Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 38: Thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Kiếm trong tay Quân Thanh Vũ hung hăng cắm lên trên mặt đất, vết máu đỏ tươi chảy xuôi xuống, từ khóe môi thấm vào mặt đất, nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú bóng dáng lãnh ngạo mà chật vật ở phía trước kia, trong ánh mắt thanh lãnh bình tĩnh như một hồ nước, đáy mắt không dậy nổi một tia gợn sóng.
Tay của Hoa Lạc Y đặt ở bên chân nắm chặt thành quyền, trong mắt đẹp lộ ra một tia sáng phức tạp, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ, giờ khắc này, dù là ai cũng không biết rốt cuộc nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì……
“Quân Thanh Vũ, khó trách lúc trước ngươi có thể đánh bại phế vật Đổng Phi Nhiên kia, với lực lượng của ngươi xác thật có năng lực này, đáng tiếc……” Đại Mạc nở nụ cười lãnh ngạo: “Ta không phải là phế vật Đổng Phi Nhiên kia! Bây giờ ta còn chưa dùng chiêu số cường đại nhất, nếu không, bây giờ ngươi đã không còn thi cốt rồi!”
Quân Thanh Vũ lau vết máu ở khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Đại Mạc đốt cháy chiến ý hừng hực: “Ngươi có năng lực gì thì mang toàn bộ ra dùng, ta muốn thấy toàn bộ lực lượng của đệ tử tinh anh trong môn phái.”
Ngọc Lâm Phong nhìn thiếu nữ nâng Hồng Liên Kiếm lên lần nữa, khẽ nhếch khóe môi, ôn nhã nói: “Ta đã nhìn ra, nha đầu này là gặp mạnh sẽ mạnh, gặp yếu sẽ yếu, thực lực của Đại Mạc sẽ không khiến nàng sợ hãi, chỉ biết kích lên nhiệt huyết đang sôi trào ở trong lòng nàng kia.”
“Ừ.”
Nham Thương lãnh khốc gật đầu, mặt không biểu tình nhìn chăm chú bạch y như tuyết kia.
“Cuồng Phong Bạo Vũ Kiếm tầng thứ hai, Thiểm Điện Lôi Minh!”
Ầm!
Theo tiếng hét lớn kia, bất chợt, không trung u ám dần, lôi điện chợt lóe, ở trên hư không phát ra tiếng vang lớn ầm ầm ầm, cuồng phong nổi lên, nam nhân đứng ở dưới cuồng phong, ánh mắt lãnh ngạo nhìn khuôn mặt của Quân Thanh Vũ.
Tóc đen ở trong gió bay múa, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất luận biểu tình gì, sợi tơ màu tím quấn quanh đại kiếm đứng lên trước mặt hắn ầm ầm, ở dưới bầu trời u ám hóa thành một luồng ánh sáng, như tia chớp ầm ầm nhằm về phía thiếu nữ tuyệt sắc đối diện……
“Quân Thanh Vũ, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đi tìm chết cho ta, ha ha ha!”
Tiếng cười lãnh ngạo của nam nhân vang vọng ở khắp không trung.
“Đội trưởng, cẩn thận!”
Sắc mặt của đám người Ba Lâm đại biến, vội vàng quát lớn.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Tiểu Hoàng Nhi mặt không đổi sắc, trong đôi mắt màu đỏ xinh đẹp lộ ra một tia thâm trầm, khuôn mặt ngây thơ là vẻ thành thục không hợp tuổi.
Ở dưới cổ cường đại áp bách, một số người đứng ở gần tự nhiên cảm giác hô hấp cứng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía thanh kiếm màu tím đang chém về phía Quân Thanh Vũ……
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều có một cảm giác, lần này là Quân Thanh Vũ hẳn phải chết không thể nghi ngờ……
Cuồng phong nhấc lên một góc áo, thiếu nữ lẳng lặng đứng ở dưới gió lốc mãnh liệt này, nàng từ từ nâng Hồng Liên Kiếm trong tay lên, một khắc kia, Hồng Liên Kiếm hóa thành một ánh sáng biến mất ở trong lòng bàn tay của nàng, rồi sau đó một đại kiếm cao lớn hơn cả người nàng xuất hiện ở tay của nàng.
“Thần Kiếm Long Viêm.”
Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười ngây thơ, trong mắt to đáng yêu tụ đầy ý cười.
Đây là thần khí Long Viêm Kiếm lúc trước mẫu thân lấy được ở dưới biển lửa, bởi vì không có khí linh, còn không xem như là thần kiếm chân chính, nhưng cho dù như thế, dùng nó để chiến đấu cũng sẽ khiến lực lượng của mẫu thân càng trở nên mạnh.
“Hồng Liên Bạo Phong Kiếm!”
Một ngọn lửa ngập trời hình thành gió xoáy ở không trung, như gió lốc hung hăng xônng về phía ánh sáng tím, ngay tức khắc lực lượng cường đại khuếch tán ra, ầm một tiếng, những quần chúng cách hai người đó đang phân cao thấp trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Ầm ầm ầm!
Vô số người bị hai người chiến đấu tiếp xúc đến, rơi ở trên mặt đất, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía thiếu nữ dưới cuồng phong, bất giác hung hăng nuốt nước miếng.
“Thật…… Thật là mạnh.”
Yết hầu của Ba Lâm lên xuống, ánh mắt sùng bái nhìn Quân Thanh Vũ.
“Không nghĩ tới đội trưởng lại có thể chiến thành ngang tay với Đại Mạc thân là đệ tử tinh anh, quá mạnh mẽ!”
Dưới Cuồng Phong Long Cuốn, Đại Mạc khẽ nheo đôi mắt lãnh ngạo lại, hừ lạnh một tiếng: “Quân Thanh Vũ, ta vốn là tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi không thức thời như thế, vậy đừng trách ta xuống tay vô tình!”
“Cuồng Phong Bạo Vũ Kiếm tầng thứ ba, Kinh Thiên Trảm!”
Trong khoảnh khắc, dưới bầu trời u ám, cuồng phong càng thêm mãnh liệt, như một lực lượng cường đại nghiền ép trời đất, rồi sau đó, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kiếm trước mặt Đại Mạc dần biến lớn, chậm rãi như một ngọn núi lớn nhỏ.
“Quân Thanh Vũ, tiếp một chiêu này của ta như thế nào? Ha ha, đoán chừng kiếm của ta đều có thể đập ngươi chết!”
Đại Mạc ngửa đầu cười ta, tiếng cười kiêu ngạo kia và tiếng cuồng phong truyền vào trong tai mọi người, giờ khắc này, sát khí dày đặc trên người hắn tỏa ra, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ ở dưới uy áp của đại kiếm.
“La Dật trưởng lão, đây có lẽ sẽ xảy ra án mạng, chúng ta muốn ra tay ngăn cản hay không?” Lão giả hoàng bào nhíu mày lại, quay đầu nhìn về phía La Dật bên cạnh.
La Dật cười lạnh một tiếng: “Tả Hằng trưởng lão, việc này chúng ta không cần lo cho, nha đầu kia quá cuồng ngạo, có người dạy dỗ nàng cũng là một chuyện tốt, hơn nữa, môn phái quy định giữa đệ tử không thể giết hại lẫn nhau, lại không thể tự vệ hoặc không được giết người, nữ nhân kia khiêu khích Đại Mạc trước, sau đó lại hạ sát thủ với Đại Mạc, Đại Mạc cũng chỉ là xuất phát từ phòng vệ, lại không cẩn thận thất thủ giết nàng.”
Khiến La Dật không nghĩ tới nhất chính là nữ nhân này lại còn sống!
Tả Hằng rõ ràng sửng sốt một chút.
Quân Thanh Vũ khiêu khích trước? Đại Mạc xuất phát từ phòng vệ mới đả thương người? Đây rõ ràng là nói dối trợn tròn mắt!
Vừa rồi Tả Hằng chứng kiến chính là Đại Mạc khiêu khích Quân Thanh Vũ, hơn nữa liên tiếp hạ sát thủ, khi nào thì hắn phòng vệ qua? Nhưng mà, dù sao Tả Hằng là một phái với La Dật, nếu La Dật muốn bảo vệ đại mạc, vậy ông cũng chỉ có thể đứng ở bên ông ta……
“La Dật trưởng lão, hình như kiếm trong tay nha đầu này có chút không bình thường.” Đôi mắt của Tả Hằng khẽ nheo lại, ánh mắt dừng ở trên đại kiếm trong tay thiếu nữ: “Hình như kiếm không có chú linh, chỉ là ta lại cảm nhận được linh khí dao động từ trong thanh kiếm này, chẳng lẽ…… Nó là thần khí?”
“Không có khả năng!” La Dật lắc đầu, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng ở dưới đại kiếm trên quảng trường kia, khẽ nhếch môi: “Nếu thần khí xuất hiện, chỉ là uy áp kia sẽ khiến tim của chúng ta đập nhanh, cho nên đây cũng không phải là thần khí gì, nếu nàng thực sự có thần khí, với giảo hoạt của nữ nhân này, sẽ lấy ra cho chúng ta xem sao?”
Quân Thanh Vũ xác thật sẽ không lấy thần khí ra ở trước mặt thế nhân, điều kiện trước tiên là, thần khí kia có được khí linh, bây giờ trong tay nàng không còn là thần khí thật sự, không thể sử dụng ra loại uy lực này, nếu không, không đến vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không lấy thần khí Long Viêm Kiếm ra.
“Ầm!”
Đại kiếm và tiếng cười của Đại Mạc từ không trung rơi xuống, ngay lập tức bụi đất tung bay, tràn ngập ánh mắt của mọi người……
Ba Lâm ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn bụi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!