Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 58: Thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Bốp!”
Trong phòng kín không kẽ hở, hai tay của nam nhân bị trói ở trên vách tường tuyết trắng, một chậu nước lạnh đột nhiên hất đến, khiến hắn hơi mở mắt phượng mê mang ra.
Xiêm y của hắn nửa mở, trên tóc còn dính đầy bọt nước, gần như dán chặt vào khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, đôi mắt mê mang kia lộ ra mười phần lực dụ hoặc.
Hạ thân của Vương Thạch căng cứng, chậc chậc nhìn nam tử yêu nghiệt hai tay bị treo lên, theo bản năng nuốt nước miếng: “Nhìn xem da thịt trắng nõn này, so với một số nữ nhân kia còn đẹp hơn, khó trách có thể che dấu giới tính chân thật lâu như vậy, đặc biệt là khuôn mặt này, nếu bị người khác hưởng dụng thì quá đáng tiếc, Hoa Lạc Y, ngươi chỉ có một cơ hội, đó chính là thần phục ở dưới thân ta, ta sẽ khiến ngươi tự thử khoái cảm của nữ nhân.”
Ngón tay thô tục lướt qua lồng ngực lõa lồ của nam nhân, da thịt trắng nõn đến gần như trong suốt khiến đáy mắt của hắn hiện lên một tia dục vọng, nam nhân như thế, rõ ràng chính là một yêu nghiệt, cho dù hắn không hưởng dụng, sớm hay muộn cũng sẽ bị những người khác hưởng đi……
Nam nhân không nói gì như là đã chết, trong mắt phượng hơi rũ là một mảnh mờ mịt.
“Hoa Lạc Y, ngươi biết vì sao ta sẽ tìm ngươi gây rối không? Là La Phàm trưởng lão bày mưu đặt kế, ông ta muốn khiến người bên cạnh Quân Thanh Vũ đều gặp họa, ngươi chỉ là người thứ nhất mà thôi, kế tiếp sẽ là bọn Ba Lâm, nhưng cuối cùng Quân Thanh Vũ cũng sẽ không chạy trốn, sao La Phàm trưởng lão có thể sẽ bỏ qua cho nàng ta?”
Vương Thạch cười lạnh, đối địch với trưởng lão môn phái, nữ nhân kia rõ ràng chính là đang tìm chết! Thực lực của La Phàm trưởng lão là ở tiên thiên cao cấp, cho dù nàng có một con linh thú thì sao có thể địch với trưởng lão?
Nếu không phải trưởng lão không tiện ra mặt, nàng cũng sẽ không tiêu dao đến bây giờ.
Có lẽ là nghe được tên của thiếu nữ, Hoa Lạc Y cũng có một chút phản ứng: “Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ai muốn giết nàng?”
Vương Thạch cười khinh miệt: “La Phàm trưởng lão muốn đối phó với người, dù thế nào cũng không thể sống sót, bằng không ngươi cho rằng vì sao chúng ta phải ra tay với ngươi? Ở bên ngoài nói với ngươi chỉ là lấy cớ mà thôi, dù sao không thể khiến những người khác biết người chủ sự sau màn là La Phàm trưởng lão, chỉ là không biết La Phàm trưởng lão sẽ khiến nàng chết như thế nào, bầm thây vạn đoạn, hay là tìm một trăm linh thú cưỡng gian nàng? Nói không chừng sẽ ở dưới dưới vui vẻ muốn thưởng cho chúng ta chơi đùa, chậc chậc, mỹ nhân tuyệt thế ở dưới người ta như vậy, nhất định sẽ rất mê hồn.”
Nghe tiếng cười nhạo của Vương Thạch, đôi mắt của Hoa Lạc Y bắn ra tia hung ác như sói, cổ tay của hắn dùng sức giãy giụa, trong cổ họng phát ra gầm nhẹ như dã thú.
“Ha ha! Hoa Lạc Y, vô dụng thôi, ngươi không tránh thoát được, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thần phục ở dưới háng ta, ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi dục sinh dục tử!”
Vương Thạch cười to hai tiếng, ánh mắt đáng khinh đánh giá nam nhân có làn da trắng nõn như như yêu nghiệt: “Nói thật, trong môn phái chúng ta, Bạch Y sư tỷ xem như là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng so với ngươi, vẻ đẹp của nàng vẫn kém một chút, đáng tiếc, mỹ nhân tuyệt thế như vậy lại là nam tử, nhưng không sao, ta sẽ để người thiến ngươi trước, khiến ngươi trở thành nữ nhân chân chính, ha ha!”
Bây giờ ánh mắt của Vương Thạch mang đến cho Hoa Lạc Y một cảm giác buồn nôn, loại ánh mắt này những năm gần đây hắn không biết nhìn bao nhiêu, nhưng chỉ có nam nhân này khiến hắn có một cảm giác muốn phế hai mắt của hắn ta đi!
Mắt thấy Vương Thạch xoa nắm đấm đi về phía mình, Hoa Lạc Y dốc toàn bộ lực lượng ở trên chân của mình, hắn hung hăng đá một cái vào vào dưới bụng của hắn ta, tức giận hét lớn nói: “Cút ngay!”
Ầm!
Thân thể của Vương Thạch chợt bay ra ngoài, đột nhiên ngã trên mặt đất, hắn ta đau đớn đến trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, tay che lại hạ thể của mình, sắc mặt chợt dữ tợn: “Đánh cho ta, đánh mạnh vào! Con bà nó, lại dám đá ta, không cho ngươi nếm thử chút dạy dỗ ngươi sẽ không biết bây giờ mình rơi vào trong tay ai rồi.”
Tên tiểu tử thúi này đá cái gì không tốt, đá đồ vật của hắn ta như vậy, một cái đá này đoán chừng đều hỏng rồi.
“Vương Thạch sư huynh, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ tiểu tử thúi này thật tốt!”
“Ngay cả Vương Thạch sư huynh của chúng ta cũng dám đá, hắn thật sự quên mất tên họ của mình là gì rồi, cũng chỉ là một tù nhân mà thôi, Vương Thạch sư huynh của chúng ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó.”
Mọi người cười âm hiểm nhìn Hoa Lạc Y, tay cầm roi dài hung hăng ném đánh về phía nam nhân.
Bốp một tiếng, roi dài quất ở trên người hắn, ngay cả tiếng da thịt bị đánh cũng nghe được rõ ràng. Trong phút chốc, da thịt vốn trắng nõn gần như là một mảnh huyết nhục.
Hồng ngọc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một màn kinh người này, kêu to một tiếng xông về phía những người đó.
“Bốp!”
Vương Thạch cười lạnh nhặt roi dài lên, đánh ở trên người Hồng Ngọc, cơ thể của nó xẹt qua một độ cong rơi xuống mặt đất, nhưng cuối cùng cũng không đứng dậy được.
“Ngươi cho rằng ngươi vẫn là linh thú thập nhị giai sao? Quá buồn cười, thực lực của ngươi bị bạch Y sư tỷ phong ấn, bây giờ ngươi với chúng ta mà nói chỉ là một con kiến tùy thời có thể bóp chết, chờ dạy dỗ hắn xong lại đến thu thập ngươi! Còn có các ngươi, lúc dạy dỗ thì kiềm chế chút cho ta, đừng tổn thương đến mặt và lưng của hắn, nếu không ta nhìn sẽ hết muốn ăn, chỗ khác thì không sao, bị trọng thương cũng không sao cả.”
Vừa dứt lời, một người trong đó không cẩn thận quất roi dài lên trên khuôn mặt yêu nghiệt kia của hắn, ngay lập tức, một dòng máu đỏ tử gương mặt bên phải của hắn chảy ra ào ạt.
Vương Thạch tức giận hét lớn nói: “Các ngươi con mẹ nó xem ta nói như gió thoảng bên tai sao? Bảo các ngươi đừng tổn thương mặt của hắn, bằng không còn khiến ta dục sinh dục tử như thế nào? Các ngươi nghĩ ta không đủ hứng thú sao?”
“Vương Thạch sư huynh, ta không cố ý, hơn nữa ngươi lại không cần đối mặt với hắn, cho nên cho dù mặt của hắn bị thương cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của sư huynh.”
Nghe được lời này, Vương Thạch ngẩn ra, lời này ngược lại cũng nói không sai, ở lúc giao hợp với một người nam nhân là không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
“Lần sau chú ý chút, đừng tổn thương mặt trái của hắn, thật suqj là một đám phế vật, ngay cả chút việc nhỏ này đều không làm tốt.” Vương Thạch căm giận nói.
Tóc đen rơi tán loạn che đi khuôn mặt vốn nghiêng nước nghiêng thành, máu tươi chảy kín nửa khuôn mặt, đặc biệt khiếp người, ánh mắt của hắn xuyên qua mọi người ở phía trước, dừng ở trên người con hồ ly màu đỏ kia.
Hồ ly của nàng?
Vì sao hồ ly của nàng lại ở đây? Chẳng lẽ là trùng hợp? Không sai, nhất định chỉ là trùng hợp, nàng đã hận mình, sao có thể vì không yên lòng hắn mà để hồ ly đi theo?
“Vì sao…… Nó lại ở đây?”
Giọng của Hoa Lạc Y khàn khàn, hơi mang theo run rẩy.
“Ngươi nói là hồ ly này?” Vương Thạch cười lạnh một tiếng: “Còn không phải bởi vì ngươi? Nó muốn cứu ngươi, cho nên đã bị chúng ta bắt được, ha ha, chờ sau khi thuần phục ngươi, sẽ dùng hồ ly này làm bữa tối hôm nay của chúng ta, đến lúc đó tuyệt đối sẽ chia cho ngươi một miếng thịt!”
Cơ thể của Hoa Lạc Y run lên, trong mắt phượng hiện ra tia khá máu, tiếng hét tức giận vang vọng khắp không trung……
“Là tiếng của Hoa Lạc Y!”
Quân Thanh Vũ chợt dừng bước lại, trong ánh mắt thanh lãnh mang theo một tia sát khí: “Hoa Lạc Y, Hồng Ngọc, ngàn vạn lần các ngươi đừng có chuyện gì, nếu không, ta không ngại huyết tẩy nội môn!”
Giọng nói tức giận như vậy, cũng khiến lòng của Quân Thanh Vũ hung hăng bóp chặt, một khắc kia, sát khí trong lòng nàng phóng ra, ầm một tiếng, cây cối xung quanh ở dưới khí thế này biến mất……
“Không tốt, Vương Thạch sư huynh, Quân Thanh Vũ và người của tiểu đội Phong Vân khí thế rào rạt xông đến bên này!”
Ngay ở lúc Vương Thạch bị giọng nói của Hoa Lạc Y dọa sợ, một giọng nói vội vàng truyền tới.
“Đánh vào?”
Vương Thạch bị hoảng sợ, ánh mắt chợt lóe vài cái: “Nhanh, nhanh đi mời La Phàm trưởng lão! Không! Không đúng, với tính cách của La Phàm trưởng lão sẽ không đến quản chuyện này, ngươi giúp ta đi tìm La Phàm trưởng lão, để hắn truyền việc này cho Bạch Y sư tỷ!”
“Vậy Vương Thạch sư huynh thì sao?”
“Ta đi kéo dài nữ nhân kia!”
Vương Thạch lau hôi lạnh trên trán mồ, sao nữ nhân kia sẽ vì một rác rưởi như vậy mà đánh vào phủ đệ của hắn? Hắn cũng không có lòng tin đối mặt với nàng……
Hoa Lạc Y ngơ ngẩn nhìn phương hướng Vương Thạch rời đi, trong đầu vang lên đối thoại vừa rồi……
Nàng tới?
Có lẽ, nàng đến là vì hồ ly kia, đêm đó thiếu chút nữa mình phạm phải sai lầm, sao nàng có thể tha thứ cho mình?
Hoa Lạc Y cười khổ một tiếng, thống khổ nhắm đôi mắt lại……
Trong sân, Vương Thạch liếc mắt một cái đã nhìn thấy bạch y như tuyết kia, nhưng còn chưa thưởng thức cảnh đẹp này đã bị mọi người hùng hổ phía sau nàng dọa sợ.
“Các ngươi…… Các ngươi muốn làm gì?”
Vương Thạch sợ tới mức run rẩy cả người, bước chân không ngừng lui về phía sau: “Ta…… Ta nói cho các ngươi, mạnh mẽ xông đến nhà riêng của người khác là phạm pháp! Chấp Sự Đường của môn phái không phải ăn chay, hơn nữa…… Lát nữa Bạch Y sư tỷ nhất định không cho phép có người làm ra chuyện trái với quy tắc môn phái, ta cảnh cáo các ngươi……”
Ầm!
Ba Lâm giơ trường kiếm lên, ngay tức khắc đánh bay hắn ra ngoài, thành công ngăn chặn lời còn chưa nói ở trong cổ họng……
“Ba Lâm, nơi này giao cho các ngươi! Ta đi tìm Hồng Ngọc và Hoa Lạc Y.” Trong mắt của Quân Thanh Vũ hiện lên sát ý, gằn từng chữ một nói.
“Vâng, đội trưởng!”
Ba Lâm kiềm chế khẩn trương trong lòng, khom người nói.
Thoáng chốc, một bạch y chợt xuất hiện, thiếu nữ như tia chớp bắn về phía phương xa……
“Huynh đệ, Hoa Lạc Y này đã ngất rồi, chúng ta còn muốn tiếp tục đánh hay không?”
Trong phòng kín không kẽ hở, nam nhân áo bào tro quay đầu nhìn về phía người gầy bên cạnh, có chút khó xử nói: “Ta sợ tiếp tục, đoán chừng ngay cả mạng hắn cũng mất.”
Người gầy nhíu mày lại, ánh mắt ti hí nhìn nam nhân cả người đầm đìa máu tươi, cười lạnh một tiếng: “Là hắn không thức thời, không đồng ý yêu cầu của Vương Thạch sư huynh, nếu vừa rồi Vương Thạch sư huynh không để chúng ta dừng lại, chúng ta vẫn tiếp tục, ngươi đi chuẩn bị một ít nước ớt cay, tiếp tục đánh!”
Nam nhân áo bào tro than nhẹ một tiếng, xoay người đi đến trước mặt lu sứ, múc một chén nước ớt cay đỏ tươi đi về phía Hoa Lạc Y.
“Hoa Lạc Y, rất xin lỗi, chúng ta cũng không có cách nào, hy vọng sau khi ngươi tỉnh lại đừng trách chúng ta, ai bảo ngươi không nghe Vương Thạch sư huynh.”
Ngay ở lúc nước ớt cay sắp tưới lên Hoa Lạc Y, ầm một tiếng, cửa phòng bỗng nhiên bị đạp mở ra, một ánh sáng đỏ hiện ra, bắn thẳng về phía nước ớt cay trong tay nam nhân áo bào tro.
Keng!
Cái muỗng rơi xuống đất, nươc ớt cay rơi ra, không đợi hai người phản ứng lại, hai thanh kiếm chém về phía ngực của bọn họ, chỉ nghe thấy phụt một tiếng, máu tươi chảy ra như nước suối……
Một khắc cuối cùng, hai người đều thấy được bóng dáng tuyệt mỹ đứng ở ngoài phòng kia, là kinh diễm bắt mắt như thế……
“Hoa Lạc Y!”
Ánh mắt Quân Thanh Vũ đảo qua trên người Hoa Lạc Y, vội vàng đi nhanh qua, vung trường kiếm lên chặt đứt xích sắt, duỗi tay tiếp được Hoa Lạc Y đang rơi xuống.
Hồng y trên người nam nhân ở dưới máu tươi phụ trợ càng thêm bắt mắt, tóc đen tán loạn kề sát gương mặt của hắn, khuôn mặt vốn yêu nghiệt lại sưng đỏ khiếp người, thậm chí còn có máu tươi chảy ra bên ngoài……
Ánh mắt dần nhìn xuống, khi nhìn thấy miệng vết thương ở chỗ ngực của nam nhân, tròng mắt chợt co chặt, sát khí nơi đáy lòng càng thêm mãnh liệt, dù thế nào cũng không thể ngừng.
Vết thương của hắn đã không phải là vếtthương bình thường, ngoài da thịt máu tươi dữ tợn, rốt cuộc là đã trải qua dạng tra tấn gì, mới khiến hắn bị thương đến mức như thế?
Khắp ngực không có một chỗ da thịt hoàn hảo không tổn hao gì……
“Hoa Lạc Y, ngươi cố lên, ta đi bày Trị Liệu Trận cho ngươi.”
Quân Thanh Vũ hít sâu một hơi, từ từ đặt nam nhân ở trên mặt đất, có lẽ là nghe thấy giọng nói của nàng, nam nhân vốn nhíu chặt mày dần thả lỏng ra……
Nàng lui về phía sau hai bước, từ trong túi Càn Khôn Vạn Vật lấy ra Trị Liệu Trận, chậm rãi đặt ở bên cạnh nam nhân, xôn xao một tiếng, một ánh sáng màu xanh lục bắn ra, bao phủ lấy thân thể tàn tạ không thể chịu nổi của nam nhân……
“Ô ô.”
Một tiếng nghẹn ngào còn mang theo tiếng khóc nức nở nháy mắt hấp dẫn Quân Thanh Vũ tâm, nàng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy hồ ly màu đỏ nằm trên mặt đất cách đó không xa, lòng hung hăng bị đánh một cái.
“Hồng Ngọc!”
Nàng bước nhanh đi đến trước người Hồng Ngọc, giơ tay ôm nó vào trong lòng, giọng nói kia mang theo run rẩy cũng không phải rất rõ ràng: “Hồng Ngọc, xin lỗi, ta đã tới chậm……”
Cơ thể của Hồng Ngọc hơi cứng đờ, nâng mắt to lên nhìn Quân Thanh Vũ.
Chủ nhân đang thương tâm sao? Bởi vì không thể kịp thời trở về cứu nó?
“Hồng Ngọc, về sau ta sẽ không để ngươi rời khỏi bên người ta nữa, tuyệt đối không!” Quân Thanh Vũ hơi rũ mắt xuống, ôm chặt hồ ly
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!