Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 40: Thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trên núi, thiếu nữ dần mở hai mắt ra, khẽ thở ra một ngụm trọc khí: “Ta không nghĩ tới có thể đột phá đến Hậu Thiên thập cấp nhanh như vậy.”
Cách cửu cấp còn chưa qua bao nhiêu thời gian, bây giờ đã đột phá, đương nhiên, nếu không phải là Chân Linh Thạch Chi Tâm của lão nhân, dù qua mấy tháng cũng đều không thể đột phá thập cấp……
“Nha đầu, ngươi đã đột phá, kế tiếp có phải cũng nên để lão nhân ta đột phá hay không?” Lão nhân ai oán nhìn Quân Thanh Vũ, nếu biến thái này là đồ nhi của ông, vậy đoán chừng nằm mơ cũng đều sẽ cười tỉnh.
Nhưng cho dù nàng không phải là đệ tử của ông, nhưng cũng coi như là sư đồ.
“Trước để ta nhìn xem thành tựu trong nửa tháng này của ngươi.” Quân Thanh Vũ nhíu mày, lạnh nhạt cười nói: “Ở trước khi ngươi tới tm cấp, ta vẫn sẽ luôn ở đây giám sát ngươi, nếu không ta sợ lần sau lại đến, sau núi sẽ bị ngươi nổ thành một đống phế tích.”
Lão nhân cười ha hả, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Cái này…… Ta cũng không phải là cố ý, là địa tâm chi hỏa kia nó không nghe ta nói, một hai phải đấu đá lung tung với dược liệu, không nổ mạnh mới là lạ.”
Khi ông nói lời này thì vẻ mặt oan ức, thật giống như mình cũng chỉ là một người bị hại mà thôi vậy……
Mùa xuân tháng ba, nhược liễu đón gió.
Hoa Lạc Y đứng ở ngoài cửa, ánh mắt nhìn về phía không trung cách đó không xa, hồng y khẽ bay, quyến rũ như hỏa, trong đôi mắt phượng mê người kia hiện ra một tia ảm đạm.
“Hoa sư muội.” Ba Lâm đi đến phía sau Hoa Lạc Y, ánh mắt thâm thúy đặt ở trên bóng dáng của nữ tử, khuôn mặt tuấn lãng như đao khắc hiện ra một vẻ ngượng ngùng: “Hoa sư muội, cái kia…… Hôm nay ngươi có rảnh hay không?”
Hoa Lạc Y hơi cứng lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta còn có việc.”
“Vậy được rồi.” Ba Lâm có chút mất mát thở dài, ánh mắt dù thế nào cũng không dời từ trên người nữ tử đi được: “Đội trưởng rời khỏi nửa tháng, cũng không biết khi nào trở về, nàng sẽ không lại không từ mà biệt chứ?”
Hoa Lạc Y trầm mặc không nói, trên khuôn mặt yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành dần cong lên một nụ cười gần như không thấy, biểu cảm ở đáy mắt khiến bất kì kẻ nào cũng đều không thể đọc hiểu.
Nữ nhân này không thể nghi ngờ là rất đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách, trên khuôn mặt tuyệt sắc tìm không ra một vẻ tạp chất, gương mặt kia như là bị khắc hoạ ra vậy.
Ánh mắt của Ba Lâm có chút hoảng hốt, nàng không được thanh lãnh như đội trưởng, cũng không cuồng ngạo và cường đại như đội trưởng, nhưng mà dáng người quyến rũ, khuôn mặt tuyệt sắc như yêu nghiệt kia, đủ để hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nam tử……
Đột nhiên, ánh mắt của Hoa Lạc Y trầm xuống, mắt phượng xuyên qua bóng cây trùng điệp đặt ở trên người bạch y bay bay kia, mắt phượng khẽ lóe vài cái: “Liễu Thiếu Ngọc, hắn đã trở lại?”
Dưới nắng sớm, tay nam nhân cầm quạt xếp, bạch y khẽ bay, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc cong lên nụ cười ôn nhuận, như noãn ngọc một phương.
“Liễu hồ ly!”
Giọng nói quen thuộc mà kinh ngạc từ phía sau hắn truyền đến, Liễu Thiếu Ngọc từ từ thu quạt xếp lại, bạch y kia lướt qua, mặt quay về phía thiếu nữ trước người, đôi mắt như vẩy mực tụ đầy ý cười.
“Cô nương.” Ánh mắt của Liễu Thiếu Ngọc dừng ở trên khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ, cong môi cười nói: “Mấy ngày này chưa từng gặp nhau, mỗi ngày mỗi đêm tại hạ đều nhớ đến ngươi, ngay cả trong lúc ngủ cũng đều có bóng dáng của ngươi.”
Quân Thanh Vũ lườm hắn một cái: “Ta đây có phải còn phải cảm ơn ngươi đã không quên ta hay không.”
“Cảm ơn thì không cần.” Liễu Thiếu Ngọc ôn nhuận cười che dấu tia giảo hoạt như hồ ly ở trong mắt kia: “Nếu cô nương không ngại, vậy có thể lấy thân báo đáp, cũng không uổng phí một mảnh tương tư của ta với cô nương.”
Đôi mắt của Quân Thanh Vũ híp lại, lạnh lùng nở nụ cười: “Liễu hồ ly, ngươi có thể thu bộ dáng này lại, nếu để ta nghe được trong miệng ngươi nói ra lời như vậy, vậy cả đời này ngươi đừng nghĩ sinh nhi dục nữ.”
Nụ cười của Liễu Thiếu Ngọc cứng đờ, ánh mắt lộ ra tia ai oán.
Nữ nhân này thật đúng là nhẫn tâm, lại tới uy hiếp hắn, đùa giỡn mỹ nhân chỉ là bản năng của hắn mà thôi, không cẩn thận những lời này tự tuôn ra khỏi miệng……
Nhưng hắn đáng chết có khuynh hướng chịu ngược, miệng lưỡi của nữ nhân này uy hiếp người khác sao mà khí phách như thế, hắn đột nhiên hy vọng nàng có thể lại nói hai câu, hoặc là đánh hắn một trận.
“Liễu hồ ly, lần này ngươi đi làm gì, vì sao phải rời khỏi đây lâu như vậy?” Quân Thanh Vũ nhìn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Liễu Thiếu Ngọc, mày liễu khẽ nhíu lại: “Nếu có chỗ nào cần giúp đỡ……”
Sắc mặt của Liễu Thiếu Ngọc khẽ trầm xuống, rất nahnh đã khôi phục lại, hắn mở quạt xếp ra khẽ lay động, nụ cười bên môi lại ấm lòng người như vậy.
“Ngươi đang quan tâm ta sao? Nhưng có một số việc, tại hạ có thể tự mình giải quyết.”
Có một số việc, hắn cũng không muốn kéo nàng xuống nước……
“Hoa sư muội, đội trưởng đã trở lại.”
Trong phòng, Ba Lâm liếc mắt một cái đã thấy được Quân Thanh Vũ, trong lòng đột nhiên vui vẻ, quay đầu nhìn về phía nữ tử bên cạnh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của đối phương thì hơi sửng sốt.
Hoa Lạc Y không nói gì, chỉ nhìn chăm chú hai nam nữ đang nói chuyện ở ngoài cửa kia, loại tươi cười này không còn là loại cự người ở ngoài ngàn dặm kia……
“Hoa sư muội? Ngươi làm sao vậy?” Ba Lâm khẽ nhíu mày kiếm lại, trong ánh mắt toát ra một tia nghi hoặc.
Lời nói của nam nhân khiến Hoa Lạc Y đột nhiên bừng tỉnh, nàng cười khổ lắc đầu, trong mắt phượng hiện ra một tia ảm đạm: “Ta không sao.”
Ánh mắt của Ba Lâm vẫn lộ ra một tia nghi ngờ, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía nam nhân bạch y trong sân, mày kiếm càng nhíu càng chặt.
“Nam nhân kia là ai? Chẳng lẽ là nam tử Hoa sư muội thích? Thoạt nhìn nam tử kia và đội trưởng có quan hệ cũng không bình thường, hy vọng Hoa sư muội có thể suy nghĩ một chút.”
Ba Lâm khẽ thở dài một hơi, thương hại nhìn Hoa Lạc Y mặt không biểu tình bên cạnh: “Hoa sư muội, của ngươi thì cuối cùng cũng là của ngươi, mà không phải là của ngươi thì vĩnh viễn đều không phải là của ngươi, tuy ta không biết tình cảm tranh chấp giữa các ngươi, nhưng không hy vọng quan hệ trong tiểu đội Phong Vân chúng ta xuất hiện vết nứt, chắc chắn đội trưởng cũng không muốn nhìn thấy điều này.”
Lòng của Hoa Lạc Y khẽ run, trên khuôn mặt yêu nghiệt hiện ra một nụ cười khổ: “Ba Lâm, cái gì ngươi cũng không biết mới có thể nói ra lời như vậy, cũng không biết, năm đó người kia mang cho ta ánh rạng đông, cũng trở thành hy vọng cả đời của ta.”
“Ta xác thật cái gì cũng không biết, nhưng mà Hoa sư muội, ta chỉ là không muốn nhìn thấy ngươi thống khổ như vậy mà thôi.”
“Ba Lâm sư huynh, ta không quên ta là người của tiểu đội Phong Vân, cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta, ta hiểu trách nhiệm của ta ở đây.”
Hoa Lạc Y nhìn Ba Lâm, không nói thêm cái gì nữa, nàng nâng kiếm trong tay lên đi ra ngoài cửa……
Trong sân, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Liễu Thiếu Ngọc nở nụ cười động lòng người, hắn mới vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hoa Lạc Y đang đi đến, vẻ mặt cứng lại.
“Hoa Lạc Y, sao nàng ta lại ở chỗ này?”
Quân Thanh Vũ cười nhàn nhạt nói: “Hoa Lạc Y gia nhập tiểu đội Phong Vân của ta, vẫn luôn ở nơi này, Liễu hồ ly, hình như ngươi không quá thích nàng.”
Liễu Thiếu Ngọc thu quạt xếp lại, khuôn mặt như ngọc xẹt qua một vẻ lạnh lẽo, hắn từ từ nhấc chân đi về phía Hoa Lạc Y, khi đến bên cạnh nàng mới dừng chân lại, cố tình hạ giọng: “Hoa Lạc Y, ngươi quên lúc trước ta cảnh cáo ngươi rồi sao?”
Đôi mắt của Hoa Lạc Y trầm xuống, tiện đà nở nụ cười, trong nụ cười khiến thiên địa vạn vật đều thất sắc vì nó.
“Nhớ rõ, Liễu công tử bảo ta đừng tiếp cận nàng.”
“Vậy vì sao ngươi còn muốn làm như vậy?” Ý cười trên mặt Liễu Thiếu Ngọc biến mất, đôi mắt thâm thúy nhìn ở khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nữ tử.
Hoa Lạc Y khẽ cười: “Liễu công tử đã biết rõ còn cố hỏi?”
Sắc mặt của Liễu Thiếu Ngọc trầm xuống, đáy mắt hiện ra một tia sát khí: “Hoa Lạc Y, ngươi đang đánh chủ ý gì vậy? Nếu ngươi dám tổn thương nàng, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây! Ngươi phải tin tưởng, ta nói ra lời này thì cũng làm được, dù là ngươi giải trừ phong ấn trong cơ thể ngươi cũng đánh không lại ta……”
Bỗng nhiên sắc mặt của Hoa Lạc Y đại biến, mắt phượng kinh ngạc nhìn chăm chú khuôn mặt như ngọc của nam nhân.
Hắn biết, ngay cả chuyện này hắn cũng biết……
Hoa Lạc Y nuốt xuống chua xót đầy miệng, nhợt nhạt cong khóe môi lên: “Liễu công tử, lúc trước ta cũng từng nói qua, ta tuyệt đối sẽ không đi tổn thương nàng, bây giờ cũng như thế, cho nên Liễu công tử không cảm thấy mình quản quá rộng sao?”
Lúc này nữ tử hơi rũ đầu, lúc này, căn bản là không thể nhìn thấy một tia dao động ở đáy mắt kia của nàng.
“Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi.”
Liễu Thiếu Ngọc lạnh lùng nhìn Hoa Lạc Y, không cần phải nhiều lời nữa, xoay người đi về phía Quân Thanh Vũ, hắn mở quạt xếp ra, nở nụ cười ôn nhuận: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Quân Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt đảo qua Hoa Lạc Y như có chút cô đơn kia: “Thật ra, Hoa Lạc Y làm người vẫn không tồi, Liễu hồ ly ngươi có thể……”
“Cô nương, khi nào thì ngươi cũng thích xen vào việc của người khác vậy?” Liễu Thiếu Ngọc cong môi cười nhạt, hắn rũ mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh, than nhẹ một tiếng: “Hoa Lạc Y…… Nàng không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, tiếp xúc với nàng quá nhiều, ngươi sẽ chịu tổn thương, tại hạ chỉ là không muốn ngươi bị thương mà thôi.”
Quan trọng hơn là, hắn nhìn Hoa Lạc Y trăm phương ngàn kế tiếp cận Quân Thanh Vũ chính là khó chịu.
Ngay ở lúc Liễu Thiếu Ngọc trở về môn phái chưa được bao lâu, một tin tức chợt truyền khắp ở toàn bộ trong nội môn……
Nghe nói có một đệ tử môn phái đi ra sau thí luyện, không cẩn thận phát hiện một hang động, đệ tử môn phái kia còn ở trong hang động kia thấy được một Hỏa Phượng Hoàng Tiên Thiên bị thương.
Phượng Hoàng Tiên Thiên đó là thứ gì? Nếu có thể có được Phượng Hoàng kia, vậy hoàn toàn có thể đi ngang ở trong môn phái, cho dù không thể khế ước, trên người Phượng Hoàng cũng đều là bảo bối……
Da long của nó có thể luyện thành trang bị, hàm răng có thể chế tạo vũ khí, đặc biệt là mỗi Phượng Hoàng ra đời đều có được nội đan, nội đan Tiên Thiên hệ Hỏa kia chính là một thứ tốt, nếu để cho linh thú của mình nuốt vào, thì có thể nháy mắt tăng lên Tiên Thiên.
Mà nếu may mắn thu phục Phượng Hoàng kia, thì tương đương có được một tay đấm Tiên Thiên, hoàn toàn có thể đi ngang ở trong môn phái……
Khi mấy tin tức này truyền tới trong tai mọi người Quân Thanh Vũ, Tiểu Hoàng Nhi đột nhiên đứng lên, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác là một vẻ đỏ bừng, trong mắt to chợt lóe ra hai ngọn lửa giận.
“Những người đó thật to gan, lại muốn giết người của Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta! Mẫu thân, không phải là người nói Liễu thúc
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!