Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn - Quyển 2 - Chương 36: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn


Quyển 2 - Chương 36: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Hoa sư muội!” Khuôn mặt của Ba Lâm biến đổi, vội vàng nhìn về phía bóng dáng từ không trung hạ xuống, bước nhanh qua: “Hoa sư muội, ngươi không sao chứ?”

“Khụ khụ!” Hoa Lạc Y ho khan hai tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, nàng nâng mắt đẹp lên nhìn về phía Đại Mạc, sát khí chợt phát ra: “Vừa rồi ngươi nói là ai đã chết?”

Đại Mạc nheo đôi mắt lại, mắt lạnh đảo qua khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoa Lạc Y, khóe môi hắn nở một nụ cười lãnh ngạo: “Trừ nữ nhân tên là Quân Thanh Vũ kia còn có thể là ai!”

Advertisement / Quảng cáo

Ầm!

Một cổ sát ý tỏa ra, Hoa Lạc Y nắm chặt kiếm trong tay, hồng y như hỏa ở không trung xẹt qua, tia sắc bén từ trên thân kiếm của nàng phóng ra, hóa thành một ánh sáng đỏ chém về phía cổ của Đại Mạc.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Đại Mạc hừ lạnh một tiếng, giơ tay vung lên, một luồng khí từ ống tay áo của hắn bắn ra, lao thẳng về phía khuôn mặt của Hoa Lạc Y, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể của nữ tử xẹt qua không trung hung hăng rơi xuống.

“Hoa sư muội!”

Sắc mặt của mọi người đại biến, ánh mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm Đại Mạc.

“Đại Mạc, ngươi đây là có ý tứ gì?” Sắc mặt của Ba Lâm âm trầm, trong hai mắt như chứa tức giận ngập trời: “Ngươi đường đường là đệ tử tinh anh, lại ra tay tổn thương một người mới, ngươi không sợ đồ tăng chê cười sao?”

“Ha ha ha!”

Như nghe được chuyện cười gì đó, Đại Mạc ngửa đầu cười điên cuồng, tiếng cười kiêu ngạo vang vọng ở phòng tu luyện số chín thật lâu không tiêu tan……

“Buồn cười? Ai dám chê cười ta? Ba Lâm, ta nhìn trúng thiên phú và năng lực của ngươi, cho ngươi một cơ hội, rốt cuộc ngươi có nguyện ý trung thành với ta hay không? Nếu ngươi không muốn, ta cũng chỉ có thể tàn sát mọi người ở đây!” Đại Mạc cong môi nở nụ cười, tươi cười lãnh ngạo hiện ở trên khuôn mặt tuấn mỹ kia: “Ta cho các ngươi thời gian ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau, ta sẽ đến đây lấy một đáp án! Đến lúc đó cho dù ta giết người, ai lại dám nói ta một chữ không? Cho nên, Ba Lâm, ngươi thật sự cần phải nghĩ lại cái gì có lợi nhất với ngươi.”

Nói xong lời này, mắt lạnh của hắn đảo qua Ba Lâm, khóe môi cong lên một nụ cười ngạo nghễ, rồi sau đó cũng không quay đầu lại xoay người rời khỏi nơi này……

“Hoa sư muội!” Ba Lâm vội vàng đi đến trước mặt Hoa Lạc Y, đáy mắt mang theo quan tâm nồng đậm: “Hoa sư muội, ngươi vẫn tốt chứ?”

Advertisement / Quảng cáo

“Ta không sao.” Hoa Lạc Y lắc đầu, ở dưới sự nâng đỡ của Ba Lâm đứng lên, nàng hơi rũ đôi mắt xuống, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: “Đại Mạc, đệ tử tinh anh trong Lưu Nguyệt Môn, nếu tới vạn bất đắc dĩ, ta không ngại giải trừ phong ấn kia……”

Nàng tuyệt đối không để bất kì kẻ nào bắt nạt tới cửa.

Tuy sau khi giải trừ phong ấn sẽ có được lực lượng cường đại, nàng cũng sẽ không thể chịu nổi……

Nắm đấm nắm chặt từ từ thả lỏng ra, Hoa Lạc Y nâng mắt nhìn chăm chú không trung, vết máu bên môi kia ở dưới ánh nắng lại mê hoặc lòng người.

“Tiểu vũ đi lâu như vậy rồi vì sao còn chưa trở về? Nếu nói nàng đã chết, Hoa Lạc Y ta tuyệt đối không tin tưởng, còn có Liễu công tử, với thực lực của nam nhân kia thì không cần kiêng kị cái gọi là tinh anh này.”

Trước mắt như hiện ra khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của nam nhân, Hoa Lạc Y khẽ nheo hai mắt lại, khóe môi nở nụ cười yêu mị mê người. Nếu nói trong môn phái che dấu sâu nhất, sợ sẽ là người nam nhân này……

Trong phòng họp viện trưởng lão, Hỏa Vân tức giận vỗ tay vịn đứng lên, ánh mắt hung hăng lườm La Dật.

“La Dật, ngươi lặp lại lời nói vừa rồi lại một lần nữa?”

La Dật cười lạnh một tiếng: “Ta nói lại quá rõ ràng, nếu Quân Thanh Vũ ở bên ngoài gặp nguy hiểm, phòng tu luyện số chín không có người ở đó thì quá lãng phí, không bằng xoá tên nàng ra khỏi môn phái, còn có thể có được một danh tiếng.”

“Những cái đó đều chỉ là tin đồn nhảm nhí ở bên ngoài, ai biết trong thi cốt ngươi mang về là có của nàng hay không?” Hỏa Vân ngăn tức giận mãnh liệt ở trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ha ha!” La Dật cười to đứng lên, khuôn mặt già nua nở một nụ cười lạnh: “Vì bảo vệ thiên tài của Lưu Nguyệt Môn chúng ta, ta phái người đi theo bảo vệ, rõ ràng bọn họ ở trên núi gặp phải một Phượng Hoàng hệ Hỏa, nếu người ta phái đi đều chỉ để lại thi cốt, vậy sao nàng có thể sống sót? Hơn nữa ta đã sớm thông qua người giám định một thi cốt trong đó là của nàng, như thế ngươi còn chưa tin tin tức nàng đã chết.”

Hỏa Vân nheo đôi mắt lại, trong hai mắt như có thể phun ra lửa giận.

Advertisement / Quảng cáo

Bảo vệ tiểu nha đầu Quân Thanh Vũ kia? Ta xem là phái người đi lấy tính mạng của nàng mới đúng……

“Dù sao ta chính là không tin nàng đã chết.” Hỏa Vân hừ lạnh một tiếng, ông đã sớm thông qua Triệu lão truyền lời biết được Quân Thanh Vũ ở Tử Lăng quốc gặp thiếu chủ, sao có thể chết ở loại địa phương này?

Nhưng sao có thể nói ra lời này với La Dật? Nói cho ông ta quan hệ giữa tiểu nha đầu và thiếu chủ? Nha đầu kia đi vào môn phái đều luôn không nhắc tới thiếu chủ, cũng chưa từng tìm bọn họ trợ giúp, hiển nhiên là không muốn để bất luận kẻ nào biết quan hệ của bọn họ, mình đương nhiên sẽ không xen vào việc của người khác mà bại lộ chuyện

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN