Vô Tận Trùng Sinh - Chương 257: Tinh Thần Sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Vô Tận Trùng Sinh


Chương 257: Tinh Thần Sát


Ban đầu, Khương Thần hắn tưởng Ngoại Môn Đường chỉ là một tòa lầu các chuyên xử lý các vấn đề của đệ tử ngoại môn. Nhưng không, Ngoại Môn Đường là một hệ thống kiến trúc vô cùng rộng lớn bao gồm Tàng Thư Các, Võ Đài Các…

Không ngoa khi nói rằng Ngoại Môn Đường cũng chính là ngoại môn.

Lại nói, Khương Thần trước hết đi tới Tàng Thư Các của Ngoại Môn Đường. Nơi này mặc dù chứa nhiều tông môn bí tịch thế nhưng lại luôn mở cửa cho các đệ tử ngoại môn tới tìm công pháp nguyên thuật.

Đó chính là điểm khác của tông môn và gia tộc.

Đối với gia tộc muốn vào một nơi giống như Tàng Thư Các kia cần rất nhiều thủ tục rườm rà, thậm chí nếu như không phải người có cống hiến lớn cho gia tộc sẽ không được bước vào nửa bước.

Điều đó trải qua thời gian dài sẽ dẫn đến sự suy bại của một gia tộc khi mà những người thực sự có thiên phú, có tư chất lại không được phát hiện ra. Ngược lại những kẻ không thực sự làm tốt lại được giao trọng trách gánh vác gia tộc.

Lúc này, Khương Thần đã đứng trước Tàng Thư Các của ngoại môn. Đây là một tòa kiến trúc hình trụ cao tầng có mái vòm, nhìn qua có vài phần cổ lão. Hiển nhiên tuổi thọ của tòa kiến trúc này cũng không phải thấp.

Trước Tàng Thư Các cũng xuất hiện rất đông đệ tử ngoại môn, thậm chí cũng có một vài tân đệ tử.

Rất dễ nhận ra tân đệ tử trong số những đệ tử ngoại môn đứng ở đây, bởi lẽ bọn họ mới vào cho nên rất dễ bị những kiến trúc tráng lệ này làm cho ngây ngốc.

Tàng Thư Các ngoại môn bền ngoài to lớn nhưng bên trong thực chất cũng chỉ phân ra làm bốn tầng. Hai tầng đầu đệ tử ngoại môn có thể tùy ý ra vào đăng kí mượn công pháp nguyên thuật về tu luyện. Hai tầng trên muốn mượn công pháp phải dùng điểm cống hiến tông môn để đổi.

Khương Thần ở tầng một Tàng Thư Các lật xem một lượt công pháp cùng nguyên thuật. Hắn vốn sở hữu trí nhớ đáng nể, đối với những công pháp cấp thấp kia thậm chí chỉ cần nhìn qua một lần là có thể nhớ.

Tầng một của Tàng Thư các này toàn bộ đều là Phàm cấp công pháp cùng nguyên thuật. Đối với Khương Thần, loại cấp bậc này hắn cũng lười tìm hiểu. Chưa nói tới công pháp của Thánh tộc bọn hắn kinh khủng, chỉ nói riêng số lượng công pháp hắn thu thập được trong quá trình tung hoành tại Đại Thiên Nguyên Giới khi trước, đó cũng là một con số thiên văn.

Hiện tại trải qua vô số năm tháng, hắn có thể quên đi rất nhiều công pháp cùng nguyên thuật. Thế nhưng những thứ đặc sắc nhất hắn vẫn giữ lại cho mình. Chính bởi vì vậy cho nên đối với những thứ trong Tàng Thư Các này hắn cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa.

Nếu như thực sự cần thiết, hắn cũng sẽ tu luyện một hai nhằm che mắt thiên hạ. Dù sao cũng không thể quá sức nổi bật, đây sẽ dễ dẫn đến những phiền phức không đáng có.

Lại nói, sau khi đi lên tầng hai, những tưởng sẽ giống như tầng một thế nhưng ở đây ngoài ý muốn lại có thứ mà hắn cần.

Tinh thần thuật!

Nếu như muốn thôi động Hỗn Nguyên Chi Khí theo lộ tuyến đánh ra bên ngoài trở thành một loại thuật pháp cần phải sử dụng nguyên thuật. Vậy thì dùng tinh thần lực công kích đối phương theo dạng thức nhất định cũng cần phải có tinh thần thuật.

Tinh thần thuật bề ngoài cũng giống như nguyên thuật, chỉ khác về lực lượng để thôi động mà thôi.

Đối với tinh thần thuật, Khương Thần hắn cũng có vài môn tinh thần thuật đắc ý. Thế nhưng loại tinh thần thuật kia phẩm cấp quá cao. Hiện tại tinh thần lực của hắn đang trong trạng thái suy yếu, không tu luyện được là thứ nhất. Dù cho có tu luyện được thì cũng không thể thôi phát tinh thần thuật.

Hiện tại bắt gặp tinh thần thuật ở nơi đây, hắn không vui mừng mới là lạ. Thế nhưng chưa vui mừng được bao lâu, ý cười trên miệng hắn chợt đọng lại.

Tinh thần thuật hắn cầm trên tay kia không ngờ lại chỉ là tàn phiến.

Tinh thần thuật kia gọi là Tinh Thần Sát. Môn tinh thần thuật này gồm có ba thiên lần lượt là Tinh Thần Chỉ, Tinh Thần Nhãn, Tinh Thần Thứ Sát.

Hai thiên phía sau là Tinh Thần Nhãn và Tinh Thần Thứ Sát đã bị thất lạc. Chính vì vậy cho nên môn tinh thần thuật này chỉ ngang bằng với nguyên thuật phàm cấp.

Mặc dù trong mắt người khác, môn tinh thần thuật này chỉ có thể coi như phàm cấp, thế nhưng đối với Khương Thần, nó lại có một loại ý nghĩa khác biệt hoàn toàn.

Hiện tại thứ hắn dựa vào để có thể đối kháng với người khác chỉ có thể là tinh thần lực. Có được tinh thần thuật này, hắn không khác gì có thêm trợ thủ đắc lực.

“Vẫn là chọn nó đi…trở lại sẽ nghiên cứu.”

Cầm trên tay Tinh Thần Sát, Khương Thần cũng không buồn đi nhìn các loại công pháp cùng nguyên thuật khác nữa. Bản thân hắn chỉ nóng lòng trở về thử uy lực của thiên thứ nhất Tinh Thần Sát – Tinh Thần Chỉ một chút.

Tại Tàng Thư Các, các đệ tử cũng không phải đến tùy ý lấy công pháp nguyên thuật rồi đem về. Trước đó vẫn phải kê khai thông tin với quản sự để tránh tình trạng mất mát công pháp.

Khương Thần cầm theo Tinh Thần Sát đi ra gần cửa Tàng Thư Các liền nhìn thấy một chiếc bàn dài ngồi lấy hai bóng người đang không ngừng ghi chép.

Bởi vì bàn kia được đặt khuất trong góc so với cửa ra vào cho nên chỉ khi người từ bên trong bước ra mới nhìn thấy, người bên ngoài bước vào sẽ không thấy.

Loại trường hợp này Khương Thần hắn cũng không phải chưa gặp. Thánh tộc bọn hắn có một khu vực có chức năng không khác gì Tàng Thư Các này gọi là Thánh Tàng. Nơi đó các tộc nhân có thể tùy ý ra vào mượn đi các công pháp, thế nhưng nhất nhất phải kê khai thông tin. Tính toán cũng có khá nhiều thủ tục rườm ra. Đây cũng cốt để kiểm soát công pháp khiến cho công pháp không thể bị tuồn ra bên ngoài.

“Vị tỷ tỷ này, có phải sau khi mượn công pháp liền làm thủ tục tại đây?”

Thanh âm của Khương Thần vừa dứt, người xung quanh lập tức dừng lại động tác. Tất cả không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, ánh mắt xuất hiện vẻ cười trên nỗi đau người khác.

Khương Thần nhận ra thái độ của mọi người có chút không đúng, nội tâm cũng có chút bất ngờ.

Chẳng lẽ bản thân nói sai điều gì?

Ngồi tại chiếc bàn dài kia là một vị trung niên nam tử cùng một vị mỹ nữ tuyệt sắc. Lúc này trung niên nam tử cũng đưa mắt nhìn Khương Thần, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu. Trong khi nữ tử kia nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy Khương Thần.

“Ngươi vừa gọi ta là gì?”

“Vị tỷ tỷ này? Chẳng lẽ không phải vậy?” Khương Thần vẫn một mực lạnh lùng hỏi lại. Sâu trong ánh mắt lúc này cũng có chút khó hiểu.

“Ha ha ha.” Nữ tử xinh đẹp kia nhẹ nhàng đi tới gần Khương Thần, khẽ nhón chân ngồi lên một chiếc bàn gần đó, đùi ngọc cố ý để lộ ra khiến cho đám thanh niên nam tử xung quanh không khỏi một phen kinh thán.

Tuy nhiên đám nam tử một phen kinh thán sau đó lập tức cúi đầu không dám nhìn về phía nữ tử kia. Khuôn mặt ai nấy đều có chút sợ sệt.

“Ngươi là đệ tử mới tới.”

“Đúng vậy.”

“Niệm tình ngươi mới đến, tha cho ngươi tội chết.” Nữ tử kia khẽ che miệng cười duyên, ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm về phía Khương Thần giống như đang muốn câu dẫn hắn: “Lần sau gặp nhớ gọi một tiếng Đông Linh trưởng lão.”

Nghe nữ tử kia nói vậy, Khương Thần mới chợt hiểu. Hóa ra đối phương là trưởng lão tông môn. Nếu như vậy tuổi tác có lẽ cũng không nhỏ. Bản thân hắn vừa rồi gọi đối phương hai tiếng tỷ tỷ không khác gì làm loạn tôn ti trật tự. Đây há chẳng phải làm cho nữ tử kia mất đi uy nghiêm trước mặt các đệ tử khác sao.

“Phải, Đông Linh trưởng lão, là ta sơ ý.” Khương Thần khẽ chắp tay, thanh âm nhẹ đi một chút, thế nhưng ánh mắt vẫn duy trì một mực hờ hững, mặc cho đùi ngọc của Đông Linh trưởng lão còn đang đập vào mắt.

“Tới kia liên hệ với Đinh trưởng lão. Ta hiện tại còn phải xử lý một hàng dài đệ tử.” Đông Linh trưởng lão nhìn thấy vẻ mặt Khương Thần vẫn mang nét lạnh lùng cùng nghiêm túc, nàng không khỏi cười một tiếng chỉ tay về phía trung niên nhân vừa rồi ngồi cạnh, hai mắt cũng khẽ nhấp nháy.

“Phải.”

Hành động này của Đông Linh trưởng lão không thể không nói khiến cho Đinh trưởng lão ngồi kia cùng đám đệ tử ngoại môn lâu năm được mở rộng tầm mắt.

Trong quá khứ đã có rất nhiều tân ngoại môn đệ tử nhầm tưởng Đông Linh trưởng lão là đệ tử tông môn, vì đó đã gọi nhầm nàng là sư tỷ, sư muội…

Toàn bộ những kẻ thất lễ sau đó nếu như không phải thương tật đầy mình, bị đánh gục tại chỗ thì đều được phân công đi làm những nhiệm vụ cực kì khó khăn. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một Đông Linh trưởng lão dễ tính đến vậy.

Đinh trưởng lão ngồi tại bàn cũng có chút giật mình bởi vì đây cũng là lần đầu tiên Đông Linh trưởng lão bỏ qua cho tân đệ tử gọi loạn bối phận.

“Tiểu tử, tính toán ngươi rất may mắn a.” Đinh trưởng lão tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngươi là người đầu tiên tại nơi đây gọi nàng là tỷ tỷ mà không bị nàng đánh ngã.”

“Có thể là do ngày hôm nay ra ngoài dẫm phải phân chó.” Khương Thần cười nhạt một tiếng khẽ nói.

“Ha ha ha…thú vị.” Đinh trưởng lão cười phá lên nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN