Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn - Quyển 2 - Chương 33: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn


Quyển 2 - Chương 33: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Đôi mắt màu xám dừng ở trên người thiếu nữ tuyệt sắc, trong ánh mắt Trọng Cửu lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng toàn là vui sướng mãnh liệt, hắn nhấc đại kiếm lên trên vai, liền đi nhanh về thiếu nữ, cười ha ha hai tiếng: “Tiểu muội tử, sao muội lại đến nhanh như vậy?”

Khuôn mặt thanh lãnh của Quân Thanh Vũ hàm chứa một tia ý cười, lạnh nhạt nói: “Đúng lúc chuyện đã xong nên đến phó ước trước, Trọng Cửu đại ca, muội không đến muộn chứ?”

Một khắc kia, tim của Trọng Cửu đột nhiên nhảy dựng, kinh ngạc nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhạt của thiếu nữ.

“Tiểu muội tử, ý của muội là……”

Trợ giúp lão gia tử đột phá?

Quân Thanh Vũ mỉm cười không nói, một năm trước nàng đã từng cho Trọng Cửu một hứa hẹn, hai năm sau sẽ trợ giúp lão gia chủ Trọng gia đột phá đến Tiên Thiên, bây giờ nàng đã có thực lực kia tự nhiên sẽ tới phó ước trước.

“Trọng Cửu đại ca, hình như Trọng gia huynh gặp một số phiền phức?”

Ánh mắt thanh lãnh đảo qua mọi người Nhạc gia, Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, ý cười trong mắt đen lại lạnh đến tận xương tủy như vậy, bạch y lay động như nhiễm một cổ khí thế lạnh lùng.

“Xác thật là có chút phiền phức.” Trọng Cửu bất đắc dĩ nhún vai: “Nhưng muội tử đã đến rồi, vậy không tính là phiền phức gì, đại ca vẫn luôn tin tưởng lời nói một năm trước muội hứa hẹn với đại ca, cho nên đại ca vẫn luôn chờ muội……”

Không biết vì sao, trên người thiếu nữ có một loại lực lượng khiến hắn không thể không tin tưởng, nguyên nhân chính là vì lực lượng này mới khiến cho lòng của hắn dần bình tĩnh lại……

“Ha ha ha!”

Nhạc Thiên Tường cười to hai tiếng, ánh mắt khinh thường đảo qua nhân nhi một lớn một nhỏ kia, ông ta cũng không coi thường lời nói cuồng vọng kiêu ngạo của tiểu nhân nhi ban đầu kia, bây giờ tiểu tử thúi Trọng Cửu này còn dám mở miệng nói ngông cuồng.

Sao ông ta có thể tha thứ cho bọn họ?

“Chỉ bằng tiểu nha đầu này cũng có thể giúp Trọng gia ngươi phá giải nguy nan? Thật sự là nói chuyện giật gân! Lão Cửu Trọng gia, ngươi quá coi trọng các ngươi, trừ phi gia gia sống một đống tuổi kia của ngươi có thể chiến đấu, nếu không nơi này ai còn có thể vượt qua phụ thân ta? Hôm nay Trọng gia ngươi nhất định phải vì điều này mà trả giá đại giới!”

Ánh mắt của Trọng Cửu hơi trầm xuống, đang định nói cái gì đó, một giọng nói khinh thường không biết từ chỗ nào truyền đến, tiếng vọng rõ ở bên tai mọi người thật lâu như thế……

“Nửa Tiên Thiên? Đừng tưởng rằng chỉ có lão nhân kia mới là nửa Tiên Thiên!”

Ầm!

Một trùm ánh sáng đỏ xông thẳng lên không trung, rồi sau đó một lão hổ to lớn xuất hiện ở trước mặt Quân Thanh Vũ, rồi sau đó ở dưới ánh mắt của mọi người, thân thể của lão hổ dần bắt đầu biến lớn, da lông đỏ tươi tỏa sáng lấp lánh, uy phong lẫm liệt, càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là vừa rồi lão hổ này lại có thể nói chuyện……

“Linh thú có thể nói? Tiên Thiên?” Sắc mặt của Nhạc Thiên Tường đột nhiên đại biến.

“Tiên Thiên? Không, ta chỉ là nửa Tiên Thiên mà thôi.”

Ánh mắt của Xích Tiêu tỏa ra tia khinh bỉ, Tiên Thiên thì tính là cái gì? Trước kia nó lại không phải chưa hưởng thụ qua thực lực Tiên Thiên……

Nghe thấy nó nói, vẻ mặt của Nhạc Thiên Tường chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm dữ tợn.

Ông ta vốn cho rằng sau khi thọ mệnh của lão nhân Trọng gia kết thúc, Cửu Lý chính là thiên hạ của Nhạc gia ông, ai ngờ cuối cùng lại chạy tới một linh thú nửa Tiên Thiên……

“Xích Tiêu, ta đói bụng.” Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to, nở nụ cười ngây thơ: “Ngươi giúp ta hấp những người này đi, ăn đủ rồi nướng lên, Hoàng Nhi muốn nếm thử hương vị thanh đạm.”

Giọng nói của nàng rõ ràng là ngây thơ như vậy, nhưng dừng ở phía trên đường phố yên tĩnh này lại có vẻ quỷ dị.

“Tuân mệnh, Hoàng Nhi tiểu thư.”

Xích Tiêu ngửa đầu hét lớn một tiếng, cơ thể chợt lóe đã xông về phía Nhạc lão gia tử.

Cảm nhận được khí thế cường đại ập vào trước mặt, sắc mặt của Nhạc lão gia tử đột nhiên đại biến, ông ta nâng kiếm lên ngăn cản công kích của Xích Tiêu, xoay người quát to: “Mau chạy đi!”

Đáng chết, ông ta thật sự quá coi thường Trọng gia.

Khi nào thì Trọng gia có quan hệ với loại cường giả này?

Cho dù như thế nào ông ta cũng đều chỉ mới vừa đột phá nửa Tiên Thiên, thực lực còn chênh lệch một ít với Xích Tiêu……

“Trọng Cửu, thù hôm nay, ngày sau Nhạc Thiên Tường ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi trăm ngàn vạn lần!” Sắc mặt của Nhạc Thiên Tường dữ tợn, trong ánh mắt nhìn Trọng Cửu lộ ra một tia âm độc.

“Muốn chạy?”

Trọng Cửu cười lạnh một tiếng, mắt xám hơi nheo lại, ngay ở lúc hắn sắp có động tác, một giọng nói hoang mang rối loạn từ bên trong cánh cửa truyền ra.

“Không tốt, Ngũ ca, Cửu ca, việc lớn không tốt!”

“Thập muội?” Trọng Cửu quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương chạy như bay đến, lòng đột nhiên trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu cô nương khóc lóc thảm thiết, trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu tràn đầy nôn nóng: “Gia gia…… Gia gia người không được nữa, phụ thân nói thời gian cuối cùng của ông chỉ còn một canh giờ……”

“Cái gì?”

Sắc mặt của Trọng Cửu và Trọng Ngũ đồng thời thay đổi, rốt cuộc hai người không quản nổi người của Nhạc gia, bằng tốc độ nhanh chóng chạy như bay về phía việnTrọng gia.

Nhớ đến dạy dỗ nhiều năm qua của gia gia, lòng của Trọng Cửu tâm không khỏi tràn ngập thống khổ, chẳng lẽ nhiều năm cố gắng như vậy, vẫn là không thể thay ông kéo dài thọ mệnh?

“Vân Hân, dẫn ta vào xem.” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, trên khuôn mặt thanh lãnh mang theo một tia sáng.

Vân Hân khó có khi không tiến lên đùa giỡn Quân Thanh Vũ, đẹp mặt nhiễm một vẻ ưu sầu, nàng khẽ gật đầu, nói: “Tiểu muội muội, không, hẳn phải gọi ngươi là đội trưởng, đội trưởng, đi theo ta.”

Trong lúc nhất thời, mọi người vừa rồi còn bởi vì Xích Tiêu xuất hiện chuyển bại thành thắng mà cảm xúc tăng vọt, lúc này đáy lòng đều đã chìm vào thung lũng, dù là ai cũng không hề để ý đến người Nhạc gia, tất cả đều đầy lo lắng ở cõi lòng mà đi về phía Trọng gia.

……

Trọng Cửu đi vào hậu viện đã nghe thấy được từng tiếng khóc thút thít từ trong phòng truyền ra, hắn vội vàng đẩy cửa phòng đi vào, khi trông thấy lão giả nằm ở trên giường không hề có chút máu, bước nhanh tiến lên, thình thịch một tiếng quỳ xuống.

“Gia gia, tử tôn Trọng Cửu bất hiếu không thể thay ngươi tìm được phương pháp kéo dài tuổi thọ.”

Không biết có phải giọng nói của Trọng Cửu có hiệu quả hay không, lão giả hơi mở đôi mắt, ông khẽ hé miệng, một hơi thở suy yếu phát ra, như là có thứ gì đó chặn ở trong cổ họng của ông, chính là giọng nói đều khàn khàn già nua như vậy, hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít.

“Cửu Nhi, con đã cố gắng……” Lão giả miễn cưỡng nở nụ cười, ông run rẩy vươn tay khô như củi của mình ra, khẽ xoa tóc đen của Trọng Cửu, vui mừng nói: “Con là nam nhi ưu tú nhất trong đời thứ ba của Trọng gia ta, Trọng gia có con…… Gia gia rất yên tâm, sau này……”

Nói tới đây, lão giả dùng sức thở hổn hển một hơi, mới suy yếu mở miệng: “Sau này huynh trưởng con và đường huynh đều sẽ ở bên hỗ trợ con, gia gia thật sự yên tâm…… Hy vọng trăm năm sau, Trọng gia ta sẽ càng…… Càng cường đại……”

Nói một đoạn lời này như dùng hết toàn bộ lực lượng của lão giả, ông mỏi mệt nhắm hai mắt lại, trong miệng phát ra tiếng thở dốc mỏng manh, nhưng rốt cuộc một chữ cũng nói không nên lời.

“Phụ thân!” “

”Gia gia! “

”Gia chủ…… “

Mọi người ở trong phòng đều đau đớn hét to lên, một số các nữ quyến còn khóc lớn ra tiếng, tất cả mọi người vây xung quanh ở trước giường lão giả, bi thương đưa ông đoạn đường cuối cùng……

Quân Thanh Vũ đi vào trong phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trọng Cửu quỳ gối trước giường, yên lặng đi về phía hắn.

”Muội tử, đã không kịp nữa rồi…… “Trọng Cửu rũ đôi mắt xuống, hắn giơ tay vỗ về khuôn mặt của mình, rõ ràng không rơi lệ, trên người lại lộ ra một cổ khí tức bi thương: “Ta không biết muội có phương pháp khiến gia gia đột phá từ nơi nào được, nhưng mà với tình trạng bây giờ của người, hình như cũng đã không cần nữa, lúc này hại muội chạy không, xin lỗi. “

Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn lão giả nằm trên giường lớn có bốn trụ khắc hoa, ánh mắt hơi cứng lại.

Lão nhân này hiển nhiên đã đi vào tuổi bảy mươi, lại không đột phá Tiên Thiên, sợ là nửa canh giờ sau ông ấy sẽ ngã xuống, phương pháp bây giờ để thọ mệnh của ông dài hơn cũng chỉ có thể đột phá……

” Trọng Cửu đại ca, một năm trước ta đã cho huynh một hứa hẹn, muội đến nơi này, nhất định phải thực hiện lời hứa này! “

Lòng của Trọng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN