Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn - Quyển 2 - Chương 16: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn


Quyển 2 - Chương 16: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong Vô Thượng Tông, khi Gia Cát Oánh Nhi chịu đựng lễ rửa tội của thánh hỏa một lần cuối cùng, Gia Cát Văn Nhất khẽ thở phào, Gia Cát Vân không muốn trở lại Gia Cát gia tộc, bây giờ Gia Cát Oánh Nhi là hy vọng duy nhất của ông.

“Thiếu tông chủ, đan điền của Oánh Nhi……”

Gia Cát Văn Nhất thấy Gia Cát Oánh Nhi, chần chừ hỏi.

Hiên Viên Trạch khinh thường cười, trong mắt lại lộ ra một tia lạnh lẽo: “Thân thể của nàng đã không sai biệt lắm, chẳng qua còn cần một chút thời gian, chỉ cần chờ đến buổi trưa ngày mai là đan điền của nàng có thể trọng tố thành công.”

Trong lòng Gia Cát Văn Nhất vui vẻ, tuy Gia Cát Oánh Nhi làm ra loại chuyện không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là thiên tài của Gia Cát gia tộc, mặc kệ như thế nào ông vẫn hy vọng nữ nhi này có thể khôi phục thiên phú.

“Thiếu tông chủ……” Gia Cát Văn Nhất chần chừ một chút, tiếp tục nói; “Gần đây Gia Cát gia tộc chúng ta đã xảy ra một chút chuyện, ta xin thiếu tông chủ thay ta làm chủ.”

Rồi sau đó ông nói ra hành động của Gia Cát Vân, đương nhiên trong đó dấu diếm một ít vui sướng bất lợi với mình, chỉ nói Gia Cát Vân thành nghịch nữ tội ác tày trời bất kính phụ mẫu thiếu quản giáo.

Ánh mắt của Hiên Viên Trạch càng thêm lạnh lùng khi Gia Cát Văn Nhất trách móc Gia Cát Vân không thấy chút ý tốt nào.

“Được.” Mày kiếm khẽ nhíu, Hiên Viên Trạch giơ tay lên, mặt không biểu tình nói: “Ngày mai ta sẽ đến Gia Cát gia tộc các ngươi một chuyến.”

Bởi vì vào ngày mai, tất cả mọi chuyện đều phải kết thúc……

Gia Cát Văn Nhất lại không biết ý nghĩ trong lòng Hiên Viên Trạch, hôm nay ông đến đây trừ vì trị liệu thân thể của Gia Cát Oánh Nhi ra, một nguyên nhân khác, chính là muốn xin được Vô Thượng Tông hỗ trợ.

Nếu có Vô Thượng Tông ra tay, Gia Cát Vân kia cũng không dám làm cái gì với Gia Cát gia tộc ông.

Nhìn chăm chú bóng dáng của phụ nữ kia rời đi, khóe môi Hiên Viên Trạch cong lên một nụ cười khinh thường……

Nắng sớm mới lên, sáng sớm Tần Châu đã ầm ĩ, trong Gia Cát gia tộc hóa thành phế tích còn chưa dựng tốt kia, sáng sớm Gia Cát Văn Nhất đã sớm chờ đợi mọi người Gia Cát Vân đến cửa.

Có lẽ là bởi vì Vô Thượng Tông, khiến Gia Cát Văn Nhất ngẩng đầu ưỡn ngực, trên khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm mang theo một nụ cười lạnh, theo ông, hôm nay chính là ngày Gia Cát Vân vì việc đó mà trả giá đại giới.

Gia Cát Vân ngươi cường đại, có được một Phượng Hoàng, vậy thì có thể như thế nào? Dù sao cũng không thể so với Vô Thượng Tông……

Ngay vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh băng.

“Gia Cát Văn Nhất, Phó Lị, có phải các ngươi đã nghĩ kỹ nên cho ta một công đạo như thế nào hay không?”

Giọng nói vừa dứt, đã thấy mấy người bước vào trong phế tích ít ngày trước đánh vào Gia Cát gia tộc kia, đương nhiên, so với mấy người ngày ấy, còn có thêm một Tiểu Hoàng Nhi……

“Gia Cát Vân, ta có thể cho ngươi một cơ hội.” Ánh mắt của Gia Cát Văn Nhất lạnh lùng, uy nghiêm nói: “Rốt cuộc ngươi có nguyện ý nhận lỗi hay không?”

“Nhận lỗi?” Gia Cát Vân nở nụ cười khinh thường: “Ta có gì sai đâu? Gia Cát Văn Nhất, ta chưa bao giờ cho rằng mình làm sai chuyện gì, ngươi cho rằng ta làm sai cái gì?”

“Ngươi không nghe dạy dỗ, không nghe lời của phụ thân chính là sai rồi! Ta là phụ thân của ngươi, mặc kệ ta nói cái gì đều là đúng, chẳng sợ sai rồi, sai cũng chỉ là ngươi nữ nhi này!”

Sắc mặt Gia Cát Văn Nhất xanh mét, cười lạnh một tiếng: “Gia Cát Vân, ta cho ngươi một cơ hội, rốt cuộc ngươi có nguyện ý nhận lỗi không? Nếu ngươi không muốn nhận lỗi, vậy cả đời này hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, ta nể tình quan hệ giữa ta và thân nương của ngươi nên mới cho ngươi cơ hội lần này, nếu không ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn có thể đứng ở đây sao?”

Gia Cát Vân hơi sửng sốt, nở nụ cười, nụ cười kia treo ở bên môi nàng mang theo một tia trào phúng không che dấu chút nào: “Gia Cát Văn Nhất, ngươi quá để mắt đến mình rồi, tiểu phượng, nếu người Gia Cát gia tộc đã đến, vây giết tất cả đi!”

Tiểu phượng ngửa đầu kêu một tiếng, bay quanh ở trên không trung.

Cánh chim khổng lồ của nó phát ra cơn lốc màu đen, đôi mắt màu đen kia mang theo tia cao ngạo, chạm đến uy phong màu đen kia, nhà gỗ vốn dựng tạm trực tiếp bị hủy trong chốc lát.

Quân Thanh Vũ kéo Tiểu Hoàng Nhi đứng ở một bên, thanh lãnh nhìn cảnh tượng trước mắt.

Lửa giận của Gia Cát Vân cần phải được phát tiết……

“Gia Cát Vân, ngươi làm phản phải không? Chẳng lẽ ngươi muốn đeo trên lưng tội danh giết phụ thân?” Sắc mặt của Gia Cát Văn Nhất khẽ biến, ánh mắt thường liếc ra ngoài cửa, cũng không biết khi nào thì thiếu tông chủ mới đến.

Lúc này xem ra là Gia Cát Vân hạ quyết tâm muốn xử quyết Gia Cát gia tộc.

Nghĩ đến thế gia trăm năm bị phá hủy, lòng của Gia Cát Văn Nhất dần đau đớn, nếu lúc trước ông không bỏ mặc sống chết của Gia Cát Vân, có phải thiên tài này vẫn sẽ là của Gia Cát gia tộc hay không?

Đáng tiếc, bởi vì sai lầm năm đó, để cho Gia Cát Vân chỉ có hận ý với Gia Cát gia tộc……

“Giết phụ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN