng chưa từng khiến ta kinh hoảng như thế bao giờ, nhưng trong giấc mộng vừa rồi, nam tử tên Mộc Viễn kia nhìn thẳng người ta bằng đôi mắt đỏ rực khiến ta sợ tới mức suýt nữa chân liền mềm nhũn.
Nhưng mà…
May mắn là mộng, may mà là mộng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!