Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 26: Thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Bạch Nham híp đôi mắt lại, ánh mắt kiêu ngạo nhìn khuôn mặt thanh lãnh lạnh nhạt của Quân Thanh Vũ, khóe miệng của hắn cong lên một tia khinh thường, khinh thường ở đáy mắt lại rất nồng đậm.
Vẻ mặt không coi ai ra gì kia hoàn toàn chọc giận Vân Sơn, ông đang định dạy dỗ tiểu tử thúi này, một tay ngọc duỗi đến túm chặt lấy vạt áo của ông, sau đó kéo ông rời đi cũng không quay đầu lại……
“Lần này xem như tiện nghi cho lão nhân này!”
Bạch Nham nhìn chăm chú Vân Sơn giãy giụa không thôi, lại chuyển ánh mắt qua bóng dáng thẳng tắp dưới ánh mặt trời của thiếu nữ kia, trong mắt thâm sâu xẹt qua một tia sáng.
Hắn thật sự muốn chọc giận Vân Sơn, lại dẫn ông ra tay, kể từ đó, ông ta vì phá hư quy tắc đại hội mà bị đuổi ra khỏi hội giao lưu này.
Chính như hắn dự đoán, tính tình của lão nhân kia quá táo bạo, rất dễ dàng tức giận, ai ngờ đến ngay ở lúc mình sắp thực hiện được lại bị nữ nhân kia chặn ngang……
“Mặc kệ như thế nào, ta cần phải có được nội đan của linh thú kia!”
Bạch Nham khẽ nâng hai mắt lên, miệng nở nụ cười âm lãnh, lại khiến người ta không rét mà run.
Đèn sáng rực rỡ.
Yến hội trong phủ thành chủ, người đến đều tìm người quen khắp nơi bắt chuyện hàn huyên, khuôn mặt nở nụ cười dối trá khách sáo, trong phòng, duy chỉ có một góc có vẻ tương đối an tĩnh.
Vân Sơn có chút buồn bực uống rượu, mặt già kia so với kia bóng tối ban đêm còn đen hơn.
“Vân Sơn, đã lâu không thấy, gần đây khỏe không?”
Giọng nói già nua mang theo ý cười nhàn nhạt vang lên ở trên đỉnh đầu Vân Sơn.
Ông ngẩng đầu nhìn lão nhân đầu bạc mặt đầy tươi cười, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Bạch Lâm, có người nói cho ngươi ngươi cười rất giả tạo hay không? Thật giống như bây giờ ngươi nở nụ cười với ta, thật ra là hận không thể đâm lão phu một đao, thôi bỏ đi, ngươi mang dối trá đi cho người khác, lão phu không cần!”
Nụ cười của Bạch lâm cứng đờ, trên khuôn mặt già nua lộ ra một vẻ xấu hổ.
Ông ta đang định muốn nói gì đó để hòa hoãn không khí, Vân Sơn lại không cho ông mặt mũi, rầm rì quay đầu nói gì đó với Quân Thanh Vũ bên cạnh.
Cho dù là tu dưỡng tốt đi nữa, gặp đến loại người trần trụi coi thường cũng không thể thờ này ơ.
Huống chi quan hệ của Bạch Lâm và Vân Sơn đều luôn là thế như nước với lửa.
Mặt già của ông ta trầm xuống, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Vân Sơn, nhưng mà so với Vân Sơn xúc động, Bạch Lâm luôn có thể khắc chế cảm xúc trong lòng.
Anh mắt nhìn nhân nhi một lớn một nhỏ một bên, cho dù đã sớm từ trong miệng Bạch Nham biết được thân phận của hai người này, Bạch Lâm vẫn hắng giọng nói: hỏi: “Không biết hai vị này là……”
Vân Sơn lườm ông ta một cái: “Đồ đệ của ta và nữ nhi của nàng.”
Xoạt xoạt, ngay lập tức ánh mắt toàn bộ sảnh yến hội đều nhìn về phía hai người.
Bởi vì lúc ban đầu bọn họ chỉ lo nói chuyện với người quen, ai cũng không phát hiện Vân Sơn ở trong góc, cho đến khi nghe thấy Bạch Lâm nói, mọi người mới nhìn thấy hai người bên cạnh lão nhân kia.
Thiếu nữ kia mặc một bộ bạch y, ngồi ở riêng một chỗ yến hội, khuôn mặt tuyệt mỹ thanh lãnh mà lạnh nhạt, như có một loại cảm giác ngăn cách với thế nhân.
Mà dựa sát vào trên người thiếu nữ là một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, trên khuôn mặt đáng yêu của nàng nở nụ cười ngây thơ, sáng sủa khiến người loá mắt.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều si ngốc, trên đời lại có mẫu tử đẹp như thế? Huống chi, thiếu nữ kia thoạt nhìn cũng chỉ mười bảy tuổi, bên cạnh thiếu nữ mười bảy tuổi dẫn theo một nữ nhi năm tuổi, Đây…… Đây là muốn nghịch thiên sao?
“Ta cho rằng ngươi chỉ cảm thấy hứng thú với Luyện Khí Thuật, không nghĩ đến cũng sẽ thu đồ đệ.” Bạch Lâm cười nhàn nhạt, trong ánh mắt nhìn Quân Thanh Vũ xuất hiện một tia sắc bén: “Không biết thiên phú của vị cô nương này như thế nào? Có thể vào được mắt của Vân Sơn ngươi, chắc chắn tất nhiên là thiên tài tuyệt thế.”
Vân Sơn sửng sốt một chút, nói thật, ngay cả chính ông cũng không biết rốt cuộc thiên phú của nha đầu này thế nào. Nghĩ đến ngay cả thiên phú của đồ đệ mình cũng không biết, mặt già của ông chợt hiện vẻ xấu hổ.
“Cái này, tiểu nha đầu……” Vân Sơn quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, ngượng ngùng cười hai tiếng: “Ngươi có thể nói cho sư phụ thiên phú và thực lực của con hay không?”
A…… A……
Hình như có một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu, vốn người đang nói chuyện đều theo bản năng ngậm miệng lại, kinh ngạc nhìn về phía Vân Sơn có vẻ mặt vẻ xấu hổ, trong lúc nhất thời toàn bộ sảnh yến hội yên tĩnh ngay cả tiếng hít thở đều nghe rõ ràng……
Vân Sơn càng thêm ngượng ngùng, ông làm việc luôn dựa vào yêu thích của mình, cho nên căn bản là không hỏi tình huống đã thu nàng làm đệ tử.
Theo ông, cho dù là phế vật, chỉ cần thuận mắt vậy thì ông sẽ nhận, mà nếu thân là một thiên tài, tính tình thật sự không hợp khẩu vị của ông, ông cũng khinh thường nhìn.
Cho nên thiên phú tu luyện của nha đầu này là tốt hay là xấu thì có quan hệ gì với ông chứ? Nếu không phải là Bạch Lâm hỏi, đoán chừng cả đời ông cũng không nghĩ ra đi hỏi chuyện này một chút……
Sau khi yên lặng thật lâu, trong yến hội đột nhiên truyền đến một tiếng cười ầm lên.
“Ha ha! Vân Sơn lão nhân, ngươi lại ngay cả thiên phú của đồ nhi mình cũng đều không rõ sao, vậy mà đã tùy tiện thu đồ đệ, vạn nhất nàng là một phế vật thì không phải là ngươi mệt lớn sao?”
Lão giả hoàng bào ngửa đầu cười to, tuy trong ánh mắt không có khinh miệt và trào phúng, nhưng vẫn là biểu lộ khinh thường ông ta che dấu ở trong lòng kia ra.
Nhưng một câu này đã phá vỡ yên lặng giờ phút này, như ném một viên đá xuống mặt nước tĩnh lặng, nổi lên từng trận gợn sóng……
Từng tiếng cười nhạo truyền vào trong tai Vân Sơn, ngay cả da mặt của lão nhân có dày, vào lúc này cũng cảm giác ngượng ngùng. Thân là một sư phụ, ngay cả thiên phú của đồ nhi cũng đều không biết, không phải là càng buồn cười sao?
Bạch Lâm lạnh nhạt cười, đáy mắt trào phúng lại rõ ràng như thế, như ánh sáng khuếch tán ra.
“Vân Sơn, ánh mắt của ngươi thật đúng là càng ngày càng kém.”
Nếu thiên phú của nha đầu này không tồi, Vân Sơn không có khả năng không biết, như thế cũng chỉ có một khả năng, không biết nàng dùng phương pháp gì trở thành đệ tử của Vân Sơn, nhưng vẫn lén gạt đi thực lực của mình.
Việc làm đó là không cho Vân Sơn biết thiên phú của nàng rác rưởi rồi sau đó đuổi nàng ra khỏi sư môn.
Tiểu Hoàng Nhi cắn một miếng táo đỏ, khinh bỉ nhìn Vân Sơn, khuôn mặt nhỏ đáng yêu nở nụ cười nhạo, châm chọc càng lớn ở bên trong đôi mắt to kia.
Nếu thiên phú của mẫu thân kém, trên đời này sẽ không có người mạnh hơn nàng……
“Ngươi nói ánh mắt của ai kém!”
Đáy long của Vân Sơn giận dữ, bàn tay to hung hăng đập ở trên bàn, ông đứng dậy, hung tợn nhìn Bạch Lâm: “Tuy lão phu lánh đời nhiều năm, nhưng vẫn rất có tự tin với ánh mắt của mình, ta thật sự không biết thiên phú của tiểu nha đầu, đây lại đại biểu cái gì? Chỉ dựa vào nàng có thể vào mắt Vân Sơn ta, nàng cũng không kém!”
Ông không biết là bởi vì không hỏi, mà ông không hỏi thì nàng sẽ không nói, đây căn bản là không đại biểu được thứ gì, ai quy định làm sư phụ thì nhất định phải hiểu đồ nhi tận gốc rễ?
“Ha hả.” Bạch Lâm cười nhẹ hai tiếng, lạnh nhạt cong khóe môi lên: “Thẹn quá hóa giận? Vân Sơn, ta cũng không nói gì thêm, ngươi hà tất phải tức giận như thế? Đệ tử của ta ngươi cũng biết, hắn chính là tôn nhi Bạch Nham của ta, bây giờ cũng chỉ 27 cũng đã đột phá đến hậu thiên thập cấp rồi, bực thiên phú này dù là ngươi cũng đều không bằng, muốn thu đồ đệ, nên thu như vậy, mà không phải tùy tiện ai cũng đều có thể.”
Giọng nói của lão giả ôn hòa như gió xuân, dù là ai cũng đều không thể nghĩ đến lời nói sắc bén như vậy là do ông ta nói ra.
Vân Sơn hoàn toàn nổi giận, nơi này ai chẳng biết ông bênh vực người của mình? Tuy nha đầu kia là ông mới vừa thu làm đệ tử, nhưng nếu làm đệ tử của ông, vậy ông cũng không cho phép bất kì kẻ nào ở đây nói ra nói vào!
“Ai nói đệ tử của ta không bằng tiểu tử thúi Bạch Nham kia? Đồ nhi của ta muốn thế nào là có thế đó, muốn dáng người có dáng người, muốn nữ nhi có nữ nhi, tiểu tử Bạch Nham kia so được sao? Có bản lĩnh hắn cũng sinh một nữ nhi xem!”
Lời nói này rõ ràng thẹn quá hóa giận, sau khi mọi người nghe vào tai thì vẻ mặt đều cứng lại.
“Nham nhi không phải là nữ tử, sao có thể sinh nữ nhi? Vân Sơn, ta nghe nói là đệ tử của ngươi khế ước một linh thú thập giai? Mà trong tay Nham Nhi vừa vặn cũng có hai linh thú, như vậy đi, không bằng để cho hai linh thú của bọn họ quyết đấu một trận công bằng, mỗi người đều cho phép có hai linh thú lên sân khấu, không biết ý của ngươi như thế nào?”
Hội giao lưu, dùng một câu thông tục mà nói chính là so đấu.
Có đồ nhi thì so đồ nhi, không có đồ nhi thì so thành tựu những năm gần đây, cho nên mỗi lần trên giao lưu hội, cũng sẽ có một số người trẻ tuổi tiến hành tỷ thí, lấy điều này đến thỏa mãn lòng hư vinh trong lòng các lão nhân.
Bởi vì Vân Sơn từng không có đồ đệ, cho nên mỗi lần giao lưu hội ông đều ở trong góc nhìn, cũng không trộn lẫn vào những giao lưu này.
“Linh thú?” Vân Sơn sửng sốt một chút, do dự nói: “Khi nào thì ta giúp nàng khế ước một linh thú?”
Sao ông không biết?
“Vân Sơn tiền bối, ngươi cũng đừng giả vờ nữa!” Bạch Nham cười lạnh một tiếng, từ từ đi đến trước người Bạch Lâm, nâng cằm lên từ trên cao nhìn xuống phía ông, sắc mặt kiêu ngạo nói: “Không phải hồ ly
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!