Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 9: Thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Mẫu thân, con có thể ăn hắn ta không?”
Giọng nói của Tiểu Hoàng Nhi mềm mại một cách ngây thơ, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác kia trắng mịn rất là đáng yêu, mắt to sáng ngời chứa tia trong sáng.
cho dù ai cũng không thể nghĩ câu nói kia sẽ do tiểu nữ hài thoạt nhìn ngây thơ này nói ra.
“Hoàng nhi, người này không thể ăn, thân thể của hắn quá nhiều vi khuẩn, ngươi ăn sẽ đau bụng.” Quân Thanh Vũ nói lời giáo dục thấm thía.
Xem ra nàng phải sửa tính cái gì cũng đều ăn của tiểu gia hỏa này, vạn nhất ăn đâu bụng rồi thì làm sao bây giờ?
Tiểu Hoàng Nhi rất nghe lời, huống chi nhân loại này cho nàng lực lượng không gia tăng được quá lớn, cho nên gật đầu: “Mẫu thân nói đúng, trong thân thể nhân loại này quá nhiều tạp chất, so với một số loài bò sát kia còn bẩn hơn, tuy dạ dày của Hoàng Nhi tương đối tốt, nhưng mẫu thân không cho Hoàng Nhi ăn, vậy Hoàng Nhi sẽ không ăn, chẳng qua về sau mẫu thân phải dẫn Hoàng Nhi đi bắt một con linh thú cấp bậc Tiên Thiên đến cho Hoàng Nhi làm đồ ăn vặt.”
Tiểu Hoàng Nhi vẫy lông mi thật dài, ngây thơ nói.
Như với nàng mà nói, bắt một con linh thú cấp bậc Tiên Thiên cũng không phải là chuyện quá khó khăn……
Sắc mặt của Đổng Phi Nhiên có chút khó coi, hắn không biết Quân Thanh Vũ nhặt được tiểu nữ hài này từ đâu, nhưng lại kiêu ngạo như thế, nàng cho rằng linh thú cấp bậc Tiên Thiên đó là thứ gì? Cũng là nàng muốn bắt là bắt sao.
Còn phát ngôn bừa bãi nói muốn ăn linh thú cấp bậc Tiên Thiên, đây thật sự là quá buồn cười.
“Hoàng Nhi, ngươi và Hoa Lạc Y đều sang một bên.” Quân Thanh Vũ buông Hoa Lạc Y ra, ngước mắt nhìn Đổng Phi Nhiên, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: “Đổng Phi Nhiên, vốn dĩ ta muốn một năm sau quyết chiến với ngươi, nếu ngươi trái với quy định ra tay với ta trước, ta đây cũng chỉ có thể phá vỡ quy định này, ngươi dám lập khế ước sinh tử với ta không?”
Khế ước sinh tử, không chết không ngừng!
Ở trên lôi đài, mặc kệ kết quả như thế nào, những người khác đều không cho phép nhúng tay, cho đến khi một phương chết một bên khác mới có thể bỏ qua, nếu không sẽ trái với quy định này……
Bởi vì môn quy Lưu Nguyệt Môn không được giết người, cho nên, Quân Thanh Vũ mới đưa ra tử khế.
Đổng Phi Nhiên, cần phải chết!
“Ha ha ha!” Đổng Phi Nhiên cười điên cuồng hai tiếng, khinh bỉ cong khóe môi: “Có gì mà ta không dám? Quân Thanh Vũ, ngươi cho rằng bằng vào lực lượng Hậu Thiên thất cấp của ngươi là có thể đánh bại, vậy cũng thật sự là quá buồn cười, khế ước sinh tử thì khế ước sinh tử, ta sẽ tìm người viết công văn xuống, cho dù môn phái có quy định hôm nay ta cũng cần phải giết ngươi!”
“Cũng thế.”
Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cong khóe môi lên, một nụ cười lạnh treo ở trên mặt nàng.
“Tiểu vũ!” Trong lòng Hoa Lạc Y bỗng nhiên cả kinh, thực lực của Quân Thanh Vũ rất là cường đại, nhưng Đổng Phi Nhiên lại là một cường giả Hậu Thiên thập nhất cấp.
Chỉ bằng lực lượng của nàng, sao có thể chiến thắng Đổng Phi Nhiên thân là Hậu Thiên thập nhất cấp?
Quân Thanh Vũ không nói gì, chỉ lạnh nhạt cong khóe môi lên, trên khuôn mặt tuyệt sắc mang theo nụ cười tự tin. Không biết vì sao, nhìn thấy ý cười này, lòng của Hoa Lạc Y đang nhấc lên như kỳ tích hạ xuống……
Quân Thanh Vũ thân là người đứng thứ một trăm ba mươi muốn khiêu chiến với Đổng Phi Nhiên số chín, lại là khế ước sinh tử, tin tức thứ nhất này lập tức truyền khắp ở toàn bộ nội môn, khiến cho rung chuyển một trận.
Đệ tử tên là Quân Thanh Vũ kia đang tìm chết sao?
Đổng Phi Nhiên là ai? Một cường giả Hậu Thiên thập nhất cấp, chỉ dựa vào nàng cũng có thể chiến thắng Đổng Phi Nhiên? Đoán chừng là đầu óc của nàng không bình thường, khiêu chiến thì khiêu chiến thôi, cố tình còn lập ra tử khế, cho dù chết cũng không ai cảm thấy đáng tiếc.
Đây đều là nàng tự tìm.
“Ha ha, hình như chuyện càng ngày càng thú vị.”
Trong viện đệ tử tinh anh, Ngọc Lâm Phong khẽ phe phẩy quạt xếp, khuôn mặt tuấn dật nở một nụ cười mang theo hứng thú: “Khế ước sinh tử? Không biết lúc này sẽ như thế nào? Nham Thương, chúng ta cũng đi xem tình huống đi.”
Không biết tiểu sư muội kia có thể mang đến cho bọn họ bao nhiêu chờ mong……
Mặt của Nham Thương vô biểu tình đứng lên, đi theo phía sau Ngọc Lâm Phong rời khỏi phòng tu luyện, từ đầu đến cuối khuôn mặt hắn đều cứng nhắc, vẻ mặt lãnh khốc, ở trên khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn là vẻ đừng nghĩ nhìn đến bất kì cái gì.
“Thanh Vũ sư muội.”
Lầu hai võ đường sớm đã tụ tập đầy người, Thanh Đại xuyên qua đám người đi nhanh đến bên cạnh Quân Thanh Vũ, trên khuôn mặt xinh đẹp chảy mồ hôi, nàng thở hổn hển nói: “Ngươi thật sự muốn tỷ thí với hắn ta sao?”
Quân Thanh Vũ nhìn Thanh Đại, khẽ gật đầu: “hôm nay ta muốn trả lại màn một tháng trước cho hắn.”
“Nhưng mà……” Thanh Đại có chút lo lắng, tốt xấu gì Đổng Phi Nhiên kia cũng là cường giả Hậu Thiên thập nhất cấp, đứng thứ chín bảng đệ tử nội môn, sao Thanh Vũ sư muội có thể là đối thủ của hắn?
Càng miễn bàn là lập ra tử khế.
“Mẫu thân sẽ không thua.”
Giọng nói ngay thơ mang theo mười phần tự tin, khiến Thanh Đại bất giác quay đầu nhìn lại. Khi nhìn thấy tiểu nãi oa bên cạnh Quân Thanh Vũ, trong mắt trong sáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Nữ oa oa này lớn lên rất đáng yêu, thoạt nhìn ngây thơ trong sáng, trắng mềm khiến nàng muốn kéo vào trong lòng âu yếm một phen, dù là nàng kiến thức rộng rãi cũng chưa thấy qua có tiểu nãi oa nào xinh đẹp như vậy.
Sau khi lớn lên tất nhiên là hạng người khuynh quốc khuynh thành.
“Thanh Vũ sư muội…… Ngươi…… Ngươi có nữ nhi?”
Thật ra Thanh Đại rất muốn hỏi, vì sao nữ nhi của nàng lớn lên không giống nàng một chút nào?
“Ta mới nhận nghĩa nữ.” Quân Thanh Vũ nhún vai, nói: “Phụ mẫu của tiểu gia hỏa này không ở đây, nhìn thấy ta đã gọi ta là mẫu thân, cho nên ta nhận nàng.”
Thanh Đại kinh ngạc chớp mắt, hình như Thanh Vũ sư muội còn chưa thành thân mà? Không thành thân mà dẫn theo một nữ nhi, đây……
Quân Thanh Vũ không để ý đến ý nghĩ trong lòng Thanh Đại, nàng quay đầu nhìn về phía Đổng Phi Nhiên trên lôi đài, ở dưới ánh mắt khinh thường của mọi người đi lên đài.
“Hừ.”
Đổng Phi Nhiên nhìn thiếu nữ một thân xiêm y tuyết trắng kia, trong ánh mắt chứa đầy khinh thường: “Quân Thanh Vũ, nếu ngươi hối hận thì vẫn còn kịp, sau đó dù là ngươi xin tha ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Hối hận?” Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thanh lãnh đầu nhìn về phía Đổng Phi Nhiên: “Xin lỗi, ta chưa bao giờ biết hai chữ hối hận viết như thế nào.”
“Ha ha ha!” Đổng Phi Nhiên ngửa đầu cười to hai tiếng: “Tốt, rất tốt, Quân Thanh Vũ, nếu ngươi tìm chết ta đây sẽ tiễn ngươi một đoạn đường, ngươi không cần cảm ơn ta.”
Xoạt!
Một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện, bị Đổng Phi Nhiên nắm ở trong tay.
Đổng Phi Nhiên khinh thường nhìn Quân Thanh Vũ, cười lạnh nói: “Nể tình ngươi là nữ nhân ta có thể nhường ngươi ba chiêu, sau đó nếu ta động thủ ngươi sẽ không có cơ hội ra tay.”
Nữ nhân này quá không biết tự lượng sức mình, nhưng vì để dẫm nát cao ngạo của nàng tốt hơn, hắn đã nhường cho nàng ba chiêu, như vậy đánh bại nàng mới có lạc thú lớn hơn nữa.
Mà nếu Đổng Phi Nhiên có ý tốt này, Quân Thanh Vũ cũng nhận lấy……
Bạch y khẽ bay, tóc đen lướt nhẹ ở sau đầu, thiếu nữ khẽ bước chân, đi một bước về phía Đổng Phi Nhiên, trong nháy mắt, khí thế của nàng đột nhiên bành trướng ra, từ Hậu Thiên bát cấp đến Hậu Thiên cửu cấp.
Cửu Thiên Biến!
Thực lực của nàng kém Đổng Phi Nhiên quá lớn, bây giờ chỉ có dùng công pháp Cửu Thiên Biến này tăng thực lực lên.
“Hậu Thiên cửu cấp!”
Sắc mặt của Đổng Phi Nhiên khẽ biến, hắn không nghĩ đến nữ nhân này đã sớm đến Hậu Thiên bát cấp rồi, buồn cười hắn cho rằng nàng muốn đột phá đến bát cấp cần thời gian quá dài, hơn nữa cũng không biết sử dụng công pháp gì, lại có thể tăng thực lực lên một bậc, nếu mình có thể đạt được công pháp này……
Liếm khóe miệng, Đổng Phi Nhiên tham lam đánh giá Quân Thanh Vũ.
“Linh Hồn Công Kích!”
“Hồng Liên Bạo Phong Kiếm!”
Vừa lên, Quân Thanh Vũ đã không che dấu mà thi triển ra hai võ kỹ cường đại nhất của mình. Mọi người chỉ thấy một ngọn lửa mãnh liệt đang thúc đẩy gió lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xông đến.
Khuôn mặt của Đổng Phi Nhiên vốn khinh thường khi tiếp xúc đến nhiệt độ kia thì khẽ biến, bước chân đột nhiên lui về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn Quân Thanh Vũ không còn coi khinh như lúc trước.
Nàng lại bằng vào lực lượng của cửu cấp mà đánh lùi hắn?
Chỉ là nàng cho rằng như vậy là có thể đánh bại mình, thật sự là quá buồn cười.
“Hồng Liên Bạo Phong Kiếm!”
Lại là một ngọn lửa ở dưới gió thúc đẩy xông đến ầm ầm, so với khí thế vừa rồi càng thêm uy mãnh, vang lên một tiếng ầm, cơ thể của Đổng Phi Nhiên nhanh chóng lui về phía sau, khuôn mặt hơi trở nên tái nhợt.
Hắn biết, tiếp tục như vậy tuyệt đối không được, cho nên phá bỏ lời hứa nhường Quân Thanh Vũ ba chiêu, bắt đầu ra tay……
“Đổng Phi Nhiên, không phải ngươi nói muốn nhường nàng ba chiêu sao? Nếu làm không được cũng đừng tùy tiện khoác lác, như vậy sẽ chỉ làm người ta càng khinh thường ngươi.” Thanh Đại cười lạnh một tiếng, khinh bỉ cong khóe môi lên.
Khi những người khác nghe thấy lời nói này, cũng đều bắt đầu nghị luận, dần dần sắc mặt của Đổng Phi Nhiên có chút khó coi, ngực nghẹn một cổ lửa giận, phát ra tiếng hét như lang xông về phía Quân Thanh Vũ.
Theo hắn, những sỉ nhục này đều là Quân Thanh Vũ cho hắn, chỉ có nàng chết mới có thể khiến tức giận trong lòng hắn ổn định lại.
Quân Thanh Vũ nâng kiếm ngăn cản, trong khoảnh khắc cảm thấy đến một lực lượng thông qua kiếm trong tay truyền vào trong ngực nàng, chấn động đến cánh tay nàng run rẩy nhỏ một chút, khóe miệng trào ra một vết máu.
“Hừ.” Đổng Phi Nhiên hừ lạnh một tiếng, bàn tay to đột nhiên dùng lực một chút, tất cả khí thế trên người hội tụ ở trên thân kiếm, ầm một tiếng khiến Quân Thanh Vũ lui về phía sau vài bước, phun ra một ngụm máu tươi.
“Thanh Vũ sư muội!” Sắc mặt của Thanh Đại biến đổi, trong ánh mắt chứa tia lo lắng.
Nhưng mà ở dưới ánh mắt lo lắng của nàng, Quân Thanh Vũ lại đứng lên lần nữa, nàng lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía Đổng Phi Nhiên.
Nàng nắm chặt Hồng Liên Kiếm trong tay, từng luồng gió màu đỏ từ trên người nàng phát ra ln, khuôn mặt của nàng vẫn lộ ra một vẻ lạnh nhạt, đôi mắt màu đen tiêu cự rõ ràng.
Cuồng phong chợt nổi lên, bạch y ở trong gió kia như tuyết hoa bay lên.
Thuần khiết rồi lại lạnh nhạt……
Gió màu đỏ ở trên thân kiếm ngưng tụ thành một gió lốc, cắt qua không trung như gió xoáy cuốn về phía Đổng Phi Nhiên, chỉ là đối mặt với tất cả, Đổng Phi Nhiên chỉ cười lạnh một tiếng, nâng lên kiếm trong tay chém ra một đạo kiếm khí……
Ầm!
Hai luồng công kích ở chạm nhau ở không trung, bùng nổ ở trên lôi đài, dư chấn cường đại khuếch tán ra, tro bụi dày đặc che trời lấp đất che khắp lôi đài.
Tất cả mọi người có chút kinh ngạc, loại lực phá hoại này cũng quá kinh người……
Trong tro bụi, tuy không thấy rõ toàn bộ bộ dạng, nhưng vẫn có thể mơ hồ chia rõ ra hai bóng dáng đều có chút chật vật……
Y phục của thiếu nữ tả tơi, bạch y đã nhìn không ra màu sắc vốn có, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng dính đầy tro bụi, cho dù như thế nhưng vẫn không che dấu được bộ dáng thanh lệ vốn có.
Lúc này khóe môi nàng trào ra vết máu, kiếm trong tay cắm mạnh lên trên lôi đài, ngước mắt nhìn về phía nam nhân đối diện……
Nam nhân cũng không tốt đến đâu, nhưng so với thiếu nữ mà thôi, rõ ràng bị thương tương đối nhẹ.
“Quân Thanh Vũ, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta!” Nam nhân cười khinh thường, từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ kiên cường chống mới có thể đứng ở trong phế tích kia.
“Nếu ngươi xin ta tha thứ, nói không chừng ta sẽ cho ngươi một cái thống khoái.”
Quân Thanh Vũ trầm mặc không nói, nàng từ trong phế tích đứng thẳng người, gió mát thổi qua, cơ thể của thiếu nữ đứng thẳng ở trong tro bụi lại rõ ràng như thế……
Đột nhiên, trên người nàng toát ra từng ngọn lửa.
Liệt hỏa nóng rực ở trên người nàng thiêu cháy lên, lại không tổn thương đến nàng một chút nào, thậm chí ngay cả y phục trên người đều không hóa thành tro tàn ở dưới ngọn lửa, đây ngược lại khiến một đám người vây xem cảm thấy có chút đáng tiếc.
Quân Thanh Vũ nắm chặt kiếm trong tay, ngọn lửa trên người nhanh chóng tràn lên thân kiếm, ở dưới ngọn lửa len lỏi kia, Hồng Liên Kiếm tỏa ra ánh sáng màu đỏ lóa mắt.
“Hồng Liên Bạo Phong Kiếm!”
Ngọn lửa cường đại ập vào trước mặt, vì có gió thúc đẩy có vẻ càng nhanh càng mạnh, Đổng Phi Nhiên đang vui sướng chợt co rụt lại, hắn nâng kiếm trong tay lên, làn gió lờ mờ quay chung quanh ở trên thân kiếm, xoạt một tiếng đâm về phía ngọn lửa đang xông đến.
Lại là một bùng nổ mãnh liệt……
Bụi mù lại bao trùm tầm mắt của mọi người lần nữa, cho nên bất kì kẻ nào cũng đều không thấy rõ tình cảnh trên lôi đài đã sớm hóa thành phế tích……
Trong tro bụi dày đặc, Đổng Phi Nhiên quỳ gối trên phế tích dùng sức thở phì phò.
Khuôn mặt của hắn tái nhợt, trong ánh mắt tàn nhẫn mang theo một tia kinh ngạc, như không nghĩ đến thiếu nữ không được hắn để vào mắt này lại có thể tổn thương đến hắn.
Sao có thể?
Đổng Phi Nhiên nắm chặt nắm đấm, oán hận chiếm khắp cả trái tim của hắn.
Chỉ có nàng chết, mới có thể hồi phục lại sỉ nhục hôm nay nàng mang đến cho hắn……
“Nha đầu thúi, hôm nay ngươi cần phải chết ở chỗ này!” Đổng Phi Nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, hắn nắm chặt hai quyền tức giận rống to, sau đó nâng đại kiếm xông về phía Quân Thanh Vũ.
Cho dù là mọi người vây xem ở dưới lôi đài, vào lúc này cũng cảm giác được cổ khí thế ngập trời trên người hắn kia.
Đổng Phi Nhiên bắt đầu ra tay thật.
Mọi người đều lắc đầu, tiếc hận thở dài.
Thiếu nữ đáng thương này tuổi còn trẻ đã có loại thực lực này, cuối cùng không phải là chết ở chỗ này sao? Muốn trách chỉ có thể trách nàng tuổi trẻ khí thịnh, lại có ý nghĩ kỳ lạ lập tử khế với Đổng Phi Nhiên.
Không phải nàng tìm chết thì là cái gì?
“Mẫu thân sẽ không có việc gì.” Tiểu Hoàng Nhi ngậm đầu ngón tay, nâng lông mi thật dài lên, mắt to sáng ngời không chớp mắt nhìn Quân Thanh Vũ, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác không có một vẻ lo lắng.
Hoa Lạc Y kinh ngạc nhìn Tiểu Hoàng Nhi, hơi trầm xuống, tiểu hài tử này lộ ra cổ quái khắp nơi, nàng thật sự là tiểu nữ hài bình thường sao?
Mắt phượng xẹt qua một tia sáng, Hoa Lạc Y không tiếng động nở
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!